[NakxButt] Hãy Ở Lại Với Ta (Phần 2)

Chương 14: Kỷ niệm về Kanou



Cả ba đang trên đường đi ...
Butterfly : Em lo cho mọi người ở Yaku quá. Không biết Murad và Airi sao rồi. Chúng ta đi cũng khá lâu rồi.
Nakroth : Anh nghĩ không sao đâu.
Kanou : Làng Yaku sao ?
Butterfly : Ừm. Đó là nơi tôi lớn lên.
Kanou : ...
Nakroth : Kanou cậu ở đây với Butt nhé. Tôi về làng Yaku xem xem.
Butterfly : Quác ???
Kanou : Từ đây về đấy bao lâu.
Nakroth : Hà hà. Khoảng 30s, Đừng quên rằng tôi dịch chuyển đến vị trí khác được nhé.
Kanou : Vậy cậu có thể đưa chúng ta đến Miaka được không ?
Nakroth : À thì tôi chỉ có thể dịch chuyển đến nơi nào mình đã nhìn thấy và cảm thấy thôi.
Butterfly : Anh giỏi thật đó.
Nakroth : Hihi ^^. Vậy nha, anh đi xem rồi về nhanh thôi.
Butterfly : Vậy em tạm biệt anh
Kanou : Về sớm nhé.
Tức thì Nak đã biến mất.
Butterfly : Chúng ta qua chỗ đó đợi Nak nhé Kanou. - Chỉ tay về phía gốc cây cổ thụ ngàn năm.
Kanou : Ukm.
==========
Nakroth : *Đứng trên ngọn một tòa tháp* Hừm, mọi người khá yên ổn nhỉ. Có lẽ mình nên về thôi.
Đột nhiên một bóng đen đằng sao đập vào đầu Nak...
Nakroth : Ai...da tên nào dám.
Murad : Anh quên tôi rồi sao ?
Nakroth : À thì ra là anh.
Murad : Sao rồi ? Về Miaka á.
Nakroth : Butt nói với tôi rằng sự cảm nhận thấy Miaka đang ngày một rõ dần. Có lẽ sẽ nhanh thôi.
Murad : Lúc tôi và Airi giúp được mn. Họ khá bàng hoàng về viên đá. Nhưng sau khi nghe tôi và Airi nói thì có vẻ đã trấn tĩnh được họ.
Nakroth : Vậy sao...
Murad : Nhưng có điều, Miaka là vật hộ thân của làng Yaku. Khi nó biến mất, khá nhiều yêu quái, quái thú tấn công. Mn đều chờ đợi anh và Butt trở về.
Đột nhiên chui ra thêm bà chị Violet.
Violet : Này cái tên kia ! Phải bảo vệ đứa em gái bé bỏng của ta đó. Nó có chuyện thì ngươi bít tay ta !
Nakroth : Trời trời.
Murad : Hình như cái đỉnh tháp cao chót vót này dễ leo nhỉ. - Đổ mồ hôi.
=====
Cả hai cùng ngồi xuống. Có vẻ khá xa lạ. Kanou hỏi Butt một câu.
Kanou : Này, cậu thật sự không nhớ ra...tớ sao Butt.
Butterfly : Nghĩa là sao Kanou ?
Kanou : Là tớ nè. Bánh quy nè cậu không nhớ sao. Cậu đã quên tớ sao ?
Butterfly : Bánh...quy !?? Cậu...Kanou cậu là...
Kanou : Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tớ.
Butterfly : Tớ nhớ ra cậu. Nhưng còn rất mơ hồ...Nó rất mờ nhạt.
Kanou : Vậy để tớ kể cho cậu nghe nhé...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện