Mị Hương

Chương 57: Từ hôn



Cuộc thi Bách Hoa vừa kết thúc, ba huynh đệ Tạ gia chạy thẳng đến Cố phủ.

Tỷ muội Diêu Mật nghe bọn họ tới thì trốn ở trong phòng không chịu ra. Các trưởng bối Phạm lão phu nhân và Diêu lão gia đã có mặt, huynh đệ Tạ gia cũng không thể ép gặp tỷ muội Diêu Mật, vả lại, khi quý nữ ức hiếp người Cố phủ, bọn họ không lập tức xuất đầu lộ diện là thật, bởi vậy dù thế nào, bọn họ cũng là đuối lí trước, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, huynh đệ Tạ gia phải hậm hực mà về.

Ngày hôm sau, tỷ muội Diêu Mật mặc trang phục và đeo trang sức của cáo mệnh phu nhân, dâng thẻ bài cầu kiến hoàng hậu. Hoàng hậu lập tức tuyên các nàng tấn kiến.

Đối với chuyện xảy ra trong cuộc so tài Bách Hoa ngày hôm qua, hoàng hậu cảm thấy cực kì hứng thú, đợi tỷ muội Diêu Mật đến hành lễ xong xuôi thì cười hỏi chuyện, nghe các nàng kể đến đoạn nghĩ ra chủ ý, quyết định viết tình ngữ tướng quân các loại, bà không nhịn được cười, ba nha đầu này thật thú vị.

Đang nói chuyện, có cung nữ tới bẩm báo rằng Huệ Tông hoàng đế hạ triều, đang đến điện của hoàng hậu. Hoàng hậu vội vàng dẫn tỷ muội Diêu Mật ra nghênh đón.

Huệ Tông hoàng đế thấy tỷ muội Diêu Mật, phất tay cho các nàng miễn lễ rồi cười nói: “Mau trình lên tình ngữ viết ngày hôm qua!”

Diêu Mật đứng lên đáp: “Tình ngữ viết ngày hôm qua đang ở chỗ Lý đại nhân! Nghe nói cuộc thi Bách Hoa kết thúc, tổng cộng có hơn một nghìn người trả bạc mua tình ngữ. Không cần phải in ấn, thần phụ sẽ tự tay viết ra. Tối hôm qua thần phụ đã viết được ba mươi quyển, tốn rất nhiều thời gian mới xong. Đương nhiên nếu hoàng thượng muốn, thần phụ sẽ lập tức viết ra trình lên!”

“Viết ra là khác!” Huệ Tông hoàng đế tức khắc sai người hầu hạ bút mực, lại hào hứng hỏi: “Diêu phu nhân, những điều ngươi viết thật sự là tướng quân tình ngữ?”

Diêu Mật giảo hoạt trả lời: “Tướng quân có nói hay không, hoàng thượng đi hỏi tướng quân sẽ rõ.” Cho dù Tạ Đằng có nói những lời này hay không, hắn đều sẽ phủ nhận. Hắn càng không thừa nhận, người khác càng tin rằng hắn đã nói, nàng càng bán được nhiều sách.

Hoàng hậu rất hứng thú với ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’ nên bảo Sử Tú Nhi viết cho một quyển. Còn thái hậu nghe các nàng tới,cũng sai cung nữ tới bảo bà rất thích ‘Hai ba chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, Phạm Tinh hãy viết cho bà một quyển.

Triều Đại Ngụy có rất nhiều tài tử, nhưng các tài tử này chỉ ngâm thơ,coi thường phường viết sách, tiểu thuyết nên không chịu viết lách. Ngẫu nhiên cũng có vài quyển du kí, nhưng cũng chỉ viết du sơn ngoạn thủy hoặc những lời lẽ dạy người. Còn hí kịch đa số là những cố sự cũ rích. Giống như chuyện tỷ muội Diêu Mật viết ra, vừa đủ để thỏa thú bát quái của dân chúng, vừa đủ mới mẻ thú vị. Không chỉ thái hậu yêu thích, bọn cung nữ bàn tán cả đêm qua nay cũng cố gắng rướn người nhìn tỷ muội Diêu Mật ngoáy bút cho đã mắt dù chẳng thấy được chữ gì.

Khi tỷ muội viết sách xong, vừa lúc Trương đại nhân chủ trì cuộc thi Bách Hoa cũng tới bẩm báo lợi nhuận thu được ngày hôm qua.

Từ trong cung đi ra, sắc mặt tỷ muội Diêu Mật vô cùng vui vẻ. Không ngờ hoàng đế dễ nói chuyện như vậy! Các nàng dâng sách buộc chỉ lên, thưa rằng nguyện ý chia một nửa từ một vạn năm ngàn lượng bạc các nàng có được vào quốc khố, chỉ mong hoàng thượng ban thưởng một tòa nhà và vài tên hộ vệ. Hoàng thượng đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, lập tức ra lệnh ban cho ba người các nàng tòa nhà gần phủ tướng quân, ngoài ra, cũng tặng thêm mười tên hộ vệ.

Sống giữa phủ do hoàng đế ban thưởng, được bảo vệ bởi mười tên hộ vệ do hoàng đế chỉ định, sau này các nàng sống một mình sẽ không có ai dám đến gây sự. Này so với lúc trước muốn gả cho lão tướng quân, cuộc sống lúc về già còn sung sướng tốt đẹp hơn. Ngay bây giờ đã có thể dạo phố trồng hoa thưởng trà viết lách, muốn làm gì thì làm.

Phạm Tinh vặn ngón tay, xem ra phải mất rất nhiều thời gian mới viết xong cả ngàn quyển sách. Nàng cười nói: “Hoàng thượng muốn tỷ muội chúng ta an tâm viết sách, mỗi khi viết xong một trăm quyển sách sẽ giao cho trương đại nhân. Đến khi viết xong một nghìn quyển, nếu vẫn có người muốn thì thương lượng với Trương đại nhân, việc ông ta là nhận bạc, việc chúng ta là viết. Phải đề cập đến chuyện chúng ta viết theo tập, để Trương đại nhân giúp chúng ta bán, tiền lời chia năm năm. Ta nghĩ, quyển thứ hai mà bán được, sẽ viết tiếp quyển thứ ba.”

Có chỗ dựa hoàng đế, có chiêu bài ba huynh đệ Tạ gia, các nàng cho rằng chỉ cần dựa vào việc viết sách cũng có thể sống tốt, cần gì phải nôn nóng lấy chồng. A, cuộc sống tươi đẹp đang đứng phía trước vẫy tay gọi các nàng, đá huynh đệ Tạ gia sang một bên thôi!

Tỷ muôi Diêu Mật vừa xuất cung, hoàng hậu liền nói: “Huynh đệ tướng quân lập đại công, chúng ta có thưởng gì cũng không xứng đáng, trước mắt ban thưởng ba vị phu nhân của bọn họ một tòa nhà và mười tên hộ vệ, coi như cũng hợp lí.”

Huệ Tông hoàng đế đáp lời: “Tỷ muội Diêu Mật dù không gả vào phủ tướng quân, chỉ dựa vào việc các nàng là nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, nghĩa muội của huynh đệ tướng quân, trẫm cũng phải ban thưởng cho các nàng một nơi ở. Bây giờ ban thưởng một tòa nhà, không cần nói rõ ra, lão tướng quân và tướng quân tự sẽ cảm kích.”

Lúc thánh chỉ truyền tới Cố phủ, cả phủ tưng bừng như hội. Triều Đại Ngụy từ lúc lập quốc đến nay, với thân phận nữ tử, được hoàng đế ban cho tòa nhà có được bao người?

Cố phu nhân đang sợ quý nữ thêu dệt chuyện lại thấy hoàng đế ban nhà, biểu lộ thái độ ủng hộ, không khỏi thở phảo nhẹ nhõm.

Sau cuộc thi Bách Hoa, quý nữ ra sức gây sức ép dư luận, nhưng đã không còn khí thế như trước, sau khi hoàng đế ban thưởng, lại thêm thái hậu không ư hử gì, các nàng đành phải lặn xuống.

Sau vài ngày, có mấy nhà sau lúc trước đưa bạc đã nhận được sách buộc chỉ. Tạ gia huynh đệ cũng tìm cách lấy được một quyển. ba người nhìn xong thì không biết nên khóc hay cười. Tạ Đằng đọc xong quyển ‘Hai ba chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân‘ nói: “A Nam, lúc nhỏ đệ bị một viên đường tọt vào mũi mà khóc um sùm lên à?”

“Nào có?” Tạ Nam lau mồ hôi: “Cái này viết ai đấy chứ? Tóm lại, không phải ta.”

Tạ Thắng đọc quyển do Sử Tú Nhi viết, lại ngầm hiểu ý cười một tiếng, Tú Nhi muốn ta hái hoa tặng nàng sao, việc này quá dễ! Hắn lại đọc quyển của Diêu Mật, không nhịn được hỏi: “Đại ca, huynh từng nói mấy lời buồn nôn này thật sao?”

Tạ Đằng không trả lời câu hỏi của Tạ Thắng, chỉ ngửa đâu lên trời than: “Nữ nhân thật đáng sợ !”

Một nơi khác, tỷ muội Diêu Mật đang bàn bạc thời điểm dọn nhà mới thì có a hoàn đến bẩm: “Tiểu thư, tướng quân cho người đến cầu hôn.”

Diêu Mật nghe a hoàn nói xong, đánh mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người cùng nhau rời khỏi phòng.

Thấy ba người đột nhiên xuất hiện, Cố phu nhân sợ hết hồn, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho các nàng đi vào.

Diêu Mật nhìn bà mai, nàng tự tìm cái ghế ngồi xuống rồi nói: “Thỉnh ma ma về nói lại tướng quân, bây giờ tỷ muội ta đang nương nhờ Cố phủ, không thích hợp bàn chuyện thành thân. Không thì sau này lại chọc phải quý nữ phát uy, làm phiền chúng ta và liên lụy Cố phủ.”

Cố phu nhân muốn lên tiếng, lại dừng lại.

Chuyện bái đường thành thân này phải cần hai bên cùng có tình, bàn bạc ổn thỏa, rồi mới nhờ quan phủ đến mai mối. Đây là lần đầu tiên bà mai thấy quý nữ đợi gả lại chạy ra nói như vậy, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Tiểu thư ăn nói cẩn thận. Đừng nhanh một lời mà chậm cả đời.” Đùa à, thân cũng hiến rồi, thời gian này còn ầm ĩ cả lên, chỉ còn một nghi thức, còn không mau đáp ứng, sớm bái đường thành thân, hoàn thành việc lớn, còn kiểu cách làm gì? Ngươi không lấy chồng, vẫn còn nhiều người đợi gả cho tướng quân đấy!

Diêu Mật thầm thở dài một hơi. Thái độ của bà mai cũng là thái độ của mọi người, nàng gả cho Tạ Đằng, thật sự là trèo cao. Nàng thoáng liếc bà mối nói: “Lời này của ma ma không đúng rồi, ta chỉ nói là ở nhờ Cố phủ, không tiện nói chuyện thành thân, sao bà biết là phá hủy chuyện chung thân đại sự cả đời? Nhìn thái độ của ma ma, xem ra không phải là tới cầu hôn, mà là tới để dạy đời ta.”

“Ta chẳng qua là được tướng quân nhờ tới cầu hôn, nào dám dạy tiểu thư cái gì?” Bà mai cười khẩy trong lòng, kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư không gả được, mình ngươi là nữ nhi của quan lại nhỏ nhoi nơi khác, dựa vào hiến thân trèo lên vị trí chính thê, lúc này không mau chóng đồng ý thành thân, còn muốn ra vẻ cho ai xem?

“Ma ma, mời !” Cố phu nhân thấy vẻ mặt không đồng ý thành thân, cho ngươi cả đời hối hận của bà mai, cũng hơi tức giận, bưng trà tiễn khách.

“Các ngươi…” Bà mai thấy mẹ con nàng không vừa gì, không khỏi sững sờ, lập tức đảo mắt nhìn Sử di nương và Phạm di, các ngươi cũng muốn từ hôn?

Sử di nương và Phạm di trước đây đi mua đồ trang sức, đến bây giờ vẫn chưa nuốt trôi cục tức, ỷ vào Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đã hiến thân, là người của phủ tướng quân, cuối cùng gì cũng sẽ gả đi, bởi vậy các bà cũng lớn giọng nói: “Ma ma, mời !”

“Cái gì, các nàng ấy từ hôn?” Tin tức truyền về phủ tướng quân, Tạ Đằng bóp trán nói: “Các nàng ấy muốn gì đây chứ?”

“Đại ca, chuyện này là sao?” Tạ Thắng cũng vô cùng khó hiểu, các nàng ấy đã hiến thân, còn lo liệu giúp đỡ mọi chuyện trong phủ tướng quân hơn nửa năm, đương nhiên đã là phu nhân phủ tướng quân, bây giờ chính thức cầu hôn, vậy sao lại từ chối? Nếu là chuyện quý nữ gây sự làm các nàng ấy tức giận, không phải đã giải quyết rồi sao? Các nàng ấy không bị thiệt gì, hơn nữa, dư luận cũng nghiêng hẳn về phía các nàng ấy rồi mà?

Tạ Nam càng kinh ngạc hơn, dò hỏi: “Không phải các nàng ấy rất nóng lòng muốn gả đi à? Sao giờ lại từ hôn?”

Tạ Đằng nghĩ một chút rồi mở miệng: “A Nam, tối nay đệ đến thăm Phạm Tinh thử xem, cố gắng hỏi cho được các nàng ấy rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Trong ba tỷ muội, Phạm Tinh là dễ mềm lòng nhất, cũng dễ nói chuyện nhất, bắt đầu từ nàng là một lựa chọn tốt. Tạ Nam gật đầu: “Được, cứ làm như vậy đi.”

Ban đêm, trời không trăng, gió lớn, Tạ Nam nhẹ nhàng lẻn vào Cố phủ, Tạ Nam tìm phòng của Phạm Tinh, hơi kích động và hưng phấn, chọc một lỗ trên giấy dán cửa sổ nhìn vào trong, thấy Phạm Tinh đang hí hoáy viết cái gì đó, thỉnh thoảng lại cau mày nghĩ ngợi, Tạ Nam lập tức tỉnh ngộ, a ha, nha đầu này nhất định là viết ‘Hai ba chuyện lí thú thời thời ấu Tam tướng quân’ đây mà, chuyện lí thú của ta mà ta chẳng dính tí gì, khi còn bé ta nào đần độn như vậy.

Phạm Tinh viết liên tục mấy quyển sách, đang muốn nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng mở cửa, nàng tưởng là a hoàn nên nói: “Trà đủ rồi, không cần đưa thêm.”

Tạ Nam thản nhiên đẩy cửa vào, nói: “Là ta !” Lại bổ sung: “A hoàn dâng trà xỉu rồi!”

“Huynh tới làm gì?” Phạm Tinh hơi hoảng, hai má xuất hiện hai rặng mây ráng hồng.

“Ta tới hỏi nàng, sao lại từ hôn?”

Phạm Tinh không trả lời, chỉ loay hoay tìm quanh, rồi lấy ta một hộp gấm, đặt lên bàn, nói: “Trả lại huynh!”

“Cái gì đây?” Tạ Nam mở hộp ra nhìn, đây là trâm ngọc hắn tặng Phạm Tinh trước khi xuất chinh, không khỏi ngẩn ngơ, đẩy hộp lại phía trước: “Đồ đã tặng không lấy lại.”

Diêu tỷ tỷ, Sử tỷ tỷ, cứu mạng! Phạm Tinh nghĩ thế nào cũng không ra được tại sao lúc trước mình lại dũng cảm hiến thân như vậy. Hai người rõ ràng không quen nhau.

Thấy dáng vẻ tiểu bạch thỏ hoảng sợ của Phạm Tinh, Tạ Nam nhớ tới cảnh một đêm trước khi xuất chinh, trong lòng bỗng dịu lại, ôn nhu nói: “Dừng sợ, nàng tốt nhất hay nói cho ta biết, rốt cuộc phải như thế nào nàng mới chịu gả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện