Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 25: Không được lại tìm chết, ngươi là của ta!



Long Phù Nguyệt ngẩng đầu vừa thấy, đầu óc nàng xoay mòng mòng. Trời ạ, áp giải nàng đến nơi này chính là tên đao ba vệ sĩ đáng khinh kía.

Choáng váng, nếu rơi vào trong tay tên này, không bằng tự sát còn bớt thống khổ hơn!

Xem ra, là trời muốn diệt nàng!

Long Phù Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn tên đao ba vệ sĩ, liếc mắt một cái, đang muốn kết thúc chính mình, cho khỏi ô nhục.

Trước mắt bóng trắng chợt lóe, thân hình Phượng Thiên Vũ giống như quỷ mỵ, đang đừng ở giữa Phù Nguyệt và tên đao ba vệ sĩ kia,mà tên kia đang vươn vuốt soi muốn nắm lấy cánh tay để trần của Phù Nguyệt, nên không ngừng kịp chộp vào ống tay áo của Phượng Thiên Vũ.

Gương mặt yêu mị của Phượng Thiên Vũ hơi trầm xuống: "Đao ba vệ sĩ mật lớn, dám tập kích bổn vương, chán sống!" Ống tay áo phất một cái, tên kia chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đánh úp lại, thân thể hắn không thể đứng vững được, mất đà lùi về phía sau ba bước, bùm một tiếng ngồi dưới đất.

Hắn lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ khẽ mỉm cười, sắc mặt vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh như trước: " Tiểu nha đầu này dù sao từng là vị hôn thê của bổn vương, loại người như ngươi có thể tùy tiện nhúng chàm sao? "

Tên đao ba vệ sĩ chỉ cảm thấy trong lồng ngực một luồng khí tức đang đảo lộn, nhưng không thể phun ra được, toàn thân cũng mềm nhũn, không thể sử dụng một tia sức lực nào cả.

Đầu óc choáng váng, trong lồng ngực trống rỗng, hắn cười, cười nghiêng ngả, như bị quỷ ám, cứ như thế đi ra ngoài.

Phượng Thiên Hành ngồi ở trên cao, tuy rằng đang khép hờ mắt, nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở bên này. Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, vẫy vẫy tay: "Vũ nhi, lại đây."

Phượng Thiên Vũ bắt lấy bàn tay hơi căng thẳng của Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt chỉ nghe một thanh âm thâm trầm bỗng nhiên vang ở bên tai: "Tiểu nha đầu, không được lại đi tìm chết, ngươi là của ta!"

Long Phù Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành của hắn, đã thấy trên mặt hắn không có chút biểu tình, buông tay nàng ra, giống như câu nói kia không phải thốt ra từ miệng hắn.

Phượng Thiên Vũ cười dài đi đến trước mặt phụ thân, cúi người hành lễ: "Phụ hoàng."

Phượng Thiên Hành từ ái nhìn hắn, đứa con này của ông không giống như những người khác, từ khi lên năm tuổi đã bị thế ngoại cao nhân mang đi, sau đó mang theo một thân võ công kinh người quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện