Nam Thiếp

Chương 46



” Gia…” Mạc Ngôn làm cho Đoàn Thần Phi ăn hết một ngụm đồ ăn cuối cùng, đột nhiên bị chặn ngang ôm lấy. Mạc Ngôn phòng bị không kịp, kinh hô một tiếng.

” Còn xem!” Con ngươi Đoàn Thần Phi quét về phía bọn hạ nhân trong sảnh đang kinh ngạc đến ngây người.” Đi xuống!” Thật sự là phản, chủ nhân làm việc còn dám đứng xem như thế…

Hạ nhân trong sảnh nhất thời như điểu thú tán loạn. Tuy nhiên mỗi người thời điểm lui xuống khoé miệng đều mang theo ý cười…

Đoàn Thần Phi ôm Mạc Ngôn về phòng mình.

” Ta rất nhớ ngươi…” Nhẹ giọng thì thầm bên tai Mạc Ngôn, Đoàn Thần Phi ôm Mạc Ngôn từ phía sau, một bàn tay không an phận cởi bỏ nút thắt trên áo hắn ở phía trước.

Mạc Ngôn thần tình đỏ bừng, chính mình vì câu nói vừa rồi của nam nhân này mà đỏ mặt tía tai. Lập tức, quần áo đã muốn bán khai. Đoàn Thần Phi thuận thế hôn lên cảnh bộ, khẳng cắn mảnh đất mẫn cảm trên người Mạc Ngôn.

Y phục bị ném xuống đất, hiện tại Mạc Ngôn trần như nhộng, Đoàn Thần Phi không tiếng động dụ dỗ tình dục tăng vọt. Y nhẹ nhàng liếm hai điểm hồng anh duyên dáng nổi lên trước ngực Mạc Ngôn, thậm chí dùng răng ác ý khẽ cắn, cảm thấy thân mình Mạc Ngôn một trận sợ run.

Dù sao lần này y không vội làm… thời gian còn rất dài…

” A… a… từ từ…” Mạc Ngôn bị ấn xuống giường, Đoàn Thần Phi rất dễ dàng khiến cho hai chân hắn hướng chính mình mở rộng ra, vốn nghĩ rằng y sẽ trực tiếp vào trong, lại phát hiện y hôn lên sườn đùi nội mẫn cảm của mình, Mạc Ngôn không quen loại cảm giác này, lấy tay nhẹ nhàng chống đẩy.

” Ô…” Cảm thấy thẹn thùng cùng bối rối, Mạc Ngôn cắn chặt môi dưới.

Không nghĩ tới nơi đó… bị nhẹ nhàng bính một chút, liền như thế có cảm giác.

Đầu lưỡi lướt qua mũi nhọn trào ra mật nước, Mạc Ngôn rên rỉ càng ngẩng cao đầu.

” Gia… ô…” Hai chân không tự chủ định khép lại, nhưng làm sao đều không thể ngăn cản y xâm nhập.

Mạc Ngôn lấy tay vô lực bấu chặt chăn, trên lưng bắt đầu xuất mồ hôi. Hai chân bị Đoàn Thần Phi giương cao, mở mắt hé ra … liền nhìn thấy nơi đó của chính mình, giống như người kia đang ăn cái gì đó … hảo mất mặt!

Nhịp điệu khoái cảm cắn nuốt cả lý trí Mạc Ngôn, sóng nhiệt thổi quét. Chỉ chốc lát sau hắn liền phun trào dục vọng trong miệng Đoàn Thần Phi.

” Ô…” Mạc Ngôn cả mặt đỏ lên, hắn chưa từng đối diện với chuyện như vậy, rất không thói quen.

Lúc đang muốn nói lời gì đó để giải thích, thân mình bị xoay ngược lại, hậu đình bị ngón tay dài nhỏ xâm nhập, Mạc Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn.

” Vừa rồi như vậy… thích không?” Đoàn Thần Phi cười cười, cả người dán tại trên người hắn phía sau nói chuyện. Hậu đình Mạc Ngôn bị khiêu khích không lưu tình chút nào, lại bị y liếm vào nơi chính mình dễ dàng mẫn cảm nhất…

Nghe hắn kìm lòng không đặng phát ra rên rỉ, Đoàn Thần Phi lại duỗi thân tiến một lóng tay, không vội không vàng thong thả trừu sáp.

Vật phía trước của Mạc Ngôn lại không tự chủ trướng đại, hắn thật sự không thể lý giải, tại sao hôm nay Đoàn Thần Phi …lại “đùa” dai như thế. Hắn hảo muốn…

Tiếng động dâm mĩ tràn ngập cả phòng, Mạc Ngôn bất an vặn vẹo thân hình, hậu đình đã dậy lên ham muốn tột cùng, không phải chỉ lấy tay là có thể giải quyết.

” Gia… a…” Tiếng nói khàn khàn chứa đầy khao khát cầu khẩn, Đoàn Thần Phi cuối cùng nghe được thanh âm mà y muốn nghe, Mạc Ngôn chủ động làm cho y thật vừa lòng.

Chậm rãi đi vào, hai thân hình gắt gao dán chặt cùng nhau, Đoàn Thần Phi vừa lòng luật động, nghe Mạc Ngôn tỉ tê rên rỉ, ý cười càng đậm……

Không biết ngủ bao lâu, nhưng cảm giác chỉ như mới vừa chợp mắt một chút…

Hắn ở trong ngực Đoàn Thần Phi tỉnh lại, cảm giác an tâm đã trở lại.

Thân mình đã được tẩy sạch sẽ, trong chăn, hai người vẫn là trần như nhộng.

” Tỉnh?” Đoàn Thần Phi đã sớm mở mắt , mềm nhẹ vuốt ve sợi tóc của người trong lồng ngực, thuận hảo, hắn mặc kệ vào thời điểm đều rất đáng yêu…

” Ân…” Mở miệng, cảm thấy khó khăn quá.

Là do vừa rồi….

Bầu trời đã tối đen…vậy là tất cả mọi người đã dùng cơm chiều rồi.

” Gia…” Mạc Ngôn suy yếu cười.” Ta muốn… đi tìm Đoàn tổng quản… nói với hắn tiếng cám ơn.”

Không thể không nói, chính mình đã trở về, còn hoàn toàn chưa cùng ân nhân cứu mạng nói lời cảm tạ là có bao nhiêu lỗi? Nếu không có Đoàn tổng quản… chính mình đã sớm…

Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn vẫn còn cảm thấy giật mình.

” Ân… hảo.” Đoàn Thần Phi cũng rất muốn nhìn xem… việc này rốt cuộc là ra sao.

Gõ cửa đã lâu, thế nhưng lại không ai mở.

” Ân… giống như không ai ở trong phòng?” Hắn còn có thể đi đâu? Không ở phòng, đèn ở trướng phòng vẫn còn thắp. Nhưng lại không ai quản môn. Nói thật ra, nếu Đoàn Thăng không ở trướng phòng, thật đúng là không thể tưởng được hắn sẽ đi đâu.

Đoàn Thần Phi mặt nhăn mày nhíu, thời gian đã lâu như vậy…

Y một cước đá văng cửa phòng, làm Mạc Ngôn bên cạnh sợ ngây người.

Đoàn Thăng cứ như vậy té trên mặt đất, dường như không có chút động đậy.

Mạc Ngôn vội vàng chạy vào, Đoàn Thần Phi cũng có chút kinh ngạc. Không phải đã giao cho Trữ Ngự Diệp hảo hảo chiếu cố hắn rồi sao…?

” Người đâu!” Đoàn Thần Phi rống lớn, nếu tổng quản có vạn nhất gì…

Mạc Ngôn sờ sờ trán Đoàn Thăng, nóng đến doạ người. Trên y phục, bên vai trái một mảnh đỏ, xem ra Đoàn tổng quản bị thương, có lẽ… còn sinh bệnh nghiêm trọng.

Mạc Ngôn vô cùng lo lắng.

” Nhanh lên… ôm hắn đến chỗ của Quý thần y ngay…” Mạc Ngôn chỉ thị hạ nhân, chính mình cùng Đoàn Thần Phi cũng theo phía sau.

Lúc tới Dược Nhĩ Cư, Quý thần y vừa vặn có ở nhà.

” Quý bá… ngươi mau mau xem Đoàn tổng quản đi…” Nhìn thấy Quý thần y, Mạc Ngôn vui vẻ cực kỳ, chạy nhanh kéo tay hắn, đến bên cạnh Đoàn Thăng ngồi xuống.

Quý thần y ngạc nhiên không thôi, sao lại tới một lần nữa?

Hơn nữa… Đoàn tổng quản thoạt nhìn… thật đúng là không phải bệnh trạng thông thường a.

Bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, hắn đại khái mệt cực kỳ. Vai trái bị thương xem ra đã nhiều ngày, mặc dù có dấu vết rịt qua thuốc trị thương, nhưng đây là vết thương do đao kiếm đâm vào, phải đặc biệt chú ý mới được a…

” Xem ra hắn đã hôn mê vài ngày …” Quý thần y nói, miệng vết thương bên vai trái đã muốn sinh mủ, may mắn còn không phải thật nghiêm trọng. Bất quá đây cũng là nguyên nhân làm thân mình hắn nóng lên, hơn nữa hắn có thể lại bị nhiễm phong hàn, hắn lại không hảo hảo nghỉ ngơi, kết quả hư càng thêm hư, chính là như vậy.

Hôn mê vài ngày?

Đoàn Thần Phi giận dữ, người nâng Đoàn Thăng tới đây vừa vặn là Khoả Kế cùng làm việc trong trướng phòng, y một phen túm lấy quần áo Khoả Kế.

” Ngươi nói…” Đề cao tay, Khoả Kế nhất thời như bị treo lên.” Sao lại xảy ra việc này?”

Khoả Kế toàn thân phát run, bị bộ dáng Đoàn Thần Phi doạ cho choáng váng.

” Nói!”

” Là… là tổng… tổng quản… hắn… hắn phân phó… ta… chúng ta không… không thể vào…” Khoả Kế run lên.

Nói còn chưa nói xong đã bị Đoàn Thần Phi hất văng ra.

” Đi… tìm Trữ Ngự Diệp đến.” Đoàn Thần Phi lạnh lùng hạ lệnh. Khoả Kế ba chân bốn cẳng chạy vội đi.

Y thật muốn xem Trữ Ngự Diệp là làm sao chiếu cố người này?

” Thiếu gia… ta ra ngoài nói chuyện một chút?” Quý thần y biểu tình ngưng trọng.

Khi Trữ Ngự Diệp nghe báo, lập tức buông bầu rượu trong tay, hướng Dược Nhĩ Cư chạy đi.

Sao lại như vậy… hắn phát sinh chuyện gì …

Bước đầu tiên vào cửa, hắn thấy Đoàn Thăng nằm ở trên giường, hôn mê chưa tỉnh. Hắn nghe trái tim hẩng đi một nhịp rồi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Hảo nghiêm trọng… Trời ạ! Ta rốt cuộc đã làm gì đối hắn thế kia…

” Sao lại như vậy…” Thanh âm… không giống của chính mình.

” Ngươi còn biết tới đây?” Đoàn Thần Phi cười lạnh.

Mạc Ngôn ngồi ở trong phòng, thập phần lo lắng.

Quý thần y chậm rãi giúp hắn thay tân dược, lắc đầu.

” Đoàn tổng quản hắn… đôi mắt có thể khó giữ được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện