Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 119: Mi Phương Đại Bại



“Ha ha ha!” Đám người ủng hộ Mi gia lập tức phá lên cười: “Dế nhũi Hà Bắc tính nhanh chắc gì đã thắng. Chỉ cần sai một số thôi là coi như ngươi thua đó.”

Lúc này người quản lý thu chi của lầu Bá vương nhận lấy kết quả từ tay Tôn Vũ, cẩn thận so sánh với kết quả của lầu Bá Vương đã chuẩn bị sẵn. Xem xong hắn lau mồ hôi, có chút chần chừ không dám mở miệng.

Mi Phương ở bên cạnh không chờ được thúc giục: “Chậm chạp lề mề cái gì? Mau nói đi!”

Ôi! Ta sợ đắc tội với Mi gia nên mới không dám nói ra, đúng là đàn bà con gái không hiểu chuyện. Người quản lí thở dài rồi tuyên bố kết quả: “Kết quả tính mười cuốn sổ của cự thương Hà Bắc Lý Nam hoàn toàn toàn chính xác.”

Mi Trinh nghe thấy thế thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Woa!” Đám đông vây xem kinh ngạc hô lên.

“Thắng rồi! Nam nhân thực sự đã đánh bại được nữ nhân có võ tướng kỹ rồi!”

“ Dế nhũi Hà Bắc… Quên… Cự thương Hà bắc Lý Nam thật lợi hại!”

Đám đông thường dễ bị ảnh hưởng, rất nhiều người vốn ủng hộ Mi gia bây giờ lại quay sang ủng hộ “Lý Nam”. Tiếng hoan hô vang lên không ngớt. Hai vị tiểu thư của Mi gia nhiều năm qua đều là nhân tài nổi bật trong giới thương nhân ở Từ châu. Kỹ năng tính toán của Mi gia có thể nói là số một ở Từ châu, hôm nay lại bị một tên dế nhũi Hà Bắc tới đánh bại, thực sự là kịch hay cho người xem.

Tiếng hoan hô vang lên như sấm trên đường, đám đông chen chúc tiến về phía lầu Bá Vương. Những người trên nóc nhà quan sát không rõ cũng dồn đống lại, không bao lâu thì có người rớt ngã xuống mặt đất, may mắn là thời đại này không có nhà cao tầng, cao nhất cũng chỉ mấy tòa lầu hai ba tầng. Mặt đất cũng không phải xi măng bê tông mà chỉ là đất mềm nên té xuống cũng chỉ đau nhức mà thôi, không có chết người.

Trên lầu đối diện, mấy thiếu nữ của các gia đình thương nhân đến tuổi cập kê hô lớn: “Lý Sơ Kỳ tiên sinh, bên này, bên này! Ngài còn nạp thiếp không vậy?”

Thời đại này mặc dù đaang chuyển sang nữ tôn nam ti, nhưng mới chỉ khoảng 200 năm cho nên ở rể và làm dâu vẫn còn tồn tại song song. Rất nhiều cô gái không có võ tướng kỹ vẫn gả cho nhà nam. Con gái của các thương nhân không địa vị vẫn có thể làm thiếp của người khác. Nhìn thấy Lý Nam tài giỏi như vậy, mấy cô nàng này đều có ý làm thiếp của hắn.

WTF??? Bọn họ nghĩ cái gì vậy! Tôn Vũ đổ mồ hôi.

“Rầm!” Mi Phương ném bàn tính của nàng xuống nền nhà. Bàn tính của Mi Phương vốn chỉ là gỗ mạ vàng, không phải vàng ròng nên làm sao rắn chắc bằng sàn gỗ. Sàn tính đập xuống sàn liền gãy tan tành, các hạt châu rơi lăn tán loạn trên nền nhà. Có vài viên rớt xuống dưới lầu, lập tức có người xông lên tranh nhau nhặt, giống như cổ động viên tranh nhau lấy áo của cầu thủ ném lên khán đài sau trận đấu vậy.

“Ta thua! Vậy mà ta lại thua!” Mi Phương lầm bầm vài câu rồi không cam lòng hét to: “Ngươi gian lận! Nhất định là ngươi cấu kết với ông chủ lầu Bá Vương gian lận!”

Câu này vừa nói ra, ông chủ lầu Bá Vương liền mất hứng. Ta có ý tốt cung cấp sân đấu với sổ sách cho các ngươi so tài, bây giờ ngươi lại nói ta gian lận. Đệ nhất phú thương Từ Châu thì giỏi lắm sao? Làm xấu uy tín của ta đừng trách ta vô tình. Ông chủ bước ra giận dữ nói: “Mi nhị tiểu thư nói chuyện cũng phải có chút lý lẽ chứ. Lầu Bá Vương cần phải gian dối sao?”

Tôn Vũ cũng chen vào : “Thua cuộc liền nói người khác gian lận. Phì!”

Lần này cơn giận của Mi Phương đã bốc lên tận trời. Nàng giơ chân đá mấy hạt châu bay tán loạn, giận dữ nói: “Chuyện này không thể xảy ra được! Ngươi không hề biết dùng bàn tính, làm sao có thể tính nhanh hơn ta? Ta lại có có võ tướng kỹ, tính nhanh hơn người bình thường cả chục lần!”

Những người ủng hộ Mi gia lập tức kêu lên: “Đúng vậy, hắn gian lận!”

Tôn Vũ đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước. Hắn thấy thời cơ đã chín muồi, có thể xuất là lá bài tẩy để ép đại tiểu thư Mi Trúc vào cuộc rồi. Tôn Vũ cười ha hả nói: “Cô cho rằng cả thế giới này chỉ có mỗi Mi gia có võ tướng kỹ hay sao? Để ta mở mang thêm kiến thức cho cô về võ tướng kỹ của nam nhân.”

Tôn Vũ vỗ bàn, bước tới gần lan can, thân thể đột nhiên tỏa ra lục quang. Hai chữ màu lục dần dần ngưng tụ trên đình đầu: Tâm toán.

Nhìn thấy hai chữ này Mi Phương liền biến sắc. Đám đông vây xem dường như đã hiểu ra toàn bộ sự việc. Tiên sinh kể chuyện Trần Thọ mừng rỡ kêu lên: “Ta đã nói rồi mà, nam nhân cũng có võ tướng kỹ. Hà Bắc đã có Tôn Tầm Chân, bây giờ Hà Bắc lại xuất hiện thêm Lý Sơ Kỳ. Thời đại nam nhân có võ tướng kỹ đã đến rồi, ha ha ha!”

Có người kêu lên: “Tâm toán! Nghe đồn võ tướng kỹ của đại tiểu thư Mi Trúc là ‘Tâm toán’, không ngờ người này cũng có.”

“Thảo nào Mị nhị tiểu thư không thể đánh bại hắn. Lý Nam tiên sinh có võ tướng kỹ giống với Mi đại tiểu thư thì làm sao nhị tiểu thư địch lại được.”

Một số người tự cho bản thân mình nhìn xa trông rộng thì cười to nói: “Ta đã sớm biết rằng trận này Lý nam thắng chắc rồi, ha ha! Người ta đến tận cửa khiêu chiến, làm sao lại không tài năng được?”

“Được! Được! Ngươi được lắm!” Gương mặt trái xoan của Mi Phương đanh lại, nàng lạnh lùng nói: “Thì ra các hạ đã có chuẩn bị từ trước, đến Mi gia hạ nhục chúng ta.” Nàng cũng không biết vì sao Tôn Vũ lúc tính sổ vừa rồi lại không có phát sáng, trên đầu cũng không hiện chữ, chỉ cho rằng người gọi là Lý Nam này cố ý ẩn dấu thực lực để hạ nhục nàng.

Mi Phương đá đổ cái bàn trước mặt, giận dữ nói: “Ngươi chờ đó cho ta, đừng ỷ có một chiêu ‘Tâm toán’ lục sắc đã có thể phá hư danh tiếng của Mi gia chúng ta. Chuyện này vẫn chưa xong đâu!” Nói xong Mi Phương đi thẳng xuống lầu, nghêng ngang rời đi giữa đám gia đinh hộ viện.

Đám đông vây xem chỉ trỏ Mi Phương, cười nhạo sự thảm hại của nàng.

Tôn Vũ nhìn nàng tức giận rời đi, hắn cười híp mắt lại, thầm nghĩ: tất cả đều theo dự kiến. Hì hì, Mi Phương về nhà chắc chắn sẽ nhờ đại tỷ ra giúp đỡ, đến lúc đó có thể giúp Mi Trinh trút giận rồi.

Ông chủ lầu Bá Vương vừa dựng lại cái bàn bị Mi Phương đá đổ vừa chửa rủa: “Nhị tiểu thư Mi gia thật không biết cách làm người. Thua thì thua đi, chúng ta nào có đắc tội với ngươi, còn cố ý đá văng bàn của ta. Cái bàn này làm từ gỗ đàn hương loại tốt nhất, một cái cũng có giá năm nghìn văn tiền. Nếu nó mà hỏng ta nhất đình sẽ tìm tỷ tỷ của ngươi bắt đền.”

Tôn Vũ cười hì hì nói với ông chủ: “Mi Phương không biết cách đối nhân xử thế,nhưng Lý Nam ta thì biết. Hôm nay mượn quán của ông đánh bại Mi Phương, nói gì thì nói cũng phải tặng cho ông một quà mới được.”

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện