Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 3



Lóc xong xuôi vảy nhân ngư, tôi liếc mắt nhìn thấy giữa trán bọn chúng có thứ phát sáng lấp lánh rất đẹp, dùng kiếm móc thứ ấy ra, một viên đá màu xanh biển trong suốt, săm soi kỹ vẫn không thấy có gì đặc biệt, tôi ném toàn bộ xuống biển. Bản thân ném đi một đống tiền mà lại không hay biết, tôi ung dung cất toàn bộ vảy vào tay áo, sau đó tiếp tục nằm ngắm sao, Haris đã sớm thức dậy, tôi để thằng bé nằm bên cạnh, xoa xao tóc nó như xoa cún con.

“Hera.”

“Sao?”

“Hera.”

“Ừm?”

“Hera.”

“Ừm, làm sao thế?”

“Cám ơn.” Haris ôm chặt lấy tôi, thằng bé muốn chứng minh điều gì đó mà tôi không thể hiểu được.

Ánh nắng ban mai chiếu sáng toàn bãi biển, tôi nheo mắt che đi thứ ánh sáng ấy, rồi ôm Haris ngồi dậy. Gió biển thổi tung làn mái tóc luôn ngay nếp của tôi bù xù cả lên, đại dương một màu xanh, hít một hơi thật sâu, tôi thấy lòng mình thư thả hơn rất nhiều.

Haris muốn đi vệ sinh, tôi thở dài, cơ thể con người thật phiền phức, phải ăn để sống, mà ăn thì phải ra. Để Haris tự mình đi vệ sinh, tôi đi quan sát xung quanh, dọc bãi biển có nhiều cây dừa, trái dừa có thể dùng để giải khát rất tốt, tôi hái thật nhiều cho vào túi để dành cho Haris, ngồi nhìn đại dương bao la trước mắt, tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo, ở yên đây hay lang thang khắp nơi như mọi khi?

Vò đầu bức tóc trăn trở, Haris đứng phía sau vỗ vai tôi, quay đầu nhìn thằng bé nhỏ gầy xanh xao bây giờ đã có tí da thịt, tôi dịu dàng ôm nó vào lòng khẽ cọ.

“Haris, Hera phải làm gì đây?” Thằng bé khó hiểu nhìn tôi.

“Haris muốn đi khắp nơi hay ở yên đây?”

Thằng bé “À” một tiếng hiểu ra, nó thò tay lục lọi trong túi áo tôi nhưng lục mãi chẳng ra, tôi buồn cười nhìn nó sau đó đổ túi không gian ra, bao nhiêu thứ tích lũy lâu nay tuôn ra thành ngọn núi nhỏ, Haris trợn mắt há mồm nhìn đống đồ. Tôi xấu hổ gãi đầu.

“Nào, muốn kiếm thứ gì?”

Thằng bé lục lọi trong đống đồ rất lâu lấy ra tấm danh thiếp thiếc vàng, tôi hiếu kỳ cầm săm soi sau đó sực nhớ tới người vừa mới hôm qua gặp – Carl, nhưng hắn làm gì ấy nhỉ?

“Em muốn gặp Carl sao?” Tôi hiếu kỳ nhìn Haris, thằng bé lắc đầu chỉ vào dòng chữ “Thương hội Dị Năng Giả” trên tấm danh thiếp.

“Muốn đi Thương hội Dị Năng Giả?”

Haris gật gật đầu, thằng bé lật đằng sau tấm danh thiếp in dòng chữ “Phố Wall – Thành phố Capison”, tôi xấu hổ ho khan nói: “Thật ra Hera không biết đường đi.”

Haris vỗ trán, thằng bé ngước đầu nhìn tôi vỗ ngực ý nói yên tâm, rồi chỉ chỉ hướng Đông ra hiệu.

“Em biết đường đi?” Hai mắt tôi chiếu sáng nhìn Haris, thằng bé gật gật đầu: “Tốt, vậy chúng ta đi thôi.”

Haris chần chừ nhìn ra biển khơi bao la mà rối rắm, tôi hiểu ý thằng bé, muốn đến đó phải vượt biển mà chúng tôi lại không có tàu bè. Tôi an ủi vỗ đầu thằng bé: “Đi có xa không?”

Haris lắc đầu, bắt lấy cành cây loay hoay vẽ bản đồ Thương hội trên cát, tôi trợn mắt nhìn động tác thuần thục của thằng bé, nó có thật chỉ mới ba tuổi không đấy, với trí tuệ này tuyệt đối không thể chỉ mới ba tuổi. À quên! Nó là người cứu rỗi nhân loại, thông minh hơn người thường là điều hiển nhiên, tôi tự hào híp mắt cười nhìn Haris bận rộn vẽ bản đồ.

Haris quệt mồ hôi, vẫy vẫy tôi xem bản đồ dẫn đến Thương hội, vượt qua eo biển này sẽ có một hòn đảo lớn đồng thời cũng là thành phố Capison. Tôi xoa xoa cằm nhắm chừng khoảng cách, có lẽ không xa lắm: “Đi thôi nào!”

Mở rộng cánh thiên thần, đôi cánh màu trắng thuần khiết tinh khôi như tuyết, to lớn vững chắc trên lưng tôi khiến Haris kinh ngạc há miệng, dang rộng đôi cánh nhún người bay vút lên không trung. Haris hoảng sợ ôm chặt cổ tôi, tôi vui vẻ ôm thằng bé bay lượn mấy vòng.

Khung cảnh bầu trời trên cao đầy những đám mây trắng bồng bềnh mờ ảo, bên dưới mặt biển trong vắt xanh biếc như dải lụa mềm phủ lên đại dương bao la, vài chú cá heo thỉnh thoảng tung người lên mặt nước đầy thích thú. Tôi sà người xuống gần mặt biển, bế Haris lướt cùng chúng.

Nắng vàng, biển xanh, bầu trời bao la, gió dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn bạch kim của Hera, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Haris ngắm nhìn người đang vui vẻ ôm mình bay lượn, cậu đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp như tạc tượng kia, cảm giác mát lạnh mềm mại đánh sâu vào lòng cậu, từ khoảnh khắc ấy, cậu biết mình đã không thể nào thoát li khỏi cô. Vùi đầu vào cổ Hera, cậu thầm cảm ơn bản thân mình vẫn tồn tại, để có thể gặp được cô.

……………….

Thành phố Capison là hòn đảo trôi nổi giữa đại đương xanh thẳm, cây cối xanh mượt một màu lục bảo bắt mắt. Thành phố xây theo lối kiến trúc Châu Âu thời trung cổ, hướng mặt ra biển, đắm mình giữa biển trời mênh mông, thành phố cho ta một cảm giác thần bí khó cưỡng. Từ trên cao nhìn xuống bến cảng thuyền bè tấp nập cập bến, dòng người đua nhau lên xuống, huyên náo sung túc. Tôi loay hoay không biết nên đáp xuống như thế nào, bóng đèn trên đầu chợt lóe sáng. Thu lại đôi cánh, tôi thả mình xuống dòng nước biển trong xanh.

“Ùm!” một cột nước bắn cao tung tóe, mọi người trên bờ ở xung quanh trố mắt nhìn: “Cái quái gì thế?”

Ngoi mình lên mặt nước, đón nhận tôi là tầm mắt nóng rực của toàn thể dân chúng. Hình như có gì đó sai sai thì phải? Ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút kỳ quái, tôi nhe răng nở nụ cười thật tươi chào hỏi, mọi người xung quanh “Xí!” một tiếng rồi quay đầu đi làm việc của mình, tôi gãi đầu xấu hổ.

“Hera? Đúng là cô rồi.” Giọng đàn ông trầm đục vui vẻ vang lên từ trên bờ.

“Carl? Chào anh, đã lâu không gặp.” Tôi vui vẻ chào hỏi, anh chàng này vẫn không có gì thay đổi so với mấy ngày trước.

“Cô đến tìm tôi sao?”

“Không! Em trai tôi muốn đến đây chơi nên tôi đưa nó đến.”

“À, vậy sao.” Carl tiếc nuối nói: “Mau lên bờ đi, chúng ta đi uống vài chén nhé.”

Tôi gật đầu, nhún người nhảy lên chỗ anh ta đứng. Carl giật mình lùi lại đằng sau mấy bước, sau đó trầm trồ khen ngợi: “Hera, cô quá lợi hại rồi đó, bờ đá này cao ít nhất cũng 20m, vậy mà cô có thể nhảy lên một cách dễ dàng như thế.”

Tôi nhếch miệng cười ngốc nghếch, thật ra tôi chả hiểu anh ta đang nói cái quái gì cả? Cái gì mà 20m, bình thường chỉ cần nhún người, tôi có nhảy qua cả một ngọn núi nhỏ, cái bờ đá bé tẹo này thì có là gì.

Carl dắt tôi vào thành phố, suốt đoạn đường đi tôi trầm trồ ngưỡng mộ, bên trong thành phố rất kiên cố với các bức tường đá cao lớn, trạm gác trên cao có người canh phòng cẩn mật. Con đường chính dẫn vào thành được lát đá hoa cương trơn nhẵn sang trọng, rất nhiều ngôi nhà lớn nhỏ xây dựng, mọc san sát hai bên đường, các cửa hàng trang trí hoa lệ bày bán đủ mặt hàng bên trong. Dòng người trên đường đông đúc, mặc đủ các trang phục kỳ quái nhưng đa số đều khoác áo choàng mũ trùm dài tối màu bên ngoài, nhìn qua Carl ăn mặc thoải mái với áo thun trắng, quần bò màu nâu đậm, mang giày cổ cao, tôi hiếu kỳ hỏi.

“Sao anh không khoác áo choàng?”

“Tôi chỉ khoác áo choàng khi đi săn quái, còn bình thường mặc như vậy cho thoải mái.”

“Ra là thế.”

Nhìn chiếc váy ngắn màu trắng cao trên đầu gối, chân mang giày chiến binh của mình, rồi nhìn mấy cô gái mặc váy sặc sỡ lòe loẹt đầy màu sắc đằng kia, tôi nghĩ không biết mình có nên mua vài bộ mặc cho giống họ không nhỉ?

“Thằng bé không thể đi được sao? Tôi thấy cô lúc nào cũng bế nó.” Carl thắc mắc nhìn Haris trên tay tôi.

“Không phải, tôi sợ nó gặp nguy hiểm.” Tôi phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Haris cho đến khi thằng bé đủ trưởng thành.

“Đùa sao? Trẻ con ở đây ba tuổi đã biết tự mình kiếm ăn rồi đấy, cô bảo bọc em mình quá mức chỉ khiến thằng bé yếu đuối hơn thôi.”

“Thật sao?” Tôi quay đầu hỏi Haris, thằng bé do dự rồi gật đầu.

“Trẻ con nên vui đùa chạy nhảy như vậy chúng mới có khả năng chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này.” Carl vỗ vai tôi khuyên nhủ.

Do dự chốc lát, tôi để Haris xuống đất, để thằng bé tự đi. Tuy nhiên tôi vẫn lo lắng nắm chặt tay nó. Carl nhìn hành động của tôi buồn cười nói: “Hera, tôi chưa thấy người chị nào lại thương em như thế, cô đúng là người chị tuyệt vời.”

Tôi âm thầm khinh bỉ anh ta, anh thì biết cái gì chứ. Nếu thằng bé có chuyện gì tôi sẽ bị Tổng Lãnh làm thịt mất thôi, chỉ cần nghĩ đến gương mặt hiền hòa nụ cười đầy nắng của ngài ấy, lông tơ tôi tự khắc dựng ngược lên rồi.

Cúi đầu nhìn Haris mút tay ngó dáo dác hiếu kỳ, tôi yêu thương vỗ đầu thằng bé. Chúng tôi bước vào một ngôi nhà khá rộng rãi và đông người ngồi xung quanh, mùi thức ăn thơm nồng xộc vào mũi làm tôi và Haris nuốt nước bọt. Mấy hôm rồi chúng tôi chỉ ăn thức ăn qua loa nhạt nhẽo, bây giờ ngửi được mùi thức ăn chế biến công phu thơm phức, không kiềm được phấn khích.

“Ngồi đi.” Carl dắt chúng tôi đến bàn ăn gần cửa sổ, vẫy tay gọi vài món ăn rồi quay sang hỏi tôi: “Cô muốn dùng gì?”

Tôi chớp mắt suy nghĩ, tôi đâu biết ăn gì? Đó giờ tôi rất ít khi ăn nên không biết bản thân thích ăn gì, quay sang hỏi ý Haris, thằng bé cũng lắc đầu không biết.

“Kêu thứ gì thật nhiều, thật ngon là được.”

“Vậy cho thêm ba phần thịt bò và thịt cừu nướng muối.”

Trong lúc chờ thức ăn, tôi quan sát xung quanh, bàn ghế làm bằng gỗ tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, chì ngón tay lên bàn kiểm chứng, quả nhiên không có tí vết bẩn nào. Mọi người xung ăn uống vui cười, không khí trong quán rất nhộn nhịp, đông đúc.

“Ở đây gọi là gì?” Tôi ngờ nghệch hỏi Carl.

“Quán rượu.”

“Có rượu hả?” Lại một câu hỏi ngu ngốc.

“Tất nhiên là có rồi, cô muốn uống một ít không?” Carl chỉ vào quầy rượu giữa sảnh, trên đó bày đủ thứ loại rượu đủ màu sắc, tôi gật đầu tán thành. Trước kia trên Thiên Đường tôi chỉ mới uống rượu táo do chính mình ủ, bây giờ có cơ hội thử rượu do con người làm, thật thú vị.

Carl cười cười đi lại quầy rượu lấy mỗi thứ một ít bưng lại bàn chúng tôi nói: “Đây, rượu ở đây là ngon nhất toàn thành phố đấy.”

Tôi nếm thử một ít rượu màu đỏ đục, hương thơm của nho lan tỏa trong miệng, vị chát nhẹ cay nồng, nuốt xuống còn có chút ngọt nhẹ ở cổ, tôi thích thú uống cạn ly. Haris bên cạnh nhìn biểu hiện hài lòng của tôi cũng muốn thử, tôi rót một ly cho thằng bé.

“Cô sợ em mình chạy nhảy bị thương nhưng lại cho thằng bé uống rượu sao?”

“Có gì không ổn hả?”

“Không, chỉ là tôi thấy cách nuôi dạy của cô rất đặc biệt.”

Tôi chớp mắt nhìn anh ta, thứ rượu đỏ rất ngon nên tôi chia một ít cho Haris, có gì sai hả? Chuyển sang rượu có màu vàng nhạt, vị chua chua của trái cây nhưng lại không biết của loại nào, không cay có chút ngọt, tôi lại rót thêm một ít cho Haris.

“Hera, nếu cô uống nhiều loại một lúc như thế sẽ rất dễ bị say đấy.” Carl lên tiếng nhắc nhở, nhìn tôi uống hết loại này đến loại khác, anh ta tốt bụng nói.

“Say?”

“Phải, đừng nói với tôi rằng cô không biết cảm giác say là gì nhé.”

“Ừm.” Đúng là như thế thật, trước kia uống rất nhiều rượu táo, ngoài cảm giác chua ngọt cay nồng ra tôi chẳng cảm nhận được thứ gì khác.

“Lạy Chúa tôi! Hera, cô đúng là trâu bò mà.”

“Trâu bò?” Ví tôi là súc vật sao, cái tên chết dẫm này.

“Không, ý tôi là cô rất cừ, rất giỏi.” Thấy sắc mặt tôi không tốt, Carl vội vã giải thích, nhìn nụ cười ngốc nghếch của anh ta, thôi, tôi chả thèm chấp.

Thức ăn thơm ngào ngạt được dọn lên, từng đĩa thức ăn tỏa ra mùi thơm quyến rũ, tôi âm thầm nuốt nước miếng, còn hai mắt Haris sáng rỡ nhìn chúng, thằng bé kích động níu chặt váy tôi nhưng ánh mắt thì không dời khỏi đĩa thức ăn.

“Ăn đi, chắc hẳn hai người rất đói.” Carl nhìn ánh mắt thèm thuồng như sói đói của chúng tôi cười khổ.

Như được lệnh ân xá, tôi và Haris ra sức càn quét một bàn đồ ăn, quả thật thức ăn của loài người rất ngon, tôi ăn mãi mà chẳng thấy no. Haris bên kia cũng ra sức ăn nhiệt tình, Carl lắc đầu nhìn tướng ăn hầm hố của bọn tôi.

“Hai người muốn ăn gì thêm không?”

“Được chứ?” Tôi nhét đầy một miệng đồ ăn, hai mắt sáng rực nhìn anh ta, Carl anh đúng là thiên thần, ý nhầm, anh đúng là người tốt. Haris đang ăn cũng nhìn Carl bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.

“Tất nhiên là có thể. Hai người muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Nhìn nụ cười sáng choang của Carl, tôi có cảm giác như mình sắp bị bán.

Carl nhanh nhẹn gọi thật nhiều đồ ăn, trên bàn chén đĩa chất cao như núi. Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn qua, chụm đầu xì xầm bàn tán.

“Ăn kinh thế.”

“Chậc! Nhìn gương mặt xinh đẹp thế kia mà ăn khiếp quá.”

“Cô gái đó thật đẹp, còn đẹp hơn cả Jessica Mord, con gái chủ Thương hội nữa đấy.”

“Thật muốn bao nuôi.”

“Ngươi có khả năng hả?” Quần thể dân chúng đồng loạt khinh bỉ.

Tôi không quan tâm bọn họ nói gì, thứ hiện giờ gây chú ý cho tôi chỉ có đống thức ăn trên bàn. Ăn uống thỏa thuê, tôi ợ một tiếng xoa bụng căng tròn của mình.

“Ăn no rồi chứ?”

“Ừm.” Tôi híp mắt thõa mãn liếm môi, hành động vô ý của tôi dẫn đến một trận hít không khí của mọi người trong quán, Carl đỏ mặt trừng mắt nhìn bọn họ.

“Hera, cô thấy thức ăn có ngon không?”

“Ngon.”

“Có muốn mỗi ngày đều được ăn ngon như thế này không?”

“Muốn chứ.”

“Vậy gia nhập lữ đoàn bọn tôi nhé?”

“Ờ.” Ý, khoan đã. Tôi giật mình tỉnh mộng, đáng tiếc quá muộn, tôi đã trót trao thân cho thức ăn mất rồi, một lời đã định hận ngàn thu.

Carl cười híp mắt vì thực hiện ý đồ, tôi căm phẫn quay đầu đón gió rơi lệ, tại sao tôi lại bất cẩn như thế kia chứ! Vì ăn mà bán mình. Thượng Đế của con ơi, con xin lỗi người.

“Đi thôi, tôi dắt cô đến trung tâm Thương hội đăng ký thành viên.” Carl nhiệt tình lôi kéo, tôi bực tức nắm tay Haris lẽo đẽo đi sau mông anh ta.

Suốt đoạn đường đi, Carl vui vẻ giới thiệu cho chúng tôi từng ngóc ngách trong thành phố, nơi nào bán đồ ăn ngon nhất, nơi nào sửa chữa chế tạo vũ khí tốt nhất và cả nơi nào có những cô nương xinh đẹp nhất, hình như anh ta quên mất giới tính của tôi rồi thì phải. Đi dạo gần hết thành phố, Carl đưa chúng tôi tới Thương hội.

“Đăng ký cho cô gái này vào đội của tôi.” Carl để hai đồng tiền vàng lên bàn cho người ghi chép.

“Tên?” Cô nàng ngồi bàn liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục gõ chữ.

“Carl Waston – Tổ đội 389 – Lữ đoàn 125.”

“Tên?” Cô nàng ngồi bàn lặp lại câu hỏi vừa nãy, Carl nhìn tôi đầy mong mỏi.

“Hera.”

“Họ?” Cô nàng ngồi bàn liếc tôi một cái, ánh mắt cô ấy thoáng kinh ngạc rồi trở lại bình thường.

“Không có.”

“Tuổi?”

“Không nhớ.” Tốt nhất không nói thì hơn, bằng không người ta sẽ lại nhìn tôi như nhìn quái vật mất.

“Giới Tính?”

“……..” Cô mù à?

Cô nàng ngượng ngùng chớp mắt, mấy phút sau Carl đưa cho tôi tấm thẻ ghi thông tin của tôi trên đó: Hera – Tổ đội 389 – Lữ đoàn 125. Vậy là tôi chính thức gia nhập đội săn quái của Carl. Xong xuôi mọi việc, anh ta dẫn tôi đến làm quen các thành viên khác trong đội, mọi người đều gặp qua nên không quá khó khăn trong việc chào hỏi.

Là thành viên nữ duy nhất của đội, mọi người ưu ái nhường hẳn cho tôi một phòng riêng. Dọn dẹp lại phòng ốc, tắm rửa sạch sẽ cho Haris sau đó ôm thằng bé đi ngủ, mệt mỏi cả ngày nên vừa nằm xuống giường Haris đã ngủ say.

Nhàm chán không có việc gì làm, tôi đổ đống đồ trong túi trữ vật ra sắp xếp lại, mớ châu báu trong túi nương theo ánh đèn sáng choang cả phòng, trái tim Hydra tỏa ra ánh sáng ma mị trơ trọi nằm ở góc phòng, cầm nó lên săm soi, tôi xuýt xoa quả nhiên là hàng tốt, bán thứ này đi chắc cũng được một khoản khá khẩm, nghĩ đến đống tiền vàng lấp lánh mời gọi, tôi cười không khép được miệng.

Trên Thiên Đường, nhìn nụ cười bỉ ổi hám lợi của Hera, Tổng Lãnh Thiên Thần Michael vỗ trán ngán ngẩm, ông không thể hiểu tại sao người xuất sắc nhất trong các thiên thần lại có đam mê đặc biệt với tiền tài như vậy, phải chăng lúc Đấng Toàn Năng tạo ra cô ấy, ngài đang trăn trở khủng hoảng tiền tệ ở nhân gian.

Hera cười híp mắt ngân nga ca khúc trên Thiên Đường, giọng hát trong trẻo du dương hơn cả tinh linh êm dịu vang lên trong đêm tối. Mọi người trong nhà ngẩn ngơ lắng nghe, tuy họ không biết nhiều về Hera nhưng chỉ cần giọng hát và gương mặt hại nước kia thôi cũng đủ khiến đàn ông mê mệt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện