Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 61: Đừng rời đi



Minh Nhị ở nhà Tôn Vũ Hàn được hai ngày thì lặng lẽ rời đi, nàng muốn đi tìm kẻ khiến mình đau khổ. Minh Nhị lén theo dõi Trần Tầm, nàng biết Trần Tầm có dính líu đến mua bán thuốc phiện. Lúc trước ở Phí gia nàng từng thấy Trần Tầm đến, nhưng khi đó nàng luôn tránh mặt. Bây giờ phải lấy chứng cứ để vạch mặt Trần Tầm, cũng giúp Tôn Vũ Hàn đánh bại hắn.

Trần Tầm làm việc luôn lo trước lo sau, vì thế muốn tìm chứng cứ không phải dễ. Minh Nhị lúc trước cũng có xã giao với một số bạn bè, nói đúng hơn là người si mê nàng. Một trong số đó có một người là phó giám đốc nhân sự, nàng nghĩ có thể sẽ lợi dụng được hắn. Dù sao việc lợi dụng này nàng cũng đã làm nhiều lần, mà lần này nàng làm một phần cho con gái.

Minh Nhị gọi điện hẹn hắn ra, người nàng nói tên là Triều Di Sơn. Hắn cũng từng có vợ nhưng đã ly hôn, hắn có một đứa con trai nhưng sống bên người vợ đó. Triều Di Sơn vừa nhận được điện thoại thì lập tức đến ngay, hắn rất si mê nàng. Minh Nhị mỉm cười lời ngon tiếng ngọt ai mà chả muốn nghe, nhất là nam nhân càng thích nghe hơn. Minh Nhị chỉ giả vờ đáng thương, rồi nói không chốn nương tựa đã được hắn đưa về nhà.


Triều Di Sơn sắp xếp cho nàng phòng bên cạnh, hắn nói sẽ chờ nàng kết hôn cùng hắn. Minh Nhị cười ra vẻ ngượng ngùng nhưng là cười lạnh trong lòng, nam nhân thì có ai mà chờ nổi. Triều Di Sơn buổi sáng đã đi làm rất sớm, Minh Nhị lẻn vào phòng hắn muốn tìm chứng cứ. Nàng tìm xung quanh chỉ có một số tài liệu mà thôi, muốn mở máy tính lại không biết mở khóa. Minh Nhị đành chụp lại những thứ có trên bàn, rồi định sẽ đưa cho Bạch Vũ Hi.

Minh Nhị đang định đi thi thì tiếng chuông vang lên, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một nữ nhân. Minh Nhị ra khỏi phòng đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng về phòng không quan tâm người ở ngoài. Nữ nhân kia bấm chuông một lúc không ai mở cửa thì rời đi, lúc đi còn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Đến chiều Triều Di Sơn trở về mua rất nhiều quà cho Minh Nhị, hắn nghĩ phụ nữ luôn thích tặng quà. Minh Nhị vui vẻ ôm quà vào phòng, nàng si nghĩ một chút thì mặc một bộ váy hơi mỏng. Quả nhiên khi nhìn thấy nàng Triều Di Sơn liền mê mẩn, nàng cho hắn uống rượu liền lấy không ít thông tin từ hắn.


Bạch Vũ Hi nhận được tin nhắn lạ, cô mở ra thì thấy rất nhiều tài liệu kinh doanh. Bạch Vũ Hi khó hiểu đem đến cho Tôn Vũ Hàn xem, Tôn Vũ Hàn xem xong thì nhíu mày.

"Số liệu này đều là của cuộc đấu giá , còn phần này là ký hiệu của việc buôn thuốc lậu". Tôn Vũ Hàn đã từng tiếp xúc với những thứ này, lúc con còn nhỏ Ninh gia gia đã cho nàng xem."Ai đã gửi cho con".

"Con không biết số điện thoại rất lạ". Bạch Vũ Hi tìm chi tiết số điện thoại, này là của ai nhỉ.

"Không sao chỉ cần có thứ này mẹ có thể đối phó bên Trần thị". Tôn Vũ Hàn tập trung xem những chỉ số, nàng đánh dấu từng con số cần thiết.

"Hàn". Bạch Vũ Hi tựa gần nàng, cô hôn lên má nàng một cái.

"Sao nào ". Tôn Vũ Hàn mắt vẫn dán vào những con số hỏi.

"Cũng đã lâu rồi". Bạch Vũ Hi cạ cạ vào người nàng, từ khi bị Nhạc Tiểu Mễ phá đám thì cũng chưa được chạm qua nàng.


"Cái gì lâu". Tôn Vũ Hàn mỉm cười cố ý hỏi cô, nàng biết cô đang ám chỉ đều gì.

Bạch Vũ Hi chu môi trực tiếp bế nàng lên, đem nàng đặt lên giường. Tôn Vũ Hàn với lấy điện thoại cô tắt đi, như thế thì sẽ không ai làm phiền nha. Bạch Vũ Hi sờ lên môi nàng rồi cúi người hôn xuống, lưỡi cùng lưỡi hòa quyện vào nhau. Tay rất nhanh cởϊ qυầи áo trên người, hai cơ thể ấm áp ôm lấy nhau. Bạch Vũ Hi cúi xuống ngậm lấy một bên no đủ, cô dùng lưỡi trêu chọc đến khi hạt đậu sưng lên. Tôn Vũ Hàn cảm giác được ngực được cô mút mát,ẩm ướt mà tê dại.  Tôn Vũ Hàn thở dốc ôm lấy đầu cô, hơi ưỡn người phát ra âm thanh nỉ non. Bạch Vũ Hi lại ngậm lấy bên kia ,lưỡi lại tiếp tục quậy phá.

"Ưʍ.. Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn tay ôm lấy eo cô, nàng sờ lên bụng cô lưu luyến yêu thích.
Bạch Vũ Hi cắn nhẹ một cái khiến nàng run rẩy , tay nhẹ chuyển xuống vùng trung tâm, đóa hoa đã ướŧ áŧ vô cùng. Bạch Vũ Hi nhả viên đậu ra còn kéo theo chỉ bạc ống ánh, cô chuyển xuống hôn lên chân nàng. Nhẹ phả hơi thở nóng ẩm vào đóa hoa đang run rẩy, há miệng ngậm lấy nhụy hoa đang không ngừng chảy ra ái dịch.

"Hưm ... Đừng.. Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn rêи ɾỉ gọi tên cô, cảm giác mãnh liệt khiến nàng cong người lên, tay ôm lấy đầu cô đang chôn giữ hai chân mình.

Bạch Vũ Hi mút lấy điểm nhỏ khiến ái dịch lại tràn ra không ít, tay chạm vào cánh hoa xoa nhẹ. Tách ra cánh hoa có thể nhìn thấy nhụy hoa đang run rẩy, cô đưa lưỡi đánh nhẹ một cái. Bạch Vũ Hi lập tức nghe được tiếng nàng ngân khẽ, Bạch Vũ Hi linh lưỡi trườn vào tiểu huyệt nóng ấm.

"Anh ..ha".

Tôn Vũ Hàn bị Bạch Vũ Hi trêu chọc đến hư mất, một dòng nhiệt lưu tràn xuống khiến ái dịch càng nhiều hơn. Bạch Vũ Hi cho lưỡi đi sâu vào rồi lại rút ra, không ngừng mút lấy từng chút một ái dịch chảy xuống. Ngón tay nơi u tuyền từ từ đi vào, khi vào gần hết liền bị cánh hoa bao chặt lấy. Tôn Vũ Hàn tay nắm chặt sàn đan ,chân bị cô gác trên vai ,ngón chân cong lại. Bạch Vũ Hi ngẩn lên liền thấy vẻ quyến rũ của nàng, cô liền trườn lên hôn lên môi nàng.
Tôn Vũ Hàn ôm chặt đầu cô, cổ hơi nâng lên lưỡi câu lấy lưỡi cô quấn quýt. Tay cô không ngừng ra vào ,vách tường buộc chặt rồi lại nhả ra. Bạch Vũ Hi tiến sâu vào khiến nàng run rẩy đạt đến cao trào, nàng mệt mỏi thở dốc.

Tôn Vũ Hàn hơi ổn định cơ thể lập tức thấy xấu hổ vô cùng, Bạch Vũ Hi nâng chân nàng lên áp hai hoa tâm vào nhau. Cứ tách ra rồi lại va chạm, tay cô bám chặt chân nàng. Tôn Vũ Hàn che miệng lại sự mãnh liệt này lần đầu nàng cảm nhận. Ướŧ áŧ cùng nóng ẩm chạm vào nhau, không biết ái dịch tràn ra là của cô hay của nàng. Va chạm mạnh mẽ khiến cả hai đều phát ra âm thanh, hai cơ thể ấm áp quấn lấy nhau chờ đến cao trào ập đến. Bạch Vũ Hi mệt mỏi bò lên người nàng, nằm lên ngực nàng thở dốc.

Tôn Vũ Hàn ôm lấy cô cùng cô từ từ bình ổn lại, đây là lần đầu cả hai trải qua ân ái như thế. Tôn Vũ Hàn sau khi đã hô hấp bình thường thì đánh vào người cô, không biết Bạch Vũ Hi từ đâu mà biết chuyện lúc nãy. "Con là học từ đâu".
"Hàn muốn biết". Bạch Vũ Hi cười ma mị ,cô có thể giúp nàng biết nhiều hơn.

"Con ..hư hỏng ". Tôn Vũ Hàn mặt đỏ lên , cô lại muốn chỉ dạy xong rồi thực hành a.

"Con hư hỏng Hàn không thích à". Bạch Vũ Hi vừa nói ngón tay vừa vẻ vòng tròn trên ngực nàng, còn cố tình đè lên hạt đậu.

"Ưm ". Tôn Vũ Hàn khẽ ngân lên tay đánh vào cái tay đang chọc ghẹo nàng, mới trải qua cao trào cơ thể nàng vẫn rất mẫn cảm.

"Không phải Hàn muốn biết sao". Bạch Vũ Hi nói xong thì nắm lấy tay nàng, cô muốn áp nàng thêm một lần nữa.

"Ngày mai mẹ phải đến công ty". Tôn Vũ Hàn đẩy vai cô ,cứ thế này ngày mai khỏi xuống giường nổi.

Bạch Vũ Hi nằm xuống cạnh nàng, đưa tay ôm lấy nàng vào ngực. Tôn Vũ Hàn tìm một vị trí thoải mái mà ngủ, chỉ cần có cô nàng sẽ không mất ngủ nữa. Lúc trước khi không có cô bên cạnh nàng thường không yên giấc, mỗi đêm nàng đều tỉnh giấc rồi lại khóc một mình. Khóc mệt nàng mới có thể ngủ tiếp được, đêm nào cũng thế, có khi nàng còn sử dụng thuốc an thần.
Nhắc đến thuốc an thần nàng mới nhớ, trong tủ hình như còn mấy viên thì phải. Tôn Vũ Hàn suy nghĩ ngày mai phải đem ném đi thôi, nếu để cô thấy sẽ rất đau lòng. Tôn Vũ Hàn thì nghĩ thế nhưng thật ra cô đã thấy từ lâu, Bạch Vũ Hi đã đem số thuốc đó ném vào sọt rác. Cô tự hứa với lòng cô sẽ không rời xa nàng nữa, sẽ không bao giờ để nàng phải đụng đến một viên thuốc an thần nào cả.

Sáng hôm sau Tôn Vũ Hàn đến công ty còn sớm hơn mọi khi, nàng đem những chỉ số đối chiếu để đưa ra chỉ số mới. Nếu thành công thì một bên cổ phần công ty phía Tây sẽ là của nàng, lúc trước đã lấy được một phần bên phía nam. Đây sẽ là lợi thế giúp nàng đánh bại Trần Tầm ,không biết người nào đã giúp nàng nữa.

Tôn Vũ Hàn ngồi nhìn vào bình hoa thủy vu đặt trên bàn, không lẽ người giúp nàng là Minh Nhị. Nàng ta đã rời đi mấy ngày rồi, Bạch Vũ Hi cũng có đi tìm. Nàng thấy cô rất lo lắng cho Minh Nhị, dù nói thế nào thì Minh Nhị cũng là mẹ của cô. Dù Minh Nhị có như thế nào cũng là người sinh ra cô, nếu thật sự không thương cô thì đã bỏ cô khi còn trong bụng.
Thân thế của Minh Nhị cô đã điều tra, nàng cũng là một người đáng thương. Minh Nhị sinh ra trong một gia đình không khá giả, nàng phải đi làm sớm để có tiền phụ giúp gia đình. Nhưng cha mẹ nàng chỉ thương hai đứa con trai, còn đánh nàng mắng nàng. Anh lớn của Minh Nhị thường xuyên cờ bạc, Minh Nhị trách hắn lại bị cha mẹ mắng. Cha nàng nói phận làm em thì không được phép trách anh mình, khiến nàng uất ức không ai thương. Đến một ngày vì không chịu nổi nàng rời nhà ra đi, Minh Nhị cũng trải bao sự đời nên mới ích kỷ như thế. Sống không vì mình trời tru đất diệt, Minh Nhị vì lý do đó mà trở thành con người như bây giờ. Người ta thường bảo hổ dữ không ăn thịt con, Minh Nhị cũng như thế, dù thế nào đâu đó trong tim tình mẹ vẫn tồn tại.

Nhưng nếu là Minh Nhị thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm, Tôn Vũ Hàn nhắn tin  muốn nói cho Bạch Vũ Hi nghe."Con biết rồi". Bạch Vũ Hi nhắn lại một tin.
Bạch Vũ Hi khi biết mọi chuyện thì càng lo hơn, Trần Tầm nếu bắt được bà ấy nhất định lần này sẽ gϊếŧ không tha. Bạch Vũ Hi gọi điện vào số điện thoại lạ nhưng không ai bắt máy, không lẽ bà ta xảy ra chuyện rồi.

Bạch Vũ Hi quả đoán không sai, Triều Di Sơn đã nghi ngờ Minh Nhị. Hắn có gắn camera trong nhà, nên đã quay lại hết mọi thứ. Hắn chỉ là tình cờ nhìn thấy, cũng không ngờ Minh Nhị lại làm chuyện này. Nếu như thế hắn sẽ thủ tiêu nàng, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Minh Nhị vẫn không biết gì, nàng vẫn còn muốn tìm thêm chứng cứ.

"Em đang tìm thứ gì". Triều Di Sơn đóng cửa phòng lại, trong tay có giấu sẵn con dao.

"Không có em chỉ muốn đọc sách". Minh Nhị giả vờ cầm sách đọc, nàng đã lấy một cái USB từ máy tính.

"Em nghĩ rằng tôi không biết gì sao".Triều Di Sơn vừa nói vừa rút con dao ra ,hắn đâm vào bụng Minh Nhị.
Minh Nhị ôm lấy bụng đau đớn, máu chảy ra rất nhiều. Nàng gục xuống nằm trên mặt đất, lập tức nhét USB vào trong áo ngực. Triều Di Sơn đưa tay lên mũi nàng, khi xác định nàng đã chết thì mang nàng đi phi tan. Hắn mang nàng bỏ cốp xe, rồi quay vào lấy cái xẻng. Minh Nhị nhân cơ hội bò dậy chạy đi,vết thương trên bụng đang chảy rất nhiều máu. Trong đầu nàng chỉ mong có thể gặp Bạch Vũ Hi, dù chết cũng phải gặp cô.

Bạch Vũ Hi láy xe đi tìm Minh Nhị khắp nơi, không hiểu sao tim cô có gì đó rất khó chịu. Bạch Vũ Hi khi muốn qua đường thì thấy phía trước rất đông người, cô dừng lại hỏi người xung quanh. "Chuyện gì phía trước thế ".

"Có một người phụ nữ bị thương, không ai dám giúp chỉ đứng nhìn sợ liên lụy ". Người đi đường là như thế, rất sợ đỗ trách nhiệm lên đầu mình.
Bạch Vũ Hi nghe thế thì liên tưởng đến Minh Nhị, cô chen vào đám đông muốn nhìn rõ. Người kia đúng thật là Minh Nhị, cô vội chạy đến ôm lấy bà."Làm ơn tránh đường ".

Bạch Vũ Hi đưa Minh Nhị đến bệnh viện, trên người cô dính đầy máu của nàng. Trên tay cô cầm lấy USB mà Minh Nhị giao cho cô, khi ấy bà ấy đã mỉm cười nhìn cô. Bạch Vũ Hi đi qua đi lại bên ngoài, không biết sao rồi.

"Ai là người nhà bệnh nhân ". Một nam bác sĩ từ phòng bệnh đi ra hỏi.

"Là tôi ". Bạch Vũ Hi lập tức đi đến."Bà ấy sao rồi ".

"Mất máu quá nhiều cần phải truyền máu ". Nam bác sĩ chỉ vào phòng bên kia.

"Tôi là con bà ấy ". Bạch Vũ Hi vội lên tiếng nói ra, chỉ cần cứu sống được bà ấy.

Tôn Vũ Hàn đến bệnh viện khi Bạch Vũ Hi truyền máu xong,cô đang nằm trong phòng hồi sức. Tôn Vũ Hàn bước vào thấy trên người cô có máu thì lo lắng, cô mới kể hết cho nàng nghe. Tôn Vũ Hàn nghe thế mới yên tâm, nàng bảo Bạch Vũ Hi nên về nhà tắm để nàng ở lại.
Khi Bạch Vũ Hi trở lại bệnh viện thì Minh Nhị đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu. Nàng nhìn Bạch Vũ Hi mỉm cười, nàng vẫn có thể nhìn thấy cô này.

"Mẹ xin lỗi". Minh Nhị thì thào nói vài câu lại mệt mà ngủ thiếp đi.

Bạch Vũ Hi sững sờ nước mắt tự dưng lăn xuống, đây chẳng phải là câu nói cô chờ đợi sao. Bà ấy cuối cùng cũng thừa nhận là mẹ cô, trong lòng như có gì đó vỡ òa. Bạch Vũ Hi ôm lấy Tôn Vũ Hàn khóc, là khóc vì một tình thân suốt đời này cô tìm kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện