Lưu Ly Nguyệt

Chương 71



Edit: Pi

Beta: Gờ

~~~~~

Cơ thể Claire vẫn hơi run rẩy, thở hổn hển, phả hơi thở ấm áp lên mặt Nhan Tịch, cái ngứa trêи mặt lại gợi lên ɖu͙ƈ vọng trong nàng. Nhan Tịch mệt đến nỗi hai tay tê dại vờ vô ý cù lét Claire, cúi đầu hôn chằng chịt tai cô. Nhan Tịch phát hiện, vị trí mẫn cảm nhất của Claire là lỗ tai, chỉ cần thổi nhẹ một hơi sẽ đỏ lựng, rất đáng yêu. Claire rụt cổ tránh đi, nhưng cơ thể rã rời không làm được gì, cô cau mày, yếu ớt thì thào:

"Đừng, tôi mệt..."

Nhan Tịch cúi đầu nhìn Claire, có vẻ thật sự mệt, cơ thể không tỳ vết kia hơi hồng lên, hơi thở còn chút rối loạn,nhẹ nhàng run rẩy trong ngực nàng.

"Em nhớ Tiêu Mạc Ngôn và Cherry từng khoe thể lực chị rất tốt mà. "

Nhan Tịch cười nhạo, nhưng ngay cả nói chuyện Claire cũng không còn sức, tựa vào lòng Nhan Tịch, tay phải giữ tay nàng, ý bảo nàng đừng lộn xộn nữa, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Có thật mệt dữ vậy không?

Thấy Claire có vẻ rất mệt mỏi, Nhan Tịch đau lòng, xem ra trêи mạng nói "một lần "làm yêu" tương đương một lần chạy tám trăm mét" đúng là không sai. Nghĩ đến đây, Nhan Tịch không lộn xộn nữa, cúi đầu hôn trán Claire một cái, vốn định xoa bóp giúp cô, nhưng giờ cánh tay cứng ngắc, không còn chút lực, đầu cũng hơi nặng, nên nàng cũng lười nhúc nhích, ôm Claire ngủ.

Hôm sau, vừa cảm giác trời đã sáng, Nhan Tịch dụi mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "trời, đã chín giờ rồi, chắc chắn trễ làm". Bật dậy khỏi giường, Nhan Tịch cầm quần áo định ra khỏi phòng, bất ngờ phát hiện Claire trước giờ vẫn luôn dậy sớm, lại đang nằm co như tôm, híp mắt, chu miệng ngủ say.

Nhất thời, Nhan Tịch bật cười, cũng không vội nữa. Nàng chậm rãi vào phòng tắm, nhẹ nhàng mở nước nóng, sau đó điện cho "chị Liên", nói với hắn tạm thời sếp lớn đang nói chuyện với nàng, có lẽ phải tối nay mới xong. "Chị Liên" không chút hoài nghi, còn lo lắng hỏi xem có phải Nhan Tịch lại đắc tội với Claire không. Nhan Tịch an ủi "chị Liên", nói mình không sao, dông dài hồi lâu mới cúp máy, nghĩ đến sự lo lắng kia của "chị Liên", Nhan Tịch cảm thấy hơi xấu hổ.

Tắm xong, Nhan Tịch nhìn bộ quần áo hôm qua một chút, không muốn mặc, để cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngoài, chạy thẳng vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của Claire ra, tìm một cái áo thun rộng và quần mặc vào, quay lại nhìn Claire một chút, he he, vẫn ngủ rất ngon.

Xem ra hôm qua đã mệt lả, Nhan Tịch thầm nghĩ, có lẽ đây là điềm báo cho nàng, trước mắt phải tăng cường rèn luyện thể lực, để chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai nếu phải làm thụ!

Vừa thầm nghĩ tất cả những chuyện không dành cho trẻ em, Nhan Tịch vừa đi vào bếp, quyết định nấu cơm xong sẽ gọi Claire rời giường. Vì hôm qua sinh nhật thức ăn còn lại không ít, Nhan Tịch chỉ cần hâm nóng, nấu thêm chút canh rong biển để Claire bồi bổ máu, cuối cùng làm thêm chút cơm chiên trứng, để hai người bổ sung thể lực, không tốn nhiều sức lắm, cơm đã làm xong. Nhan Tịch cúi đầu ngửi thử, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ, không tệ, tay nghề nàng ngày càng tốt.

Dọn xong thức ăn, Nhan Tịch vào phòng ngủ, bật cười nhìn Claire vẫn còn mệt mỏi nằm trêи giường, Claire đã đổi tư thế ngủ, cô rất biết điều chỉnh, không có mình cô tiếp tục ôm gối đầu ngủ. Nhan Tịch bước đến mép giường, nhìn chằm chằm Claire một hồi, đưa tay kéo gối đầu ra.

Claire vừa ngủ vừa nhíu mày, tay ôm chặt gối đầu, dường như không muốn để Nhan Tịch cướp mất, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng. Vẫn còn ám ảnh chuyện tối qua, Nhan Tịch nhớ lại, đoán chừng sếp lớn giả vờ ngủ, trộm nhìn cô một hồi, cười toe toét.

"Claire , còn giả vờ hả? Nếu không dậy, chúng ta sẽ cùng ôn lại chuyện tối qua."

"..."

Đáp lại nàng chỉ có im lặng, Claire ôm gối, ngủ rất ngon.

Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire một hồi, thầm nghĩ, trình độ diễn của cô gái này ngày càng lên, thật giả khó phân biệt. Không được, không thể để yên cho cô, lần này nhất định phải cho cô thấy mình không phải là người dễ bắt nạt.

Nhan Tịch to gan cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, huống chi giờ Claire lại đang rất mong manh vô hại, nàng càng không đắn đo. Nàng giơ tay kéo gối đầu Claire đang ôm ra, tay nắm trọn ngực cô.

......

Người ta vẫn ngủ say như cũ, không có chút cử động nào, lần này Nhan Tịch tin Claire thật sự còn ngủ, mím môi, nhưng vẫn chưa muốn buông tay, nàng xoa xoa rồi nhéo một cái, thầm khen, cảm giác thật tốt, lúc trước khi mình tắm cũng đã tự chạm qua, sao lại không có cảm giác này?

Nhan Tịch cười híp mắt nghĩ, chuyển động tay hơi buông lỏng, tiết tấu rất nhịp nhàng, cảm giác mềm mại khiến nàng khoan kɧօáϊ nhắm hai mắt lại, cho đến khi tay bị người ta hất ra nàng mới mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng đầy tức giận của Claire.

"Buông tay! "

Một tiếng gầm, tay Nhan Tịch lập tức buông ra, lui về phía sau vài bước nhìn Claire, nghe giọng Claire chắc đã ngủ đủ rồi.

"A, chuyện là, em vào đánh thức chị. "

Nhan Tịch giải thích, sắc mặt Claire ngày càng khó coi, lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, môi mấp máy lầm bầm.

"Cút!!!!! "

Sếp lớn mắng, Nhan Tịch sao dám tiếp tục kì kèo, luống cuống chạy khỏi phòng ngủ, thiếu chút nữa vấp bậc cửa té trật chân. Mới vừa đứng thẳng người, thì di động trêи sô pha đổ chuông, Nhan Tịch chạy tới, vừa nhìn màn hình điện thoại đã tối mặt.

"Alô, có gì không? Mới sáng sớm đã gọi! "

Sao đây, Tiêu Mạc Ngôn nghĩ cô thực sự giúp được nàng, sáng sớm gọi đòi công sao?

Tiêu Mạc Ngôn ở đầu dây bên kia không thèm để ý, giọng rất vui vẻ.

"Nghe giọng nhóc có vẻ bất mãn ha. Nhưng giờ cũng đã mười một giờ trưa, mà nhóc nói là sáng sớm, chắc vừa ngủ dậy ha. Hơn nữa giọng nói kϊƈɦ động mang theo bất bình, hình như mới vừa chịu trận, nếu tôi đoán không lầm, nhóc mới vừa bị Claire đuổi khỏi phòng ngủ. Mà nguyên nhân bị đuổi, chắc chắn do em, tối hôm qua không có tận hứng, sáng nay lại quấy rối cậu ấy, nên bị núi băng đối xử lạnh lùng, tôi nói đúng không? "

Tiêu Mạc Ngôn nhảy vào nói một tràng, Nhan Tịch ngây người cầm điện thoại, sao công ty chủ tịch Tiêu không chuyển từ ngành giải trí sang ngành tâm lý luôn đi?

"Chị Tiêu à, em cám ơn chị nha, còn chuyện gì không? Không em cúp đây, em còn phải nấu cơm cho Claire. "

"Cắt, tôi thấy nhóc mang mệnh đầu bếp, ngày ngày chỉ biết nấu ăn thôi. "

"Không phải giống chị à, sao, đêm qua Hạ Hạ chắc cũng chơi đùa không ít với chị ha? "

"Ta nói không phải tên nhóc Nhan Tịch ngươi không biết điều vậy chứ, uổng công tôi có lòng tốt gọi hỏi thăm nhóc, làm ơn mắc oán không à? "

"Chị Tiêu, chị gọi đó là có lòng tốt hả? Tôi còn chưa tính sổ với chị đó, nếu chị tốt, vậy thế gian này làm gì còn kẻ xấu nữa. Rồi, thôi nha, tôi bận lắm, cúp đây. "

"Có phải tối qua nhóc vui chơi quá độ, giờ cánh tay tê cứng không cầm nổi điện thoại không? "

Mí mắt Nhan Tịch khẽ giật, nhìn tay phải cầm di động đang không ngừng run lên của mình, hít sâu một hơi.

"Sao, chủ tịch Tiêu, đây cũng là kinh nghiệm hả? "

"... Tôi bận rồi, cúp đây. "

Cuối cùng cũng gác máy, Nhan Tịch cười đắc ý, đối phó với với phó lưu manh chỉ có một chiêu, đó là phải lưu manh hơn!

" Nhan Tịch . "

Claire đứng trước sô pha, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch.

Thấy cô lạnh nhạt, Nhan Tịch căng thẳng , thận trọng hỏi:

"Chuyện gì? "

"Chúng ta nói chuyện một chút. "

Claire không chút biểu cảm nói, giọng vẫn lạnh buốt, Nhan Tịch vừa nghe hai chữ "nói chuyện", hơi nhức đầu, ngước lên nhìn cô.

"Lại bắt em viết cảm nhận hả? "

"..."

Claire không nói lời nào, mặt hơi ửng hồng, cáu giận nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch rụt cổ, không dám đùa dai nữa. Để di động xuống, Nhan Tịch bước đến sô pha, ngồi đối diện Claire, nhìn cô.

"Nói chuyện gì? "

"Nói về thái độ của em một chút. "

"..."

Nhan Tịch hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn Claire. Sao nàng lại có cảm giác trở về thời tiểu học bị thầy chủ nhiệm gọi đi nói chuyện.

"Báo cáo Claire, thái độ của tôi luôn luôn đúng đắn. "

Claire nhíu mày.

"Cần phải thay đổi, không được dẻo mồm dẻo miệng. "

"Hả, cái này nhất thời sao có thể đổi. "

"Thái độ không nhận sai cũng phải đổi. "

"...Claire, em biết chị dùng những lời này để giấu sự xấu hổ của bản thân, em sẽ không nhắc lại chuyện tối qua nữa, chị yên tâm nha. "

Nhan Tịch an ủi Claire, phụ nữ là phải dụ dỗ, hơn nữa nghe nói bây giờ rất nhiều phụ nữ chỉ ba mươi tuổi đã đến thời kỳ mãn kinh, có lẽ Claire cũng vậy.

"Nói lời không đáng tin, đầu đầy ɖu͙ƈ niệm, cũng phải đổi. "

"..."

Nhan Tịch buồn bực, ngước lên nhìn Claire đang đường đường chính chính ngồi phía đối diện nhìn mình.

"Còn gì nữa không? "

Claire nhìn chằm chằm nàng một hồi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Còn chuyện lấy danh nghĩa của tôi xin nghỉ với công ty, phải phê bình, không được tiền thưởng. "

"..."

Nhan Tịch lườm Claire, gì đây, thật sự trở thành thầy chủ nhiệm, còn lấy danh dự và tiền bạc uy hϊế͙p͙ em? Em là loại người như vậy sao?

"Nếu không làm được, thì đừng đụng vào tôi. "

Claire nhàn nhạt nói, đứng dậy đi vào phòng ăn, ăn cơm. Để lại một mình Nhan Tịch rối rắm ở đó, át chủ bài đã hạ xuống, sao nàng dám không theo nữa? Chẳng qua sếp lớn thẹn thùng thật sự không giống những người phụ nữ khác. Nếu là phụ nữ bình thường, cùng lắm là nũng nịu nói "Ghét, em không được vậy nữa, lần sau không cho em chạm vào." Cô ấy cũng giỏi thật, đặt ra giới luật cho mình, đoán chừng nếu hôm nào tâm trạng không tốt, chọn đại một vi phạm nào đó, lúc ấy một tuần cũng đừng hòng chạm được vào cô. Nhan Tịch buồn bực nghĩ một hồi, lắc đầu, aiiii, chỉ có thể nói một câu nói, đợi được phát triển.

Tối qua tiêu hao nhiều thể lực khiến Nhan Tịch ăn đến căn tròn bụng mới gác đũa, ngẩng đầu lên nhìn Claire nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi mình, mỉm cười. Hai người đã có một luật bất thành văn, dù ai ăn xong trước cũng phải ngồi đợi người còn lại ăn xong.

Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, thấy nàng sau khi ăn uống no nê, cười thỏa mãn, cô lắc đầu.

"Sao tôi lại yêu em nhỉ. "

Nhan Tịch nhíu mày, cầm khăn giấy lau miệng, nhìn Claire, hắng giọng:

"Claire, xin hỏi, nguyên nhân gì khiến cô mới sáng sớm đã không vừa mắt tôi? Chẳng lẽ trách tôi tối qua phục vụ không tốt? Hay đây là biểu hiện chỉ xuất hiện lúc cô thẹn thùng?"

~~~~~Hết Chương 71~~~~~

NT chưa gì mơ tưởng đến lần sau rồi đó! Mà thật sự ngày càng k ưa mẻ, gì mà "phụ nữ là phải dụ dỗ" làm như mẻ k phải vậy!!! =.,=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện