[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ

Chương 25: Ác chiến



Hai mắt Trần Bì trắng dã, có thể lăn ra ngất xỉu bất cứ lúc nào, hắn phải gắng gượng giữ mình tỉnh toán hoàn toàn là dựa vào ý chí và đau đớn.

Hắn đưa tay lên xọc vào vết thương, dùng móng tay rút cây kim bị xiên sâu vào trong da thịt ra, rồi vứt xuống đất. Thấy đống cờ miễn thuế bị ba bang năm phái cướp sạch đặt trên bàn, hắn bèn đem nhét vào túi mình. Đoạn, quay trở lại bên cạnh gã đàn ông bị dao phay chém chết.

Lưỡi dao tuy chém ngập vào sống lưng gã nhưng thực ra gã vẫn chưa chết hẳn, đang nằm co giật ở đó. Trần Bì vác gã lên vai, toàn thân gã mềm oặt, đầu rũ trên bả vai hắn. Trần Bì đỡ đầu gã lên, “Pháo Đầu ở đâu?”

Người nọ không động đậy được gì, nhưng có thể nhướn mí mắt để chỉ đường. Trần Bì nhìn quanh một lượt, ai nấy đều đã chạy sạch cả, hắn bèn rút con dao gọt dứa ra, chặt đầu toàn bộ thi thể ở đây, xâu thành một chuỗi bằng dải dây lưng quần của chính bọn chúng, xâu cả cái xác con Sát Tần Hoài vào. Xong xuôi, hắn giắt chuỗi đầu người vào hông, đi theo hướng mí mắt chỉ.

Đi được mấy bước, như sực nhớ điều gì, hắn quay lại nhặt hai cây kim sắt dưới đất lên.

Cùng lúc đó, đám người Béo Trắng nhanh chóng tụ họp ở Bách Bình Lâu. Bang nào phái nấy đều mang theo súng kíp, số còn lại xách bay rãnh búa ngắn, bao vây guồng nước của Hoàng Quỳ chật kín đến mức một con ruồi cũng không lọt. Thế nhưng chẳng một ai dám xông vào.

Bộ phận nối guồng nước với bờ đã bị chặt đứt, nếu muốn lên bè của Hoàng Quỳ ắt phải xuống nước mà bơi, nhưng hiển nhiên ba bang năm phái không am hiểu món này.

Đại ca Nhỏ Thó của Hoàng Quỳ nhìn đám người vây quanh mình với vẻ khó hiểu, nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu có biến cố gì đã xảy ra, bèn âm thầm gỡ súng, đỡ bà già mù ra ngồi cạnh guồng nước, sau đó mới gọi với lên bờ: “Làm cái chi vậy?”

Béo Trắng xách đầu Trường Bào lên: “Hoàng Quỳ, Ban Đà của mi đã chết, có một số chuyện, e là phải đàm phán lại rồi, phỏng?”

Nói xong, gã nháy mắt ra hiệu với người sau lưng. Phía sau gã là một người đội nón lá, vác đòn gánh, gánh hai sọt áo tơi nón lá. Một lão già lẳng lặng nấp sau sọt áo tơi, vết sẹo lửa trên mặt cho thấy lão chính là một thợ săn lành nghề trên núi. Một nòng súng kíp chìa ra khỏi sọt áo tơi, chĩa về phía đại ca Nhỏ Thó.

Béo Trắng nói nhỏ bằng giọng địa phương: “Bắn bay sỏ nó, bắn chuẩn vào.”

Lão thợ săn gật đầu: “Muốn sỏ nó bay lên cái bàn bên trái, hay cái bàn bên phải?”

Đại ca Nhỏ Thó đứng nhìn về phía xa, đột nhiên quay đầu lại nói bằng một thứ tiếng địa phương không ai hiểu với bà già kia. Thứ gì đó trước ngực bà già động đậy, rồi đột nhiên vạt áo bung ra, một vật màu vàng đất rơi tõm xuống nước.

Béo Trắng thấy vậy lập tức buông tay, giật lùi về phía sau. Đầu người rơi bịch xuống đất, còn chưa kịp lăn đến mép nước đã có một cánh tay dài gầy đét vung ra khỏi mặt sông, kéo đầu Trường Bào tọt xuống nước. Bàn tay này móng nào móng nấy dài như điếu thuốc lá, vừa xám ngoét lại vừa vàng ệch.

Loáng cái, thứ đó đã quay trở về trước ngực bà già, cuộn lại thành một cục. Đầu người bị quăng lên bè, lăn lông lốc đến dưới chân đại ca Nhỏ Thó.

Đại ca Nhỏ Thó cúi đầu xuống nhìn. Tuy Trường Bào đã bị Trần Bì chém nát thành thịt băm, nhưng dẫu sao cũng làm anh em nhiều năm liền, hắn liếc một cái là nhận ra Trường Bào ngay. Hắn ngồi sụp xuống đất, phía bên kia Béo Trắng tiếp tục gọi: “Hoàng Quỳ, Ban Đà chết rồi, lũ trống bỏi mi nuôi không dọa được bọn ta nữa đâu. Một tên ăn mày còn giết được Ban Đà của mi, huống hồ là cả đám bọn ta. Giờ ta cho mi một con đường sống, giết sạch lũ trống bỏi đi, sau đó cút khỏi Trường Giang này.”

Đại ca Nhỏ Thó nhìn Béo Trắng. Chị Quan bèn nói: “Nhà mi đem giấu các em của ta đi đâu rồi? Mau trả các em lại đây.”

Đại ca Nhỏ Thỏ ôm lấy cái đầu Trường Bào, quay mặt đi. Không ai nhìn thấy trên khuôn mặt hắn là hai bên khóe miệng kéo ngoác ra hết cỡ, thật không ngờ, không phải hắn đau buồn mà lại là mừng đến phát điên.

Trường Bào chết rồi, mẹ kiếp, Trường Bào chết thật rồi.

Đây là kết quả mà hắn không ngờ đến nhất. Suốt bao nhiêu năm qua, gã Ban Đà tiên sinh này cứ nằng nặc ép hắn làm châu chấu nước. Phải, làm châu chấu nước, chính hắn đã dẫn các anh em từ Hồ Nam xuôi xuống đây, nhưng cũng không thể cứ làm châu chấu nước mãi được. Cả ngày trời chỉ ở trong nước, lúc nào cũng nơm nớp đề phòng, phải, thế lực Hoàng Quỳ ngày càng lớn, Ban Đà tính toán chặt chẽ không chê vào đâu được, từng bước từng bước thực hiện dã tâm của Hoàng Quỳ, nhưng đó lại là dã tâm của ai?

Ban đầu, hắn cũng cứ tưởng đó là dã tâm của mình. Hắn muốn ai chết, Ban Đà sẽ khiến kẻ đó phải chết, cho dù đôi khi phải mất đến tám tháng một năm, nhưng chắc chắn không đứa nào thoát khỏi cái chết. Thứ mà ba bang năm phái e sợ lại không phải sự hung hăng tàn nhẫn của Hoàng Quỳ, mà là mánh khóe và thủ đoạn của Ban Đà.

Càng về sau hắn càng thấy mình lực bất tòng tâm. Dần dần, hắn mới phát hiện, thì ra đây không phải là dã tâm của hắn mà là của Ban Đà.

Hắn vốn đâu muốn những điều này. Hắn từng muốn chuyển vào trong thành, mua một vài cửa hàng để làm ăn, dần dần quên đi những kẻ đã hãm hại hắn, những kẻ hắn đã giết. Hắn từng muốn làm người bình thường, nhưng Ban Đà lại không cho phép. Ban Đà cứ khăng khăng nói rằng, y muốn dẫn các anh em ra ngoài làm châu chấu nước là vì lợi ích của anh em mà thôi, cho nên nhất định phải tiếp tục việc này. Hắn không phản kháng lại được, vì hắn biết mình đã bị Ban Đà đẩy lên lưng cọp. Đám người bên dưới rất sợ hắn, sợ lũ trống bỏi hắn nuôi, vậy nên hắn không thể xuống khỏi lưng cọp, vì một khi hắn xuống, kẻ chết đầu tiên chính là hắn.

Nhưng giờ đã khác rồi. Ban Đà đã chết. Hắn không ngờ gã hoa thiêm tử tên Trần Bì đó lại có thể giết được Ban Đà.

Đại ca Nhỏ Thó đứng lên, cố gắng không biểu hiện sự mừng rỡ của mình ra ngoài. Hắn ném cái đầu Trường Bào xuống bàn cơm, sau đó lấy một cây thẻ tre, bắt đầu viết chữ lên đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến đám người trên bờ.

Chị Quan kéo áo Béo Trắng, chỉ xuống nước, “Nhìn kỹ xem.” Béo Trắng loáng thoáng nhìn thấy một đống lồng sắt treo bên dưới đám bè trúc. Không biết trong lồng là thứ gì. Gã cười khẩy, nói với lão thợ săn: “Bên trái.”

Trong nháy mắt đó, lão thợ săn lập tức nổ súng. Đại ca Nhỏ Thó mới viết được chữ đầu tiên, cả cái đầu đã bị bắn nổ tung. Não tương và mảnh vụn hộp sọ bắn tung tóe lên cái bàn bên trái, văng đầy lên cả mặt Trường Bào.

Ngay sau đó, cả đám ba bang năm phái đồng loạt ùa xuống nước, bơi về phía bè trúc. Thi thể đại ca Nhỏ Thó vẫn đứng sừng sững ở đó, chỉ còn lại nửa cái đầu, ấy thế mà vẫn không ngã xuống. Một con mắt còn lại vẫn lạnh lùng nhìn trừng trừng xuống mặt hồ. Sau đó, đại ca Nhỏ Thó với một nửa cái đầu nát bét bỗng cử động, lừng lững bước về phía trước, toét miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện