Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 102: Chiến đấu không ngừng



Thái hậu nói được là làm được. Chỉ tối hôm sau, nàng đã đem vài người đến làm bạn Tiểu Ngưu, trong lòng các mỹ nữ này, Tiểu Ngưu đã trở vị thần cứu rỗi họ khỏi cái chết, từ đó có thể thấy các nàng sẽ hầu hạ Tiểu Ngưu như thế nào.

Ban ngày, Thái hậu phụng bồi Tiểu Ngưu, cùng uống rượu tâm tình. Buổi tối lại có mỹ nữ như hoa như ngọc từng nhóm từng nhóm tới hiến thân. Đôi khi là ba người, có khi tận năm người. Thật là ngày ngày uống rượu, đêm đêm làm chú rể, dù là nam nhân nào cũng thật sự thỏa mãn.

Tiểu Ngưu chưa bao giờ có thể đoạt quá nhiều nữ nhân như vậy. Sự kiêu ngạo của nam nhân đặc biệt mãnh liệt trỗi dậy. Hắn thậm chí còn quên đi thân phận, tưởng rằng mình đã trở thành hoàng đế.

Một buổi tối, hắn được ba mỹ thiếu phụ hầu hạ. Các nàng rất hiểu chuyện, không cần Tiểu Ngưu chỉ điểm đã lăng xăng ai vào việc nấy. Tiểu Ngưu ngồi trần truông trên ghế tận hưởng các nàng sủng ái. Ba vị mỹ nữ cũng trần như nhộng, mùi thơm da thịt nồng đậm, sóng sữa sóng mông liên miên chập chờn, vẻ phong tình vạn chủng làm Tiểu Ngưu điên đảo.

Một mỹ nữ đứng sau lưng Tiểu Ngưu, bàn tay ngọc ngà mớn trớn cổ và vai hắn, một nàng phụ trách khúc giữa, còn nàng cuối cùng quỳ gối giữa háng hắn giải tỏa nhiệt hỏa cho cậu nhỏ.

Tiểu Ngưu thở hổn hển như trâu, cảm giác sâu sắc sự tươi đẹp của cuộc đời, vẻ khả ái của mỹ nữ. Hắn tán thán không thôi "Thật tốt, thật hưởng thụ! Các nàng thật hiểu chuyện, ta cảm thấy mình đang làm Hoàng Đế rồi."

Một nàng tên Ngô Hương mỉm cười nói "Hì hì, Ngưu công tử không biết thôi, dù là tiên hoàng lúc cũng chưa được đãi ngộ thế này đâu. Trong mắt hắn, chúng ta chỉ là lũ nô tài hạ đẳng, không ai dám làm càn như thế. Cũng chỉ có chàng tốt như vậy, đối xử với chúng thiếp người thân, chúng thiếp nhất định sẽ làm cho chàng thỏa mãn." Vừa nói, trên tay lại tăng thêm chút sức.

Nàng tên Ôn Nhu cũng ngẩng đầu nói thêm "Còn không phải sao! Mỗi lần hầu hạ hắn, thiếp còn chẳng dám thở mạnh. Hắn bảo thiếp làm gì là thiếp vội làm luôn, lúc nào cũng sợ chọc giận hắn, gây họa sát thân. Hơn nữa trong lòng thiếp càng không muốn, trong tình huống như vậy, lúc lên giường còn gì vui thú! Như bây giờ thật tốt, chúng thiếp đều cam tâm tình nguyện, đúng là rất tận hứng."

Tiểu Ngưu càng nghe càng thoải mái, hắn hỏi "Thế hắn biểu hiện ở trên giường như thế nào? Công phu chăn gối thành thạo không?"

Ôn Nhu vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Tiểu Ngưu thở dài đáp "Nói hơi khó nghe nhưng thật sự hắn không phải con người. Cái thứ ghê tởm của hắn làm thế nào cũng không lớn lên được, cố gắng vài lần là ỉu xìu xìu. Thế mà lần nào cũng chửi rủa chúng thiếp hầu hạ không chu toàn, rồi xử phạt chúng thiếp. Chàng xem trên người thiếp có rất nhiều vết thương, tất cả đều do hắn dùng roi quất."

Quả nhiên trên bụng và vai nàng lằn lên những vết thương dài ngắn, hắn không nhịn nổi cất lời chửi rủa "Đúng là tên biến thái, hắn không phải con người mà."

Ôn Nhu lại nói "Hắn không muốn nữ nhân hầu hạ mà chỉ thích hành hạ chúng ta. Hắn thích đánh người, đánh đến khi chảy đầy máu mới cao hứng. Lúc đó, hắn hưng phấn như con ruồi thấy ***. Chỉ như vậy, hắn mới kéo dài thêm được chút ít."

Tiểu Ngưu lại nghĩ "Biểu hiện của hắn có vẻ rất giống Mạc Tiểu Thiền, thích nhìn người khác chảy máu ròng ròng, còn vui mừng hơn cả thấy đồ ăn ngon."

Nàng còn lại là Lưu Vân đang dùng một tay chải chuốt âm mao của hắn, tay còn lại nắm nhục bổng tuốt lươn rất có nghề, đôi mắt đẹp bắn ra dâm quang sáng ngời, như chờ đợi, mời gọi mưa gió vùi dập. Nàng bổ sung "Không chỉ vậy thôi đâu, hắn còn thích chơi nam nhân nữa. Chính vì Thái hậu phản đối, hắn không dám mang nam tử vào cung mà tự mình ra ngoài chơi. Sắc dục như vậy khiến hắn tàn tạ gần chết rồi. Dù kẻ kia không mưu hại hắn thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa."

Tiểu Ngưu khinh thường nói "Tên này thật sự là không có thuốc chữa. Xem ra tên Thái Tử giết hắn lại là trừ hại cho dân. Không phải, mà là lũ chó dại cắn nhau đến chết thôi."

Lưu Vân cười cười không nói thêm gì. Nàng lại tiếp tục công việc, đầu lưỡi thè ra đảo qua đảo lại trên quy đầu, chỉ vài lượt đã khiến Tiểu Ngưu như muốn bùng nổ, đứt quãng nói "Tuyệt, thật tuyệt! Ta muốn bắn rồi!"

Lưu Vân cười sáng lạn "Ta không để cho công tử bắn luôn đâu, chuyện tốt còn chưa hết mà." Sau khi nói xong, ngón tay nàng ngắt nhẹ mấy cái, quả nhiên hòa hoãn sự xúc động Tiểu Ngưu một chút. Rồi nàng vuốt ve hai viên bi, vừa cúi đầu "thổi tiêu". Đầu tiên là dùng mặt ma sát thô nhục bổng, gây cảm giác triền miên không dứt. Được một lúc lại dùng cái lưỡi thơm tho liếm láp, không chỉ quy đầu mà mã nhãn, nhục căn hay bất kỳ góc cạnh nào cũng không bỏ qua, hơn nữa độ nặng nhẹ rất vừa phải, vừa kích thích Tiểu Ngưu lại không để hắn phun mưa.

Tiểu Ngưu sung sướng thở dốc liên hồi, hắn vuốt ve mái tóc nàng tán thưởng "Nàng thật lợi hại! Ta thực muốn làm thần tiên rồi."

Ôn Nhu cười nói "Nàng ấy đã được sư phụ chuyên nghiệp dạy dỗ. Một chiêu này rèn luyện bao nhiêu năm, không nam nhân nào có thể chịu được."

Lưu Vân lại ngậm kem vào trong miệng, mút, bú, liếm, kỹ năng nào cũng thành thục khiến Tiểu Ngưu điên đảo. Hắn đúng là gặp phải cao thủ, muốn tâm bình khí hòa cũng không được.

Đến lúc nàng thu lại chiếc lưỡi, nhục bổng Tiểu Ngưu đã trở thành một cây đại cải củ. Cây gậy được làm sạch sẽ bóng loáng, quy đầu hùng dũng hiên ngang, vẻ hiếu chiến như muốn ăn thịt tất cả các vị mỹ nữ ở đây.

Tiểu Ngưu kích động "Đến đây đi, để ta làm các nàng đi! Ngồi lên nào, thử uy lực của nó xem."

Lưu Vân phun cây gậy ra, lau miệng thản nhiên cười với Tiểu Ngưu, nàng nghe lời bước lên đầu tiên. Ôn Nhu nhanh nhẹn chỉnh sửa tầm ngắm đúng hoa tâm, vì vậy, Lưu Vân ngồi xuống đội thẳng trên quy đầu. Trong u huyệt của nàng sẵn có dòng suối tươi mát, quy đầu thẳng tuột tiến sâu vào bên trong. Lưu Vân bị đội vào tận đáy, sự khoái lạc đột ngột khiến nàng mê ly, đôi mắt đẹp hấp háy như nói "Công tử thật là thượng phẩm, to đến nỗi làm người ta không chịu được." Vừa nói lại ôm cổ Tiểu Ngưu lắc lư cái mông, cảm thụ sự ma sát của nhục bổng với hoa tâm tạo nên kích thích tuyệt vời. Tiểu Ngưu cũng ôm mông nàng chậm chạp nâng lên, mỗi một lần đều đội lên tận cùng huyệt động.

Tiểu Ngưu không chỉ mải mê với những cú thúc mà còn tận hưởng bầu vú nàng. Lưu Vân thở gấp không ngừng rên rỉ "Công tử, cảm giác thật tuyệt, giống như là đang bay vậy! Cái... Cái này sắp đâm chết ta mất." Cùng với lời nàng là dâm thủy tuôn ra tứ phía, lan xuống tận bắp đùi.

Tiểu Ngưu hưng phấn vô cùng. Một lát sau, hắn lại ôm nàng đặt xuống ghế, hai tay giữ hạ thân nàng hướng lên, hai chân banh rộng, đại bổng Tử Hùng dũng xông lên. Vùng đồng cỏ nàng không nhiều lắm, mỗi lần rút ra đều có thể thấy được thớ thịt non mềm.

Tiểu Ngưu đại triển hùng phong, một hơi đã hơn ngàn lần. Lưu Vân chịu không được đành giương cờ trắng đầu hàng. Hai mỹ nữ còn lại cũng dục hỏa thiêu thân, vội vàng đòi sủng ái.

Tiểu Ngưu cũng không từ chối, đưa cả hai lên giường. Dưới sự chỉ huy của hắn, hai người một ngửa một sấp nằm đè lên nhau. Cả hai huyệt động đồng thời lộ ra, có thể cho quân tùy ý xuất nhập.

Tiểu Ngưu thấy vậy sắc tâm đại động. Ngô Hương có đôi chân dài miên man, vóc dáng thon gọn, tiểu huyệt như một chiếc bánh bao rách một đường chir nhỏ. Ôn Nhu thì lại có thân hình đầy đặn, cái mông tròn lẳn như hai trái bưởi. Hai thân hình này kết hợp lại thành một tư thế cực kỳ động lòng người rồi. Cặp mông tuyết trắng, lông đen như gỗ mun, điểm lộ ẩn hiện đỏ tươi, khả ái.

Tiểu Ngưu tới gần, đưa tay mân mê hai cửa động, nhị bị dày vò kêu loạn lên, nước suối thiên nhiên không ngừng chảy ra, càng lúc càng như một nữ nhân dâm đãng.

Làm tốt công tác chuẩn bị, Tiểu Ngưu mới thật sự nâng nhục bổng lên, vuốt ve cặp mông Ôn Nhu, lại cắm vào huyệt của Ngô Hương. Khi Ngô Hương cất tiếng ca rên rỉ thánh thót thì lại rút ra đâm vào Ôn Nhu. Hai tay cũng bận rộn trên hai thân thể ngọc ngà, khiến hai chiếc miệng liên tục cất lên những âm thanh mê hồn.

Phí rất nhiều công sức mới thu thập xong hai nàng, lại thấy Lưu Vân phục hồi xong, cũng không nói nhiều mà lại lao lên hôn hắn, phía dưới đã là một biển nước. Không cần phải nói cũng biết là lại muốn rồi.

Tiểu Ngưu không còn cách nào khác mà đành lần nữa vác súng ra trận, dùng sức trâu mà cày cấy ruộng hoang, để cho các mỹ nữ tận hưởng hạnh phúc viên mãn.

Ở Hoàng Cung không bao lâu, hắn đã chẳng còn nhớ làm qua bao nhiêu mỹ nữ rồi, trong đó riêng khoản khai bao cũng không ít nàng. Hắn chỉ có thể khẳng định một điều, từ khi thay thế công tác của hoàng đế trước kia an ủi các nàng, hắn đã giúp các nàng thành những đóa hoa toả sáng rực rỡ.

Hơn nữa Thái hậu đã đồng ý thỉnh cầu của Tiểu Ngưu để các nàng về nhà, trong đó có cả năm cung nữ kia.

Khi Tiểu Ngưu cùng các giai lệ khoái hoạt đến cao trào, hắn cảm thấy là nên rời đi rồi. Thái hậu cũng không còn kiên quyết giữ hắn lại, thế nhưng vẫn hết sức lưu luyến. Lúc này, nàng nhìn hắn đầy thương cảm với những hàng nước mắt ly biệt chảy dài trên má, nàng nhào tới ngực Tiểu Ngưu, như một cô bé làm nũng không để Tiểu Ngưu rời đi.

Tiểu Ngưu cũng ôm nàng thật chặt nói "Nếu nàng thật yêu ta thì chúng ta sau này vẫn có cơ hội. Lúc đó, ta sẽ không đi đâu nữa, nàng cũng không làm Thái hậu, an tâm làm nữ nhân của ta. Nàng thấy thế nào?"

Thấy nàng hồi lâu không đáp, Tiểu Ngưu mỉm cười nói "Thời gian còn rất dài, nàng hãy suy nghĩ thật kĩ vấn đề này đi."

Thái hậu dịu dàng nhìn Tiểu Ngưu, đắn đo nói ra "Chàng đã nói sẽ tới thăm ta, nhất định không được nuốt lời đó. Nếu chàng nuốt lời, ta sẽ hạ lệnh bắt chàng."

Tiểu Ngưu nói "Được, ta đáp ứng nàng. Có lẽ sau khi ta đi thì chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ không nhớ ra ta nữa."

Thái hậu cười khổ "Chỉ hy vọng như thế. Ta thật sự muốn quên chàng đi, như vậy ta sẽ không còn phiền não nữa."

Tiểu Ngưu buông nàng ra, nói "Được rồi, ta phải đi thôi. Khi nào rãnh rỗi ta sẽ tới, nơi này cũng không thể tùy ý ra vào như khách sạn được."

Thái hậu gật đầu nhìn Tiểu Ngưu, vẻ mặt lưu luyến. Nàng nói "Chàng chờ một chút, ta có món đồ muốn tặng chàng." Rồi từ trong áo móc ra một khối ngọc kỳ lân tinh xảo, đặt vào tay liền thấy mát lạnh.

Thái hậu lại nói "Cái này tặng cho chàng, sau này khi chàng nhớ đến ta thì hãy lấy ra xem, tựa như nhìn thấy ta vậy. Khối ngọc này đã theo ta nửa đời, ta muốn từ giờ chàng luôn giữ nó bên mình, nếu chàng không nhớ đến ta, ta sẽ ném nó xuống đất."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, tiếp nhận khối ngọc "Làm sao lại như vậy chứ, chẳng lẽ Tiểu Ngưu ta ở trong mắt nàng lại không có tim phổi như vậy sao?"

Đêm đó, hai người cùng ngủ, cũng không hề làm chuyện khác. Tiểu Ngưu có một buổi tối thoải mái mà Thái hậu thì cả đêm chẳng thể chợp mắt. Tới hôm sau, Tiểu Ngưu lại thấy có một đoàn nữ nhân tới cáo biệt. Các nàng đều giống Thái hậu, lưu luyến không rời với Tiểu Ngưu, thật giống như sinh ly tử biệt.

Tiểu Ngưu cười an ủi mọi người "Các nàng đừng như vậy! Ta sẽ ngụ ở Hàng Châu, nếu mọi người thật sự nhớ tới ta hay không có nơi nương tựa thì cứ tới đó tìm ta. Chỉ cần hỏi công tử nhà ai nghịch ngợm, phá phách nhất thì sẽ có người chỉ đến nhà ta." Nghe vậy chúng nữ đều phì cười.

Cảm xúc ly biệt này khiến cả người lạc quan như Tiểu Ngưu cũng cảm thấy chua xót. Các nàng tuy không dám đi lên ôm hắn nhưng những ánh mắt thâm tình mà bi thương vẫn xiết chặt lòng hắn. Tiểu Ngưu rất muốn nói các nàng hãy theo ta đi! Các nàng đều sẽ là nữ nhân của ta. Nhưng hắn không nói ra bởi vì hắn biết điều này không thực tế. Mình đến giờ còn chưa có chỗ ở cố định thì làm sao cho các nàng hạnh phúc đây? Hơn nữa, các nàng cũng có con đường của mình, có lẽ các nàng sẽ có lựa chọn tốt hơn!

Khi Tiểu Ngưu xuất cung mang theo chút tâm tình khổ sở, hắn quay đầu lại nhìn nơi này và hồi tưởng lại những gì trải qua mà có cảm giác như một giấc mơ. Ta và Thái hậu phát sinh quan hệ ư? Ta đã trở thành hoàng đế có một đại hậu cung rồi sao? A, quá mờ mịt.

Tiểu Ngưu dứt bỏ mọi ý nghĩ, quyết tâm bước đi rời khỏi thiên đường này, chạy về phía tiền đồ của mình.

Tiểu Ngưu đi qua phố xá sầm uất, xuyên qua đường cái, trong đầu hỗn loạn. Đúng ra thì mục đích đến kinh thành của hắn đã đạt được, hẳn là phải mừng rỡ trở về mới đúng. Thế nhưng Nguyệt Ảnh vẫn chưa thuộc về mình, nàng vẫn như ánh trăng trên trời cao, muốn chạm tới mà không thành. Tiểu Ngưu tự nhủ "Nếu có một ngày nàng muốn trở thành thê tử của ta thì liệu ta có thể hưng phấn mà ngất đi hay không đây?" Còn có, tình cảm của thái hậu cùng chúng nữ dành cho mình cũng khiến cho Tiểu Ngưu lo sợ bất an. Hắn cảm giác mình nợ họ rất lớn, e rằng cả đời này cũng không trả đủ.

Đang suy nghĩ lung tung, hắn đâm phải một người, kẻ này đội chiếc mũ lớn che nửa khuôn mặt, giống như một nông phu bình thường. Khi hắn lướt qua bên cạnh Tiểu Ngưu còn để lại một câu "Đi theo ta đi!".

Tiểu Ngưu ngẩn ra, cảm giác thanh âm này đặc biệt quen thuộc. Trong đầu sực nhớ ra một người, hắn vui mừng xoay người đi theo.

Người nọ quanh co rồi đi tới một khách sạn. Bước vào một phòng, người người nọ bỏ mũ xuống, rõ ràng là sư huynh Chu Khánh Hải.

Tiểu ngưu cười lớn chạy tới, nắm chặt tay Chu Khánh Hải kêu lên "Đại sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Còn đóng giả thành bộ dáng này nữa. Ta thật nhớ các ngươi muốn chết."

Chu Khánh Hải mang vẻ mặt thật thà cười nói "Tiểu Ngưu, đệ càng ngày càng cao lớn, đẹp trai ra rồi, ta suýt không nhận ra được nữa."

Hai người cùng ngồi xuống, Tiểu Ngưu vội hỏi "Sư nương sức khỏe thế nào? Còn Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh nữa? "

Chu Khánh Hải cười cười "Đệ đừng vội, chờ ta lấy hơi đã, từ từ nói cho đệ nghe."

Tiểu Ngưu còn hỏi "Còn huynh nữa, sao lại tới kinh thành? Cũng thật trùng hợp, chúng ta không sớm không muộn lại gặp nhau ở đây. Xem ra ta thật có duyên với Lao sơn!"

Chu Khánh Hải chậm rãi nói "Từ khi đệ đi, Lao sơn giống như đã thay đổi tất cả. Sư nương rầu rĩ không vui, sư phụ lại hận đệ nghiến răng nghiến lợi. Tần Viễn thường xuyên say bét nhè. Chỉ có Tử Hùng vẫn chăm chỉ luyện công. Bất quá Lao sơn không còn náo nhiệt như trước." Vừa nói lại thở dài một hơi.

Tiểu Ngưu nghe xong cũng thấy buồn, hắn biết mình ảnh hưởng của những việc mình gây ra với với Lao sơn, không nói người khác, ít nhất cũng đả kích không nhỏ với sư nương cùng Nguyệt Lâm.

Tiểu Ngưu trầm mặc một lát lại hỏi "Nguyệt Ảnh bị đưa vào cung, mọi người có biết không?"

Chu Khánh Hải hồi đáp "Lúc đầu không biết, sau đó có nghe ngóng được tin tức này."

Tiểu Ngưu bất bình hỏi "Nếu biết thì tại sao không có ai đi cứu nàng?"

Chu Khánh Hải lại thở dài "Sư phụ có lệnh, không cho phép ai đi cứu. Ông ấy còn nói nàng đã không nghe lời như vậy thì không quản đến nàng nữa."

Tiểu Ngưu sững sờ "Người khác không cứu nàng chẳng lẽ sư nương cũng không đi sao? Mạnh Tử Hùng chẳng lẽ không cứu sao?"

Chu Khánh Hải lại nói "Sư nương cũng rất muốn đi, sau lại nghe nói đệ đã đến kinh thành nên mới thôi. Sư nương biết bản lãnh của đệ, tin tưởng đệ nhất định làm được." Tiểu Ngưu cảm thấy rất ấm áp. Hắn có thể cảm nhận được yêu thương cùng tín nhiệm của nàng với mình.

Chu Khánh Hải còn nói "Tử Hùng cũng muốn đi nhưng sư phụ phản đối, nên hắn đành bỏ ý nghĩ này đi. Ta còn khuyên hắn, nàng sắp trở thành thê tử của hắn, với tư cách một người trượng phu thì dù chết cũng phải đi cứu nàng."

Tiểu Ngưu vỗ bàn nói "Đại sư huynh nói đúng, đệ cũng nghĩ như vậy."

Chu Khánh Hải nói "Vốn Tử Hùng cũng do dự rất lâu, kết quả là hắn quyết định không đi. Ta đoán là hắn sợ không cứu được người mà còn mất cả mạng."

Tiểu Ngưu thấy vậy đành nói "Đệ vẫn cho rằng hắn chỉ không ưa mình đệ thôi, nhưng hẳn là rất yêu Nguyệt Ảnh, tuyệt sẽ không nhìn nàng sống chết mặc bay. Không ngờ ta đã nhìn lầm người, hắn là kẻ ham sống sợ chết, là kẻ không có tình người. Nếu có một ngày, cha hắn gặp nạn, hắn cũng sẽ không ra tay cứu giúp."

Chu Khánh Hải tiếc hận "Ta cũng đã nói với Tử Hùng nếu lúc này còn không đi thì chẳng khác nào đẩy Nguyệt Ảnh vào tay kẻ khác. Thế nhưng hắn vẫn thờ ơ, chẳng có một chút khi phách của nam tử hán đại trượng phu gì cả."

Tiểu Ngưu ủng hộ "Xem ra hắn chẳng phải loại tốt đẹp gì, cũng chỉ có cái mã bên ngoài thôi."

Chu Khánh Hải chuyển chủ đề, nhìn Tiểu Ngưu đầy tán thưởng nói "Tiểu Ngưu này, đệ đúng là có tài đó, chỉ một mình đệ dám xông vào hoàng cung cứu được Nguyệt Ảnh ra. Ta nghĩ chính mình cũng tuyệt không làm được. Chỉ bằng điểm này, ngươi đã hơn ta rồi."

Tiểu Ngưu cười nói "Đại sư huynh đừng nói vậy. Đệ có thể cứu được cô ấy ra cũng chỉ là nhờ vận khí tốt thôi."

Chu Khánh Hải nói tiếp "Đệ biết không? Nguyệt Ảnh đã trở lại Lao sơn rồi."

Tiểu Ngưu ồ lên "Vậy sao? Thế nàng đã nói những gì?"

Chu Khánh Hải khẽ mỉm cười, nói "Nàng đã kể lại toàn bộ mọi chuyện. Sư phụ cùng Tử Hùng nghe được chính đệ là người cứu nàng đều tức giận. Tử Hùng còn tuyên bố muốn quyết đấu với ngươi. Nguyệt Ảnh tức giận muốn giải trừ quan hệ phu thê với Tử Hùng. Điều này khiến toàn bộ Lao sơn chấn động. Sư phụ kiên quyết phản đối, mà Tử Hùng cũng không muốn. Thế nhưng có vẻ Nguyệt Ảnh đã hạ quyết tâm rồi. Sư phụ không chịu buộc Nguyệt Ảnh đưa ra lý do, nàng liền nói rằng không thích hợp làm thê tử của hắn, rồi nàng dập đầu từ biệt sư phụ cùng sư nương."

Tiểu Ngưu kích động lên. Hắn thầm nhủ "Xem ra vấn đề đã được giải quyết, những ngày tươi đẹp của ta và Nguyệt Ảnh sắp tới rồi. Nàng còn có nơi nào để đi đây? Nhất định tới tìm ta rồi. Cũng không uổng công Tiểu Ngưu này lao tâm khổ tứ, Nguyệt Ảnh sắp trở thành người của ta, ha ha."

Chu Khánh Hải lại nói "Tiểu Ngưu này, sư huynh vô cùng bội phục đệ. Đệ thật giỏi đó, đã làm Nguyệt Ảnh cảm động. Ai ngờ rằng chính chúng ta đã âm mưu hại nàng chứ! Có lẽ nàng đã quên đi hết thảy rồi. Nếu như vậy thì tốt quá, oan gia nên giải không nên kết. Lại nói, dù sao nàng đã thất thân với đệ rồi, coi như là giết đệ cũng vô ích."

Tiểu Ngưu nghe hắn nhắc lại chuyện này bèn nói "Đại sư huynh, ta còn vấn đề muốn hỏi, chính là về chuyện đêm hôm đó."

Chu Khánh Hải biến sắc, đành nói tiếp "Được rồi, đệ hỏi đi, sư huynh nhất định sẽ cho đệ câu trả lời hài lòng."

Tiểu Ngưu híp mắt, hồi tưởng đến cái kia tốt đẹp chi dạ từng màn, hỏi "Đêm hôm đó, làm sao mà Nguyệt Ảnh và Tử Hùng ngất xỉu vậy?"

Chu Khánh Hải hồi đáp "Chắc đệ cũng nhìn ra, rượu của bọn họ đã bị hạ dược."

Tiểu Ngưu lại hỏi "Là ai làm, thuốc lấy từ đâu ra?"

Chu Khánh Hải đáp "Là một nha hoàn, thuốc đương nhiên do ta cung cấp. Loại thuốc này là do chính ta chế thành, vô sắc vô vị, thả vào trong rượu, không ai có thể phát hiện được." Nói đến đây, Chu Khánh Hải lộ ra vẻ đắc ý về thành tựu của mình.

Tiểu Ngưu hỏi tiếp "Nha hoàn kia là ai? Sao ta không biết vậy?"

Chu Khánh Hải đáp "Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn trong phòng bếp, tất nhiên đệ không chú ý tới nàng rồi."

Tiểu Ngưu nghi ngờ "Sao nàng nghe lời huynh? Nàng không biết hậu quả khi chuyện này lộ ra sao?"

Chu Khánh Hải vuốt cằm rồi chậm rãi đáp "Nàng đương nhiên nghe lời ta, nếu không mới là lạ!"

Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút liền nhẹ giọng cười "Đại sư huynh, bình thường huynh nhìn rất phúc hậu, không phải là đã kim ốc tàng kiều đấy chứ?" Trong lòng lại nói "Ngươi không chịu nói ta cũng không sợ, chờ ta trở về Lao sơn sẽ điều tra ngọn ngành." Lại nghĩ, chuyện đã xảy ra như vậy thì nha hoàn kia làm sao có thể bình yên vô sự đây? Dù không chết thì ít nhất cũng trốn đi rồi chứ. Vừa nghĩ tới kết cục nàng, Tiểu Ngưu chợt thấy lạnh cả người, cảm thấy đại sư huynh này tuyệt đối không hề thuần phác như hắn vẫn nghĩ.

Chu Khánh Hải nghe Tiểu Ngưu trêu ghẹo liền ửng đỏ nét mặt già nua, cười khan vài tiếng nói "Nếu muốn hoàn thành một việc đôi khi không thể làm một người được mà cần phải có trợ thủ. Đệ nếu muốn khống chế một người nhất định phải bắt được nhược điểm của họ, một kích tất sát." Rồi làm một động tác túm gọn.

Tiểu Ngưu không muốn nói tiếp về vấn đề này nên chuyển qua "Đêm hôm đó may nhờ đại sư huynh hỗ trợ, nếu không ta sẽ không thể nào thực hiện được giấc mộng của mình. Nếu bọn họ trở thành vợ chồng thì ta chắc chết luôn cho rồi."

Chu Khánh Hải cười nhạt "Ta đã nói rồi đây là chúng ta cùng phối hợp làm. Đừng tưởng vậy chứ ta có thu hoạch khá đó, chẳng qua đệ không thấy mà thôi. Ta còn nói nếu một ngày chúng ta trở thành kẻ địch, đệ nhất định phải tha ta một mạng đó."

Tiểu Ngưu gật đầu, nói "Đệ đáp ứng huynh, chỉ mong chúng ta sẽ không bao giờ thành kẻ địch. Đúng rồi, chuyện đêm hôm đó Mạnh Tử Hùng đã biết chưa?"

Chu Khánh Hải nói "Chỉ có sư nương, sư phụ, Nguyệt Ảnh và ta biết thôi. Ta nghĩ sư phụ là vì danh tiếng của phái Lao Sơn, cũng vì sĩ diện cho Tử Hùng mới không vạch ra chân tướng. Chỉ nói ngươi đoạt Ma Đao chạy trốn."

Tiểu Ngưu cười khẩy "Cái lý do này chẳng hề cao minh chút nào. Ông ấy nói như thế chẳng phải là cho người khác biết Ma Đao vẫn luôn ở trong tay ông ấy sao?"

Chu Khánh Hải nói "Còn không phải sao! Cố nhiên là ông ấy muốn đặt đệ trên mũi đao nhưng đồng thời cũng là dẫn lửa thiêu thân. Từ khi tuyên bố như vậy, trên rất nhiều có uy tín đã tới chất vấn ông ấy. Sư phụ cũng không thể giải thích được, may có sư nương che dấu hết đi."

Tiểu Ngưu cũng đồng ý "Sư nương dù sao vẫn cao minh hơn sư phụ một chút."

Chu Khánh Hải nhìn sang cây đao của Tiểu Ngưu thử dò xét "Tiểu Ngưu, cây đao này có phải là Ma Đao mà người trong võ lâm đều muốn không?"

Tiểu Ngưu cười cười, sau đó rút đao ra đưa tới "Đại sư huynh, tự huynh nhìn đi?" Hắn cố ý không trả lời để đại sư huynh này tự mình suy nghĩ.

Chu Khánh Hải vui mừng cầm đao, lật nhìn hồi lâu tự nhủ "Chẳng lẽ cây đao này không phải là Ma Đao ư? Trông chẳng có vẻ gì đặc biệt cả. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi sao?" Vừa nói, Chu Khánh Hải lại liếc nhìn Tiểu Ngưu đầy ngờ vực.

Tiểu Ngưu cũng không giải thích mà lấy đao lại rồi nói "Chẳng có binh khí nào là vô địch. Lăn lộn trên giang hồ chủ yếu phải dựa vào đầu óc. Huynh thấy đúng không?"

Chu Khánh Hải gật đầu "Không sai, một cây đao không thể quyết định được tất cả."

Tiểu Ngưu lại nói "Ta vẫn có nghi vấn nghĩ mãi không ra, có lẽ đại sư huynh có thể giải đáp giúp đệ."

Chu Khánh Hải nói "Đệ nói thử xem."

Tiểu Ngưu thở dài nói "Nguyệt Ảnh là một cô nương rất tốt, làm sao nàng lại si tình với Mạnh Tử Hùng như thế? Ta nghĩ theo ánh mắt và tiêu chuẩn của nàng thì không thể ưa gì gã Mạnh Tử Hùng được, sao lại có thể chấp nhận thành thân với hắn chứ?"

Chu Khánh Hải nhíu mày nói "Đệ hỏi rất hay. Vấn đề này nếu đệ hỏi người khác chỉ sợ đều không đáp được. Thế nhưng ta lại biết chuyện này, hơn nữa là tuyệt đối chính xác."

Tiểu Ngưu vội hỏi "Vậy là tại sao?"

Chu Khánh Hải từ từ nói "Nguyệt Ảnh gả cho Tử Hùng không liên quan gì tới tình cảm. Đệ không thấy sao, lúc Nguyệt Ảnh xuất hiện trước đêm tân hôn mà tâm trạng không tốt, không hề giống như một cô nương sắp xuât giá"

Tiểu Ngưu nói "Đúng vậy, lúc đó đệ đã cảm thấy kỳ quái, nàng sắp làm tân nương tại sao lại mất hứng chứ."

Chu Khánh Hải trầm tư một hồi rồi nói "Nàng muốn gả cho Tử Hùng là để thực hiện dã tâm của mình.”

Tiểu Ngưu ồ lên ngạc nhiên "Là sao? Nàng muốn làm Lao sơn đệ nhất phu nhân sao?"

Chu Khánh Hải cười cười "Ta cũng chỉ có thể nói tới đây. Mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng không muốn bóc trần nàng. Nếu đệ thật sự muốn biết thì có thể hỏi thẳng nàng, không chừng nàng sẽ cho đệ đáp án."

Tiểu Ngưu tức giận nhìn chằm chằm nét mặt già nua của Chu Khánh Hải nửa ngày mới thốt ra "Ta thật không rõ, tại sao ta không thể nhìn thấu ảo diệu bên trong mà huynh lại có thể biết rõ ràng chứ? Xem ra Tiểu Ngưu này không đủ thông minh để hiểu rõ nàng!"

Chu Khánh Hải lắc đầu nói "Đệ sai rồi, không phải đệ không đủ thông minh, không phải đệ không đủ hiểu rõ nàng mà chủ yếu là vì thời gian đệ ở Lao sơn quá ngắn mà không biết tình hình. Ta biết rất khó nhưng chuyện này đệ hãy tự đi tìm đáp án."

Tiểu Ngưu vẫn không hiểu ra sao, thế nhưng có thể biết Nguyệt Ảnh gả cho tên Tử Hùng kia không vì tình cảm thì đã rất hài lòng. Hắn nghĩ mãi cũng không ra dã tâm của nàng là gì nên cũng không dây dưa vấn đề này nữa, liền hỏi "Huynh còn chưa nói cho đệ biết huynh tới kinh thành làm gì đó?"

Chu Khánh Hải nhếch miệng cười "Đệ hôm nay có rất nhiều vấn đề đó, làm ta mệt chết đi được."

Tiểu Ngưu cũng cười một tiếng, lập tức gọi chưởng quỹ đưa một bàn tiệc rươu lên. Không tới nửa khắc, rượu và thức ăn đều mang lên đủ. Hai huynh đệ ngồi đối diện chén chú chén anh, thời gian trước kia tựa hồ quay trở lại.

Hai người uống vài ngụm, Chu Khánh Hải mới thấp giọng nói "Lần này ta ra ngoài không phải là rảnh rỗi mà có chuyện quan trọng."

Tiểu Ngưu tò mò "Có thể nói cho đệ biết hay không?"

Chu Khánh Hải nói "Vốn là không thể, bất quá ta coi đệ là người mình nên không muốn giấu diếm. Ta đại biểu Lao sơn đi liên lạc chưởng môn các phái cùng thương thảo làm một đại sự." Thanh âm càng lúc càng thấp.

Tiểu Ngưu hỏi "Đại sự gì mà phải sai huynh đi làm."

Chu Khánh Hải hồi đáp "Sư phụ muốn liên lạc các bằng hữu chính đạo, tập kích tà phái, lập uy vọng cho bản thân, từ đó thực hiện giấc mộng của ông ấy."

Tiểu Ngưu nghi ngờ "Sư phụ là chưởng môn phái Lao Sơn, uy vọng cao lớn như vậy rồi mà còn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm minh chủ võ lâm sao ?"

Chu Khánh Hải nhâm nhi một chén rồi nói "Không sai, là sư phụ muốn làm võ lâm minh chủ. Người khác không biết nhưng không thể dấu diếm được ta. Sư phụ mặt ngoài quân tử nhưng thực tế rất có dã tâm. Tại sao hàng năm ông ấy bế quan luyện công? Tại sao hàng năm không ra ngoài gặp người khác? Hết thảy đều vì một mục đích, muốn làm minh chủ võ lâm."

Tiểu Ngưu phê bình "Muốn làm minh chủ cũng không sai, người nào cũng có giấc mộng của mình, chẳng qua không thể tạo dựng vui vẻ dựa trên sự thống khổ của người khác."

Chu Khánh Hải uống một hớp rượu, khuôn mặt đã ửng đỏ, từ từ nói "Muốn làm minh chủ có khi nào không xảy ra đổ máu chứ? Hiện giờ võ lâm minh chủ là người phái Thiếu Lâm. Sư phụ vẫn muốn tranh giành vinh quang cho Lao Sơn, muốn cho thành tựu của mình vượt qua bất kỳ chưởng môn Lao sơn đời trước. Điều này không hề sai, vấn đề là chuyện sư phụ muốn tập kích tà phái. Đệ cũng biết, cuộc tuyển chọn minh chủ tiếp theo sắp tới rồi, sư phụ có thể không vội sao? Trước mắt ông ấy đã luyện thành một loại thần công có thể chống đở được Ma Đao. Muốn đánh bại Thiếu Lâm thì không thành vấn đề nhưng uy vọng còn chưa đạt được. Vì vậy, sư phụ định dựa vào cuộc chiến làm ưu thế áp đảo giành vị trí minh chủ."

Tiểu Ngưu lo lẳng nói "Ta ngày đêm lo nghĩ cho thái bình của võ lâm, chính tà hai phái hữu hảo ở chung. Hành động này của sư phụ chẳng phải là khiến bao nhiêu người vứt bỏ tính mạng sao? Thật quá tàn khốc. Nếu như nó xảy ra, giang hồ vĩnh viễn không còn có ngày yên tĩnh."

Chu Khánh Hải lau khóe miệng cười khổ "Xác chất như núi, máu chảy thành sông."

Tiểu Ngưu cảm thấy như bị xát muối vào lòng. Hắn uống một ngụm rượu thật lớn, trong lòng tự nhủ "Ta nhất định phải ngăn cản ông ấy, nhất định không thể để ông ấy châm ngòi cuộc chiến." Tiểu Ngưu hỏi "Vậy sao mọi người không khuyên nhủ sư phụ?"

Chu Khánh Hải hồi đáp "Đương nhiên là có. Cả ta, Nguyệt Lâm, Tần Xa, còn có sư nương đều đến khuyên bảo, thế nhưng sư phụ rất kiên quyết, ai nói cũng không nghe, cứ khăng khăng làm theo ý mình."

Tiểu Ngưu đập bàn, kích động nói "Ông ta vì ngôi vị Minh chủ mà không tiếc hi sinh tính mạng người khác, điều này không thể chấp nhận được."

Chu Khánh Hải phụ họa nói "Không sai, một tướng công thành vạn cốt khô. Thông qua phương thức này thành lập uy vọng, còn có thể chết ít người sao?"

Tiểu Ngưu lại hỏi "Chẳng lẽ chưởng môn các phái cũng đồng ý sao? Chẳng lẽ trong bọn họ không có ai hiểu lí lẽ à?"

Chu Khánh Hải lắc đầu thở dài "Cũng có một số người phản đối, nhưng số đồng ý lại rất nhiều. Đệ biết tại sao không?"

Tiểu Ngưu cười khổ "Đúng là khó có thể hiểu nổi. Rõ ràng là chuyện đầu rơi máu chảy, mọi người lại đều nguyện ý làm, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết hết sao? Không sợ môn phái tổn thất sao?"

Chu Khánh Hải cười cười "Đệ tiếp xúc quá ít với sư phụ nên không hiểu rõ ông ấy. Sư phụ ngoài mặt rất hiền hoà nhưng thực tế khi ông ấy muốn đạt được mục đích gì thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Chết một vài người thì coi là gì chứ, căn bản không thể ngăn được ông ấy."

Tiểu Ngưu trầm ngâm "Đệ thật không ngờ! Vốn còn rằng ông ấy là một người hiền hoà, chuyện gì cũng nghe sư nương chứ, náo loạn hồi lâu không ngờ lại phức tạp như thế."

Chu Khánh Hải thần bí nói "Sư phụ còn lâu mới chịu uất ức như vậy. Bên ngoài nhiều người chê cười, nói ông ấy sợ vợ cũng không xác thực. Chính xác là chuyện nhỏ ông ấy nghe lời vợ, thế nhưng nếu động chạm tới lợi ích của mình thì ông ấy hết sức cường hãn đó. Dĩ nhiên, sư nương vẫn là người có ảnh hưởng lớn nhất. Bình thường hầu như mọi chuyện trên Lao sơn đều do người định đoạt? Ngay cả lúc đệ nhập môn cũng là do sư nương tự ý quyết định, sau này sư phụ cũng không phủ nhận đệ thôi."

Tiểu Ngưu thở dài "Đệ rất hi vọng có một ngày có thể trở về Lao sơn, lần nữa trở thành đệ tử Lao sơn."

Chu Khánh Hải nhìn Tiểu Ngưu đầy ẩn ý nói "Với năng lực hiện tại của đệ thì cần gì làm đệ tử Lao sơn hơi ủy khuất. Sông nhỏ không nuôi được rồng đâu."

Tiểu Ngưu lắc đầu "Huynh đừng khen ta, ta rất rõ ràng bản thân có bao nhiêu cân lượng. Bất kể Tiểu Ngưu ta thuộc về môn phái gì, bất kể bản lãnh của ta có lớn hay không, ta cũng sẽ cố gắng xây dựng hòa bình cho võ lâm. Ta không hi vọng bất luận kẻ nào dù chính hay tà vì tranh giành quyền lực mà vứt bỏ tính mạng người khác."

Chu Khánh Hải đồng ý " Tiểu sư đệ đúng là người tốt, khó trách đã khiến Nguyệt Ảnh động tâm. Nếu ta là Nguyệt Ảnh thì nhất định sẽ gả cho đệ chứ không phải tên Mạnh Tử Hùng. Hắn thật sự là một kẻ không nên người."

Tiểu Ngưu lại hỏi "Huynh có biết sư phụ muốn ra tay khi nào không?"

Chu Khánh Hải đã mắt say lờ đờ, lắc đầu nói "Còn chưa định ra, nhưng chắc cũng chẳng bao lâu nữa."

Tiểu Ngưu hỏi "Vậy sẽ làm thế nào? Là chọn một nơi đánh phủ đầu, hay là chia làm nhiều đường tiêu diệt từng bộ phận?"

Chu Khánh Hải lại lắc đầu "Chuyện này ta cũng không biết. Nếu sư phụ đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật này ra đâu."

Nói tới đây, hai người cũng không bàn bạc gì thêm mà cùng uống rượu đến say mềm. Cũng may Tiểu Ngưu tửu lượng không tệ nên vẫn không có chuyện gì. Còn Chu Khánh Hải đã gục xuống buộc Tiểu Ngưu khiêng vào. Vừa đặt xuống giường, Chu Khánh Hải đã ngáy o o, mà Tiểu Ngưu lăn lộn mãi cũng không ngủ được. Hắn vừa nhắm mắt lại thì phảng phất lại thấy rất nhiều người ngã xuống, máu chảy tràn. Những phần chân tay đứt cụt toán loạn, cả bầu trời đều nhiễm đỏ.

Trong lòng hắn vô cùng bất an, hắn không muốn phải nhìn người chết nữa. Chỉ cần mình có năng lực, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Nhưng một tiểu nhân vật như hắn làm sao ngăn cản đây? Chẳng lẽ chạy lên Lao sơn khuyên sư phụ dừng tay? Không được. Không chừng ông ấy điên lên còn làm thịt ta luôn ấy chứ!

Hay đi tìm môn phái khác nói lí lẽ thì sao? Cái này cũng không được. Hiện giờ trên giang hồ người người đều biết Tiểu Ngưu là kẻ có Ma Đao, là phản đồ của Lao sơn, chỉ sợ vừa bước vào địa bàn người ta, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy đao kiếm như mưa bổ về phía mình. Dù thế nào cũng không thể vứt bỏ lãng phí cái mạng mình được?

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tà phái bị hại sao? Người khác chết cũng thôi, nhưng đám mỹ nữ của ta, Quỷ Linh, Mạc Tiểu Thiền, Ngưu Lệ Hoa, Mộ Dung Mỹ, vạn nhất các nàng có điều gì ngoài ý muốn thì sao ta có thể sống đắc vui vẻ đây? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ta quyết không thể để các nàng bị thương tổn.

Nếu thật sự không có biện pháp thì cũng chỉ có một con đường, đó chính là tiết lộ tin tức này cho tà phái, để bọn họ chuẩn bị trước. Đến lúc lâm chiến cũng không nhất định chịu thiệt thòi.

Ừ, đây cũng là một biện pháp xử lí khi không còn cách khác. Trước mắt ở kinh thành có người của Ngưu tỷ tỷ, ta có thể thông báo cho nàng biết. Nàng thông minh như vậy nhất định biết sẽ biết ứng phó cục diện nguy hiểm này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cũng thoải mái hơn nhiều, phảng phất một tảng đá lớn đã rơi xuống. Thật ra chủ ý này cũng không tốt, vẫn sẽ có người chết chóc trong cuộc chiến này. Nhưng Tiểu Ngưu cũng không coi mình là đại hiệp thích lao đầu vào chỗ chết. Nghĩ ngợi thông suốt, hắn liền thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tiểu Ngưu đã nghe tiếng động từ ngoài cửa vọng vào, Vừa mở mắt ra đã thấy một kẻ trợn mắt nhìn mình, dường như có thâm cừu đại hận. Người này không phải ai khác mà chính là đối thủ một mất một còn của Tiểu Ngưu, Mạnh Tử Hùng. Lúc này, hắn nắm chặt quả đấm tưởng chừng muốn xông lên ăn thua đủ.

Tiểu Ngưu cười cười, lôi Ma Đao dưới gối quơ quơ trước mặt hắn nói "Mạnh sư huynh này, nếu ngươi muốn động thủ thì nên thử nghĩ xem có thể chống lại cây đao này của ta hay không đã."

Mạnh Tử Hùng hừ một tiếng, cười nhạo "Dựa vào Ma Đao thì coi là anh hùng gì chứ. Nếu có bản lãnh, ngươi hãy bỏ Ma Đao ra, dựa vào bản lãnh thật sự đánh một trận. Xem rốt cuộc ai là anh hùng, ai là cẩu hùng."

Tiểu Ngưu hỏi "Vậy ngươi thử nói xem chúng ta có lý do gì mà phải đánh nhau?"

Mạnh Tử Hùng cười lạnh "Đừng giả bộ làm người tốt trước mặt ta. Ân oán giữa chúng ta còn ít sao? Lý do rất nhiều, nhưng chỉ vì Nguyệt Ảnh, ta phải đánh một trận."

Lúc này Chu Khánh Hải đã tỉnh dậy, mỉm cười nói "Tử Hùng đến đấy à. Có gì cứ bình tĩnh đã, làm gì mà vừa thấy mặt đã muốn đánh muốn giết, đều là người mình cả mà."

Mạnh Tử Hùng cười không ngừng "Ai là người mình với hắn? Hắn là phản đồ của Lao sơn, dám trộm đao của sư phụ nên đã bị trục xuất khỏi môn hộ."

Tiểu Ngưu phản kháng "Ngươi đừng vu hãm ta. Ta không hề trộm Ma Đao, nó là thứ ta dựa vào bản lãnh mà giành được, làm sao lại là của sư phụ chứ? Ngươi không nghĩ xem Ma Đao đến từ nơi nào? Nó là gia bảo của Tây Vực Ngưu gia, là Hắc Hùng mang đến đây, mà ta đã lấy được từ trong tay hắn, ta không phải ăn trộm."

Mạnh Tử Hùng lớn tiếng nói "Ngươi cho rằng ngươi ba hoa vài câu thì ta sẽ tin sao? Dù ngươi nói ra hoa ra ngọc ta cũng không tin ngươi. Vì Nguyệt Ảnh, ta cũng có thể giết ngươi. Mau chịu chết đi! Là hán tử hãy bỏ Ma Đao xuống."

Tiểu Ngưu cảm thấy buồn cười nghĩ "Có tìm người quyết đấu như ngươi sao? Quyết đấu sinh tử lại còn không cho người ta dùng binh khí, đúng là bỉ ổi!"

Tiểu Ngưu cười cười "Ngươi muốn đánh với ta cũng được. Thế nhưng ta nói trước, nếu ngươi thua thì đừng có chơi xấu. Hãy chơi quang minh lỗi lạc, thua mới thua tâm phục khẩu phục."

Mạnh Tử Hùng thống khoái đáp ứng "Được, chỉ sợ ngươi không dám ứng chiến, lại không dám không cần Ma Đao."

Tiểu Ngưu nhìn sang liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Khánh Hải. Hai người sau khi mặc quần áo tử tế, Chu Khánh Hải đến gần Mạnh Tử Hùng nói "Tử Hùng này, ta thấy không cần thiết phải vậy. Ngươi không thừa nhận hắn là đệ tử của Lao sơn thì mỗi người đi đường của mình, cần gì phải động thủ."

Mạnh Tử Hùng khinh thường liếc nhìn Chu Khánh Hải nói "Đại sư huynh, chuyện của ta và hắn không cần ngươi lo, ngươi quan hệ với hạng người như thế này, sư phụ nếu biết chắc chắn sẽ không vui. Ngươi nên cách xa hắn một chút thì hơn."

Chu Khánh Hải vung tay, vẻ mặt rất vô tội nói "Ta đâu có chuyện gì với hắn, chỉ là tình cờ gặp lại nên trò chuyện, uống chút rượu thôi. Ta không hề làm chuyện gì có lỗi với sư phụ cả."

Mạnh Tử Hùng hừ lạnh "Được, ta tin ngươi. Bất quá lần quyết đấu này là tránh không khỏi, ngươi đừng có nhúng tay vào. Cứ ở bên cạnh làm nhân chứng, xem ta thu thập hắn thế nào rồi kể lại với Nguyệt Ảnh." Dứt lời, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ.

Tình cảnh này làm cho Tiểu Ngưu khó xử rồi. Nếu dùng ma đao nói, lấy hắn mạng nhỏ, dễ như trở bàn tay. Nhưng là không cần ma đao nói, có thể thắng hay không hắn, nhưng thật ra một lo lắng rồi...

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện