Mật Mã Tây Tạng

Chương 214: Nhện Xanh đối đầu



Ba Tang nói: "Tuy không phải toàn bộ, nhưng những điều mày đã làm, tao đều nhớ lại cả rồi! Mười tám năm trước, là mày đã lén bắt sói con ăn thịt, mới khiến cả bầy sói điên cuồng tấn công chúng ta! Sau đó, chính mày đã bán đứng đồng đội, nên mới nhục nhã sống sót được đến bây giờ. Chính mày đã dẫn bọn tao vào vòng vây của lũ sói, chính mày đã để lại dấu vết dẫn đường cho chúng nó, tất cả đều tại mày!"

Tây Mễ gầm lên một tiếng: "Nói nhảm!" Kế đó giọng nói bỗng trở nên uể oải, lẩm bẩm như đang tự giải thích: "Không phải như mày nghĩ! Bọn sói đó, tuyệt đối không tấn công chúng ta vì tao ăn thịt lũ sói non! Mười tám năm nay tao vẫn không ngừng tìm kiếm, nhất định là còn có nguyên nhân khác, bằng không, tao không thể nào sống sót được, cả mày cũng không thể!"

Ba Tang nói như chém đinh chặt sắt: "Tao mặc xác, từ khi sống sót ở núi tuyết trở về, tao đã quên rất nhiều, chỉ có một việc duy nhất là vẫn khắc ghi trong tâm khảm, chính là phải giết chết mày!"

Con mắt tam giác của Tây Mễ khẽ giật giật, cuối cùng thở hắt ra nói: "Được rồi! Cũng phải kết thúc thôi! Mày tưởng những năm qua tao sống tử tế lắm hả? Bọ Cạp, Báo Đốm, Sói Bắc Cực... dáng vẻ trước khi chết của chúng nó, đến giờ tao vẫn không thể nào quên được, ngày nào cũng sống trong ác mộng. Có thể chết trong tay mày, cũng coi như ăn nói được với lũ Nhện kia rồi."

Ba Tang đột nhiên gầm lên: "Cường Ba thiếu gia, hãy giao hắn cho tôi."

"Hắn là của anh đấy." Trác Mộc Cường Ba có thể nhìn thấy ngọn lửa phẫn hận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt Ba Tang, sau đó gã hướng ánh mắt lên bầu không phía sau lưng Tây Mễ. Bầu trời Thánh vực như đôi mắt đang nheo tít lại, một sắc lam thẫm kịt, đêm nay không thể nào đi được rồi.

Ba Tang giật lấy thanh đao Trương Lập vừa đoạt được của Tây Mễ, một thanh loan đao hình giọt nước của Nepal, ném xuống chân y: "Tao cho mày một cơ hội, cơ hội sống thêm lần nữa!"

Tây Mễ nhặt thanh đao lên, cười giễu cợt: "Giống như trước đây hả?"

"Tao cho phép này chết như một thành viên của Nhện Xanh!" Ba Tang gật đầu.

"Không sợ tao chạy mất à?"

"Nếu mày thật sự chạy được, thì cả đời này cứ làm một tên lính đào ngũ đi, mày không còn là người của Nhện Xanh nữa!"

"Chiến trường của chúng ta ở đâu đây?" Vết thẹo trên mặt Tây Mễ khẽ co giật, mấy lời vừa rồi của Ba Tang dường như khiến hắn bị sỉ nhục nặng nề.

Ánh mắt Ba Tang ném về phía dãy nhà, trong bóng đêm mịt mùng, trông tựa một món đồ tế lễ bằng đồng xanh thời cổ đại, cổ phác mà thần bí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Ba Tang và Tây Mễ bắt đầu kiểm tra lại từng món đồ trên người mình, đồng thời quan sát các thứ của đối phương, cả một cái cúc áo, một sợi tơ mảnh cũng không bỏ qua. Lúc này, những người khác cũng đều đã tập trung lại, Lữ Cánh Nam hỏi: "Ba Tang, anh định làm gì?"

Ba Tang đáp: "Đây là phương thức quyết chiến sinh tử của Nhện Xanh, dùng đao chiến đấu, răng trả răng, máu trả máu. Lấy cánh cửa kia làm giới hạn, tôi và hắn mỗi người đi một phía vào dãy nhà hình chữ "U" kia, ngoài thanh đao trong tay, tất cả mọi thứ bên trong ấy đều có thể sử dụng làm vũ khí, bất kể là mai phục hay đánh lén, chỉ một người có thể sống sót trở ra khỏi đó."

Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến kiểu quyết đấu như vậy, đây có lẽ là một phương thức đặc thù chỉ riêng biệt đội Nhện Xanh mới có. Lúc này, Trương Lập bỗng đứng ra, nói với Ba Tang: "Tôi, cũng muốn tham gia trận chiến này."

Ba Tang ngẩng đầu ngước nhìn Trương Lập, giọng anh nghe tựa như vẳng về từ thế giới băng tuyết: "Tôi cũng có lý do cần phải giết chết kẻ này!"

Tây Mễ cười khẩy ngạo nghễ: "Tao không chơi với bọn trẻ con."

Ba Tang nói: "Lý do." Anh ta chưa từng thấy Trương Lập vừa tức giận, cũng lại vừa bình tĩnh lạnh lùng như vậy, đây là dấu hiệu của một sát thủ đã trưởng thành!

Trương Lập nhìn chằm chằm vào Tây Mễ, gằn giọng nói từng chữ một: "Mày còn nhớ, mười tám năm trước, dưới chân núi tuyết, có một người tên Trương Hoài Thành không?"

"Trương Hoài Thành? Cái tên trong đội khảo sát khoa học đã cứu tao, sau đó bị tao giết chết đó hả?" Tây Mễ nở một nụ cười khinh miệt: "Giống thật, vậy mà tao không nhận ra. Có điều nhãi con à, mày có tư cách gì nói chuyện quyết đấu với tao chứ?"

"Bộ đội đặc chủng Trung Quốc!" Trương Lập chậm rãi đáp.

Nụ cười của Tây Mễ liền biến mất, y hiểu rõ sáu chữ này nghĩa là thế nào. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, vẻ cợt nhạo kia lại hiện lên trên gương mặt sẹo ấy, lại nghe y nói: "Có điều, đừng tưởng có Mã Long Kỳ giúp mà thắng được tao." Trong bóng tối mít mùng như thế, chủ yếu là đánh lén và ám sát, đông người không phải là ưu thế. Ngược lại, Tây Mễ đến đây sớm hơn Trương Lập và Ba Tang một ngày, thời gian một ngày ấy, đủ cho y quen thuộc với từng món đồ trong nhà, hơn nữa, y còn có một số sắp xếp bên trong đó từ trước rồi.

Trương Lập không hề động dung, nén lửa giận xuống, lạnh lùng đáp: "Giết mày, chỉ cần một thanh đao thôi cũng đủ rồi!"

Ba Tang đã kiểm tra xong xuôi, đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!"

"Tao muốn... bên phải!" Cặp mắt Tây Mễ nhìn chằm chằm xuống đất.

Khi sắc trời chìm vào màu đen tối tăm hơn, ba người lần lượt bước vào trong dãy nhà, bốn phía xung quanh lập tức trở nên trầm lặng. Song phương đều không phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Nhạc Dương lẩm bẩm: "Thật sự không sợ tên Tây Mễ ấy thừa cơ bỏ trốn chứ?"

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: "Không, tôi nhận ra được, đây là cuộc quyết đấu giữa Nhện Xanh và Nhện Xanh, bọn họ đánh cược bằng danh dự của mình, đối với họ, thứ đó thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa!"

Nhạc Dương vẫn ngờ vực: "Có thật là vì danh dự mà bất chấp tất cả không?"

Lữ Cánh Nam điềm đạm cất tiếng: "Đây, chính là quân nhân chuyên nghiệp." Nhạc Dương lắc lắc đầu. Điểm này thì những người kia hoàn toàn khác với những tay trinh sát nằm vùng như anh, anh được huấn luyện để có thể biến báo linh hoạt, bảo đảm an toàn cho mình trong các tình huống phức tạp nhất, như vậy mới có thể đả kích kẻ địch một cách hiệu quả nhất.

Cuộc chiến vừa bắt đầu, toàn bộ Shangri-la cũng chìm hẳn vào bóng đêm tăm tối. Trong khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, thi thoảng lại nghe thấy tiếng "huỳnh huỵch" lẻ tẻ trong bóng tối, có lúc cũng vang lên tiếng đồ đạc vỡ, nhưng chủ yếu là một bầu không khí tuyệt đối yên tĩnh, hệt như màn đêm của vùng đất Shangri-la này vậy, an tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy bất an.

Cuối cùng, trong nhà phát ra một tiếng nổ vang trời, ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, lưỡi lửa liếm trọn cả dãy nhà. Đúng lúc Nhạc Dương kinh hãi đứng bật dậy, liền thấy Trương Lập và Ba Tang dìu nhau chạy ra. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều bước lên đón, Lữ Cánh Nam hỏi: "Kết thúc rồi à?"

Trương Lập gật đầu: "Kết thúc rồi, cái tên Tây Mễ sẽ không bao giờ xuất hiện trong danh sách kẻ địch của chúng ta nữa."

Nhạc Dương nói: "Xem anh kìa, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?"

Khắp người Trương Lập đều đầy máu tươi, ánh mắt toát lên niềm sung sướng của kẻ báo được thâm thù, cười cười nói: "Tôi không sao, chính tay tôi giết hắn đấy."

Ba Tang cũng nói: "Đều là máu của Tây Mễ, chúng tôi đều không bị thương. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai là hồi phục thôi." Nói đoạn, anh ta liền liếc sang phía Trương Lập với ánh mắt kỳ lạ, tựa hồ như còn có chút khen ngợi.

Nhạc Dương chưa từng thấy Ba Tang khen ngợi ai.

Trác Mộc Cường Ba chợt hỏi: "Vụ nổ cuối cùng đó là như thế nào vậy?"

Ba Tang đáp: "Chắc là một miếng Cơn Lốc Đen được gài từ trước khi chúng tôi vào trong đó, có lẽ Tây Mễ định sau khi đào tẩu, nhân lúc chúng ta lơ là cho nổ một vụ bất ngờ, nên hẹn giờ tương đối dài. Đây cũng là một chiến thuật giãn giờ của Nhện Xanh, chúng tôi thường gọi là Khúc cầu hồn sau chiến trận! Thực ra, trước khi bom nổ, hắn đã nói cho chúng tôi biết rồi. Nhưng dù hắn không nói, tôi cũng đoán ra được."

Nhạc Dương không khỏi rùng mình thốt lên: "Kế hoạch ác độc quá, cũng may là hắn chết rồi đấy!"

Trương Lập lại nói: "Phải rồi, trước khi chết Tây Mễ có nói với chúng tôi một chuyện, không biết là thật hay chỉ là dọa chúng ta thôi. Hắn bảo, phải cẩn thận với kẻ đi cùng hắn."

Ba Tang bổ sung: "Max."

Nhạc Dương tưởng rằng Tây Mễ bị bom nổ chết, giờ nghe kể lại mới biết hình như không phải thế, trước khi chết hắn còn cảnh cáo bọn Trương Lập và Ba Tang gì đó, anh bèn không nén nổi tò mò hỏi: "Tây Mễ chết như thế nào vậy?"

Ba Tang lại nhìn Trương Lập với ánh mắt tán thưởng, nói: "Bị ám sát, bị một con dao găm từ trong bóng tối đâm chết."

Nhạc Dương kinh ngạc nhìn Trương Lập. Cái gã này không ngờ nói được làm được, bằng cách nào vậy? Dùng dao găm ám sát một thành viên của biệt đội Nhện Xanh, chẳng trách ánh mắt của Ba Tang cũng biến đổi như thế.

Trương Lập khẽ thở hắt ra nói: "Mệt quá, giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi. Phì, đêm nay chúng ta đành phải ngủ ngoài trời vậy, nhà cửa cháy hết rồi..."

Phía xa xa trong rừng đước, Max nằm trên một tán cây, đột nhiên thấy phía xa bùng lên một ánh chớp đỏ, liền lắc lắc đầu, thầm nhủ: "Tây Mễ tiêu đời rồi, giờ đây trong đám nhảy dù đợt đầu tiên, sợ rằng chỉ còn lại mình ta thôi. Chết tiệt thật, lúc đó không nên tham công đòi đi trước làm gì, nếu cùng đi với ông chủ, chắc chắn an toàn hơn nhiều."

Trên bãi đất trống ở Thác Nhật, ánh lửa rợp trời, Trác Mộc Cường Ba nhìn ngọn lửa, lòng cũng nóng như thiêu như đốt, ngày mai, ngày mai nhất định không thể để xảy ra chuyện gì nữa.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng đá ở Tước Mẫu, ánh nến bập bùng, Đường Mẫn đang cẩn thận thay băng cho đội trưởng Hồ Dương. Vết thương đã khép miệng, tình trạng rất ổn định, chỉ cần một hai tuần nữa là khỏi hẳn, tuy sẽ để lại sẹo, nhưng nhất định đội trưởng Hồ Dương sẽ coi nó như huân chương chiến công, ngược lại còn lấy làm tự hào. Hồ Dương nhìn cô bé đang băng bó cho mình, trong lòng dâng trào lên một cảm giác giống như giáo sư Phương Tân thuở đó, trước đây mình thô lỗ với cô bé này quá, có lẽ, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong mất rồi.

"Để tôi tự làm, cô đi nghỉ sớm đi!" Giọng đội trưởng Hồ Dương thân thiết vang lên.

Đường Mẫn lắc lắc đầu, vẫn nhẹ nhàng, chăm chú tiếp tục băng bó cho anh. Đột nhiên, cô nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng Hồ Dương, anh nói xem, Cường Ba... anh ấy, liệu ngày mai, anh ấy có trở về không?"

Đội trưởng Hồ Dương nói: "Yên tâm đi, ngày mai họ nhất định sẽ trở về mà."

Đường Mẫn lại nói: "Nhưng mà, không phải đã nói, cùng lắm cũng chỉ mất ba ngày thời gian thôi sao?"

"Chà, tại cô nhớ Cường Ba quá đấy thôi. Có lẽ họ gặp phải mưa bão, hoặc ở Yaca thêm một ngày cũng nên, ngày mai nhất định họ sẽ về kịp. Hẳn cô phải biết, trong lòng Cường Ba, cô còn quan trọng hơn tính mạng của cậu ấy chứ." Đường Mẫn ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, hai má ửng lên một ráng mây hồng.

Thế nhưng, hai người họ đợi đến trưa ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng bọn Trác Mộc Cường Ba trở về. Đường Mẫn bắt đầu bối rối, cô lại đến phòng đội trưởng Hồ Dương, nôn nao lo lắng: "Họ vẫn chưa trở về."

Đội trưởng Hồ Dương đang nghĩ không biết nên an ủi cô bé này như thế nào, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ thấy Quách Nhật Niệm Thanh đang nheo nheo mắt lại, mỉm cười nói: "Thời gian hạn định của chúng ta sắp đến rồi đó, hai vị, chuẩn bị đi, ta đến mời các vị lên đàn tế đây." Cặp mắt y đã nhăn tít lại mảnh như sợi chỉ.

"Đàn... đàn tế gì?" Đường Mẫn hoảng hốt kêu lên: "Ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc mà!"

"Đúng thế," Quách Nhật Niệm Thanh nói, "đúng là ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, có điều, theo ước định giữa chúng ta, khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc các vị tắt thở, ta sẽ chấp hành ước định ấy một cách nghiêm khắc. Hơn nữa, đàn tế cũng là nơi cao nhất ở Tước Mẫu này, ở đó cũng có thể nhìn thấy Cường Ba của các vị đã trở về hay chưa."

Đội trưởng Hồ Dương chau mày, xem ra, tình hình không được lạc quan như trong tưởng tượng của anh, chỉ nghe Quách Nhật Niệm Thanh lại nói tiếp: "Ta nghĩ, chắc bọn Trác Mộc Cường Ba đã bỏ rơi các vị rồi. Để đề phòng các vị bỏ trốn, chúng ta buộc phải có một số biện pháp phòng ngừa cần thiết. Mong các vị lượng thứ."

Đường Mẫn lắc mạnh đầu: "Không đâu! Cường Ba nhất định sẽ trở lại! Các người canh giữ nơi này nghiêm mật như vậy, chúng tôi làm sao chạy thoát được? Liệu có thể chạy đi đâu đây?"

Quách Nhật Niệm Thanh không giải thích gì thêm, vẫy tay một cái, đám quân lính liền bắt lấy Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương đưa lên đàn tế. Nhưng bản thân y vẫn chưa rời khỏi gian phòng, đợi bọn lính đưa hai người kia đi xa hẳn, trong bóng tối mới có người cất tiếng nói: "Binh sĩ chắc đã đến nơi rồi."

Quách Nhật Niệm Thanh nói với người trong góc khuất kia: "Ngươi chắc chắn bọn chúng đã đưa Qua Ba Đại Địch ô đến chứ?"

Ngữ khí người kia nghe chắc chắn mười mươi: "Đúng vậy, không biết chúng dùng cách gì mà thuyết phục được lão, hơn nữa lão còn giúp bọn chúng phá hoại rất nhiều cạm bẫy ta tốn nhiều năm tâm huyết mới bố trí ra được."

"Còn tên Ngưu Nhị Oa kia thì sao?"

"Chuyện này bị hỏng chính là do hắn, hắn có thù với tên Trác Mộc Cường Ba, lần này nếu không phải tại hắn một lòng muốn trả thù, chúng ta đã có thể thuận lợi kéo dài thời gian ngăn không cho chúng gặp Qua Ba Đại Địch ô rồi, cũng không đến nỗi bị lão già ấy hủy mất bao nhiêu cạm bẫy của ta."

"Được rồi, cuối cùng tên người Giáp Mễ đó thế nào hả?"

"Không biết, quá nửa là đã chết rồi."

"Ừm, vậy thì rất tốt, kế hoạch của ta vẫn không bị ảnh hưởng gì."

Người trong bóng tối kia mắng thầm: "Kế hoạch của ngươi đương nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng ta thì tiêu rồi!" Có điều, ngoài miệng y vẫn tỏ ra quan tâm hỏi: "Đám binh sĩ ấy, có ngăn cản được chúng không?"

Quách Nhật Niệm Thanh cười khẩy: "Yên tâm đi, đó là đội quân Ám Dạ do đích thân ta huấn luyện, dù chúng có vượt được biển Sinh Mệnh, hôm nay cũng không thể kịp trở về Tước Mẫu. Ừm, cũng đến giờ chuẩn bị hành hình rồi, bất cứ kẻ nào muốn đối đầu với ta, cũng đều không thể tha thứ được!" Gương mặt tươi cười của y bỗng trở nên nanh ác tàn độc lạ thường, biến đổi quá nhanh, khiến người trong bóng tối kia cũng không khỏi rùng mình kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện