Chương 850: Tỷ muội Thẩm gia
Từ Lạp Trí nói: "Bây giờ ta đã hiểu vì sao trước khi đi, các lão sư ở học viện đều có biểu lộ như vậy rồi. Cả vị học trưởng Chiến Thần Điện chúng ta gặp phải nữa. Thật sự vĩnh viễn không muốn trở lại chỗ đó."
Không đúng sao, khi nghe nói họ có thể rời đi, bọn họ hầu như không thể chờ đợi mà muốn lao xuống biển và rời đi nhanh nhất có thể.
"Kỳ thật, các lão ma cũng rất đáng thương." Hứa Tiểu Ngôn nói.
Nhạc Chính Vũ biến sắc, "Bọn họ đáng thương, chúng ta không đáng thương sao? Chúng ta bị bọn họ tra tấn chưa đủ sao."
"Chính Vũ, bình tĩnh một chút." Đường Vũ Lân nói, "Chúng ta bị tra tấn nhưng không thể phủ nhận, trong mấy tháng ngắn ngủi, chúng ta đã tiến bộ nhảy vọt. Chúng ta đều trưởng thành rồi, vào khoảnh khắc khi rời khỏi đó, ta mới chính thức cảm giác được mình không còn là một đứa bé, mà đã là một người trưởng thành."
Đường Vũ Lân thản nhiên nói: "Đúng rồi, khi bị Du͙ƈ vọиɠ lão ma khảo nghiệm, trừ tình huống ngoài ý muốn của Chính Vũ, kỳ thật lúc ấy ta cũng thấy được phản ứng của các ngươi, là Du͙ƈ vọиɠ lão ma cố ý cho ta xem. Lại nói, các ngươi có muốn biết phản ứng của nhau hay không?"
Mọi người trong chớp mắt đã trầm mặc, Nhạc Chính Vũ thì mở to mắt.
Ngay sau đó, năm người khác cơ hồ đồng thanh nói: "Câm miệng!"
Hồn Đạo đoàn tàu gào thét đi tới, rốt cuộc đã mang đến ánh sáng rực rỡ cho nhà ga nhỏ và lạnh lẽo này. Nhìn đoàn tàu quen thuộc, nhớ lại mỗi lần gặp gỡ, Đường Vũ Lân chắp tay sau đầu và là người đầu tiên bước lên tàu.
Rốt cuộc cũng trở về rồi, những ngày tháng khó khăn đã kết thúc.
--------------------
Bắc Hải Quân Đoàn.
Thẩm Nguyệt sắc mặt âm trầm nghe thủ hạ báo cáo, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Trong Bắc Hải Quân Đoàn lại có nội gian, hơn nữa còn là cương vị quan trọng như thế, với tư cách Quân đoàn trưởng, nàng không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Quan trọng hơn là, muội muội của mình suýt nữa đã trở thành con tin. Chuyện này nhất định phải tra đến cùng, dù như thế nào cũng phải phải nhổ tận gốc.
"Truyền lệnh của ta, lập tức triển khai hành động. Toàn bộ quân đoàn, nghiêm chỉnh điều tra."
"Rõ!"
Không hề nghi ngờ, Trần Thiếu Tá và đồng bọn của hắn đã bị nhổ tận gốc, sau khi kiểm kê phát hiện trong kho hàng thiếu hơn 200 miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo. Tổ hợp này có thể làm nổ tung một thành phố nhỏ rồi.
"Tỷ, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn." Những người khác đã đi điều tra, Thẩm Tinh mới xưng hô bình thường với Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt cau chặt mày, "Đây không phải vấn đề áp lực. Bắc Hải Quân Đoàn chúng ta đã bị xâm nhập, vậy các quân đoàn khác thì sao? Toàn bộ quân khu Đông Bắc thì sao? Chuyện này không thể giấu giếm, nhất định phải báo cáo. Chỉ sợ tỷ sẽ bị xử phạt. Còn muội, tỷ sẽ báo công, dù sao cũng là muội phát hiện ra vấn đề, hơn nữa còn kịp thời ngăn cản những tên phản đồ này bỏ chạy. Chuyện liên quan đến Sử Lai Khắc Thất Quái, tỷ sẽ giấu đi, đem tất cả công lao đặt trên người muội."
"Tỷ, vậy tỷ thì sao? Tỷ sẽ bị xử phạt như thế nào?" Thẩm Tinh có chút vội vàng hỏi.
Thẩm Nguyệt cười khổ lắc đầu, "Không biết, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi. Chuyện lần này quá lớn, chỉ sợ vị trí Quân đoàn trưởng của ta sẽ bị lung lay. Khi nào công lao của muội được chấp nhận, tỷ sẽ mau chóng điều muội đi. Cũng đến lúc muội một mình đảm đương một phía rồi."
Thẩm Tinh khẽ gật đầu. Không biết vì sao, sau chuyện lần này, khi nàng nghỉ ngơi thì không gặp ác mộng nữa.
Thẩm Nguyệt không có phái người đuổi theo Sử Lai Khắc Thất Quái, đối với nàng, không cần phải làm như vậy, bởi vì nó không có ý nghĩa gì. Dù bắt lại được bảy người Đường Vũ Lân thì có thể làm gì? Chỉ khiến bê bối trong Bắc Hải Quân Đoàn càng dậy sóng thôi. Vậy thì không bằng bỏ qua bọn họ, như thế mọi người đều tốt. Dù Học Viện Hồn Sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt và Học Viện Sử Lai Khắc có đụng chạm lớn đến đâu thì đó là trên khí phách. Mà thân là quan chức cấp cao trong quân đội, thứ nàng cần suy tính là lâu dài.
--------------------
Sau hai lần đổi xe, Đường Vũ Lân và đồng bạn mới lên đúng chuyến tàu đi về thành Sử Lai Khắc. Lần này rốt cuộc cũng không gặp phải tình huống hiếm thấy, lên đường bình an.
Khi Hồn Đạo đoàn tàu vững vàng đỗ ở thành Sử Lai Khắc thì Đường Vũ Lân có cảm giác rất muốn khóc. Không có phát sinh sự cố thật là quá mỹ diệu. Phải biết rằng, trên đường đi, hắn luôn rất lo lắng.
Xuống xe, dùng sức vươn vai một thoáng.
"Cuối cùng cũng trở về. Chúng ta trực tiếp đi báo danh hay các ngươi đều có chuyện khác?" Đường Vũ Lân hỏi đồng bạn.
Tạ Giải nói: "Ta không định trở lại học viện sớm như vậy, ta cần nghỉ ngơi hồi phục. Lần này chơi lớn quá, ta sắp không chịu nổi. Ta muốn về nhà một chuyến, rất lâu rồi không có trở về. Nguyên Ân, nàng theo ta cùng về đi. Con dâu xấu dù gì cũng phải gặp mẹ chồng nha. A ôi!!!"
Nguyên Ân Dạ Huy đằng đằng sát khí véo tai Tạ Giải, "Ngươi nói ai là con dâu xấu?"
"Ta xấu, ta xấu. Nàng đẹp nhất!" Tạ Giải chưa bao giờ biết xấu hổ về vấn đề này.
Nhạc Chính Vũ có chút hả hê nói: "Đáng đời ngươi. Tiểu Ngôn, có phải nàng cũng nên mời ta về nhà nàng không? Ta cũng không tính là xấu."
Tạ Giải cả giận nói: "Gây sự đúng không?"
Hứa Tiểu Ngôn "phụt" cười một tiếng, "Được. Ta và Tạ Giải ở cùng một nơi, vậy ngươi cùng ta về thành Đông Hải đi. Ta dẫn ngươi đến xem nhà của ta."
Nhạc Chính Vũ và Tạ Giải đều có chút ghét bỏ trừng đối phương một cái, nhưng không có nói là sẽ đi cùng nhau.
Đường Vũ Lân bật cười lắc đầu, nhìn về phía Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí, "Các ngươi thì sao?"
Từ Lạp Trí nhìn Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Lan nói: "Chúng ta vẫn là về học viện. Lần này học được rất nhiều thứ, ta muốn trở về củng cố một phát. Lạp Trí cũng thế. Lần này hắn thu hoạch tương đối khá, ta phải giúp hắn củng cố tu vi."
"Được."
Đường Vũ Lân nói: "Một tháng sau, chúng ta sẽ tề tụ ở học viện. Sau đó, ta muốn cùng các ngươi luyện tập phối hợp. Các ngươi có ý kiến gì không?"
Tạ Giải nói: "Ta không có vấn đề."
Nguyên Ân Dạ Huy gật đầu.
Nhạc Chính Vũ nói: "Ta cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa Lão Đại, ta cảm thấy lựa chọn của ngươi rất chính xác. Đợi sau khi tốt nghiệp, ta cũng muốn đi tòng quân với ngươi."
Tạ Giải kinh ngạc nhìn Nhạc Chính Vũ, nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có lòng yêu nước, bình thường không thấy a."
Hứa Tiểu Ngôn cười nhẹ nói: "Là bởi vì mặc quân trang rất đẹp trai. Ngày đó sau khi mặc quân trang, hắn đã nhắc với ta nhiều lần."
Nhạc Chính Vũ lập tức nản lòng, "Lão bà, nàng không cần vạch trần ta như thế."
Hứa Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn hắn, "Ai là lão bà của ngươi?"
Nhạc Chính Vũ cười hắc hắc, "Chúng ta đã gạo nấu thành cơm rồi, nàng còn không phải là lão bà của ta sao? Hiện tại ta đã hoàn toàn đem ảo cảnh ngày đó trở thành nàng rồi. Dù sao, Du͙ƈ vọиɠ lão ma mô phỏng phi thường tốt, hắc hắc hắc hắc."
Nhìn nụ cười xấu xa của hắn, Hứa Tiểu Ngôn đỏ mặt, "Này, ngươi ở đây, đừng có cùng ta về nhà!"
Nhạc Chính Vũ vội vàng ngậm miệng lại.
Diệp Tinh Lan cười nói: "Ta cũng không có ý kiến, chúng ta là một chỉnh thể, đúng là nên phối hợp với nhau. Hơn nữa, ta cũng có chút hứng thú với tòng quân. Sau khi nhìn thấy Bắc Hải Quân Đoàn, ta mới chính thức hiểu được so với quân đội, lực lượng cá nhân thực sự quá nhỏ bé. Tuy rằng tương lai không phải lúc nào chúng ta cũng là quân nhân, nhưng ta nghĩ cần phải hiểu rõ hơn trình độ quân đội hiện đại. Sau khi tốt nghiệp, ta và Lạp Trí cũng có thể đi tòng quân."
Bình luận truyện