Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 40



Người phụ nữ lại cực kỳ hoảng sợ, mãnh liệt phản kháng lại sự gần gũi của anh, cô không chỉ cắm móng tay vào da thịt anh, còn bắt được cơ hội, mở miệng dùng răng, cắn một cái thật mạnh vào người anh.

Anh “sứa” một tiếng hít vào ngụm khí, cảm nhận được sự đau đớn rõ ràng trên môi, hơi nhíu mày.

Lại lần nữa hôn lên người phụ nữ, chỉ là, lần này anh hôn ở cái cổ trắng mịn của cô.

“Ưm...... Không...... Không muốn!”

“Xin anh, đừng làm vậy với tôi, xin anh......”

Tựa hồ như biết được sức của mình không bằng sức anh, kém quá xa, không thể nào thoát ra từ trong tay anh, cô bắt đầu cầu xin anh, mờ mờ có tiếng khóc.

Nhưng lại không biết loại âm thanh này càng có thể kích thích lòng ham muốn chiếm hữu của đàn ông.

Trong hồ nước lạnh như băng, chỉ có người phụ nữ trong lòng mới là thứ ấm nhất.

Anh bị dày vò bởi dục hỏa đang thiêu đốt tứ tung trong người anh, chỉ có cô mới cứu được anh.

Cơ thể cô mềm mại, thơm thơm, dưới sự chiếu rọi của đèn đường những giọt nước óng ánh lăn dài trên làn da như sữa bò của cô, ánh mắt nhỏ hẹp trong sự chuyển động của sóng nước khiến người ta say mê.

Đêm nay, anh không thể nào bỏ qua cho cô!

Anh có chút thô lỗ xé rách quần áo trên người cô, loại bỏ chiếc áo khoác ấm áp kia, bên trong cô mặc một cái áo, vải mỏng, dễ dàng bị anh xé rách.

Cô còn đang giãy giụa, dù cho đã sắp hết sức rồi.

Anh không khỏi có chút tức giận: “Nữ nhân! Yên lặng chút!”

Cô sửng sốt, tựa hồ như bị anh rống đến có chút sợ, anh thừa cơ lấy tay mình chen vào giữa hai chân cô, sờ được cái quần nhỏ kia, hướng xuống kéo một cái, ngón tay tiếp tục hướng về phía trước dò xét, chen vào nơi tư mật của cô.

“Không...... Dừng tay!” Cô bỗng nhiên trợn to mắt, anh có thể thấy rõ sự sợ hãi cùng phẫn nộ trong mắt cô.

Phản ứng này khiến anh cực kỳ vui.

Bởi vì, anh thấy được trong mắt cô, chỗ đó của cô, vẫn chưa có người đi vào qua.

Anh lấy ngón tay ra ngoài, một tay bắt lấy chân của cô, đặt lên vai anh, một tay khác nhanh chóng cởi hoàn toàn chiếc quần nhỏ đang treo trên chân cô...... Sau đó, không kịp chờ đợi mà xông vào trong cơ thể cô.

Nhưng trong quá trình tiến vào, gặp phải trở ngại.

Anh hơi sửng sốt, trong lòng vui vẻ —— Thì ra, anh đoán không sai, người phụ nữ này, quả thật là người giữ mình trong sạch.

Anh dừng động tác lại, nhìn mặt của cô nhăn thành một cục, tự nhiên lại có chút đau lòng.

Đợi đến lúc cô thích ứng được chút, anh mới cử động.

Vì để an ủi cô, anh còn nói bên tai cô: “Lần thứ nhất, là sẽ có chút đau, qua một lúc sẽ đỡ, nữ nhân, cô giúp tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô......

Đây là lần đầu của cô, thật ra, cũng là lần đầu của anh đó!

Nghĩ tới đây, Hoắc Nhất Hàng bỗng nhiên mở mắt, hô hấp có chút nặng nề.

Anh không ngờ tới, đã qua bao nhiêu ngày rồi, anh lại còn có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết “tiếp xúc thân mật” trong lần đầu tiên làm với Vân Khuynh.

Không thể tiếp tục nhớ nữa, tiếp tục nhớ nữa, nhớ tới cảnh cô ở dưới người anh giống như một đóa hoa nở rộ kiều mị, nhớ tới cái tư vị tiêu hồn thực cốt mà cô ấy mang lại...... Anh rất có thể sẽ nhịn không được mà muốn cô ngay trong xe.

Trong khi xe đang chạy, trước mặt còn có tài xế, nếu như anh làm thế với cô, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đừng để lại ấn tượng xấu gì cho cô nữa.

Hoắc Nhất Hàng nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ đang ngủ của Vân Khuynh, có chút khó chịu mà cười khổ một tiếng.

Anh nhớ tới chuyện anh làm với cô, cô vậy mà vẫn còn yên tâm ngủ trong lòng anh.

Cũng không biết cái khí thế mà lúc ban đầu cô mắng anh thật to là “đồ, cưỡng, bức!” đi đâu rồi.

Thế nhưng, anh nhịn khổ cực đến vậy, đợi chút nữa đến nơi, cũng phải lấy lại chút thù lao......

Vân Khuynh quả thực ngủ rất ngon, những ngày này cô trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vừa nhắm mắt, cảm giác đen tối, cô độc, bất lực...... đó sẽ từng lớp tứng lớp vây lấy cô, cảnh mà bà nội ngã cầu thang, đầu chảy đầy máu cũng lần lượt hiện lên trong đầu cô, trong lòng cô tràn đầy hận ý lạnh lẽo, sao còn có thể có một giấc ngủ yên trong một khắc.

Vả lại trong tang lễ hôm nay đã lật đổ âm mưu của những người kia, bà nội được thuận lợi chôn cất, cơ thể cũng sắp tiêu hao đến cực hạn rồi, người đàn ông bên cạnh này cũng tạm thời không cần đề phòng, cô cuối cùng cũng được nhẹ nhõm một chút.

Xe đã đến nơi, Vân Khuynh còn chưa tỉnh, Hoắc Nhất Hàng dứt khoát ôm cô xuống xe.

Quân Tỉ sơn trang, là tòa nhà có vị trí tốt, xanh hoá cao, hàng giá tốt trong thành phố này.

Toàn bộ cư xá nhà ở đều là mô hình nhà phương Tây vườn hoa 5 tầng, một cầu thang hai hộ, căn hộ mà Hoắc Nhất Hàng sắp xếp cho Vân Khuynh chính là căn hộ bên phía Tây có một ban công siêu lớn trên tầng thứ ba, đồng thời có ánh sáng mặt trời đầy đủ.

Khóa cửa lắp đặt 2 tính năng là tính năng nhận diện bằng khuôn mặt cộng thêm tính năng mở khóa bằng vân tay, Hoắc Nhất Hàng ôm Vân Khuynh, sẽ không tiện mở cửa.

Động tác của anh chỉ cần lớn một chút thôi, Vân Khuynh sẽ tỉnh lại.

Khi cô kịp thời phản ứng lại, phát hiện cô lại bị Hoắc Nhất Hàng ôm, gương mặt ngủ đến có chút đỏ sẽ càng đỏ hơn, vội vàng giãy giụa từ trong lòng Hoắc Nhất Hàng bước xuống, đứng trên mặt đất, lại có chút mất tự nhiên chỉnh một chút những sợi tóc hơi rối của cô: “Cái đó...... Đến rồi à, anh...... sao anh không gọi em dậy?”

“Thấy em ngủ say vậy, không nhẫn tâm.” Hoắc Nhất Hàng giải thích một câu, cúi đầu xuống, thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, tim đập một cái.

Bỗng nhiên, ngừng lại động tác mở cửa, xê dịch hướng bên cạnh trên tường trên cánh cửa, lách qua từ cái cổ cong của Vân Khuynh, nhốt cô lại giữa cơ thể anh và cánh cửa.

Anh cố tình hạ thấp giọng, cười nói: “Nhưng mà, em thật sự rất nặng! Ôm em đi lên, cánh tay của anh đều ê hết.”

“Làm sao bây giờ? Anh để em ngủ một giấc ngon lành, em có phải, nên báo đáp anh một chút không?”

“Cái...... Cái gì?” Bản thân ở trong không gian chật hẹp, phía sau là cửa, phía trước là một người đàn ông không tính là quen thuộc cũng không xa lạ gì. Vân Khuynh liền có chút căng thẳng.

Nhất là, Hoắc Nhất Hàng nói tiếp: “Khuynh Khuynh, tim của em đập thật nhanh, mặt của em cũng rất đỏ, đỏ như trái táo, đặc biệt mê người.” Muốn cắn một miếng.

“Thật...... Thật ngại quá, em nghĩ là có lẽ khoảng thời gian này em quá mệt mỏi, liền không tự chủ được mà...... ngủ thiếp đi, cái đó...... cám ơn anh!”

Trong hô hấp đều là hơi thở của đàn ông, Vân Khuynh nói chuyện cũng có chút run rẩy, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nơi này, chính là nơi anh chuẩn bị cho em sao? Nhìn không tệ.” Trên thực tế, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của Hoắc Nhất Hàng, hơi ngước đầu lên, còn thấy yết hầu của anh chuyển động một cái, giống như nhìn thấy món gì ngon, nuốt nước miếng một cái......

“Đó...... Đừng đứng ngay cửa nữa, em muốn vào nhà trước...... Ngô ~”

Lời của Vân Khuynh còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng đã cúi đầu hôn lên môi của cô.

Anh vừa rồi vốn chỉ muốn trêu cợt cô một chút, không nghĩ tới xảy ra chuyện gì đó với cô ngay cửa ra vào, nhưng cô luôn nói chuyện, cái môi đỏ vừa mở vừa khép kia, cực kỳ giống như mời gọi anh, sao anh còn nhịn được?

Đồng thời, lần này, thừa dịp cô chưa phòng bị, 2 đôi môi vừa tiếp xúc, anh liền dùng cái lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô, thăm dò vào trong miệng cô, tùy ý thưởng thức nàng vị ngon của cô.

“Ưm anh” Vân Khuynh mở to hai mắt nhìn.

Người đàn ông này là đang...... Ăn nước bọt của cô? Anh ta không chê bẩn?

Chẳng lẽ, đây chính là nụ hôn ướt át …….trong truyền thuyết?

Một nụ hôn thật dài, hôn đến Vân Khuynh xém chút ngạt thở, Hoắc Nhất Hàng mới buông cô ra.

Cô bận thở, còn hung tợn trừng Hoắc Nhất Hàng một cái: “Anh...... Anh lưu manh!”

“Anh lưu manh thế nào?” Hoắc Nhất Hàng ngậm miệng cười: “Cần anh nhắc em một chút, em đã đồng ý gả cho anh, giữa chúng ta thân mật một chút, thì có sao đâu?”

“Nhưng...... Nhưng chúng ta còn chưa phải......” Vợ của anh.

Vân Khuynh muốn phân rõ như thế.

Lời còn chưa nói hết, Hoắc Nhất Hàng liền đánh gãy cô, cũng nói: “Cho nên, anh chẳng qua là sử dụng sử dụng, quyền lợi trong hôn nhân thôi.”

“Cái này...... quyền lợi sau khi cưới còn có thể xài sao?” Vân Khuynh hỏi lại theo bản năng.

“Xã hội hiện đại, cái gì không thể?” Hoắc Nhất Hàng nói, in dấu vân tay, khóa cửa được mở ra.

Căn nhà này đều là anh mua giùm Vân Khuynh, anh đương nhiên sớm đã đem vân tay của mình cũng thiết lập vào trong máy nhận diện an toàn.

Vân Khuynh còn đang ngẩn người, anh đã mở cửa ra.

Bởi vì lưng của Vân Khuynh dựa vào cửa, hơn nữa đều đặt trọng tâm ở trên lưng, cửa vừa mở ra, cô không thể tránh được mà ngã về phía sau.

Dọa đến cô “a” một tiếng hô lên.

Hoắc Nhất Hàng ngay lập tức tiến lên hai bước, bắt lấy tay cô, dùng sức kéo một phát.

Cô liền hoa lệ nhào vào lòng Hoắc Nhất Hàng.

Cửa ở phía sau đóng lại, lưng của Hoắc Nhất Hàng dựa vào phía sau cửa, lúc Vân Khuynh nhào tới, anh còn cố tình giơ hai tay cao hơn đỉnh đầu.

Sau đó, cúi đầu xuống, nhìn Vân Khuynh “còn chưa hoàn hồn”, một bộ dạng “anh rất vô tội”: “Khuynh Khuynh, em đây là ý gì? Chủ động ôm ấp yêu thương anh sao?”

“Đó...... là cảm thấy vừa mới chúng ta ở ngoài cửa làm còn chưa đủ sao?”

“Muốn làm sâu hơn nữa?”

Vân Khuynh muốn nói “em không có”, vừa mới hé miệng, lại một lần nữa bị Hoắc Nhất Hàng hôn lấy.

Anh dùng một tay, ôm chặt eo của cô, một tay khác giữ lấy cái ót của Vân khuynh, khiến cô không cách nào thoát ra.

Lần này, nụ hôn của anh rất triền miên, không quá mạnh, cũng không quá nhẹ, nụ hôn dịu dàng đó, giống như anh thật sự đã thích cô vậy, cho nên, dồn hết cảm xúc chân thành vào.

Vân Khuynh xưa nay không biết, nụ hôn giữa nam và nữ vậy mà cũng có thể dịu dàng như nước vậy, lại khiến cô không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.

Cánh môi mềm, mang theo sự ngọt ngào ấm áp, khiến trong đầu cô rất nhanh liền trở nên trống rỗng, vô ý thức bắt đầu đáp lại.

Hoắc Nhất Hàng nắm giữ quyền chủ động là tỉnh táo, cảm nhận được Vân Khuynh đáp lại, anh cực kỳ vui sướng, ôm chặt lấy Vân Khuynh, tiếp tục hôn sâu hơn......

Không nhớ rõ hôn trong bao lâu, ngọn lửa trong người kia càng đốt càng lớn, Hoắc Nhất Hàng dần dần không còn hài lòng với sự dây dưa giữa môi lưỡi với nhau nữa, anh đưa hai tay lên, ôm lấy vai của Vân Khuynh, nụ hôn dày đặc rơi trên mặt, trên cổ của Vân Khuynh.

Mắt Vân Khuynh trở nên mơ màng, da thịt bị Hoắc Nhất Hàng hôn lên, xuất hiện một loại cảm giác kỳ diệu, nhột nhột, ấm ấm, mang theo khoái cảm không nói nên lời.

Cơ thể cô có chút run rẩy, trong không khí tràn ngập những nhân tố mập mờ......

Hoắc Nhất Hàng lại đột nhiên dán vào lỗ tai cô, giọng khàn khàn nói: “Khuynh Khuynh, đêm nay, ngủ với anh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện