Ngày Em Đến

Chương 70



Rời khỏi phòng khám bệnh, sắc mặt Vệ Cẩm Huyên liền trầm xuống, anh bảo lão Trịnh đi lấy xe rồi nói với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, lát nữa anh phải vào lại bệnh viện, em về nhà trước được không?”

Trương Tư Ninh nhìn sắc mặt anh, nhíu mày hỏi: “Có phải Trân Trân đã nói gì với anh không?” Nếu không, sắc mặc anh không thể nào như vậy được.

Hiện tại, Vệ Cẩm Huyên đang tức đến đau gan, nhưng anh không thể nào phát hỏa trước mặt cô được, anh hít sâu một hơi thật chậm rồi nói: “Chuyện này hơi phức tạp, anh phải điều tra trước, đợi có kết quả sẽ nói cho em biết, em về trước đi, nghe lời nào?”

Trương Tư Ninh cũng nhận ra anh đang thực sự tức giận, ngay cả lần trước khi nói đến chuyện bị anh trai cùng cha khác mẹ hại mất chân sắc mặt anh cũng không tức giận như lúc này. Mặc dù cô rất muốn làm cái đuôi bám theo, nhưng cũng là người biết nhìn sắc mặt đại gia mà hành động, biết nói nhiều cũng vô ích, không cho đi theo thì đành đi về, anh luôn có lý do của mình, nên cô cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu đồng ý, vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, biết điều hơn đêm qua rất nhiều.

Trương Tư Ninh là người biết nhìn chuyện mà xuống tay. Hôm qua, khi nghe tin Vệ Trân Trân gặp chuyện không may, tuy Vệ Cẩm Huyên có chút sa sút tinh thần nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định, nên cô có đeo dính lấy anh cũng không sao, nhưng hiện giờ rõ ràng người này đang bốc hỏa chết người, cô không ngu gì đối nghịch với anh, mình nhanh nhẹn nghe lời, cũng sẽ khiến anh dễ chịu hơn.

Quả nhiên, nét căng thẳng trên mặt Vệ Cẩm Huyên cũng được nới lỏng ra, anh đặt môi nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Đi về lái xe cẩn thận, đừng chạy nhanh quá, hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm.”

Bất đắc dĩ phải chia tay Vệ tiên sinh nhà mình, Trương Tư Ninh một mình chậm rãi lái xe về nhà. Hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, thím Tào tưởng cô không về ăn cơm nên không có chuẩn bị, lúc thấy cô về còn rất ngạc nhiên.

Có điều bà cũng là người lão luyện, liếc mắt một cái biết ngay lúc này Trương Tư Ninh không vui, tưởng vợ chồng son cãi nhau, cũng không nhiều lời, chỉ bảo cô lên lầu đợi, sau khi nấu cơm xong sẽ đưa lên.

Nếu là trước kia, Trương Tư Ninh dựa theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, sẽ không để thím Tào bưng cơm lên cho mình, dù ăn ở trên lầu, cũng là tự cô chạy xuống lấy, nhưng hiện tại trong lòng đang chất chứa tâm sự nên cũng không câu nệ tiểu tiết.

Vừa mở điều hòa trong phòng lên, Hứa Dương đã gọi điện thoại tới nói phiên tòa xét xử rất thuận lợi, một tên bị án tử hình, tên còn lại còn trong độ tuổi vị thành niên nên bị đưa đến trại giáo dưỡng, bồi thường hơn ba mươi hai vạn, có điều Hứa Dương còn nói thêm: “Hai nhà đó cũng không có tiền, số tiền bồi thường này chắc không dễ dàng.”

Trương Tư Ninh nghe xong gật đầu: “Như vậy Bình Bình ở trên trời cũng có thể yên nghĩ rồi.” Về phần tiền bồi thường gì đó, ai mà đủ kiên nhẫn quan tâm tới chuyện này.

Hứa Dương nói tiếp: “À, chị Tư Ninh, người nhà họ Trần nói hai ngày này sẽ mang tro cốt của chị Bình Bình về quê nhà chôn cất, em tính ngày mai lúc hỏa táng đốt cho chị ấy chút giấy tiền vàng bạc.” Hủ tro cốt của Trần Bình Bình hiện giờ còn đang đặt ở nhà hỏa táng.

Trương Tư Ninh nói: “Vậy em đi đi, lát nữa em gọi cho chỗ làm bảng hiệu bảo họ ngày mốt đến lắp là được.”

“Không cần phải đến ngày mốt đâu, chiều mai làm là được, buổi sáng em đi đốt giấy tiền xong sẽ về ngay.”

Trương Tư Ninh nói: “Vậy em xem rồi sắp xếp, bàn ghế cũng chưa có đủ, chuyện này không gấp.” Cô không nói sẽ cùng đi đốt tiền vàng gì đó, cô sợ đụng phải người nhà họ Trần, Vệ Cẩm Huyên đã nói cô không nên tiếp xúc nhiều với người nhà đó, lúc trước cô đã vào chùa gửi tiền nhờ sư thầy đọc kinh siêu độ cho Trần Bình Bình nhiều ngày như vậy, cũng coi như không làm cô ấy thất vọng.

Lúc đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong đầu Trương Tư Ninh vẫn đang nghĩ đến chuyện của Vệ Trân Trân. Trong lòng thầm suy đoán, lúc Vệ Cẩm Huyên gặp Vệ Trân Trân, chắc chắn Vệ Trân Trân đã nói gì đó với anh. Hiện tại anh lại đến bệnh viện, còn không cho cô đi theo, rõ ràng không có chuyện tốt. Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, có khi nào trước đó đại não bùng nổ những gì cô suy đoán không phải vô căn cứ, biết đâu là sự thật? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người chăm sóc thật sự làm chuyện ngược đãi.…hình như có vẻ không logic lắm. Vệ Cẩm Huyên nói rất có lý, Vệ Trân Trân không phải bị tâm thần ngu ngốc, cũng không phải câm điếc không nói được, nếu cô nàng bị uất ức lẽ nào lại không nói cho Vệ Cẩm Huyên biết? Cô nàng này không phải nghe nói là con cưng của trời, được ngàn vạn nuông chiều mà lớn lên sao, lại bị chứng trầm cảm rối loạn ám ảnh cưỡng chế, dễ gì mà chịu chua thiệt?

Nhưng nếu sự việc không phải như cô suy đoán, thì tại sao anh lại tức giận đến vậy? Trực tiếp đi đến bệnh viện, đến bệnh viện cho thấy chuyện này có liên quan đến hai người chăm sóc, nếu họ không phải nguyên nhân chính thì cũng có liên quan, dù sao cũng có vấn đề.

Suy nghĩ cả ngày trời, càng nghĩ càng hồ đồ, Trương Tư Ninh cảm thấy đau hết cả não. Cuối dùng quyết định không nghĩ nữa, vỗ vỗ mặt, hướng vào gương nhe răng làm mặt quỷ. Đợi kết quả thôi, cô cũng không phải đi bảo vệ trái đất, dù sao bên cạnh Vệ tiên sinh nhà cô lúc nào cũng có người đi theo, cũng không tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, chỉ cần anh không gặp chuyện nguy hiểm, chuyện khác không có gì quan trọng.

Sau khi nghĩ thông suốt, mặc dù khao khát biết được chân tướng sự việc hệt như có vuốt mèo đang cào trong tim, nhưng không còn lo lắng nữa. Cô xuống lầu chủ động giúp thím Tào nấu cơm, đang rửa rau thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sét đánh ầm ầm vang dội truyền vào, âm thanh rất lớn, tựa như có tiếng trống gõ bên tai.

Thím Tào a một tiếng, sợ hết hồn làm rớt cái nồi xuống đất phát ra tiếng ồn rất lớn. Trương Tư Ninh tới nhặt lên giúp bà, cười nói: “Tiếng sấm này cũng lớn thật.”

Thím Tào vỗ ngực thở hổn hển: “Hình như đây là lần đầu tiên sấm sét lớn như vậy trong năm nay.”

“Cũng không phải lần đầu,” Trương Tư Ninh nói: “Tháng ba cũng có một lần, thím có ấn tượng không, tối đó đầu tiên trời mưa to, sau đó có sấm sét, sấm đánh cũng rất lớn.” Đó là lần đầu tiên Vệ Cẩm Huyên ngủ lại nhà cô.

Thím Tào nghĩ nghĩ rồi nói: “Là ngày đó, tôi nhớ rồi, lúc đó tôi đang ngủ, sấm đùng đoàng làm tôi giật mình sợ hết hồn.”

Cô và thím Tào nói chuyện trong này, ngoài trời vốn đã âm u càng âm u hơn, còn có cả gió, người xưa thường nói, thấy gió là sắp mưa, lúc này trời nổi gió mạnh như vậy, nhất định lát nữa sẽ mưa.

Cô có chút lo lắng cho Vệ Cẩm Huyên, nghĩ ngợi rồi đi khỏi phòng bếp, lấy điện thoại trong túi quần short ra nhưng không gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn qua, đại khái nói với anh trời sắp mưa lớn, đừng chạy loạn ở bên ngoài.

Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy tin nhắn, mặc dù nét mặt vẫn lạnh lùng nghiêm khắc nhưng trong mắt đã ánh lên nụ cười, ra hiệu cho Tần Chu ra ngoài trước, rồi gọi điện lại cho cô, đầu bên kia vẫn làm bộ làm tịch như trước nay, chuông vang ngân mấy tiếng mới nhận điện thoại, nghe thấy cô bé con biếng nhác kéo dài giọng nói, ánh cười trong mắt anh càng nồng đậm: “Tư Ninh, em về đến nhà chưa?”

Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Bẩm ngài, xin được bẩm báo, tiểu nhân đã về nhà an toàn, không vượt đèn đỏ, không chạy quá nhanh, tốc độ bò ngang với xe đạp.”

Vệ Cẩm Huyên bị cô chọc cho bật cười, trước đó giận quá không nói gì đã bảo cô đi về, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật có lỗi với cô, mới sáng sớm đã chạy xa như vậy mang thức ăn đến cho anh, lúc đi thăm Trân Trân, rõ ràng bị dọa hoảng sợ, anh cũng không an ủi, nháy mắt đã bảo cô về…..Vệ Cẩm Huyên cảm thấy bản thân mình thật hết nói nổi.

Nhưng chuyện sau đó quả thật không thích hợp để cô có mặt, cô đi theo, anh không thể mạnh tay được, ngay cả những lời giận dữ cũng sẽ vì kiêng dè cô mà kìm nén lại.

“Em giận sao?” Anh dịu dàng hỏi.

“Không có,” Trương Tư Ninh ở phía bên kia ngọt ngào nũng nịu nói: “Em biết anh không cho em đi theo là có lý do của mình, nhưng khi trở về anh phải nói hết toàn bộ sự việc cho em biết không được giấu diếm.”

Vệ Cẩm Huyên chỉ không muốn cô nhìn thấy góc cạnh tàn nhẫn trong con người mình, những chuyện khác hoàn toàn không thành vấn đề, vì thế gật đầu đồng ý, sau đó đáp ứng hết những dặn dò của cô như sẽ đảm bảo chú ý an toàn, không chạy loạn ngoài trời mưa …., vừa ngây thơ vừa đáng yêu, khiến người ta vui vẻ từ tận đáy lòng.

Mãi đến khi Tần Chu gõ cửa nói cảnh sát Mạnh đến, hai người mới cúp điện thoại.

Lúc này, Vệ Cẩm Huyên đang ở một mình trong phòng bệnh, lão Mạnh cởi nón đi vào rất nhanh, phong thái đĩnh đạc ngồi xuống trên giường bệnh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy, tôi còn đang phải phá án đây!”

“Chuyện của em gái tôi.” Nét mặt Vệ Cẩm Huyên nhàn nhạt kể cho lão Mạnh nghe chuyện hôm qua Vệ Trân Trân đột nhiên lên cơn, chặt một ngón tay, cắn đứt nửa lỗ tai của người ta. Lão Mạnh nghe xong chắt lưỡi hít hà, hắn là cảnh sát hình sự, đã xử lý nhiều vụ án giết người nên vô cùng nhạy bén, Vệ Cẩm Huyên chỉ mới nói mấy câu như vậy, hắn đã đoán ra: “Ông nghi ngờ Trân Trân đột nhiên lên cơn không phải chuyện bình thường?” Nếu không cũng sẽ không tìm hắn đến đây.

“Đúng là tôi đang nghi ngờ điều này, trước đó Trân Trân đã tỉnh táo lại, tinh thần rất bình thường, tôi hỏi nó, chính nó cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ nói bỗng nhiên không khống chế được bản thân, trong đầu biết rõ không nên làm vậy, nhưng không kiểm soát được cơ thể, tôi nghi ngờ có người đã hạ thuốc, nhưng hôm qua đã lấy máu xét nghiệm, nếu như trong máu có thuốc thì không thể nào không phát hiện ra được.”

Nói xong, anh nhìn lão Mạnh: “Ông là chuyên gia trong lĩnh vực này, ông để mắt giúp tôi xem sao, tôi cảm thấy Trân Trân không nói dối.”

Lão Mạnh đã chứng kiến nhiều vụ án kỳ dị hơn nên cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Ông tìm tôi vì không muốn chuyện này ầm ĩ lên?”

Vệ Cẩm Huyên cười cười, cũng không phủ nhận: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, ảnh hưởng không tốt.”

Lúc Trương Tư Ninh ăn cơm trưa, bầu trời âm u cuối cùng cũng đã nhỏ mưa xuống, thím Tào lấy kéo đưa cho cô: “Tư Ninh tiểu thư, lần lượt cắt bỏ hết sợi dây đi, đây gọi là đến nơi đến chốn, phù hộ một năm bình an.”

“Vậy nếu cắt giữa chừng thì chỉ được phù hộ có nửa năm thôi ạ?” Trương Tư Ninh vừa nhận kéo vừa cười giỡn, nhưng động tác không ngừng cắt sợi dây ngũ sắc trên cổ tay ra.

Cô đưa cổ tay hướng ra ngoài cửa sổ, dây thừng vừa đứt đã rơi xuống trong màn mưa. Đây là tầng mười một, ngoài trời vẫn đang mưa, cô cũng không nhìn thấy được nó đã rơi xuống chỗ nào nên có chút lo lắng: “Có khi nào nó rơi xuống chỗ người ta tránh mưa không thím?”

Thím Tào nói: “Không đâu, phía dưới cửa sổ không có chỗ để người ta đứng tránh mưa.”

“Vậy có khi nào bị gió thổi bay không ạ?”

“Cô xem gió đã ngừng lâu rồi, không có gió nữa đâu, Tư Ninh tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắn nó sẽ rơi xuống đất, cả năm nay sẽ bình an.”

Trời mưa mãi đến tối vẫn chưa tạnh, bên Vệ Cẩm Huyên cũng không có tin tức gì, Trương Tư Ninh ăn cơm tối xong, nhìn ra ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, nghe tiếng mưa rơi ào ào, cảm thấy không yên lòng, đợi đến tám giờ liền gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên, lúc đầu không có ai trả lời, Trương Tư Ninh nhíu hai hàng chân mày, mười phút sau gọi lại vẫn có không người nhận điện thoại, cô bắt đầu sốt ruột, liền gọi điện cho lão Trịnh.

Lão Trịnh rất nhanh chóng nhận điện thoại, Trương Tư Ninh hỏi: “Vệ tiên sinh đâu ạ?”

Lão Trịnh nói: “Đang làm việc ở trên lầu, Tư Ninh tiểu thư, hình như hạng mục gì đó có vấn đề, Vệ tiên sinh đang thảo luận với mấy cán bộ cấp cao trong phòng làm việc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện