Lời Nguyền Lâu Lan

Chương 14









Bạch Bích chưa bao giờ đến đây. Hàng loạt ngã tư như những mê cung từng cái từng cái một nối nhau, cô theo địa chỉ Tiêu Sắt đưa cho, đi xuyên qua hàng cây ngô đồng, cuối cùng cũng tìm ra cái rạp hát ấy.



Cửa rạp hát không có ai ra vào, chỉ treo một tờ áp phích quảng cáo rất bình thường. Bạch Bích cũng đã vẽ những áp phích tương tự, nói thực lòng, cô thấy tờ áp phích trước mặt vẽ thật chẳng ra làm sao. Mấy em sinh viên ở trường Mỹ thuật vẽ còn đẹp hơn tấm này. Khung cảnh trong tờ áp phích là một hoang mạc màu vàng đất, bầu trời màu xám chì, phủ đầy mây đen và sấm chớp. Ở chính giữa bức tranh vẽ một cô gái giống như người Tân Cương, đầu đội rất nhiều đồ trang sức châu báu, mặc một bộ quần áo rất sang trọng nhưng khuôn mặt cô gái lại được vẽ theo những nhân vật chính trong truyện tranh Nhật Bản. Mắt to quá mức, vẻ mặt trông rất đáng sợ. Bạch Bích nghĩ, tấm áp phích này chỉ có thể hấp dẫn những em học sinh trung học. Ở bên phải tờ áp phích, có mấy chữ được viết từ trên xuống dưới: Đoạn hồn Lâu Lan.



Lâu Lan.



Lại là Lâu Lan. Nhìn thấy hai chữ này, Bạch Bích lại cảm thấy hơi khó chịu. Bên dưới tờ quảng cáo có in thời gian biểu diễn, khoảng mười ngày nữa. Bạch Bích thong thả bước vào rạp hát, ngoài cửa không có người trông, đoạn đường nối vào bên trong rạp tối om, cho đến khi đẩy cửa rạp hát bước vào bên trong mới nhìn thấy ánh đèn rọi xuống từ trên sân khấu phía trước.



Rạp hát không to như cô tưởng tượng, có phần nhỏ hẹp, chật chội. Trên những hàng ghế trống, có mấy người ngồi tản mạn; không biết họ là nhân viên của đoàn kịch hay là những người như cô chỉ đến xem diễn tập. Cô chọn một chỗ trong góc tối nhất để ngồi. Cô nhìn mọi người đang tập trên sân khấu. Ánh đèn hơi tối, không có âm nhạc, ngay cả bối cảnh sân khấu xem ra cũng mới hoàn thành được một nửa, nhưng diễn viên thì đều đang mặc phục trang. Mấy người đứng trên sân khấu, ăn mặc Tây không ra Tây, Tàu không ra Tàu. Phía chính giữa có đặt một chiếc ghế có thể nói là khá đẹp. Một người đội vương miện, mặc áo bào đang ngồi trên chiếc ghế đó. Người đó dán rất nhiều râu trên mặt, tạo đúng thành hình tượng người Tân Cương râu rậm. Xem chừng vai diễn đó có vẻ là Quốc vương.



Bỗng nhiên, một người ngồi trên hàng ghế đầu hét lên một tiếng:



- Màn này diễn chán quá! Xuống hết cả đi. Bây giờ bắt đầu chuẩn bị tập màn 3!



Sân khấu phía trước vụt tắt, không có hạ màn, chỉ thấy những bóng đen trên sân khấu đi đi lại lại, thỉnh thoảng có tiếng nam giới quát lên trong bóng tối. Bạch Bích chỉ nhìn thấy có vậy, trong lúc chờ đợi trong bóng tối mênh mông, trong đầu cô hiện lên những tấm ảnh về Lâu Lan cô đã xem tối hôm đó. Cuối cùng, trên sân khấu bừng lên một quầng sáng, một người con gái ngồi lặng lẽ chính giữa sân khấu, mặc dù hoá trang rất đậm nhưng Bạch Bích vừa nhìn đã nhận ra đó là Tiêu Sắt. Tiêu Sắt mặc một bộ quần áo đỏ, rất bắt mắt. Đôi mắt to tròn của cô trợn lên nhìn xuống phía dưới sân khấu. Sau đó ánh mắt lại dịu dàng trở lại. Tiếp đó, cô bắt đầu độc thoại:



- Đêm tối mông lung, mọi vật đã chìm vào giấc ngủ, cả thành Lâu Lan đang say sưa trong giấc mộng, chỉ có hoa hồng trong vườn là đang khe khẽ toả hương. Hôm nay Hoàng tử nước Vu Điền đã đến đây, cho người đưa thư hẹn ta gặp mặt chốn này. Lòng ta bỗng nhiên hồi hộp quá, bỗng nhiên xúc động quá, hoàng tử nước Vu Điền là một dũng sĩ thần kỳ nhất sa mạc, chàng đã thống lĩnh đội quân đánh bại quân xâm lược của người Hung Nô hùng mạnh. Chàng còn là thi sĩ nổi tiếng nhất vùng Tây Vực, tinh thông lịch sử và địa lý. Chàng còn có thể quan sát được thiên văn và khí tượng. Chàng là ước mơ của các thiếu nữ ở sa mạc này, nhưng ta không được để chàng nhìn thấy mặt ta. Ta phải bịt mặt vì con gái Lâu Lan không thể dễ dàng cho người lạ biết mặt. Hoàng tử à, ta phải làm thế nào mới thể hiện được nỗi lòng ta với chàng đây?



Nói xong, cô ta lấy một tấm mạng đen che lên mặt. Bạch Bích có cảm giác bộ dạng Tiêu Sắt trên sân khấu lúc này rất giống một người con gái Ả Rập.



Tiếp đó, trên sân khấu vang lên tiếng bước chân, Tiêu Sắt hào hứng nói:



- Hoàng tử đến rồi!



Nhưng người ra sân khấu không phải là Hoàng tử mà là hai võ sĩ mặc áo giáp.



Tiêu Sắt lo lắng hoảng sợ, lớn tiếng kêu lên:



- Các ngươi là ai?



Hai võ sĩ không thèm trả lời, họ nắm lấy cánh tay cô. Tiêu Sắt kêu to:




- Ta là Công chúa nước Lâu Lan, nếu các ngươi dám vô lễ với ta, phụ vương ta nhất định sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.



Hai võ sĩ đồng thanh nói:



- Công chúa, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi nghe lệnh Quốc vương đến đưa người về cung!



Tiêu Sắt nói:



- Lẽ nào chỉ vì phụ vương đã nhận sính lễ của Nhu Nhiên Khả Hãn nên kiên quyết gả ta sang nước Nhu Nhiên[17] sao?



Hai võ sĩ không trả lời, tiếp tục cầm tay cô kéo ra sau phông. Tiêu Sắt kêu to:



- Phụ vương, phụ vương, vì sao người lại nỡ đối xử với nhi thần như thế?



Tiêu Sắt và hai võ sĩ biến mất trên sân khấu. Bạch Bích không ngờ là Tiêu Sắt lại chỉ diễn có chút xíu thế đã rời sân khấu. Sau đó, cô thấy sân khấu lại bừng lên một quầng sáng, “Hoàng tử nước Vu Điền” xuất hiện. Hoàng tử ăn mặc trông rất phong trần, dáng vẻ lo lắng nhìn ra bốn phía xung quanh, vừa nhìn vừa nói:



- Ta đã hẹn Công chúa nước Lâu Lan gặp nhau ở đây, nhưng sao không có một bóng người, lẽ nào Công chúa không muốn gặp ta chăng?



Khi đó, trên sân khấu bừng lên quầng sáng thứ hai, lại một bóng người nữa xuất hiện. Đó là một người con gái khác. Cô mặc một chiếc váy lụa rất mỏng, bó sát người, lộ ra một vóc dáng vô cùng hoàn mỹ. Bạch Bích nhìn cô gái trên sân khấu, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ, không hiểu vì sao tim cô đột nhiên đập nhanh hơn. Cô gái trên sân khấu cũng mang mạng che nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt đó đã gợi cho Bạch Bích nghĩ đến một điều gì đó. Tóc cô gái để xoã, không giống như Tiêu Sắt khi nãy, trên đầu Tiêu Sắt đeo đầy đồ trang sức, còn trên đầu cô gái này không đeo gì, nhìn cô giống như một thiếu nữ dân gian. Cô gái từ từ ra sân khấu, bước đi thong thả nhẹ nhàng mà hiếm người trần nào có được. Tóm lại, cảm giác trên sân khấu mang đến cho cô lúc này hoàn toàn không giống với cảm giác khi nãy. Và cảm giác kỳ lạ này là do sự xuất hiện của người con gái kia mang đến.



Hoàng tử nhìn thấy cô gái thì lập tức lao đến, gần như quỳ khuỵu một chân xuống. Chàng nói với cô gái:



- Công chúa thân yêu, cuối cùng nàng cũng đã đến!



Cô gái nhìn anh ta rồi quay đầu đi chỗ khác, có vẻ hơi hốt hoảng.



Hoàng tử cười tỏ ý xin lỗi:



- Công chúa, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của ta, được nhìn thấy viên trân châu rực rỡ nhất Tây Vực, công chúa của nước Lâu Lan, người con gái đẹp nhất thiên hạ, là niềm may mắn của đời ta.



Cô gái vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.



Hoàng tử nói tiếp:



- Ta xin lỗi, ta biết công chúa nước Lâu Lan tôn quý sẽ không dễ dàng gì mà nói chuyện với ta. Công chúa, nàng không cần nói gì, nàng chỉ cần nghe ta thổ lộ hết mối tâm tình là được. Mục đích ta đến Lâu Lan lần này là muốn cưới nàng. Về đến Vu Điền, ta sẽ để nàng ở trong một cung điện đẹp nhất thế giới, có tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, có ngọc thạch Vu Điền đeo trước ngực, có những vần thơ Ba Tư tuyệt đẹp ngân nga bên tai nàng, có đồ trang sức tinh xảo, lụa là gấm vóc của Trung Nguyên trên người nàng. Hãy tin ta, ta dám lấy cả cuộc đời ra để đảm bảo, ta sẽ mang đến cho nàng một cuộc đời hạnh phúc.



Cô gái nhìn anh ta. Ánh mắt không rõ là đang sung sướng hay sợ hãi, cô chỉ lắc đầu, rồi quay lưng lại phía Hoàng tử.



Hoàng tử cũng lắc đầu nói:



- Công chúa, có lẽ nàng đã đến lúc phải về nghỉ ngơi, thế thì ta đi đây, nhưng tối mai, vào giờ này, khi mà hoa hồng đang lặng lẽ toả hương, ta sẽ lại đến đây. Công chúa, nếu như nàng bằng lòng, tối mai lại đến trò chuyện cùng ta. Còn nếu như nàng không bằng lòng thì hãy mãi mãi quên ta đi. Ta đi đây, chúc nàng hạnh phúc, Công chúa của ta!



Hoàng tử cúi gập người chào công chúa, sau đó từ từ rời khỏi sân khấu.



Lúc này trên sân khấu chỉ còn lại một mình cô gái, tất cả ánh sáng đều tập trung vào cô, xung quanh tối đen. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, từ từ bỏ mạng che mặt ra.



Ánh sáng quá mạnh khiến khuôn mặt của cô gái trở thành một vầng trắng sáng. Người điều khiển ánh sáng phát hiện ra sai lầm vội điều chỉnh cho dịu đi. Khi đó khuôn mặt của cô gái mới từ từ hiện rõ các đường nét.



Bạch Bích ẩn trong chỗ ngồi ở góc tối, lặng lẽ quan sát khuôn mặt ấy. Cô ấy thật đẹp, Bạch Bích tự nhủ trong lòng.



Đôi mắt u buồn của cô gái trên sân khấu rất kỳ lạ. Ánh mắt đó như không phải nhìn thẳng về phía trước mà là nhìn về một phương trời xa xôi nào đó, môi cô khẽ động đậy, rồi từ từ thốt ra một lời thoại:



- Người mà Hoàng tử yêu là Công chúa, không phải ta!



Lời nói của cô như có một loại ma lực khiến cho tất cả những người xem đều bị hút vào. Câu thoại đơn giản như vậy được thốt ra từ miệng cô lại phảng phất như một câu thơ tình của xứ Ba Tư.



Tiếp đó cô quay đầu sang một bên, cái cổ thon dài của cô ánh lên như men sứ dưới ánh sáng trắng. Khi ánh sáng đó vụt qua ánh mắt Bạch Bích thì tất cả đèn trên sân khấu bỗng vụt tắt. Sân khấu tối om, một lúc sau ánh sáng lại sáng trở lại, trên sân khấu đã không còn một bóng người.



La Chu lại đứng lên, anh vỗ tay cổ vũ, sau đó cao giọng nói:



- Đoạn này diễn khá lắm, thôi, hôm nay hãy tập đến đây đã!



Ánh đèn màu vàng trong rạp hát lại sáng lên. Bạch Bích nhìn quanh bốn phía và nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Sắt vừa mới tháo bỏ đống đồ trang sức và tẩy trang xong.



- Bạch Bích, cuối cùng cậu cũng đã đến!



Tiêu Sắt lên tiếng gọi rồi đến ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi:




- Bạch Bích, mau nói xem, cậu thấy tớ diễn thế nào?



- Tớ không hiểu lắm, nhưng có vẻ hơi ngắn.



Tiêu Sắt có phần thất vọng nói:



- Đúng rồi, mấy màn đầu hơi mất hứng nhưng đến mấy màn sau khá hơn đấy, hãy tin tớ đi, vai của tớ mới đích thực là vai chính!



- Tiêu Sắt, cô nữ diễn viên lúc nãy chỉ nói có một câu thoại thì sao? - Bạch Bích cuối cùng đã không kiềm chế được sự tò mò.



- Cô ta á, chẳng biết cô ta từ đâu tới. Tớ cũng không rõ, hình như đạo diễn lúc đi đăng tuyển diễn viên tìm được về thì phải!



Giọng nói của Tiêu Sắt đầy vị chua chát. Bạch Bích đoán được thái độ của Tiêu Sắt nhưng cô không thể hiểu được, có lẽ sự đố kỵ là bản chất của phụ nữ. Nhưng cô không thề không thừa nhận rằng diễn xuất của cô gái trên sân khấu vừa nãy tốt hơn nhiều so với của Tiêu Sắc.



Bạch Bích lẩm bẩm một mình:



- Nhưng cô ấy diễn hay đấy chứ, đặc biệt là đôi mắt như biết nói của cô ấy.



Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt của Tiêu Sắt thật khó coi, cô hiểu rằng câu nói của mình đã chạm đến lòng tự ái của Tiêu Sắt. Cô vội vàng nói tỏ vẻ biết lỗi:



- Xin lỗi cậu, Tiêu Sắt, tớ không cố ý!



Tiêu Sắt lạnh nhạt nói:



- Thôi được rồi, tớ biết nó diễn hay hơn tớ, đạo diễn cũng thích nó, ngay cả cậu cũng thích nó. Ai cũng thế, không nói nữa, tớ chẳng để ý đâu.



- Vì chúng mình là bạn thân mà. - Bạch Bích an ủi cô. - Tối nay chúng mình cùng đi ăn cơm nhé?



Tiêu Sắt lắc đầu nói:



- Không được rồi, hôm nay tớ đã có hẹn với đạo diễn của chúng tớ.



Nói xong, cô đưa mắt nhìn La Chu đang nói chuyện với mọi người ở đằng trước.



Bạch Bích cũng nhìn về phía trước, ở hàng ghế trên cùng có hai người đàn ông đang đứng, trông có vẻ còn trẻ. Bởi vì họ đang đứng quay lưng lại phía cô nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của họ, chỉ thấy một trong hai cái lưng trông rất quen, quen đến mức tim cô đập nhanh hơn. Trong đầu cô lập tức có cái gì đó lướt qua, nhưng lại nhanh chóng bị cô gạt đi, không thể nào, không thể nào thế được. Cô lại quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sắt đang hướng về phía trước, cô đã hiểu được tâm sự của Tiêu Sắt.



Bạch Bích tạm biệt Tiêu Sắt rồi một mình đi vào con đường tối om. Con đường dài không một bóng người, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vọng lên đều đều. Khi sắp bước ra đến bên ngoài, cô nghe thấy tiếng một bước chân nữa. Tiếng bước chân ấy hoà trộn với tiếng bước chân cô, thật khó phân biệt, điều đó làm cô có phần hơi sợ. Cô ngoảnh đầu lại, trong bóng tối chỉ nhìn thấy một bóng dáng mềm mại đang tiến lại.



Nhờ vào ánh đèn lấp loáng trong đêm tối, Bạch Bích dần dần nhìn rõ đó là một người con gái, vóc dáng cũng tựa như cô, mặc một bộ quần áo trắng. Trong khung cảnh bốn bề tối om, trông lại càng nổi bật. Chính là cô ấy, chính là cô gái trẻ vừa biểu diễn trên sân khấu. Bạch Bích nhìn cô ta với ánh mắt thiện cảm. Cô gái đi đến từ phía đối diện dừng lại trước mặt Bạch Bích. Bạch Bích nhìn vào mắt cô ta, tuy hai người đứng rất gần nhau nhưng vẫn có một cảm giác gì đó rất khó tiếp cận. Bạch Bích cảm thấy đôi mắt này có vẻ quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu. Cô nhoẻn miệng cười trong vô thức. Cô gái kia cũng thể hiện rất lịch sự nhìn cô gật gật đầu. Điều đó khích lệ Bạch Bích mạnh dạn lên tiếng bắt chuyện:



- Vừa nãy chị diễn rất hay!



Cô gái khẽ cười. Bạch Bích thầm nghĩ nụ cười này của cô ta có thể hấp dẫn được nhiều người đàn ông. Cô gái khẽ nói:



- Cảm ơn chị, tôi chẳng qua cũng chỉ có một câu thoại thôi mà!



- Tôi cảm thấy câu thoại ấy của chị rất hay, hay hơn hẳn tất cả các lời thoại khác. Nhà biên kịch chắc phải tốn nhiều tâm huyết cho nó hơn những lời thoại khác.



- Câu thoại ấy là do tôi tự nghĩ ra đấy!



Bạch Bích không ngờ được rằng cô diễn viên đang đứng trước mặt mình lại có thể tự mình viết được lời thoại, thật là đáng nể. Cô nói với giọng ngưỡng mộ:



- Chị thật có tài! Tôi là Bạch Bích, bạn của Tiêu Sắt.



- Ồ, chị là bạn của chị Tiêu Sắt à! Chị ấy là một diễn viên giỏi. Tôi là Lam Nguyệt, lam trong màu xanh lam ấy, còn nguyệttrong chữ nhật nguyệt. - Cô gái điềm tĩnh nói.



- Lam Nguyệt? Ánh trăng xanh. Tên chị đẹp quá!



Họ đã đi đến cổng rạp hát. Ánh sáng tự nhiên rọi vào mặt Lam Nguyệt làm cho cô càng sáng bừng lên. Lam Nguyệt quay đầu lại nhìn tờ áp phích, cô cười với vẻ khinh miệt nói:



- Tờ áp phích này vẽ xấu quá!



- Đúng thế, mấy hôm nữa tôi sẽ vẽ cho đoàn kịch một tờ áp phích. - Bạch Bích buột miệng nói.



- Chị là họa sĩ à?



- Không, tôi không dám nhận là họa sĩ. Tôi chỉ vẽ tranh để kiếm sống thôi.



Lam Nguyệt cười với Bạch Bích, rồi nói:




- Rất vui được biết chị. Tôi có việc phải đi trước đây. Chào chị nhé!



Cô ta rẽ sang một con đường khác chẳng mấy chốc đã khuất sau những bóng cây.



Bạch Bích vẫn đứng ở cổng rạp, cô nhìn đồng hồ, còn lâu mới đến tối. Cô chẳng có việc gì cần làm cả nên cũng không muốn về nhà sớm. Cô cứ đứng ngây ra nhìn về phía Lam Nguyệt vừa đi.



- Bạch Bích!



Có người gọi cô, mà là giọng một người đàn ông. Cô quay đầu lại nhìn, là Diệp Tiêu.



Lại là anh ta, nhìn thấy mặt anh, cô lại nhớ đến Giang Hà. Điều này làm cho Bạch Bích hơi lúng túng, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ lạnh lùng hỏi:



- Cảnh sát Diệp, sao anh lại ở đây?



- Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là cảnh sát Diệp, gọi tôi là Diệp Tiêu là được rồi!



Bạch Bích nhìn anh bằng cặp mắt đầy nghi ngờ, một lúc sau, cô mới nói một câu tự đáy lòng:



- Xin lỗi, cảnh sát Diệp, có một câu tôi không biết là có nên hỏi anh không?



- Cô hỏi đi!



- Có phải anh đang nghi ngờ tôi? - Cô đến gần Diệp Tiêu nói khẽ.



- Cô nói gì cơ?



- Vì sao tôi đến đâu anh cũng đến đấy, từ Viện Nghiên cứu Khảo cổ đến rạp hát này, ở đâu tôi cũng nhìn thấy anh. Tôi nghĩ đây chắc không phải là sự trùng hợp nhỉ? Chẳng lẽ anh cũng đến xem họ diễn tập? Anh đi theo tôi, đúng không? Anh cho rằng tôi có liên quan đến cái chết của Giang Hà à? Hay nói cách khác là, trong mắt anh, tôi mới chính là nghi phạm chính đúng không?



Cô có phần hơi kích động không khống chế nổi cảm xúc của bản thân nữa. Đó là một cảm giác tủi thân và chịu nhiều uất ức. Cảm giác này đã bắt đầu xuất hiện từ hôm tang lễ Giang Hà và cứ tích tụ lại cho đến tận ngày hôm nay. Cuối cùng cô đã không thể tiếp tục nén nhịn được thêm nữa. Mọi thứ cần phải được bộc phát ra. Đó là sự lựa chọn duy nhất.



Diệp Tiêu đứng đần người ra. Anh không ngờ là Bạch Bích lại nói như vậy. Anh than nhẹ một câu, nói:



- Tôi có một người bạn, một người bạn rất thân. Tên anh ấy là La Chu, anh ấy hiện là biên kịch kiêm đạo diễn một đoàn kịch nói. Anh ấy đang tập một vở kịch lịch sử trong rạp hát này. Chính là vở “Đoạn hồn Lâu Lan” dán trên tờ áp phích này. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tôi đến để xem bạn tôi diễn tập. Đây quả thật là việc cá nhân của tôi. Nếu cô không tin, tôi có thể dẫn cô vào hỏi anh ấy để xem lời tôi nói có đúng không.



Bạch Bích thấy hơi ngượng. Cô nhớ lại vừa nãy trong rạp hát cô nhìn thấy hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế trên cùng, trong đó có bóng dáng một người khiến cô nhớ đến Giang Hà, hoá ra đó là Diệp Tiêu. Có lẽ do mấy ngày nay cô đã gặp phải có quá nhiều việc khó hiểu nên cô luôn luôn ở trong trạng thái ngờ vực. Cô khẽ nói:



- Xin lỗi anh, Diệp Tiêu!



- Không sao, thế còn cô, cô đến đây làm gì?



- Thật đúng là trùng hợp, cũng như anh, tôi có người bạn rất thân đóng một vai trong vở kịch này.



- Khéo thật, bạn cô diễn vai nào?



- Vai công chúa.



- Ồ, cô ấy à. La Chu hình như không hài lòng về cô ấy lắm. Ôi, tôi xin lỗi!



- Không sao!



Bạch Bích không muốn đứng mãi trước mặt Diệp Tiêu, nhìn thấy mặt anh, khiến cô không chịu nổi. Cô nhìn trên đường thấy một chiếc taxi trống chạy qua, cô đưa tay ra vẫy rồi vội vàng tạm biệt Diệp Tiêu bước vào trong xe.



Diệp Tiêu nhìn thấy Bạch Bích lên taxi, trong lòng bỗng có cảm giác hụt hẫng. Khi anh quay đầu lại thì thấy La Chu và Tiêu Sắt đang bước ra khỏi rạp hát, họ cũng lên một chiếc taxi đi về phía trung tâm thành phố.



Cửa rạp chỉ còn lại mình anh, một cơn gió thu đầu mùa thổi qua, cảm giác lành lạnh lùa qua lưng anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện