Lãng Khách Vô Danh
Chương 68: Vô đề
Người khổng lồ màu đen cầm kiếm chỉ thẳng trời cao gạt 1 tia sét vừa đánh xuống sang 1 bên, một tiếng thét điên cuồng vang lên:
- Đã từng ấy năm mà ngươi vẫn chưa thể chấp nhận sự tồn tại của ta sao? Hahaha, vậy để ta cho ngươi cơ hội 1 lần nữa. - Lam Vũ ngửa mặt lên trời cười dài... Ý lão tứ là sau bao nhiêu năm đó, trong khoảng thời gian đầu Lam Vũ bị đồng hóa bởi linh hồn của Hư Không chủ thì đã có giai đoạn Hư Không chủ làm chủ được thân thể này, ngay lúc đó sấm sét trên trời cao đã đánh xuống, mặt dù sét khi đó yếu hơn bây giờ nhiều nhưng lúc đó Lam Vũ cũng là người thường, yêu hóa lên cũng không mạnh bao nhiêu, lúc đấy cũng là lúc chút linh tính còn sót lại của Hư Không chi chủ Bạch Hư Không bị sấm sét mạt sát trả lại thân thể cho Lam Vũ. Trời đất không bao dung cho kẻ ngoại lai, lúc đó là Hư Không chủ tự thân yêu hóa bằng linh hồn bị vũ trụ chứa trái đất kia loại bỏ, bây giờ Lam Vũ tu hắc ám tinh thần đạo không thuộc Tam Thiên Giới này mà có phần hơi giống Tiên Thần Đạo của giới kia hơn. Năm xưa sấm sét đã 1 lần đánh nát chút linh trí tàn khuyết của Hư Không chủ, để chút tàn khuyết đó hòa lẫn với Lam Vũ dẫn đến sau này mới có Lão Tam Lão Tứ, hiện giờ khiến Lam Vũ cụ thể là Lão Tứ phát điên khiêu chiến.... Yêu hóa.....
Người khổng lồ ngẩng đầu lên cao rồi tan biến dần thành sương khói dần để lộ 1 thân ảnh ngạo nghễ đứng giữa không trung. Mái tóc dài, làn da đều trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như ngọc hồng lựu, đặc biệt là phía sau lưng có 5 chiếc đuôi thoạt nhìn như được nhồi bằng bông rất đẹp... Tuy hình tượng tuyệt mỹ hiện ra trước nhân thế nhưng hàng trăm người xung quanh đa số đều là Nguyên Linh cảnh trở lên không một ai cảm thấy đẹp đẽ cả, thay vào đó là sự sợ hãi đến tận linh hồn, người khổng lồ đeo mặt nạ tan biến để cho thứ sát khí kinh thiên kia lại xuất hiện. Kể cả 2 vị Địa Linh đỉnh phong là Lâm chấp sự lẫn Lam gia chủ cũng cảm giác nhỏ bé như kiến đứng trước voi vậy, tuy nhiên không phải như vậy có nghĩa là Lam Vũ mạnh hơn bọn họ mà đây chỉ luận về khí thế, khí thế của một tuyệt thế hung thú khi thoát ra khỏi xiềng xích... Lam Kết Y là người chấn động nhất, nàng ngược lại không cảm thấy sợ hãi như mọi người mà hình như có chút gì đó mong đợi... hắn..hình như hắn cũng giống mình...cứ tưởng mình đã cô độc trong dòng đời này...
Lam Vũ ngay sau khi tán Susanoo bằng tinh thần lực thì ngay lập tức hóa yêu lao thẳng lên trời cao, đón nhận sự điên cuồng trong mắt Lam Vũ là 1 tia sét to bằng cột nhà màu bạc. *Uỳnh* Thân ảnh Lam Vũ bị đánh bay ngược lại về xuống đất, nhưng chưa kịp đợi loạt sét tiếp theo đáp xuống Lam Vũ đã gào lên 1 tiếng rống kinh thiên rồi như 1 cái lò xo bật dậy tiếp tục lao về lôi kiếp... Thân thể đau đớn, vừa bỏng rát lại tê dại nhưng lão tứ dường như không để ý, cứ như thể anh đang trút giận vậy:
- Chỉ có như vậy thôi sao, gãi ngứa! Nếu hôm nay ngươi không cản được ta thì sau này đừng hòng cản được nữa, hahaha! Một đòn cuối cùng này ngươi phải làm quyết liệt lên, ta mong chờ, hahaha! - Gào thét như điên, người hiện đại mà ở đây chắc chắn sẽ phán rằng người này đang tự kỷ, nhưng những người tu linh giả ở đây ai cũng biết người kia đang quát tháo vời "trời", về phần "trời" là ai, "trời" là thứ gì thì không ai biết, chỉ biết "trời" là 1 thứ thiêng liêng không thể xúc phạm, nó hình như đại diện cho 1 pháp tắc hay quy luật thưởng phạt nào đó của trời đất Tam Thiên Giới, cũng có 1 số đồn đại đây chính là quy tắc của vũ trụ này, không phải là sinh linh, nó có vẻ giống như 1 hệ thống tự vệ của Tam Thiên giới trước những kẻ nghịch thiên. Cho dù tôn giả, những kẻ được "trời" tôn trọng cũng không giám gào thét trước mặt "trời", người này đúng là điên mà, mặc dù trong Tam Thiên Giới kẻ điên như vậy đều không thiếu, nơi nào cũng sẽ có một ít người...nhưng thường thì kết cục của họ hiếm khi tốt, người không chết ắt thành cường giả.
Nhất thời trời đất như hiểu lời khiêu khích của Lam Vũ, mây đen kéo tới càng đậm đặc hơn, tiếng rẹt rẹt của những đám mây đang tích điện cũng ngày càng rõ rệt. Đám người xung quanh như ngừng thở, có 1 số người không kiềm nổi sự kinh sợ:
- Hắn, hắn không phải người... Hắn là yêu nhân, yêu nhân của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
- Trời đất, một trong những tộc đàn mạnh nhất Yêu Thiên Giới, Cửu Vĩ Thiên Hồ sao?
Lâm chấp sự cũng tỏ ra vẻ hơi rùng mình, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc cũng là 1 bá chủ hùng mạnh, Linh Thụ Tông làm sao có thể so sánh được, phải biết Cửu Vĩ Thiên Hồ 9 đuôi là...1 đại thánh...Cửu Thiên Đại Thánh. Liệu rằng mình có đang đắc tội 1 con quái vật khổng lồ ở Tam Thiên Giới không? Người này nếu không phải tuyệt thế thiên tài của Cửu Vĩ Tiên Hồ nhất tộc thì cũng là 1 tiền bối của Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc bị phong ấn, à không chắc chắn có thể là 1 tiền bối rồi, hắn vừa nói trước kia từng bị lôi kiếp đánh, có nghĩa là xưa kia làm việc nghịch thiên bị lôi phạt, giờ thoát khỏi phong ấn thì lôi kiếp 1 lần nữa tập trung hắn... Hắn liền truyền âm bảo Đặng Kim Mai đừng hành động lỗ mãng, đợi chờ tình thế đã. Hắn không nghĩ đối phương là bán yêu, vì bán yêu của Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy có thể thành cường giả nhưng không thể mọc quá 1 đuôi, đó là thiên định... Kiến thức này không phải ai cũng biết, tối thiểu thì ở Hạ Vực không biết, trừ phi có người đam mê nghiên cứu. Còn ở Tiên Lục điều này đa số người coi là có đọc sách thì cũng sẽ biết.
Trong mắt của Lam gia chủ cũng hiện ra 2 chữ "hy vọng", hắn giống con gái mình, con gái mình có cơ hội được cứu rồi. Một chuyện bất ngờ và hoàn toàn không ai có thể ngờ được đã diễn ra, người vui thì ít mà kẻ sầu thì nhiều...Giờ bọn họ chỉ còn có thể mong yêu nhân kia độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu... Nếu không bọn họ sẽ không trả nổi cái giá cũng việc hội đồng Lam gia lần này...
Lam Vũ tất nhiên không thể không có động tác để đối phó với việc đợt sấm sét cuối cùng này. Lần đầu tiên anh sử dụng thần thông trong <Hắc Ám Thời Không Cảnh>, trạng thái Hắc Ám Vô Tận, đối ứng với trạng thái Tiên Quang của <Tiên Thiên Ngũ Hành Phong Lôi Quyển> của Kimura, 2 trạng thái đặc thù này đáng ra đều là 1 thần thông trong 1 cuốn sách và có thể dung hợp với nhau nhưng vì bị xé ra 2 mảnh, một mảnh ánh sáng, một mảnh bóng tối nên uy lực sẽ giảm bớt nhưng như cũ vẫn cực kỳ bá đạo. Khói đen khắp nơi tụ họp lại về phía Lam Vũ ngày càng dày đặc, nhiều đến nổi mà người khác dần dần không nhìn rõ thân hình của Lam Vũ nữa, chỉ thấy một màu đen mênh mông trên bầu trời... Chỉ trong chừng 15 giây đồng hồ khói đen che trời đã bị Lam Vũ hấp thu toàn bộ...
Mọi người quan sát kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy 1 bóng người...à không, là một người nhưng cả người đen như mực, không phải là da đen mà trông rất giống 1 cái bóng, nhìn vào có cảm giác như tâm thần bị lạc vào bóng đêm vô tận, lại thêm cảm giác linh lực trong cơ thể bị 1 loại hấp dẫn nào đó từ phía bóng đen kia, thậm chí có người còn có cảm giác phía trước mình là một vết nứt không gian hình người cơ. Sấm sét cuối cùng cũng đánh xuống, một đạo sấm sét này không phải màu bạc nữa mà là màu tím, ánh sáng lóa lên làm sáng rực cả 1 vùng trời u tối, à không mà là sáng lóa, trong khoảnh khắc chói lóa đó mọi người chẳng ai nhìn thấy gì cả, trong mắt họ chỉ có màu tím mà thôi. *Đùng* Tiếng sấm đi kèm với cột sét vang lên chói tai khiến 1 số người yếu ớt rách cả màng nhĩ...là vậy đó, con người đứng trước thảm họa thiên nhiên bao giờ cũng yếu ớt dù có là tu linh giả đi chăng nữa thì điều đó cũng không thay đổi, trừ 1 số trường hợp...quá biến thái mà thôi. Lâm chấp sự ở xa nhìn cũng đổ mồ hôi hột, lão cũng rõ nếu như lão mà ở chỗ Lam Vũ gánh tia sét cuối cùng kia thì chắc chắn lão phải chết không nghi ngờ... Đặng Kim Mai giờ thì câm nín rồi, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Lam Vũ khiến nàng sợ hãi tột độ, rốt cuộc nàng đã chọc phải loại quái vật gì, nghe người khác nói là bán yêu giống Lam Kết Y...nhưng vì sao bán yêu lại mạnh như vậy, nàng có cảm giác Lâm chấp sự cũng...chỉ sợ không thắng được hắn. Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lén lút lui về phía sau muốn bỏ chạy khỏi nơi này thật xa, điều này không chỉ mình nàng nghỉ tới mà quanh đây cũng có rất nhiều người có ý tưởng tương tự.
Ánh sáng chói chang qua đi, chỉ còn để lại những tiếng rẹt rẹt còn sót lại cùng những tia tử điện gợn nhẹ trên bóng đen có 5 cái đuôi đứng giữa trời kia, sau đợt sấm sét mọi khí thế cũng qua đi, như là cầu vồng sau mưa, sát khí kinh thiên, thiên uy vô thượng của lôi kiếp..đều đã biến mất. Thay vào đó bọn họ lại cảm nhận rõ rệt hơn cái cảm giác như hố đen vũ trụ của bóng đen kia, mặc dù lực hút rất nhỏ bé, cứ như những cơn gió nhẹ thoáng qua mà thôi nhưng cũng đủ làm người ta thấy quỷ dị, cái bóng chập chờn khói đen không rõ mặt mũi cùng với những tia điện lưu màu tím luân chuyển, nếu như không có lực hút nhè nhẹ kia cộng thêm với hình thái quá rõ rệt vào ban ngày thì toàn bộ những người ở đây đều không cảm giác được bóng đen kia đang tồn tại, cứ như hư vô vậy.
Đặng Kim Mai đang lén lút bỏ chạy ở đằng xa tự dưng khựng lại, nàng không tin được sự thật đang diễn ra, nàng không cam lòng, nàng còn vô số tiền đồ, nàng còn có vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng thụ..... Trước ngực nàng là 1 bàn tay đen như bóng tối, nó đã...xuyên qua tim nàng từ phía sau, nàng còn nhìn thấy bàn tay kia đang nắm lấy trái tim còn đập của mình, nàng thấy linh lực trong cơ thể mình đang biến mất dần đi... Nàng đã chết.... Lam Vũ cười ha hả, bóp vỡ trái tim kia rồi ném xác nàng ra xa:
- Lâu lắm rồi, haha! Nhưng mà tự tay hành động có chút...mất mặt! - Vì khuôn mặt hoàn toàn màu đen nên không ai thấy rõ biểu cảm của Lam Vũ.
Lam Vũ hét lớn 1 tiếng, 1 bàn tay to như quả núi từ trên tầng mây vương xuống nghiền nát hàng chục Nguyên Linh cảnh linh giả đang bỏ chạy ở phía xa.... Giờ phút này tinh thần lực của Lam Vũ đã bao phủ 10 triệu km, chính thức cảnh giới tiến vào tầng thứ 4 của <Hắc Ám Tinh Thần Quyển>, tất nhiên hiện giờ mới đột phá, Lam Vũ còn chưa có thời gian để củng cố cảnh giới đồng thời rèn luyện tinh thần lực 1 lần nữa như trong mô tả bắt buộc của cảnh giới tầng 4, phạm vi bảo phủ giờ tuy rộng nhưng chất lượng của tinh thần lực vẫn chưa nâng cao so với tầng 3.
Đám người quan sát sau 1 thời gian không ngắn im lặng vì sợ hãi và hiếu kỳ thì lúc này cũng phản ứng, không ít người không kịp suy nghĩ mà quay đầu phân tán 4 phương mà bỏ chạy. Cũng có 1 số người trấn định quan sát, một phần có lẽ do bọn họ là Địa Linh cảnh cường giả hoặc là thân thích của Địa Linh cảnh cường giả, 2 là vẫn còn choáng ngợp với cái chết quá nhanh chóng của Đặng Kim Mai, người vốn có tương lai sáng lạng.
- Người này là ác ma, nhất định là ác ma...không, nhất định là yêu tộc đại ma đầu, chúng ta đã chọc phải 1 tên quái vật khát máu rồi.
Lâm chấp sự cũng thật sự hoảng hồn, bàn tay to khổng lồ đó là thần thông gì, hắn không cho là cấp Địa Linh có thể có 1 chiêu thức nào đó khiến 1 bàn tay lớn như tay của tiên nhân từ trên trời giáng xuống được...
Lam gia chủ thì càng cả kinh, tên này...sao lại tàn ác như vậy, nếu hắn là người như vậy thì bản thân mình sao giám giao con gái cho hắn. Lam Kết Y cũng có cảm xúc tương tự, lẽ nào hắn là 1 đại ma đầu giết người không cần lý do sao? Nếu thật là người như thế ta quyết chết cũng không muốn nhận giúp đỡ của hắn. Nàng tuy là bán yêu nhưng nàng không muốn giống yêu tộc tàn sát con người, vì từ nhỏ nàng lớn lên trong xã hội loài người...
Đang lúc Lam Vũ khát máu thì 1 tiếng nói vang vọng trong đầu óc:
- Lão tứ, đủ rồi! Những người liên quan tới việc hành chúng ta thì anh em không phản đối, nhưng những người vô tội, đừng làm khó bọn họ, haizzz. Ta không ngờ cũng có ngày thay đổi... - Đó là lão đại, anh thở dài, không ngờ anh cũng...không có cảm xúc gì khi thấy chính mình tự tay giết hàng chục người như thế không biết là có tội hay không? Mặc dù không phải mình ra tay mà là do 1 "mình" khác... Là tốt hay xấu đây... Tại sao lại 1 chút buồn cũng không có...
Đang trong cơn hưng phấn lão tứ khựng lại, đây quả thật là 1 người điên chính hiệu, bản tính coi mạng người như rác, thù dài và một số tính cách tiêu cực khác vừa được sản sinh trong quá trình bị phong ấn lâu ngày... Cuối cùng lão tứ cũng lấy lại được bình tĩnh:
- Được thôi! Giờ chỉ còn 1 tên họ Lâm là đáng ghét nhất, đám còn lại tuy rằng cũng nhúng tay vô chèn ép Lam gia nhưng lại chưa chèn ép ta, ta sẽ không ra tay. Lão tam, cho ngươi chơi đấy. - Nói thầm trong đầu xong khói đen quanh người dần tiêu tán để lại một Lam Vũ ở trạng thái 2, tóc trắng ngắn tới vai và không đuôi.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Lam Vũ mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm vào gã họ Lâm cảnh giới Địa Linh đỉnh phong, liếm môi một cái rồi mỉm cười:
- Haha, một đối thủ tốt! Ta đã lâu lắm rồi chưa giãn gân cốt... - Lão tam xuất hiện, một người điên khác trong Lam Vũ, ham đối kháng tới đánh nhau tới điên cuồng...
- Đã từng ấy năm mà ngươi vẫn chưa thể chấp nhận sự tồn tại của ta sao? Hahaha, vậy để ta cho ngươi cơ hội 1 lần nữa. - Lam Vũ ngửa mặt lên trời cười dài... Ý lão tứ là sau bao nhiêu năm đó, trong khoảng thời gian đầu Lam Vũ bị đồng hóa bởi linh hồn của Hư Không chủ thì đã có giai đoạn Hư Không chủ làm chủ được thân thể này, ngay lúc đó sấm sét trên trời cao đã đánh xuống, mặt dù sét khi đó yếu hơn bây giờ nhiều nhưng lúc đó Lam Vũ cũng là người thường, yêu hóa lên cũng không mạnh bao nhiêu, lúc đấy cũng là lúc chút linh tính còn sót lại của Hư Không chi chủ Bạch Hư Không bị sấm sét mạt sát trả lại thân thể cho Lam Vũ. Trời đất không bao dung cho kẻ ngoại lai, lúc đó là Hư Không chủ tự thân yêu hóa bằng linh hồn bị vũ trụ chứa trái đất kia loại bỏ, bây giờ Lam Vũ tu hắc ám tinh thần đạo không thuộc Tam Thiên Giới này mà có phần hơi giống Tiên Thần Đạo của giới kia hơn. Năm xưa sấm sét đã 1 lần đánh nát chút linh trí tàn khuyết của Hư Không chủ, để chút tàn khuyết đó hòa lẫn với Lam Vũ dẫn đến sau này mới có Lão Tam Lão Tứ, hiện giờ khiến Lam Vũ cụ thể là Lão Tứ phát điên khiêu chiến.... Yêu hóa.....
Người khổng lồ ngẩng đầu lên cao rồi tan biến dần thành sương khói dần để lộ 1 thân ảnh ngạo nghễ đứng giữa không trung. Mái tóc dài, làn da đều trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như ngọc hồng lựu, đặc biệt là phía sau lưng có 5 chiếc đuôi thoạt nhìn như được nhồi bằng bông rất đẹp... Tuy hình tượng tuyệt mỹ hiện ra trước nhân thế nhưng hàng trăm người xung quanh đa số đều là Nguyên Linh cảnh trở lên không một ai cảm thấy đẹp đẽ cả, thay vào đó là sự sợ hãi đến tận linh hồn, người khổng lồ đeo mặt nạ tan biến để cho thứ sát khí kinh thiên kia lại xuất hiện. Kể cả 2 vị Địa Linh đỉnh phong là Lâm chấp sự lẫn Lam gia chủ cũng cảm giác nhỏ bé như kiến đứng trước voi vậy, tuy nhiên không phải như vậy có nghĩa là Lam Vũ mạnh hơn bọn họ mà đây chỉ luận về khí thế, khí thế của một tuyệt thế hung thú khi thoát ra khỏi xiềng xích... Lam Kết Y là người chấn động nhất, nàng ngược lại không cảm thấy sợ hãi như mọi người mà hình như có chút gì đó mong đợi... hắn..hình như hắn cũng giống mình...cứ tưởng mình đã cô độc trong dòng đời này...
Lam Vũ ngay sau khi tán Susanoo bằng tinh thần lực thì ngay lập tức hóa yêu lao thẳng lên trời cao, đón nhận sự điên cuồng trong mắt Lam Vũ là 1 tia sét to bằng cột nhà màu bạc. *Uỳnh* Thân ảnh Lam Vũ bị đánh bay ngược lại về xuống đất, nhưng chưa kịp đợi loạt sét tiếp theo đáp xuống Lam Vũ đã gào lên 1 tiếng rống kinh thiên rồi như 1 cái lò xo bật dậy tiếp tục lao về lôi kiếp... Thân thể đau đớn, vừa bỏng rát lại tê dại nhưng lão tứ dường như không để ý, cứ như thể anh đang trút giận vậy:
- Chỉ có như vậy thôi sao, gãi ngứa! Nếu hôm nay ngươi không cản được ta thì sau này đừng hòng cản được nữa, hahaha! Một đòn cuối cùng này ngươi phải làm quyết liệt lên, ta mong chờ, hahaha! - Gào thét như điên, người hiện đại mà ở đây chắc chắn sẽ phán rằng người này đang tự kỷ, nhưng những người tu linh giả ở đây ai cũng biết người kia đang quát tháo vời "trời", về phần "trời" là ai, "trời" là thứ gì thì không ai biết, chỉ biết "trời" là 1 thứ thiêng liêng không thể xúc phạm, nó hình như đại diện cho 1 pháp tắc hay quy luật thưởng phạt nào đó của trời đất Tam Thiên Giới, cũng có 1 số đồn đại đây chính là quy tắc của vũ trụ này, không phải là sinh linh, nó có vẻ giống như 1 hệ thống tự vệ của Tam Thiên giới trước những kẻ nghịch thiên. Cho dù tôn giả, những kẻ được "trời" tôn trọng cũng không giám gào thét trước mặt "trời", người này đúng là điên mà, mặc dù trong Tam Thiên Giới kẻ điên như vậy đều không thiếu, nơi nào cũng sẽ có một ít người...nhưng thường thì kết cục của họ hiếm khi tốt, người không chết ắt thành cường giả.
Nhất thời trời đất như hiểu lời khiêu khích của Lam Vũ, mây đen kéo tới càng đậm đặc hơn, tiếng rẹt rẹt của những đám mây đang tích điện cũng ngày càng rõ rệt. Đám người xung quanh như ngừng thở, có 1 số người không kiềm nổi sự kinh sợ:
- Hắn, hắn không phải người... Hắn là yêu nhân, yêu nhân của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
- Trời đất, một trong những tộc đàn mạnh nhất Yêu Thiên Giới, Cửu Vĩ Thiên Hồ sao?
Lâm chấp sự cũng tỏ ra vẻ hơi rùng mình, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc cũng là 1 bá chủ hùng mạnh, Linh Thụ Tông làm sao có thể so sánh được, phải biết Cửu Vĩ Thiên Hồ 9 đuôi là...1 đại thánh...Cửu Thiên Đại Thánh. Liệu rằng mình có đang đắc tội 1 con quái vật khổng lồ ở Tam Thiên Giới không? Người này nếu không phải tuyệt thế thiên tài của Cửu Vĩ Tiên Hồ nhất tộc thì cũng là 1 tiền bối của Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc bị phong ấn, à không chắc chắn có thể là 1 tiền bối rồi, hắn vừa nói trước kia từng bị lôi kiếp đánh, có nghĩa là xưa kia làm việc nghịch thiên bị lôi phạt, giờ thoát khỏi phong ấn thì lôi kiếp 1 lần nữa tập trung hắn... Hắn liền truyền âm bảo Đặng Kim Mai đừng hành động lỗ mãng, đợi chờ tình thế đã. Hắn không nghĩ đối phương là bán yêu, vì bán yêu của Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy có thể thành cường giả nhưng không thể mọc quá 1 đuôi, đó là thiên định... Kiến thức này không phải ai cũng biết, tối thiểu thì ở Hạ Vực không biết, trừ phi có người đam mê nghiên cứu. Còn ở Tiên Lục điều này đa số người coi là có đọc sách thì cũng sẽ biết.
Trong mắt của Lam gia chủ cũng hiện ra 2 chữ "hy vọng", hắn giống con gái mình, con gái mình có cơ hội được cứu rồi. Một chuyện bất ngờ và hoàn toàn không ai có thể ngờ được đã diễn ra, người vui thì ít mà kẻ sầu thì nhiều...Giờ bọn họ chỉ còn có thể mong yêu nhân kia độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu... Nếu không bọn họ sẽ không trả nổi cái giá cũng việc hội đồng Lam gia lần này...
Lam Vũ tất nhiên không thể không có động tác để đối phó với việc đợt sấm sét cuối cùng này. Lần đầu tiên anh sử dụng thần thông trong <Hắc Ám Thời Không Cảnh>, trạng thái Hắc Ám Vô Tận, đối ứng với trạng thái Tiên Quang của <Tiên Thiên Ngũ Hành Phong Lôi Quyển> của Kimura, 2 trạng thái đặc thù này đáng ra đều là 1 thần thông trong 1 cuốn sách và có thể dung hợp với nhau nhưng vì bị xé ra 2 mảnh, một mảnh ánh sáng, một mảnh bóng tối nên uy lực sẽ giảm bớt nhưng như cũ vẫn cực kỳ bá đạo. Khói đen khắp nơi tụ họp lại về phía Lam Vũ ngày càng dày đặc, nhiều đến nổi mà người khác dần dần không nhìn rõ thân hình của Lam Vũ nữa, chỉ thấy một màu đen mênh mông trên bầu trời... Chỉ trong chừng 15 giây đồng hồ khói đen che trời đã bị Lam Vũ hấp thu toàn bộ...
Mọi người quan sát kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy 1 bóng người...à không, là một người nhưng cả người đen như mực, không phải là da đen mà trông rất giống 1 cái bóng, nhìn vào có cảm giác như tâm thần bị lạc vào bóng đêm vô tận, lại thêm cảm giác linh lực trong cơ thể bị 1 loại hấp dẫn nào đó từ phía bóng đen kia, thậm chí có người còn có cảm giác phía trước mình là một vết nứt không gian hình người cơ. Sấm sét cuối cùng cũng đánh xuống, một đạo sấm sét này không phải màu bạc nữa mà là màu tím, ánh sáng lóa lên làm sáng rực cả 1 vùng trời u tối, à không mà là sáng lóa, trong khoảnh khắc chói lóa đó mọi người chẳng ai nhìn thấy gì cả, trong mắt họ chỉ có màu tím mà thôi. *Đùng* Tiếng sấm đi kèm với cột sét vang lên chói tai khiến 1 số người yếu ớt rách cả màng nhĩ...là vậy đó, con người đứng trước thảm họa thiên nhiên bao giờ cũng yếu ớt dù có là tu linh giả đi chăng nữa thì điều đó cũng không thay đổi, trừ 1 số trường hợp...quá biến thái mà thôi. Lâm chấp sự ở xa nhìn cũng đổ mồ hôi hột, lão cũng rõ nếu như lão mà ở chỗ Lam Vũ gánh tia sét cuối cùng kia thì chắc chắn lão phải chết không nghi ngờ... Đặng Kim Mai giờ thì câm nín rồi, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Lam Vũ khiến nàng sợ hãi tột độ, rốt cuộc nàng đã chọc phải loại quái vật gì, nghe người khác nói là bán yêu giống Lam Kết Y...nhưng vì sao bán yêu lại mạnh như vậy, nàng có cảm giác Lâm chấp sự cũng...chỉ sợ không thắng được hắn. Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lén lút lui về phía sau muốn bỏ chạy khỏi nơi này thật xa, điều này không chỉ mình nàng nghỉ tới mà quanh đây cũng có rất nhiều người có ý tưởng tương tự.
Ánh sáng chói chang qua đi, chỉ còn để lại những tiếng rẹt rẹt còn sót lại cùng những tia tử điện gợn nhẹ trên bóng đen có 5 cái đuôi đứng giữa trời kia, sau đợt sấm sét mọi khí thế cũng qua đi, như là cầu vồng sau mưa, sát khí kinh thiên, thiên uy vô thượng của lôi kiếp..đều đã biến mất. Thay vào đó bọn họ lại cảm nhận rõ rệt hơn cái cảm giác như hố đen vũ trụ của bóng đen kia, mặc dù lực hút rất nhỏ bé, cứ như những cơn gió nhẹ thoáng qua mà thôi nhưng cũng đủ làm người ta thấy quỷ dị, cái bóng chập chờn khói đen không rõ mặt mũi cùng với những tia điện lưu màu tím luân chuyển, nếu như không có lực hút nhè nhẹ kia cộng thêm với hình thái quá rõ rệt vào ban ngày thì toàn bộ những người ở đây đều không cảm giác được bóng đen kia đang tồn tại, cứ như hư vô vậy.
Đặng Kim Mai đang lén lút bỏ chạy ở đằng xa tự dưng khựng lại, nàng không tin được sự thật đang diễn ra, nàng không cam lòng, nàng còn vô số tiền đồ, nàng còn có vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng thụ..... Trước ngực nàng là 1 bàn tay đen như bóng tối, nó đã...xuyên qua tim nàng từ phía sau, nàng còn nhìn thấy bàn tay kia đang nắm lấy trái tim còn đập của mình, nàng thấy linh lực trong cơ thể mình đang biến mất dần đi... Nàng đã chết.... Lam Vũ cười ha hả, bóp vỡ trái tim kia rồi ném xác nàng ra xa:
- Lâu lắm rồi, haha! Nhưng mà tự tay hành động có chút...mất mặt! - Vì khuôn mặt hoàn toàn màu đen nên không ai thấy rõ biểu cảm của Lam Vũ.
Lam Vũ hét lớn 1 tiếng, 1 bàn tay to như quả núi từ trên tầng mây vương xuống nghiền nát hàng chục Nguyên Linh cảnh linh giả đang bỏ chạy ở phía xa.... Giờ phút này tinh thần lực của Lam Vũ đã bao phủ 10 triệu km, chính thức cảnh giới tiến vào tầng thứ 4 của <Hắc Ám Tinh Thần Quyển>, tất nhiên hiện giờ mới đột phá, Lam Vũ còn chưa có thời gian để củng cố cảnh giới đồng thời rèn luyện tinh thần lực 1 lần nữa như trong mô tả bắt buộc của cảnh giới tầng 4, phạm vi bảo phủ giờ tuy rộng nhưng chất lượng của tinh thần lực vẫn chưa nâng cao so với tầng 3.
Đám người quan sát sau 1 thời gian không ngắn im lặng vì sợ hãi và hiếu kỳ thì lúc này cũng phản ứng, không ít người không kịp suy nghĩ mà quay đầu phân tán 4 phương mà bỏ chạy. Cũng có 1 số người trấn định quan sát, một phần có lẽ do bọn họ là Địa Linh cảnh cường giả hoặc là thân thích của Địa Linh cảnh cường giả, 2 là vẫn còn choáng ngợp với cái chết quá nhanh chóng của Đặng Kim Mai, người vốn có tương lai sáng lạng.
- Người này là ác ma, nhất định là ác ma...không, nhất định là yêu tộc đại ma đầu, chúng ta đã chọc phải 1 tên quái vật khát máu rồi.
Lâm chấp sự cũng thật sự hoảng hồn, bàn tay to khổng lồ đó là thần thông gì, hắn không cho là cấp Địa Linh có thể có 1 chiêu thức nào đó khiến 1 bàn tay lớn như tay của tiên nhân từ trên trời giáng xuống được...
Lam gia chủ thì càng cả kinh, tên này...sao lại tàn ác như vậy, nếu hắn là người như vậy thì bản thân mình sao giám giao con gái cho hắn. Lam Kết Y cũng có cảm xúc tương tự, lẽ nào hắn là 1 đại ma đầu giết người không cần lý do sao? Nếu thật là người như thế ta quyết chết cũng không muốn nhận giúp đỡ của hắn. Nàng tuy là bán yêu nhưng nàng không muốn giống yêu tộc tàn sát con người, vì từ nhỏ nàng lớn lên trong xã hội loài người...
Đang lúc Lam Vũ khát máu thì 1 tiếng nói vang vọng trong đầu óc:
- Lão tứ, đủ rồi! Những người liên quan tới việc hành chúng ta thì anh em không phản đối, nhưng những người vô tội, đừng làm khó bọn họ, haizzz. Ta không ngờ cũng có ngày thay đổi... - Đó là lão đại, anh thở dài, không ngờ anh cũng...không có cảm xúc gì khi thấy chính mình tự tay giết hàng chục người như thế không biết là có tội hay không? Mặc dù không phải mình ra tay mà là do 1 "mình" khác... Là tốt hay xấu đây... Tại sao lại 1 chút buồn cũng không có...
Đang trong cơn hưng phấn lão tứ khựng lại, đây quả thật là 1 người điên chính hiệu, bản tính coi mạng người như rác, thù dài và một số tính cách tiêu cực khác vừa được sản sinh trong quá trình bị phong ấn lâu ngày... Cuối cùng lão tứ cũng lấy lại được bình tĩnh:
- Được thôi! Giờ chỉ còn 1 tên họ Lâm là đáng ghét nhất, đám còn lại tuy rằng cũng nhúng tay vô chèn ép Lam gia nhưng lại chưa chèn ép ta, ta sẽ không ra tay. Lão tam, cho ngươi chơi đấy. - Nói thầm trong đầu xong khói đen quanh người dần tiêu tán để lại một Lam Vũ ở trạng thái 2, tóc trắng ngắn tới vai và không đuôi.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Lam Vũ mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm vào gã họ Lâm cảnh giới Địa Linh đỉnh phong, liếm môi một cái rồi mỉm cười:
- Haha, một đối thủ tốt! Ta đã lâu lắm rồi chưa giãn gân cốt... - Lão tam xuất hiện, một người điên khác trong Lam Vũ, ham đối kháng tới đánh nhau tới điên cuồng...
Bình luận truyện