Lời Nói Dối Ngọt Ngào (White Lies)

Chương 1



Trong bảng xếp hạng những ngày tồi tệ nhất trong đời nàng, ngày hôm nay có lẽ không đứng ở vị trí thứ nhất, nhưng nó chắc chắn nằm trong top 3.

Jay Granger đã tức giận cả ngày hôm nay, cố gắng kiểm soát bản thân một cách nghiêm khắc cho đến khi đầu nàng đau nhói và bụng thì như bị thiêu đốt. Ngay cả trong suốt chuyến đi với một chuỗi liên tiếp xóc nảy trên chiếc xe bus đông đúc cũng không khiến nàng tự cho phép khả năng kiềm chế của nàng vỡ vụn được. Cả ngày dài nàng đã buộc bản thân phải bình tĩnh mặc dù sự thất vọng bị dồn nén và cơn thịnh nộ tràn đầy trong nàng, và bây giờ thậm chí nàng còn cảm thấy giống như mình không thể làm dịu đi sự kiểm soát của lý trí. Nàng chỉ muốn được ở một mình.

Bởi vậy nàng yên lặng chịu đựng việc những ngón chân của mình bị giẫm lên, xương sườn thì bị thúc bởi một cái khuỷu tay không cẩn thận của ai đó, và lỗ mũi thì bị tấn công bởi cái không khí chật ních ngột ngạt. Trời bắt đầu mưa ngay trước khi nàng rời khỏi chiếc xe bus cuối cùng, một cơn mưa lạnh rả rích làm nàng cóng lại đến tận xương khi nàng bước qua hai tòa nhà để về đến căn hộ của mình. Nàng không đem theo chiếc ô nào bên mình, đáng ra hôm nay phải là một ngày nắng đẹp. Cả ngày không có đến một gợn mây.

Cuối cùng thì nàng cũng lết về được đến nhà, nơi mà nàng được an toàn khỏi những con mắt hiếu kỳ, và cả những con mắt thương hại hay nhạo báng. Nàng được ở một mình, hoàn toàn hạnh phúc một mình. Một cái thở dài nhẹ nhõm thoát khỏi môi nàng khi nàng tiến gần đến cánh cửa căn hộ; sau đó mọi sự kiềm chế của nàng vỡ vụn và nàng đóng sầm cánh cửa lại với tất cả sức lực còn lại của mình. Cánh cửa đâm sầm vào cái khung cửa với một tiếng thịch rền vang, nhưng cái hành động thô bạo nho nhỏ đó cũng chẳng thể giải toả được trạng thái căng thẳng của nàng. Chửi rủa toàn bộ cái công ty của nàng cũng có thể có ích, hay là bóp chết Farrell Wordlaw nhưng nàng từ chối làm thế.

Khi nàng nghĩ đến cái cách mình đã làm việc suốt cả năm năm vừa qua, mười bốn đến mười sáu tiếng một ngày, khối lượng công việc nàng đã đem về nhà ngay cả trong những ngày nghỉ cuối tuần, nàng muốn hét lên. Nàng muốn ném cái gì đó. Đúng vậy, nàng chắc chắn muốn bóp chết Farrell Wordlaw. Nhưng mấy cái hành động đó không phù hợp với một phụ nữ có chuyên môn, một uỷ viên ban quản trị lịch sự và từng trải của một ngân hàng đầu tư. Mặt khác, nó lại hoàn toàn thích hợp với một người vừa gia nhập đội ngũ những người thất việc.

Quỷ tha ma bắt mấy tên khốn kiếp đó.

Suốt năm năm nàng cống hiến bản thân cho công việc, mọi phần tính cách bản thân không phù hợp với hình tượng công việc nàng đều nhẫn tâm vứt bỏ. Đầu tiên hầu như bởi vì nàng cần việc làm và tiền bạc, nhưng bản chất Jay quá nhiệt thành để mà làm việc nửa vời. Nàng nhanh chóng bắt kịp nhịp độ công việc với một tốc độ đáng kinh ngạc, kiên định phấn đấu cho thành công, cho những chiến thắng, những hợp đồng càng ngày càng lớn hơn và quan trọng hơn, và đó là thế giới mà nàng đã sống trong năm năm qua. Hôm nay nàng đã bị đá khỏi nó.

Đó chẳng phải vì nàng đã không đạt được thành công, nàng đã làm tốt, có thể là đã quá thành công. Và một vài kẻ không thích giao thiệp với nàng chỉ bởi vì nàng là một phụ nữ. Nhận ra điều đó Jay đã cố gắng thẳng thắn và năng nổ như bất kỳ một người đàn ông nào, để bảo đảm với khách hàng của nàng rằng nàng có thể chăm sóc họ như bất kỳ một người đàn ông nào có thể. Cuối cùng nàng thậm chí đã thay đổi cả thói quen nói chuyện, tủ quần áo của nàng, thậm chí không bao giờ để dấu vết của một giọt lệ ánh lên trong mắt, không bao giờ cười rúc rích, và học làm thế nào để uống rượu Scotch, dù cho nàng chẳng bao giờ học được cách yêu thích nó. Nàng đã phải trả giá cho sự kiềm nén nghiêm khắc đó bằng những cơn đau đầu và những cơn thiêu đốt liên tiếp trong dạ dày nàng, nhưng dù vậy nàng vẫn hoàn toàn ném bản thân vào vai diễn bởi vì, mặc dù cho tất cả những sự căng thẳng mà nàng phải chịu đựng, nàng vẫn tận hưởng sự thách thức. Đó là một công việc đầy hứng thú, với sự quyến rũ của sự thăng tiến, và cùng với thời gian, nàng sẵn lòng trả giá.

Tốt thôi, thế là hết, chỉ bởi một chỉ thị của Farrell Wordlaw. Hắn ta rất, rất tiếc, nhưng phong cách của nàng không "thích hợp" với hình ảnh mà Wordlaw, Wilson & Trusler muốn thể hiện. Hắn ta cực kỳ hiểu rõ sự cố gắng của nàng, vân vân và vân vân, và sẵn sàng đưa cho nàng một lời đề nghị tuyệt vời, cũng như cho nàng hai tuần trước khi có quyết định nghỉ việc chính thức để sắp xếp lại công việc. Chẳng có gì trong những lời giả dối đó thay đổi được sự thật, và nàng biết điều đó cũng như hắn ta. Nàng đang bị đẩy đi để lấy chỗ cho Duncan Wordlaw, con trai của Farrel, người mới gia nhập vào công ty được có một năm và thành tích luôn luôn xếp hàng thứ hai, sau Jay. Nàng đã làm con trai của cấp trên phải xấu hổ. Thay vì được thăng chức như nàng từng mong đợi, nàng đã phải chịu đựng một đống hổ lốn.

Nàng giận dữ, vậy mà lại chẳng có cách nào để thể hiện nó. Nàng sẽ cực kỳ thoả mãn nếu bước đi và để Wordlaw phải chạy đua xử lý chỗ công việc nàng để lại, nhưng có một thực tế lạnh lùng khó khăn rằng nàng cần lương cho hai tuần tới. Nếu nàng không tìm được một công việc với lương cao ngay lập tức, nàng sẽ mất đi căn hộ của mình.

Nàng sống đúng với đồng lương của mình, nhưng mức sống của nàng cũng cao như đồng lương của nàng vậy, và nàng có rất ít khoản tiết kiệm. Nàng đâu có ngờ rằng mình mất việc chỉ bởi vì Duncan Wordlaw là một kẻ kém năng lực !

Mỗi khi Steve mất việc, anh ấy chỉ nhún vai và cười, nói với nàng đừng toát mồ hôi vì nó, anh ấy sẽ tìm một công việc khác. Và anh cũng luôn luôn làm được như thế. Công việc cũng như sự an toàn chẳng quan trọng lắm với Steve. Jay đã cười khi nàng mở lọ thuốc giảm axit dạ dày và đổ hai viên vào tay. Steve ! Nàng đã không nghĩ đến anh trong nhiều năm. Có một điều chắc chắn rằng nàng sẽ không bao giờ có thể không quan tâm đến việc thất nghiệp như anh có thể. Nàng muốn biết chắc rằng bữa ăn tiếp theo của mình đến từ đâu, Steve lại yêu sự kích thích. Anh cần cái dòng chảy nóng bỏng của andernaline hơn là cần nàng, và cuối cùng đó là lý do mà cuộc hôn nhân của họ kết thúc.

Nhưng ít ra Steve chẳng bao giờ bị căng thẳng thần kinh như thế này, nàng nghĩ thế khi nhai những viên thuốc màu phấn trắng và chờ cho chúng làm dịu đi cơn đau thiêu đốt trong bụng. Steve sẽ đốp thẳng vào mặt Farrell Wordlaw và nói với hắn ta rằng anh ấy có thể làm gì với hai tuần báo trước đó và vừa huýt sáo vừa bước ra. Có thể Steve thiếu trách nhiệm, nhưng anh ấy sẽ chẳng bao giờ để cho một công việc bình thường thắng thế.

Nhưng đó là tính cách của Steve, không phải của nàng. Anh ấy luôn là một người vui tính, nhưng cuối cùng những sự khác biệt đã trở nên lớn hơn sự hấp dẫn giữa họ. Họ xẻ chia tình bạn, dù nàng đã từng cáu tiết. Cuối cùng thì Steve sẽ chẳng bao giờ lớn nổi.

Tại sao giờ đây nàng lại nghĩ đến anh ? Có phải vì sự liên quan giữa sự thất nghiệp với ý niệm về anh ? Nàng bắt đầu cười, nhận ra mình đã làm đúng như thế. Và rồi vẫn cười khúc khích, nàng rót nước vào cốc và nâng cốc chúc mừng "Cho những khoảng thời gian vui vẻ". Họ đã có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, cười đùa và chơi bời giống như hai con thú non nớt, dù khoảng thời gian ấy không dài lâu.

Rồi nàng chợt bỏ quên anh khi sự lo lắng lại lần nữa xâm chiếm trí óc nàng. Nàng phải tìm một công việc khác ngay lập tức, và phải là một công việc có lương hậu hĩnh, nhưng nàng không tin Farrell lại có thể cho nàng một lời nhận xét tốt. Hắn ta có thể ca ngợi nàng trong bản hồ sơ, nhưng sau đó hắn có thể loan tin khắp giới ngân hàng đầu tư New York rằng nàng không "phối hợp". Có lẽ nàng nên thử một cái gì đó mới. Nhưng kinh nghiệm của nàng nằm trong ngành ngân hàng đầu tư, và nàng cũng chẳng có khả năng tài chính để được đào tạo trong những lĩnh vực khác.

Với một cảm giác đột ngột hoảng sợ, nàng nhận ra mình đã ba mươi tuổi và chẳng có tý khái niệm rằng mình sẽ làm gì trong tương lai. Nàng không muốn cả quãng đời còn lại của mình phải sống trong sự lo lắng và những viên thuốc giảm axit, sử dụng toàn bộ thời gian rỗi để cố gắng tích luỹ lại nguồn năng lượng bị mất. Trong công cuộc chống lại cái triết lý đừng - lo - lắng - cho - ngày - mai - trong – khi - chúng - ta - hưởng - thụ - hôm - nay của Steve, nàng đã bước đến một thái cực hoàn toàn trái ngược và loại bỏ hết mọi niềm vui có trong đời.

Nàng mở tủ lạnh và đang tìm kiếm bữa ăn tối được nấu bằng lò viba của mình với một biểu lộ chán ghét thì người gác cửa nhấn chuông. Quyết định quên đi bữa ăn tối, dù sao thì gần đây nàng cũng thường xuyên không ăn tối, nàng nhấn vào cái công tắc. "Có chuyện gì vậy, Dennis ?"

"Quí ngài Payne và quí ngài McCoy đây muôn gặp bà, bà Granger", Dennis nói trơn tru. "Từ FBI".

"Cái gì ?" Jay hỏi, hoảng hốt, chắc chắn mình đã nghe nhầm.

Dennis nhắc lại thông điệp, nhưng những từ ngữ thì vẫn thế.

Nàng hoàn toàn điếng người. "Cho họ lên," nàng nói, bởi vì nàng chẳng biết làm gì khác cả. FBI ?. Chuyện gì thế này ? Trừ khi bằng cách nào đó việc bạn đạp cửa nhà của bạn cũng trái với luật liên bang, việc tồi tệ nhất nàng có thể bị tố cáo là đang xé bỏ toàn bộ chỗ chăn nệm và gối của mình. Hưm, tại sao không chứ ? Đây là một điều khó chịu hoàn hảo trong một ngày khó chịu hoàn hảo.

Chuông cửa reo một vài khoảnh khắc sau đó, và nàng vội vã mở cửa, khuôn mặt nàng vẫn còn là một bức tranh hoàn hảo của sự bối rối. Hai người đàn ông ăn mặc khiêm tốn, khó phân biệt đứng đó, giơ ra huy hiệu và thẻ căn cước để nàng xem xét.

"Tôi là Frank Payne", người trông lớn tuổi hơn nói. "Đây là Gilbert McCoy. Chúng tôi muốn được nói chuyện với cô, nếu cô cho phép".

Jay mời họ vào căn hộ. "Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả", nàng thú nhận. "Xin mời ngồi. Quí vị muốn dùng cà phê không ?"

Một ánh nhìn nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt thân mật của Frank Payne "Có", anh ta nói với một thái độ chân thành. "Quả là một ngày dài".

Jay bước vào bếp và vội vã đặt thêm một bình cà phê, sau đó, để an toàn, nàng nhai thêm hai viên thuốc đau bao tử nữa. Cuối cùng nàng hít một hơi dài và bước ra nơi có hai người đàn ông đang ngồi gọn lỏn một cách thoải mái trên chiếc ghế sofa mềm mại, lịch sự, màu xanh xám của nàng. "Tôi đã làm gì ?", nàng hỏi, nửa đùa.

Cả hai người đàm ông mỉm cười. "Không có gì", McCoy quả quyết và toe toét cười. "Chúng tôi chỉ muốn chuyện với cô về việc nhận dạng một người quen của cô".

Nàng gần như là ngã vào chiếc ghế màu xanh xám đồng bộ, thở dài nhẹ nhõm. Cơn đau thiêu đốt trong dạ dày nàng giảm xuống một chút.

"Người quen cũ nào ?" Có lẽ họ đang theo đuôi Farrell Wordlaw; có lẽ rốt cuộc cũng có công lý trên thế giới này.

Frank Payne lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ ra khỏi túi trong của cái áo choàng ngoài của anh ta và mở nó ra, tham khảo những dòng ghi chép của anh ta. "Cô có phải là Janet Jean Granger, trước đây từng cưới Steve Crossfield ?"

"Đúng". Vậy là có gì đó liên quan đến Steve. Đáng lẽ nàng nên biết điều này. Dù vậy, nàng vẫn ngạc nhiên, như thể bằng cách nào đó nàng đã làm hiện ra hai người đàn ông này chỉ bằng cách nghĩ về Steve trước đó, điều gì đó mà nàng hầu như không bao giờ làm được. Anh đã rời xa cuộc đời nàng và thậm chí bây giờ nàng còn không thể định hình rõ ràng hình ảnh của anh trong trí nhớ. Nhưng lần này anh ấy đã vướng vào cái gì, với cái nhu cầu kích động điên rồ của anh ấy ?.

"Chồng cũ của cô có người thân nào không? Bất kỳ ai có thể gần gũi với anh ta ?"

Chậm chậm Jay lắc đầu. "Steve là một đứa trẻ mồ côi. Anh ấy được nuôi lớn trong một loạt những nhà nuôi dưỡng, và theo tất cả những gì mà tôi biết, anh ấy không hề liên lạc với bất kỳ cặp cha mẹ nuôi nào. Và về phần bất kỳ người bạn thân thiết", nàng nhún vai "tôi chưa hề gặp lại hay nghe về anh ấy từ khi chúng tôi li dị từ năm năm trước, bởi vậy tôi không biết liệu anh ấy có người bạn thân nào không."

Payne cau mày, cọ sát những nếp nhăn giữa hai chân mày. "Liệu cô có nhớ tên bất kỳ một nha sĩ anh ta đã khám trong thời gian hai vị còn kết hôn, hoặc có lẽ một bác sĩ ?"

Jay lắc đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt. "Không. Steve hoàn toàn khoẻ mạnh."

Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau, cau mày. McCoy lặng lẽ nói, "Chết tiệt, chuyện này trở nên chẳng dễ dàng tý nào. Chúng ta đang chạy từ ngõ cụt này đến ngõ cụt khác."

Khuôn mặt của Payne in hằn bởi sự mệt mỏi, và một cái gì đó khác nữa. Anh ta nhìn Jay, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. "Liệu cà phê đã được chưa thưa cô Granger?".

"Chắc là rồi. Tôi sẽ quay lại ngay." Dù không hiểu tại sao, Jay cảm thấy run rẩy trong khi nàng bước vào trong bếp và bắt đầu đặt những chiếc tách, kem và đường lên một chiếc khay. Cà phê đã được pha xong, và nàng đặt bình cà phê lên chiếc khay, nhưng sau đó vẫn đứng tại chỗ, nhìn xuống làn hơi nước phảng phất trong không khí. Steve chắc chắn đang gặp những rắc rối trầm trọng, cực kỳ trầm trọng, và nàng cực kỳ thương tiếc cho anh mặc dù nàng chẳng thể giúp gì được. Điều này cũng chẳng thể tránh được. Anh luôn luôn theo đuổi những cuộc phiêu lưu, và thật không may rằng những cuộc phiêu lưu đó thường đi liền với rắc rối. Đó chỉ là vẫn đề thời gian trước khi xung đột đuổi kịp anh.

Nàng mang chiếc khay vào phòng khách và đặt nó trên chiếc bàn thấp đằng trước bộ sofa, đôi lông mày của nàng nhăn lại thành cái cau mày lo lắng. "Steve đã gây ra chuyện gì ?"

"Chẳng có gì bất hợp pháp cả, đó là những gì chúng tôi biết." Payne vội vàng nói. "Chỉ là anh ta đã bị vướng vào một...tình huống nhạy cảm."

Steve chẳng làm gì trái pháp luật, nhưng FBI lại điều tra anh ấy ? Sự tư lự của nàng càng sâu thêm trong khi nàng đổ đầy cà phê vào ba chiếc tách. "Kiểu tình huống nhạy cảm nào ?".

Payne nhìn nàng băn khoăn, và đột nhiên nàng chý ý được rằng anh ta có một đôi mắt rất dễ chịu, sáng và đầy xúc cảm một cách kỳ lạ. Một đôi mắt dịu dàng. Nàng không nghĩ rằng một đặc vụ FBI lại có một đôi mắt như vậy được. Anh ta hắng giọng. "Rất nhạy cảm. Chúng tôi không hiểu tại sao anh ta lại có mặt ở hiện trường. Nhưng chúng tôi cần, rất cần, tìm một ai đó có thể nhận dạng anh ta".

Jay dường như tái nhợt đi, từng phần của lời phát biểu lặng lẽ, tồi tệ đó cứ thiêu đốt trong tâm trí nàng. Steve đã chết. Dù cho tình yêu mà nàng giành cho anh đã tàn lụi, nhưng nàng biết nỗi đau vẫn cứ đâm thẳng vào trong nàng. Anh luôn thật hài hước, luôn luôn cười đùa, đôi mắt nâu của anh luôn rạng ngời sự hớn hở quỉ quái. Nó giống như một phần tuổi thơ của nàng cũng chết theo anh, khi biết rằng tiếng cười của anh đã không còn. "Anh ấy đã chết", nàng đờ đẫn nói, nhìn chăm chăm vào chiếc tách trong bàn tay run rẩy của mình, cà phê sóng sánh chực trào ra.

Payne nhanh chóng với tới và nhấc chiếc tách từ nàng, đặt nó lên chiếc khay. "Chúng tôi không biết", anh ta nói, khuôn mặt anh thậm trí còn băn khoăn hơn nữa. "Có một vụ nổ, duy nhất một người đàn ông sống sót. Chúng tôi nghĩ đó là Crossfield, nhưng chúng tôi cũng không chắn chắn lắm, đó là tất cả những gì chúng tôi biết. Tôi không thể giải thích nhiều hơn thế."

Đó là một ngày dài và kinh khủng, và nó chẳng tốt hơn lên một tý nào. Nàng đặt bàn tay run rẩy của mình lên thái dương và day mạnh, cố gắng hiểu rõ những điều anh ta nói với nàng. "Không có một chút manh mối nào để nhận dạng anh ấy?"

"Không."

"Vậy tại sao các vị nghĩ đó là Steve ?"

"Chúng tôi biết anh ta đã ở đó. Một phần giấy phép lái xe của anh ta đã được tìm thấy."

"Vậy tại sao các người không nhìn vào phần còn lại của nạn nhân và nói đó là ai?" nàng khóc. "Tại sao các người không nhận dạng những người khác và tìm ra anh ấy bằng phương pháp loại trừ ?".

McCoy nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt dịu dàng của Payne thì tối lại. "Những gì còn lại không đủ để nhận dạng. Không gì cả."

Nàng chẳng hề muốn nghe thêm nữa, không muốn biết thêm một chi tiết nào nữa cả, dù nàng có thể đoán ra một vụ tàn sát kinh khủng. Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh, giống như là máu của nàng đã bị đông lại. "Steve ?" nàng hỏi một cách yếu ớt.

"Người đàn ông sống sót đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng bác sĩ là loại người mà người ta gọi là 'lạc quan một cách cẩn thận'. Anh ta có cơ hội. Hai ngày trước, họ đã chắc chắn rằng anh ta sẽ không sống được qua tối hôm đó."

"Tại sao việc nhận dạng anh ấy hiện nay lại quan trọng đến thế ? Nếu anh ấy sống, các vị có thể hỏi anh ấy. Nếu anh ấy chết..." Nàng vội vàng ngừng nói. Nàng không thể phát ngôn ra, nhưng nàng đã nghĩ về chúng. Nếu anh ấy chết, nó chẳng là vấn đề gì cả. Không có người sống sót, và họ sẽ kết thúc hồ sơ.

"Tôi không thể nói gì với cô ngoại trừ vấn đề chúng tôi cần biết người đàn ông đó là ai. Chúng tôi cần biết người đã chết là ai, và tính toán bước tiếp theo. Cô Granger, tôi có thể nói rằng tổ chức của chúng tôi không hề liên quan trực tiếp đến tình thế này. Chúng tôi chỉ đơn thuần hợp tác với các tổ chức khác, bởi vì vấn đề này liên quan đến an ninh quốc gia."

Đột nhiên Jay biết những người này muốn gì ở nàng. Họ sẽ vui mừng nếu nàng có thể giúp họ xác định bất kỳ một cái răng hoặc bất kỳ biên bản ghi chép y học nào về Steve. Họ muốn nàng đi cùng họ, để có thể đích thân nhận dạng người đàn ông bị thương có phải là Steve không.

Nàng hỏi bằng chất giọng thẫn thờ, "Họ không thể nói người đàn ông này phù hợp với nhân dạng chung của bất kỳ ai trong số người của họ ? Chắc rằng họ có kích thước, dấu vân tay, hay cái gì đại loại thế ?"

Nàng nhìn xuống, vì vậy nàng không nhìn thấy sự cảnh giác thoáng qua trong đôi mắt của Payne. Anh ta hắng giọng lần nữa. "Chồng của cô - chồng cũ – và người của chúng tôi có .. đã có .. cùng chung kích cỡ. Vân tay thì không khả thi, hai bàn tay của anh ta đều bị bỏng nặng. Nhưng cô biết về nạn nhân nhiều hơn bất kỳ ai chúng tôi có thể tìm thấy. Nhất định phải có điều gì đó ở anh ta mà cô có thể nhận ra, một vài vết bớt nhỏ hoặc là bất kỳ vết sẹo nào mà cô còn nhớ."

Nàng vẫn còn phân vân, nàng không thể hiểu tại sao họ không thể nhận ra người của chính họ, trừ khi anh ta bị tổn thương khủng khiếp... Run rẩy, nàng không thể để bản thân hoàn chỉnh ý nghĩ đó, không thể phác hoạ toàn cảnh của bức tranh trong tâm trí. Nếu như đó là Steve ? Nàng không ghét anh, chưa bao giờ ghét anh. Anh là một đứa trẻ ngỗ nghịch, nhưng anh chưa bao giờ tàn nhẫn hay xấu tính, kể cả sau khi nàng ngừng yêu anh, nàng vẫn mến anh, một cách bực bội.

"Hai người muốn tôi đi cùng", nàng nói, đó là một kết luận thay vì một câu hỏi.

"Làm ơn" Payne lặng lẽ trả lời.

Nàng không muốn đi, nhưng người đàn ông này đã làm cái việc này giống như một nghĩa vụ cho tình yêu tổ quốc của nàng. "Được rồi. Tôi sẽ lấy áo khoác. Anh ta ở đâu ?"

Payne lại hắng giọng một lần nữa và Jay căng thẳng. Nàng học được rằng người đàn ông này luôn làm thế mỗi khi anh ta phải nói với nàng một điều gì đó khó xử hoặc không dễ chịu. "Anh ta ở bệnh viện Hải quân Bethesda ở D.C. Bà sẽ cần phải sắp sếp một va li nhỏ. Chúng tôi có một chiếc máy bay cá nhân đang chờ ở phi trường Kennedy."

Mọi việc dường như tiến triển quá nhanh để có thể hiểu được, nàng thấy như tất cả mọi thứ nàng có thể làm là đi theo con đường ít sự kháng cự nhất. Quá nhiều việc xảy ra ngày hôm nay. Đầu tiên nàng bị đuổi việc, bản thân nó đã là một cú đánh mạnh vào nàng, và bây giờ là việc này. Sự ổn định mà nàng đã làm việc chăm chỉ để gìn giữ đã bị tiêu tan chỉ trong một vài phút ngắn ngủi trong phòng làm việc của Farrell Wordlaw, để lại nàng trôi nổi trong bất lực, không có khả năng đứng vững trên mặt đất. Cuộc đời nàng đã thật tĩnh lặng trong năm năm vừa qua, sao những chuyện này có thể xảy ra nhanh đến vậy ?.

Lãnh đạm nàng gói ghém hai chiếc váy dễ di chuyển, thu lượm số đồ trang điểm của nàng trong phòng tắm. Rồi nhét những gì nàng cần vào trong một chiếc túi nhựa nhỏ có khoá kéo, nàng bị choáng váng bởi hình ảnh phản chiếu của chính bản thân nàng trong gương. Nàng trông tái mét và thật căng thẳng, và gầy. Gầy và ốm yếu. Mắt nàng trũng sâu và gò má lồi lên, hậu quả của việc làm việc quá nhiều và sống với những viên thuốc giảm axit. Ngay khi nàng quay trở về thành phố, nàng sẽ phải tìm ngay một công việc mới, cũng như làm nốt những công việc còn dang dở trong hai tuần lễ trước khi có quyết định nghỉ việc chính thức này, điều này cũng đồng nghĩa với việc bỏ thêm nhiều bữa ăn.

Rồi nàng thấy thật xấu hổ về bản thân. Tại sao nàng lại lo lắng về việc làm của mình trong khi Steve - hoặc một ai đó - đang phải nằm trên giường bệnh chiến đấu để được sống ? Steve luôn luôn bảo với nàng rằng nàng luôn lo lắng quá nhiều, đến nỗi nàng không thể tận hưởng hiện tại bởi nàng luôn lo lắng về ngày mai. Có thể anh đã đúng.

Steve ! Đột nhiên mắt nàng mờ lệ khi nàng nhồi chiếc túi mỹ phẩm vào trong chiếc túi ngủ. Nàng hy vọng anh sẽ không sao cả.

Vào những phút cuối nàng nhớ phải sắp xếp nhưng chiếc quần con sạch. Nàng bị luống cuống, lẫn lộn một cách kỳ quặc, nhưng cuối cùng nàng kéo khoá chiếc va li và với lấy ví tiền "Tôi đã sẵn sàng", nàng nói vậy khi bước qua khỏi cửa phòng ngủ.

Với lòng biết ơn nàng thấy một trong hai người đã mang khay cà phê vào trong bếp. McCoy cầm lấy cái va li trong tay nàng, và nàng lấy chiếc áo khoác ngoài từ tủ áo, Payne lặng lẽ giúp nàng mặc nó. Nàng nhìn quanh để chắc chắn đã tắt hết đèn, rồi ba người bọn họ bước vào hành lang, và nàng khoá cánh cửa đằng sau mình, tự hỏi rằng tại sao nàng lại cảm thấy như nàng sẽ không bao giờ quay lại.

***

Nàng ngủ trên máy bay. Nàng không định thế, nhưng nàng gần như ngủ ngay khi họ cất cánh và nàng thư giãn trên chiếc ghế da thoải mái này, mí mắt nàng trở nên nặng nề. Nàng còn không cảm thấy Payne đắp một chiếc chăn nhẹ bao quanh mình.

Payne ngồi phía bên kia của người phụ nữ, ngắm nhìn cô ta một cách chán nản. Anh ta không hoàn toàn thoải mái với việc mình đang làm, lôi một người phụ nữ vô tội vào trong cái đống hỗn loạn này. Ngay cả McCoy cũng không biết cái đống này hỗn loạn đến mức nào, nó có thể phức tạp đến đâu, những gì mà McCoy biết cũng giống hệt như những gì anh ta phác thảo nó cho Jay Granger : Một vấn đề nhận dạng đơn giản. Chỉ có một ít người biết vấn đề này phức tạp đến thế nào, có lẽ ngoài anh ta ra chỉ có hai người biết được sự thật. Mà cũng có lẽ chỉ có một người biết, nhưng đó là một người có rất nhiều quyền lực. Khi người đó muốn cái gì được hoàn thành thì nó sẽ phải được hoàn thành. Payne đã biết người đó nhiều năm trời, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái ở bên cạnh người đó.

Cô ta nhìn mệt mỏi và mỏng manh một cách kỳ quặc. Cô ta quá gầy. Cao khoảng 5 feet 6, nhưng anh ta nghĩ rằng cô ta nặng chỉ hơn một trăm pao một chút, và có gì đó ở cô ta khiến anh nghĩ sự mỏng manh của cô ta là không bình thường. Anh ta băn khoăn rằng liệu cô ta có đủ khoẻ để bị sử dụng như một tấm lá chắn.

Cõ lẽ cô ta rất xinh đẹp khi cô ta thoải mái, và nếu cô ta có thêm chút da thịt. Cô ta có mái tóc đẹp, một loại màu nâu mật ong, dày và bóng như một bộ lông rái cá, và đôi mắt cô ta có màu xanh Nhưng giờ đây cô ta trông thật mệt mỏi. Chắc chắn hôm nay không phải là một ngày dễ chịu với cô ta.

Dù vậy, cô ta đã hỏi một vài câu hỏi khiến anh ta thấy không được thoải mái. Nếu cô ta không quá mệt và khó chịu, có lẽ cô ta đã dìm anh ta vào một vài thứ anh ta không muốn thảo luận, hỏi những câu hỏi không nên hỏi ngay trước mặt McCoy. Nó là một phần cần thiết của kế hoạch mà mọi thứ đều có giá trị riêng của nó. Sẽ không có một chút nghi ngờ nào.

***

Chuyến bay từ New York đến Bethesda khá ngắn, nhưng giấc ngủ ngắn đã làm nàng khoan khoái, đưa nàng về trạng thái cân bằng. Chỉ còn lại duy nhất một điều, càng cảm thấy tỉnh táo nàng càng cảm thấy toàn bộ tình huống này dường như không thật. Nàng kiểm tra đồng hồ trong khi Payne và McCoy hộ tống nàng rời khỏi chiếc máy bay cá nhân khi họ hạ cánh ở Wahington National và bước vào trong một chiếc xe hơi chính phủ đang đậu sẵn trên đường nhựa chờ họ, nàng đã bị giật mình khi biết mới chỉ có chín giờ. Mới chỉ có vài tiếng đồng hồ trôi qua vậy mà cuộc đời nàng dường như đã bị đảo lộn hoàn toàn.

"Tại sao lại là Bethesda ?" nàng thì thầm với Payne khi chiếc xe chạy êm ru trên đường, một ít bông tuyết phất phơ rơi xuống như những cánh hoa trong ánh sáng lung linh thoáng qua. Nàng nhìn chăm chú vào những bông hoa tuyết, thờ ơ băn khoăn lỡ như một cơn bão tuyết đầu đông sẽ giữ nàng không về được nhà. "Tại sao không phải là một bệnh viện dân sự ?"

"Lý do an ninh." Giọng nói trầm lặng của Payne vang lên vừa đủ để chạm tới tai nàng. "Đừng lo lắng. Có những chuyên gia điều trị chấn thương giỏi nhất đang chạy chữa cho anh ta, cả dân sự và quân sự. Chúng tôi đang làm những gì tốt nhất có thể để giúp đỡ chồng cô."

"Chồng cũ." Jay yếu ớt nói.

"Vâng. Xin lỗi."

Lúc họ rẽ sang đại lộ Wisconsin để đến trung tâm Y dược Hải quân (Naval Medical Center), tuyết rơi dày hơn. Payne vui vẻ vì cô ta không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa về người đàn ông đang nằm trong bệnh viện quân sự, thực chất, lại là bệnh viện Georgetown University. Tất nhiên, anh ta đã nói thật với cô ta nhiều nhất có thể. An ninh là lý do anh ta có mặt tại Bethesda. Nhưng nó không phải là lý do duy nhất. Anh ta ngắm từng đợt tuyết xoay vần và tự hỏi liệu tất cả sợi dây lỏng lẻo này có thể được dệt thành một câu chuyện có thể tin được.

Khi họ đến được trung tâm y tế, chỉ có một mình Payne rời khỏi xe với nàng, MacCoy nhẹ gật đầu chào và rời xe đi. Những bông tuyết nhanh chóng nhuốm bạc mái tóc họ, Payne nắm lấy khuỷu tay nàng và thúc nàng bước vào bên trong, với sự ấm áp sẽ nhanh chóng làm tan chảy những dải tuyết. Không ai chú ý đến họ khi họ bước vào thang máy hướng lên.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, họ bước vào trong một hành lang tĩnh mịch "Đây là tầng ICU " Payne nói. "Phòng anh ta hướng này".

(ICU : Intensive care unit : khu chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện )

Họ rẽ phải, nơi mà những cánh cửa đôi được canh giữ bởi hai người đàn ông trẻ mặc đồng phục, cả hai đều mang theo những khẩu súng ngắn. Payne chắc chắn phải rất quen thuộc với nơi này, bởi vì một trong những nhân viên bảo vệ ngay lập tức nhanh chóng mở cửa cho họ. "Cám ơn", Payne lịch sự nói khi họ bước qua.

Cả khu vực trống vắng, ngoại trừ một y tá giám sát những thiết bị hỗ trợ sự sống và định kỳ kiểm tra tình trạng bệnh nhân, nhưng Jay cảm thấy có những tiếng rì rầm nhỏ lan tỏa mọi ngóc ngách - âm thanh của những cỗ máy giữ cho bệnh nhân duy trì sự sống và giúp họ phục hồi. Cảm nhận đầu tiên giáng vào nàng là Steve bị móc vào một hoặc nhiều loại máy đó, không thể di chuyển, và bước chân nàng dao động. Thật quá khó khăn để bước vào.

Payne vẫn đang giữ tay nàng, kín đáo dành cho nàng sự khuyến khích. Anh ta dừng lại trước cánh cửa và quay về phía nàng, đôi mắt xám tràn đầy sự quan tâm. "Tôi muốn cô chuẩn bị một chút. Anh ấy bị thương rất nặng. Xương sọ bị nứt, và xương mặt bị nát vụn. Anh ấy hít thở thông qua một ống dẫn khí. Đừng mong chờ anh ấy sẽ giống với người đàn ông trong trí nhớ của cô." Anh ta chờ đợi trong chốc lát, quan sát nàng, nhưng nàng không nói một lời nào, cuối cùng anh ta mở cánh cửa.

Jay bước vào căn phòng, và trong một vài giây dường như tim và phổi nàng ngừng hoạt động. Để rồi sau đó trái tim nàng lại chao đảo trong nhịp đập lần nữa, và nàng hít một hơi thật sâu và đau đớn. Nước mắt nàng trào ra khi nàng nhìn vào cái tạo vật đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng phếu, và tên anh được phát ra không thành tiếng run rẩy nơi bờ môi nàng. Không thể nào...tạo vật này có thể là Steve.

Người đàn ông nằm trên giường gần giống như một xác ướp theo đúng nghĩa đen. Cả hai chân đều bị gẫy và được bao bọc trong khuôn thạch cao, được giữ bởi một hệ thống dây và ròng rọc. Cánh tay được băng lại đến tận khuỷu. Đầu và mặt đều được quấn gạc, cộng thêm một tấm băng lót dày trên mắt, chỉ có mỗi đôi môi, cằm và quai hàm có thể nhìn thấy được nhưng chúng sưng phồng và biến màu. Hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn từ ống dẫn khí nơi cuống họng, và có rất nhiều dây truyền khác chạy vào trong cơ thể ấy. Một máy theo dõi ở trên đầu ghi lại mọi chi tiết của những hoạt động trong cơ thể. Và anh ta nằm đó bất động. Thật sự bất động.

Họng nàng trở nên khô khốc đến nỗi ngay cả việc phát ra âm thanh cũng trở nên đau đớn. "Làm sao tôi có thể nhận dạng anh ấy ?" Nàng hỏi. "Anh biết là tôi không thể. Anh biết hiện nay anh ấy trông như thế nào !"

Payne quan sát nàng với sự cảm thông. "Tôi xin lỗi, tôi biết đó là một cú shock. Nhưng chúng tôi cần cô thử. Cô đã từng cưới Steve Crossfield. Cô biết rõ về anh ta hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Có thể có một vài chi tiết nhỏ nào đó cô còn nhớ, một vết sẹo, một nốt ruồi hay một vết bớt. Bất kỳ thứ gì. Xin hãy kiên nhẫn và quan sát. Tôi sẽ ở ngay bên ngoài thôi."

Anh ta bước ra và đóng cánh cửa lại, để lại nàng một mình trong căn phòng với một thân thể bất động, những tiếng beep lặng lẽ của chiếc máy theo dõi, âm thanh thì thào yếu ớt trong từng hơi thở của người đàn ông kia. Nàng nắm chặt bàn tay lại, và một lần nữa nước mắt nàng lại trào ra. Mặc kệ người đàn ông này có phải là Steve hay không, nỗi thương cảm sâu sắc đến nỗi sự đau đớn lấp đầy trong nàng.

Bằng cách nào đó, đôi chân nàng đưa nàng đến gần chiếc giường. Nàng cẩn thận tránh những ống dẫn và những sợi dây kim loại trong khi không hề rời mắt khỏi khuôn mặt của người đàn ông này - hoặc những gì nhiều nhất nàng có thể thấy. Steve ? Đây thật sự là Steve sao ?

Nàng biết Payne muốn gì. Anh ta không thực sự đánh vần nó ra, nhưng anh ta cũng không thực sự cần phải làm thế. Anh ta muốn nàng kéo tấm chăn ra và nghiên cứu người đàn ông đang nằm đây bất tỉnh và tàn phế, trần truồng chỉ trừ những chỗ bị thương được băng lại. Anh ta nghĩ nàng sẽ có sự am hiểu thân thiết của một người vợ với thân thể của chồng, nhưng quả thật năm năm là một khoảng thời gian dài. Nàng có thể nhớ nụ cười của Steve, cái ánh nhìn lấp lánh quỷ quyệt trong đôi mắt màu nâu đậm của anh, nhưng những chi tiết khác đã nhạt nhoà đi rất nhiều trong ký ức nàng.

Sẽ chẳng có vấn đề gì đối với người này nếu nàng kéo tấm chăn ra và nhìn rõ anh. Anh ta đang hôn mê, anh ta có thể chết, ngay cả bây giờ, dù với tất cả những thứ máy móc kỳ diệu đang được nối với cơ thể. Anh ta sẽ chẳng bao giờ biết. Và như Payne nói, nàng có thể phục vụ cho Tổ quốc nàng nếu bằng cách nào đó nàng có thể nhận dạng người đàn ông này có phải là Steve Crossfield hay không.

Nàng không thể ngừng nhìn anh ta. Anh ta bị thương quá nặng. Làm thế nào một người có thể bị thương đến mức như thế này mà vẫn còn sống ? Nếu anh ta tỉnh dậy ngay lúc này liệu anh ta có mong ước được sống ? Liệu anh ta có thể đi lại được nữa không ? Hay sử dụng cánh tay ? Nhìn ? Nghĩ ? Hay anh ta sẽ bị shock bởi vì những vết thương của mình và nói với các bác sĩ, "Cám ơn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình ở Cổng thiên đàng.

Nhưng có lẽ anh ta có mong ước được sống dữ dội. Có lẽ đó chính là thứ đã giúp anh ta sống sót đến giờ này, một ý niệm sâu sắc trong vô thức. Một quyết tâm mạnh mẽ đến mức có thể dịch chuyển được những trái núi.

Do dự nàng vươn tay ra và chạm vào cánh tay phải của anh ta, ngay phía trên những dải băng đang che phủ những vết bỏng của anh ta. Làn da anh quá nóng đến nỗi nàng thình lình giật mạnh tay về trong kinh ngạc. Nàng những tưởng rằng anh có thể lạnh. Hơi nóng này là một dấu hiệu khác của sự sống mạnh mẽ vẫn đang bùng cháy trong anh, trái ngược với sự tĩnh lặng bên ngoài. Một cách chậm chạp bàn tay nàng quay trở lại với cánh tay anh, nhẹ nhàng dựa vào làn da trơn nhẵn ngay bên dưới khuỷ tay anh, cố gắng không làm xáo trộn cái mũi kim IV đang nhỏ từng giọt chất lỏng vào tĩnh mạch anh.

(IV : Intravenous (tiêm) vào trong tĩnh mạch / ven)

Anh thật ấm áp. Anh vẫn đang sống.

Trái tim nàng đập dồn dập trong lồng ngực, một vài cảm xúc mãnh liệt dâng tràn trong nàng cho đến khi nàng tưởng như có thể nổ tung vì cố gắng kiểm soát nó. Nó làm nàng choáng váng khi nghĩ đến những gì anh đã trải qua, vậy mà anh vẫn đang phải chiến đấu, bất chấp sự bấp bênh, nghị lực trong anh quá mãnh liệt và quá kiêu ngạo để mà chấp nhận từ bỏ. Nếu như có thể, nàng mong rằng mình có thể chịu đựng những đau đớn này cho anh.

Cơ thể anh đã bị xâm phạm quá đủ. Những mũi kim tiêm đâm sâu trong tĩnh mạch của anh, những dây sắt và những cực điện nhặt nhạnh và lan truyền theo mỗi nhịp tim của anh. Cứ như là anh vẫn chưa có đủ những vết thương, các bác sĩ còn lồng thêm nhiều ống lưu dẫn vào ngực và sườn anh, tất nhiên còn có thêm nhiều ống dẫn khác nữa. Mỗi ngày có một đám người lạ đến nhìn anh và đối xử với anh cứ như anh chẳng là gì cả ngoài một lát thịt, tất cả để giữ lại mạng sống của anh.

Nhưng nàng sẽ không xâm phạm vào sự riêng tư của anh, không phải theo cách này. Sự nhún nhường có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với anh cả, những nó vẫn là sự lựa chọn của anh.

Mọi sự chú ý của nàng đều tập trung vào anh, không gì khác trên thế giới này tồn tại trong khoảnh khắc này, ngoại trừ người đàn ông đang nằm lặng lẽ trên giường bệnh này. Đây có phải là Steve không ?. Liệu nàng có cảm nhận được cảm giác gì thân thuộc trong anh, ngoại trừ sự biến dạng méo mó và lớp băng gạc ? Nàng cố gắng nhớ lại.

Steve có từng cơ bắp như thế này không ? Tay anh có từng dày thế này, ngực anh có từng sâu thế này ? Anh có thể đã thay đổi, tăng cân, làm nhiều công việc tay chân có thể làm vai và tay anh phát triển hơn, bởi vậy nàng không thể dựa vào những đặc điểm này. Đàn ông thường nặng hơn ở ngực khi họ trưởng thành.

Ngực anh đã được cạo. Nàng nhìn vào đám lông tối màu mọc lởm chởm của anh. Steve từng có lông ngực, dù không nhiều lắm.

Râu của anh ? Nàng nhìn vào quai hàm của anh, nàng có thể nhìn nó, nhưng mặt anh bị sưng đến nôi nàng không thể tìm thấy bất kỳ điểm nào thân quen. Ngay cả môi anh cũng sưng tấy lên.

Cái gì đó ươn ướt chảy xuống má nàng, và trong nỗi kinh ngạc nàng vội lấy tay quệt ngang mặt. Nàng thậm chí đã không nhận ra mình đang khóc.

Payne quay lại căn phòng và lặng lẽ đưa cho nàng chiếc khăn tay của anh ta. Khi nàng đã lau đi nước mắt anh ta dẫn nàng rời khỏi chiếc giường, cánh tay anh ta thật ấm áp và thoải mái xung quanh hông nàng, để nàng dựa vào anh ta. "Tôi xin lỗi", cuối cùng anh ta tỏ ý. "Tôi biết nó không hề dễ dàng."

Nàng lắc đầu, cảm thấy như một đứa ngốc khi trở nên suy sụp như vậy, nhất là với những gì nàng phải nói với anh ta. "Tôi không biết. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nói đó có phải là Steve hay không, tôi chỉ...không thể."

"Anh ta có khả năng là Steve không ?" Payne hỏi một cách kiên trì.

Jay day day thái dương. "Có thể. Tôi không thể nói chắc. Có qua nhiều băng."

"Tôi hiểu. Tôi biết nó khó khăn đến thế nào. Nhưng tôi cần có gì đó để nói với cấp trên. Liệu chồng cô có cao như vậy không ? Có gì đó ở anh ta quen thuộc không ?"

Nếu anh ta hiểu, tại sao anh ta lại cứ thúc giục như vậy ? Cơn đau đầu của nàng trở nên trầm trọng hơn chỉ sau vài giây. "Tôi cũng không biết !" Nàng khóc "Tôi chắc Steve cũng cao khoảng tầm đó, nhưng thật khó mà nói khi anh ấy đang nằm như thế. Steve có mái tóc sẫm màu và đôi mắt màu nâu, nhưng tôi thậm chí còn không thể nói thế về người đàn ông này !"

Payne nhìn xuống nàng. "Trên bệnh án ghi". Anh ta lặng lẽ nói. "Tóc nâu và mắt nâu".

Trong một khoảnh khắc thông tin đó không thể xâm nhập được vào trong tâm trí nàng, rồi sau đó đôi mắt nàng mở lớn. Nàng không hề nhận ra một chút gì ở người đàn ông đó, nhưng nàng vẫn đang mụ mị trong cơn bão xúc cảm mà người đàn ông đó gây ra cho nàng : thương hại, đúng thế, nhưng đồng thời cũng kính sợ, bởi anh ta vẫn đang sống và chiến đấu, rồi một sự tôn trọng gần như sửng sốt cho sự kiên định và nghị lực mà anh phải có.

Vô cùng yếu ớt, khuôn mặt nàng tái lại, nàng nói. "Vậy anh ta phải là Steve, phải không ?"

Một thoáng nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt của Payne, rồi biến mất trước khi nàng có thể chắc chắn nó đã ở đó. Anh ta gật đầu. "Tôi sẽ báo cho người của tôi biết bà đã xác nhận nhân dạng của anh ta. Anh ta là Steve Crossfield".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện