Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 129



Tiếng lia nhanh “tách tách” không ngừng vang lên, càng nhiều phóng viên vây đến, chụp các kiểu với Dương Liễu, trong con hẻm tăm tối, ánh đèn chớp thỉnh thoảng chiếu sáng từng khuôn mặt kinh hãi.

Dương Liễu cố gắng có thể cúi thấp đầu, không để phóng viên chụp hết những tư thế tồi tệ như thế của mình, nhưng cô lại không thể không để bản thân ngụy trang thành nạn nhân vô tội xém tí bị xâm phạm, một bên căng thẳng nhìn lên lầu, một bên nhỏ tiếng khóc lóc.

Người của Hoắc Nhất Hàng phái ra cũng thành công chụp được những tư thế ở thời khắc này của Dương Liễu thông qua video quay trực tuyến gửi qua đây, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi tội nghiệp của Dương Liễu, trong mắt Vân Khuynh chỉ có sự ghê tởm sâu sắc.

“Cô ta cũng ngụy trang khá giống đấy!”

“Giống thế nào đi nữa cũng là người đi qua khu đèn đỏ, có bị ai đụng qua chưa ai mà biết được chứ? Em đi chào hỏi những bạn bè giới truyền thông, tin tức tiêu cực chỉ cần lan ra ngoài, cô ta cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng được, hi hi.” Giang Mạc Thần đắc ý cười hai tiếng.

Hoắc Nhất Hàng lại quay người lại, lạnh băng nhìn vào anh, “Biết chuyện nên làm thế nào, thì lập tức đi làm!”

Cao Thúy Lan được che một áo cảnh phục bị khiêng ra đấy, bà bản thân đi đứng không tiện, lúc cảnh sát xông vào, vài người đàn ông vẫn đang động tác trên người bà, ăn xin và những người lang thang vô gia cư không sợ cảnh sát, bắt vào tù vẫn có ba bữa để ăn, bọn họ muốn “hưởng thụ” trước rồi tính.

Âm thanh của Cao Thúy Lan không ngừng cầu xin đã trở nên khan tiếng yếu ớt, nhìn thấy cảnh sát chạy đến, phản ứng đầu tiên của bà là kêu cứu mạng, “Cứu cứu tôi, mau cứu cứu tôi!”

Phản ứng thứ hai là nghĩ đến vấn đề mặt mũi của mình, lại dùng tay che đi khuôn mặt của mình, khóc lóc nói, “Để những thằng đàn ông dơ bẩn này cút ra ngoài, đừng quan tâm tôi, ra ngoài, đều cút ra ngoài hết!”

Cảnh sát khóa tay những gã đàn ông đó, cởi áo cảnh phục ra đắp lên cơ thế toàn là dơ bẩn, không một mảnh vải che thân của Cao Thúy Lan, khiêng bà ra ngoài.

Sau khi xuống lầu, Cao Thúy Lan không ngừng nắm bộ cảnh phục đó che lên mặt, làm bộ phận phần dưới cũng đều lộ ra hết, bà biết bản thân lần này là xong đời rồi, nhưng tưởng rằng chỉ cần che mặt đi, không để người khác nhận ra, còn có thể tìm lại một ít sĩ diện.

Nhưng bà không biết bên ngoài có nhiều phóng viên đến thế, càng quên là Dương Liễu vẫn đang ở bên ngoài “đợi” bà.

“Mẹ! Mẹ!” Cao Thúy Lan vừa mới bị khiêng xuống lầu, Dương Liễu đã xông qua đó, âm thanh sắc nhọn và “đau thương”, “Mẹ, mẹ bị làm sao thế này? Bọn họ……bọn họ làm sao có thể đối xử với mẹ như thế được?”

Vừa nói, Dương Liễu còn kéo áo cảnh phục che mặt của Cao Thúy Lan ra, cũng không sợ Cao Thúy Lan bẩn, nằm lên người bà đau khổ khóc lóc, “Mẹ, đều là con không tốt, mẹ muốn ra ngoài đi dạo phố, con nên kéo mẹ lại, chúng ta sẽ không bị bắt cóc đến đây, mẹ sẽ không bị đám súc sinh kia……”

Nghe thấy tiếng khóc lóc của Dương Liễu, nhìn thấy tư thế giả dối của Dương Liễu, trong mắt Cao Thúy Lan toàn là nỗi hận lạnh băng, bà hận không thấu muốn nhảy lên lập tức, xé Dương Liễu thành trăm mảnh, nhưng bà nghiêng mặt đi, nhìn thấy đám phóng viên nhốn nháo đưa máy ảnh không ngừng chụp hình bên này, bà sợ đến sắc mặt trắng bệch lại trắng bệch, khẩn trương giật bộ cảnh phục từ tay Dương Liễu, muốn tiếp tục che đi mặt của mình, nhưng.

Do dùng sức quá độ, Dương Liễu lại đột nhiên buông lỏng tay, chiếc áo đó trực tiếp bay lên đỉnh đầu bà, khuôn mặt hoàn toàn bị che đi hết, nhưng cơ thể bị hành hạ đến tím tím xanh xanh cũng hoàn toàn lộ ra trước ánh nhìn của tất cả mọi người!

Lại là một trận tiếng lia nhanh “tách, tách” truyền đến.

Cao Thúy Lan cảm thấy bản thân té vào địa ngục lạnh băng, không còn có thể leo lên được nữa.

Còn Dương Liễu vẫn ôm lấy cổ bà ghé sát tai bà nói nhỏ một câu, “Đoạn clip bà bị cưỡng hiếp luân phiên tôi đều có.”

Đây là cảnh cáo bà cái gì cũng không được nói.

“Dương Liễu! Cô là thứ……” Cao Thúy Lan đột nhiên dựng nửa thân người lên, đôi mắt trố to lên nhìn chằm chằm vào Dương Liễu, một câu nói chưa nói xong, đã bị tức giận đến ngất đi!

Chưa đầy năm phút, có liên quan đến hành động lần này của cục cảnh sát và tin tức của Cao Thúy Lan, Dương Liễu đã tung đầy trên mạng.

“Lục gia lại gây sự! Mẹ chồng con dâu cùng nhau đi vào khu đèn đỏ bị cảnh sát bắt tại trận!”

“Hào môn quý phụ thảm bị cưỡng hiếp luân phiên, là bị âm mưu thiết kế? Hay là không chịu được cô đơn, tự tìm thú vui?”

“Lục gia phá sản tuyết lại thêm sương, Cao Thúy Lan và Dương Liễu bị cảnh sát bắt được, tủi nhục lộ phần cơ thể dưới!”

“Hiện tượng xáo trộn của hào môn khi nào mới dứt? Mẹ chồng dẫn con dâu đi khu vui vẻ……”

Giang Mạc Thần đang ở trong xe lướt tin tức, vừa cắn hột dưa vừa nói, “Anh Nhất Hàng, em gái nhỏ, hiệu quả của tin tức đã lên rồi, bây giờ trên mạng toàn là mắng chửi Cao Thúy Lan và Dương Liễu, đây để em đọc cho mọi người một tin nhé.

Đoạn tin này là liên quan đến Dương Liễu: Sớm biết Dương Liễu chẳng phải là thứ tốt lành gì, không phải đứa con vừa mới bị ngược đãi sao? Nhanh đến thế lại chạy đi vui vẻ ở khu đèn đỏ rồi sao? Đúng thật là kẻ diễn kịch! Đứa con nhất định là cô ta nhéo, chết tiệt, nhất định là cô ta tự nguyện đi đấy! Xác định cô ta là gái trà xanh là không sai.

Còn đoạn này liên quan đến Cao Thúy Lan: Bà phụ nữ già này lúc trước đối xử với Vân Khuynh như thế, quả nhiên nên nhận được báo ứng, thiện ác đều có báo, thời gian đến rồi, bà ta nên bị giẫm đạp như thế! Đồ gái trà xanh già mất nết!

Còn nữa còn nữa……”

“Đừng còn nữa nữa, biết được kết cục của hai cục rác bi thương kia là đủ rồi, đừng làm bẩn con mắt của bản thân!” Hoắc Nhất Hàng nói một câu, liền khởi động chiếc xe, chuẩn bị quay về.

Lục Văn Bân trên giường của Triệu Thanh Thanh tỉnh dậy, mới phát hiện đã khí trời đã thay đổi.

Lục lão gia tử chết rồi, Lục Bác Dương đối diện những người đến đòi nợ tận nhà, không thể không nhờ để sự có mặt của luật sư tuyên bố Lục thị phá sản, bản thân cũng không biết trốn đi đâu, Cao Thúy Lan và Dương Liễu ở khu đèn đỏ bị cảnh sát bắt được, một người bị cưỡng hiếp luân phiên, đang nằm ở bệnh viện, một người bị dẫn đến cảnh cục lấy lời khai, trên mạng toàn là những bình luận nhục mạ phê bình người Lục gia, ông vừa bước ra căn biệt thự của Triệu Thanh Thanh, chiếc xe đỗ ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, có người nhận ra được ông, những người đứng bên đường nhìn thấy ông liền nhốn nháo lấy trái cây, trứng gà, hộp sữa bò quá hạn trên tay vứt lên xe của ông, trên cửa kính bị vứt đến thậm tệ, thanh quét mưa đã không quét được ánh nhìn rõ ràng.

Ông đi không được, càng ngày càng nhiều người qua đến, triệt để vây xung quanh xe ông, giao thông trở nên trạng thái tắt nghẹt, nhưng lại không có người vội đi, những chiếc xe đằng sau đều dừng hẳn, tham gia vào trong đội ngũ mắng chửi ông, chê trách ông, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không quản nổi!

Ông không thể không gọi điện thoại dùng nhiều tiền cầu cứu công ty vệ sĩ.

Suốt hai tiếng đồng hồ hơn bị vây kín, ông cuối cùng dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, rời khỏi chiếc xe, trốn chạy đám người dân điên cuồng.

Sau đó, ông chỉ có thể đi cục cảnh sát rước Dương Liễu ra trước, Dương Liễu khóc lóc nói bản thân và Cao Thúy Lan đi dạo phố bị bắt cóc, nhưng Lục Văn Bân căn bản đã không tin.

Anh biết là mẹ của mình càng ngày càng không thích Dương Liễu rồi, lại làm sao có thể mời Dương Liễu cùng nhau đi dạo phố?

Hơn nữa khu Đông Thành phồn hoa cự ly chỗ địa đới màu xám xa như thế, đi dạo phố làm sao có thể dạo tới nơi đó?

Nhưng đã có người nhận tội bắt cóc rồi, anh cho dù hoài nghi nhưng cũng không tiện nói được gì. Chỉ có thể đưa Dương Liễu “tâm trạng không ổn định” về nhà trước, trên đường có rất nhiều phóng viên đi theo chụp hình, anh cũng không dám thái độ ác liệt với Dương Liễu.

Nhưng hoài nghi và cơn nóng đang nhịn đầy bụng, vừa về đến biệt thự, đóng cửa lại, liền bùng nổ ra.

Anh đẩy Dương Liễu xuống đất, nóng giận chất vấn cô, “Dương Liễu! Cô nói rõ ràng cho tôi, chuyện của hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Cô và mẹ tôi có phải lại hợp tác muốn hãm hại Vân Khuynh, cho nên chạy đến chỗ đó tìm người, kết quả lại là tự bê đá ném lên chân mình phải không?”

Đây là nguyên nhân mà Lục Vân Bân cảm thấy có khả năng nhất rồi.

Anh biết mẹ mình và Dương Liễu đều rất ghét Vân Khuynh, đặc biệt là lúc Vân Khuynh và anh ly hôn đã lấy đi nhiều tiền như thế, lại để Lục gia trong hôn lễ của anh mất mặt!

Anh ở trong khoảng thời gian này thật ra càng ngày càng hối hận ly hôn với Vân Khuynh, cũng càng ngày càng hối hận kết hôn với Dương Liễu, hình như tất cả những chuyện xấu đều là bắt đầu từ lúc Dương Liễu mang thai bước vào Lục gia, thời gian dài đến thế, anh không có chuyện nào là thuận lợi qua.

Không lẽ như lời người khác nói vậy, Dương Liễu là loại phụ nữ ngay cả ba mẹ ruột của mình cũng khắc chết chính là tang môn tinh?

Còn Vân Khuynh là phúc tinh tốt cho gia đình của anh?

Nếu không tại sao, Vân Khuynh rời đi rồi cô càng ngày càng xinh đẹp, anh có Dương Liễu rồi qua càng ngày càng thậm tệ?

Lục gia bây giờ đang là lúc chuyện nhà xáo trộn, hai người phụ nữ này cũng còn muốn tạo thêm phiền phức?!

“Lục Văn Bân, anh ăn nói bừa bãi gì thế?” Dương Liễu từ trên đất bò dậy, không hề khách sáo chửi Lục Vân Bân, “Cái gì gọi là tôi và mẹ anh hợp tác với nhau hãm hại Vân Khuynh hả? Tôi và mẹ anh sớm đã không hợp rồi, bà ấy có khả năng cùng với tôi làm việc gì sao? Anh đừng nghĩ chuyện gì cũng cảm thấy tôi sai, rõ ràng là tôi chịu ấm ức, nhưng anh lại quan tâm Vân Khuynh? Anh nói, anh có phải còn nhung nhớ cái con tiện nhân Vân Khuynh kia không?”

Bị nói trúng tâm tư, sắc mặt Lục Văn Bân có chút không tự nhiên, không kiên nhẫn nói ra một câu, “Cô……cô quả thật là không thể hiểu nổi!”

Anh quay lưng đi, định muốn rời khỏi.

Anh còn phải đi bệnh viện xem mẹ mình như thế nào rồi.

Nghe nói là đã bị người ta hại rồi.

Mẹ của mình ở khu đèn đỏ bị ăn xin, dân công, ve chai thân phận hạ tiện cưỡng hiếp, anh chỉ cảm thấy bản thân cái mặt không còn sĩ diện nào.

May mà Dương Liễu vẫn chưa có bị thế nào, nếu như Dương Liễu cũng bị thế đấy, anh không còn cách làm ăn tiếp ở Vinh Thành nữa!

Lục Văn Bân muốn đi, Dương Liễu đương nhiên không có dễ dàng cho anh đi gặp Cao Thúy Lan.

Chuyện này vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô, Cao Thúy Lan đã mất hết sĩ diện, lỡ như lão phế vật làm vỡ nắp bình, lại nói những chuyện cuộc sống riêng tư xáo trộn của cô và chuyện cô hại bà toàn bộ đều nói cho Lục Văn Bân nghe thì sao?

Lục Văn Bân khẳng định sẽ tin lời của Cao Thúy Lan……

Nghĩ như thế, Dương Liễu đã nắm lấy tay Lục Văn Bân, “Anh đứng lại cho tôi! Tôi hỏi anh, Lục gia phá sản là chuyện thế nào?”

Đây cũng là câu hỏi mà cô bây giờ muốn hỏi nhất.

Vừa mới lúc đầu nghe được phóng viên nói Lục gia phá sản, cô còn tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng cô ở trong cục cảnh sát, đã xác định Lục gia là phá sản thật, nữ cảnh sát hỏi cung thậm chí hỏi cô và Cao Thúy Lan có phải do Lục gia phá sản, không còn tiền tiêu, nên mới định đi bán……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện