Kiêu Ngạo

Chương 35



Câu hỏi này của Đinh Tễ có hơi đột ngột, hoàn toàn không có liên quan gì tới nội dung trò chuyện của bọn họ trên đường tới đây, Lâm Vô Ngung gần như không kịp phản ứng, không biết tại sao suy nghĩ của Đinh Tễ lại đột nhiên nhảy tới tận đâu.

Cái giá sách kia.

“Cậu thực sự làm sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Giá sách lần trước nói tới ấy?”

“Nếu như cậu không cần, tôi không làm nữa.” Đinh Tễ dụi dụi mũi.

Lâm Vô Ngung không nói gì, qua một lát mới ngả người về phía trước: “Thật sự làm sao?”

Đinh Tễ cau mày một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu: “Làm sắp xong rồi.”

“Cần.” Lâm Vô Ngung lập tức nói, “Tôi cần.”

Đinh Tễ nâng cằm, nhìn chằm chằm anh trong ánh mắt đều là sự tìm tòi.

Lâm Vô Ngung dựa vào ghế, uống một ngụm trà sữa.

Anh không bất ngờ với phản ứng này của Đinh Tễ, bởi vì phản ứng của anh cũng có hơi kỳ quái, đa số người sẽ không có thái độ đối với chuyện “tôi làm quà tặng cho cậu” giống như anh.

Sau mấy giây, Đinh Tễ thông minh mẫn cảm quả nhiên mở miệng hỏi một câu: “Anh Vô Ngung, có phải anh chưa từng nhận quà mà thủ công người khác tặng đúng không?”

Lâm Vô Ngung suy nghĩ, hắng giọng: “Có nhận thiệp thủ công, khi học lớp một, có một lần giáo viên yêu cầu làm một tấm thiệp thủ công tặng bạn cùng bàn.”

Đinh Tễ đột nhiên cười lên, trà sữa trong tay cậu cũng bị cậu cười bóp tràn ra đầy tay.

Lâm Vô Ngung cũng bật cười, rút tờ giấy đưa cho cậu.

Trước mặt Đinh Tễ anh sẽ không che giấu bản thân, cũng sẽ không để ý Đinh Tễ biết một chuyện quá khứ không vui nào đó của anh, tuy rằng khi nói ra, nội tâm anh không phải không có chút dao động nào.

Đinh Tễ cười một lát, cầm giấy lau sạch sẽ trà sữa trên tay, đột nhiên ngưng cười, nhìn anh: “Nhóc đáng thương.”

“Nói chuyện chú ý chút đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Ở chỗ của chúng ta tôi cũng có địa vị xã hội nhất định, cậu chú ý chút đi.”

Đinh Tễ đột nhiên lại cười ngất: “Có phải cậu nhìn lén cái meme mà tôi đăng trên khoảnh khắc không!”

“Cái đó nên là meme thuộc về riêng tôi.” Lâm Vô Ngung lạnh lùng nói.

“Cậu đâu chỉ có địa vị xã hội nhất định ở địa phương,” Đinh Tễ cười, “Ở tỉnh chúng ta, chưa biết chừng còn ở cả nước cậu đều có địa vị xã hội nhất định rồi, không cẩn thận còn là thủ khoa toàn quốc.”

“Không cần.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ lại cười một hồi rồi mới lau mắt: “Ôi.”

“Còn bao lâu nữa thì mới làm xong giá sách?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Có phải quét sơn không?”

“Không quét sơn, quét sơn không đẹp.” Đinh Tễ nói, “Tôi đánh bóng là được rồi, đảm bảo trơn không dính tay, mười năm không hỏng.”

“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ chậc một tiếng.

Lâm Vô Ngung là một người lịch sự, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc nói câu cảm ơn như vậy, trong câu cảm ơn này không chỉ hàm chứa nội dung đơn giản là lịch sự.

Lâm Vô Ngung chưa bao giờ nhận được quà thủ công cũng không có gì lạ, đó là những thứ đồ mà bạn bè tốt mới tốn tâm tư để làm.

Với tính cách của anh, anh có thể nói chuyện đùa cợt với tất cả mọi người, ai cũng sẽ đều cảm thấy anh là một người ấm áp dễ gần, còn có thể phát hiện một mặt khác trong sự tự tin có sự kiêu ngạo, không có khuyết điểm gì rõ ràng, ai ai cũng yêu quý Lâm Vô Ngung.

Nhưng đa số mọi người cũng chỉ dừng lại ở đó, không thể tiến gần thêm.

Nếu như Lâm Vô Ngung không nói cảm ơn, Đinh Tễ cũng chỉ đoán tới đây thôi.

Lâm Vô Ngung nói cảm ơn, còn rất nghiêm túc, cộng thêm hai từ “thật sao” ở phía trước.

Đinh Tễ cảm thấy, trừ việc chưa từng được nhận tặng đồ thủ công ra, có lẽ Lâm Vô Ngung còn chưa từng mong đợi có người tặng anh món quà như vậy, giá sách nhỏ đã bị anh cố ý không nhắc tới, nếu như cậu không nói, có thể Lâm Vô Ngung sẽ không bao giờ hỏi lại.

…. Thực sự là một nhóc đáng thương.

“Vậy tôi mang qua đó nhé,” Lâm Vô Ngung ăn một miếng bánh bơ xốp, “Có thể để trong vali không?”

“Được cái mông,” Đinh Tễ  nói, “Cho dù là cái giá sách nhỏ, nó cũng dùng để đặt sách, không phải là cái giá vô cùng nhỏ.”

“Vậy tôi khiêng đi.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Đinh Tễ ngẩng đầu lên vài lần muốn nói hay là tôi đi cùng với cậu, một lần là có thể cầm hết đồ đạc đi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định thôi bỏ đi, cậu phải ở cạnh ông bà nội thêm nữa, lần này đi phải tới năm mới mới có thể về, lớn thế này rồi, cậu chưa từng rời khỏi ông  bà khoảng thời gian dài như vậy.

Vừa nghĩ vậy, thậm chí cậu còn có chút không muốn đi học

Sau khi có điểm là đủ kiểu điền nguyện vọng, giải thích về điền nguyện vọng, bạn học hỏi thăm nhau rồi cùng nhau sầu não, những đôi tình nhân yêu sớm tình cảm sâu nặng đã phải khóc tới hơn ba trăm hiệp, tình cảm không đủ sâu nặng đã chia tay hơn hai trăm lần.

Còn những lần liên hoan tốt nghiệp, du lịch tốt nghiệp.

Mọi người đều rất bận.

Nếu như so sánh, Đinh Tễ rất thoải mái, bố mẹ cậu gần đây đều không quản cậu, đặc biệt là khi biết cậu quyết định báo danh chuyên ngành giống như bọn họ ở trường đại học H, cậu an tâm rúc ở nhà đánh bóng cái giá sách nhỏ kia.

“Tao được nghỉ sẽ tới thăm mày.” Lưu Kim Bằng ngồi xổm bên cạnh trợ giúp cho cậu.

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Có cần phải đưa ông bà tới đó không?” Lưu Kim Bằng hỏi.

“Mày dẫn hả?” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Làm sao tao cứ không yên tâm nhỉ?”

“Mày nói cái khỉ gì vậy.” Lưu Kim Bằng rất không vui, “Ngay cả tao mày còn không yên tâm, vậy mày cũng chẳng có người nào có thể yên tâm được.”

“Có thì vẫn có.” Đinh Tễ thuận miệng nói một câu.

“Lâm Vô Ngung hả,” Lưu Kim Bằng bĩu môi, “Cậu ta cũng không thể đưa ông bà nội qua đó, quan hệ giữa mày và cậu ta có được như hai đứa mình không?”

Không đợi Đinh Tễ nói xong, cậu ta lại giành trả lời: “Không được chứ gì, đúng không.”

“Lẽ nào trọng điểm không phải là cậu ấy không ở bên này không thể đưa sao?” Đinh Tễ nói.

“Ở trước mặt người khác mày có nói đỡ cho tao như này không?” Lưu Kim Bằng nhíu mày hỏi.

“Có,” Đinh Tễ gật đầu, “Cũng không biết là bao nhiêu lần rồi.”

“Đinh Tễ này,” Lưu Kim Bằng lại thở dài, “Tao biết con người Lâm Vô Ngung tốt, tính cách tốt, lại thông minh, có bản lĩnh…”

“Làm sao?” Đinh Tễ ngắt lời cậu ta.

“Mày cũng là người như vậy, thông minh, tích cách làm người khác yêu thích,” Lưu Kim Bằng nói, “Hơn nữa hai người đều có văn hóa, học giỏi, đỗ đại học cao cấp, học chuyên ngành mà tao nghe cũng không hiểu….”

“Lưu Bằng Bằng?” Đinh Tễ nhìn cậu ta.

“Hai người rất xứng….” Lưu Kim Bằng nói.

“Cái gì?” Đinh Tễ mở to mắt.

“Không phải xứng, không phải, là…” Lưu Kim Bằng nhíu mày, “Dù sao cũng rất hợp.”

Đinh Tễ không biết tại sao bản thân lại thả lỏng.

“Nhưng mà!” Lưu Kim Bằng vỗ đùi.

Giấy ráp Đinh Tễ cầm trong tay bị cậu giật mình quăng xuống đất.

“Mày cũng không thể quăng người bạn như tao đi được.” Lưu Kim Bằng nói, “Tuy rằng sau này chắc chắn chúng ta không phải người chung đường, nhưng….”

“Mày nghĩ nhiều quá rồi,” Đinh Tễ ôm lấy bả vai cậu ta, “Lâm Vô Ngung ấy à, tao rất… nhưng tao cũng không tỏ ý tao không cần người bạn như mày, hai người khác nhau mày có biết không, chúng ta lớn lên cùng nhau, trừ mày ra thì tao không có người bạn thứ hai nào như thế, mày là anh em ruột của tao, là cháu ruột của ông bà nội tao, biết không?”

“Nói trước nhé, chỉ vậy thôi, tao không phải là con ruột của bố mày.” Lưu Kim Bằng lập tức nói.

“Nhất định không phải.” Đinh Tễ nói.

Thực sự không phải.

Lưu Kim Bằng là anh em thân thiết, là bạn từ bé, là người bạn cùng lớn lên mà cho dù cậu có ghét bỏ thì vẫn bằng lòng chơi với nhau, cùng nhau bắt nạt người khác, cùng nhau bị người khác bắt nạt, cùng nhau bắt nạt lẫn nhau… chủ yếu là cậu bắt nạt Lưu Kim Bằng, cùng nhau lớn lên, cảm giác giống như người thân.

Lâm Vô Ngung thì khác.

Lâm Vô Ngung không phải là người thân, nhưng cũng không phải cảm giác như anh em thân thiết, nói là bạn bè thì dường như lại không thể đủ.

Vậy rốt cuộc thì là cái gì?

“Là tình yêu sâu sắc thầy dành cho em,” Thầy Lâm vỗ cái túi trên bàn, “Quan hệ của em với gia đình như vậy, có lẽ đi học đại học bọn họ cũng sẽ không chuẩn bị gì cho em, có chuẩn bị thì em cũng không cần, không phải là do thầy nghĩ tới điểm này sao?”

“Vâng.” Lâm Vô  Ngung cười cười, vươn tay muốn cầm cái túi kia qua xem.

“Được rồi, làm chuyện chính trước đi!” Thầy Lâm chỉ màn hình máy tính trước mặt, “Xem lại lần nữa! Kiểm tra lần nữa, xem lại cho rõ ràng, sau đó mới trình lên.”

“Chút nội dung này còn phải nghĩ bao lâu nữa?” Lâm Vô Ngung nói.

“Thận trọng một chút không sao.” Thầy Lâm nói.

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu, lại nhìn nội dung kê khai điền nguyện vọng của mình, sau đó ấn trình.

“Thoát ra rồi vào lại lần nữa.” Thầy Lâm chỉ huy anh.

“Tại sao?” Lâm Vô Ngung thoát ra sau đó lại đăng nhập.

“Lỡ như không trình thành công thì sao! Phải xác nhận lại một lần nữa,” Thầy Lâm đi tới bên cạnh màn hình nhìn, “Được, không thành vấn đề, đợi giấy báo thôi, có lẽ của em và Hứa Thiên Bác sẽ tới cùng lúc.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung duỗi hông, lấy điện thoại ra.

Buổi sáng Hứa Thiên Bác đã gửi tin nhắn cho anh nói điền xong rồi, ngành Kỹ thuật hàng không vũ trụ, nếu không phải thầy Lâm nhất định bắt anh về rồi mới tới nhà anh điền, buổi sáng anh đã điền xong rồi.

Anh cầm điện thoại, chụp màn hình gửi cho Đinh Tễ.

– Tôi đã điền xong rồi.

– Tôi cũng đã điền xong rồi.

Đinh Tễ mở nguyện vọng đã trình, cơ học ứng dụng.

Sau đó cũng cầm điện thoại chụp hình gửi cho Lâm Vô Ngung.

– Thoát ra đăng nhập lại kiểm tra xem đã báo xong chưa.

– Ừ.

Đinh Tễ làm theo lời Lâm Vô Ngung nói thoát ra rồi vào lại, sau khi kiểm tra xác nhận xong mới tắt máy tính.

– Đừng để người khác biết mật mã.

– Có thể cho ai biết được đây.

Đinh Tễ bật cười.

– Bố mẹ cậu, cẩn thận chút không sai.

Lâm Vô Ngung nói rất thẳng thắn, đối với việc anh không tin tưởng hành vi của bố mẹ cậu như vậy, cậu không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn vui vẻ.

– Tôi rất cẩn thận, yên tâm đi.

– Lát nữa tôi đi lấy đồ, sáng mai đi xe sớm, tối nay tôi phải thu dọn xong.

Lúc này Đinh Tễ không hề do dự, cậu lớn như vậy rồi cũng chưa từng rối rắm như vậy, suy nghĩ tới lui cũng không rõ nguyên nhân vì sao, cậu quyết định tùy ý, ai muốn suy nghĩ người ấy đi mà suy nghĩ, dù sao cậu cũng không định nghĩ thêm gì nữa.

– Buổi tối cậu ở nhà tôi là được, có thể bớt một lần chuyển hành lý, sáng ngày mai tôi còn có thể tiễn cậu.

“Bà nội –” Đinh Tễ dựa vào ghế, ngửa đầu về sau hét về phía phòng khách, “Buổi tối bà làm chút gì ngon ngon nhé, thần tiên nhỏ tới chơi, tối nay ở lại đây, sáng sớm ngày mai cháu đưa cậu ấy tới nhà ga…”

“Tại sao nó lại đi vào thời gian này?” Ông nội ở phòng khách tò mò hỏi.

“Cậu ấy nhận việc phải qua đó, chính là điều khiển máy bay không người lái ấy.” Đinh Tễ nói, “Kiếm tiền.”

“Hả?” Bà nội đi qua, “Vậy đi làm luôn hả? Nó thi trượt rồi?”

“Bà nói linh tinh gì vậy?” Đinh Tễ lại gào, “Cậu ấy là thủ khoa của một tỉnh, trượt xuống đâu được?”

“Thủ khoa, thủ khoa, thủ khoa,” Bà nội tấm tắc mấy tiếng, “Cháu là thủ khoa hả, cháu là á khoa, cả ngày treo chữ thủ khoa ngoài miệng, cháu cũng chẳng phải thủ khoa.”

Đinh Tễ cười hi hi vui vẻ rất lâu: “Thủ khoa thì có làm sao, lát nữa thủ khoa còn tới nhà chúng ta ăn chực cơm, còn nằm giường ngủ gối đầu của cháu.”

Lâm Vô Ngung gọi xe xuống dưới tầng nhà Đinh Tễ, sớm hơn thời gian đã hẹn khoảng nửa tiếng, anh đứng bên dưới do dự nên ngồi ở đây đợi một lát hay là trực tiếp gọi điện thoại cho Đinh Tễ.

Anh không ngờ rằng hôm nay đường không tắc chỗ nào.

“Ha lu…” Trên tầng truyền tới tiếng hét.

Là giọng của Đinh Tễ.

Vọng lại giữa mấy dãy nhà, có vẻ đặc biệt vang dội.

Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, nhìn thấy Đinh Tễ đang ló đầu ra ngoài cửa sổ.

Anh muốn đáp lại một tiếng, nhưng ngại không dám hét như vậy, chỉ có thể vẫy vẫy tay.

“Sao không gọi điện thoại cho tôi…” Đinh Tễ tiếp tục hét.

“Không biết số điện thoại của cậu…” Không biết từ căn phòng nào có người đáp lại.

“Cút đi!” Đinh Tễ cười mắng một câu, lại hét xuống dưới tầng, “Cậu đợi nhé, tôi xuống cầm giúp cậu!”

“Không….” Lâm Vô Ngung muốn nói không cần, cũng không có bao nhiêu đồ, bản thân tự lên là được, nhưng khi há miệng ra cảm thấy thực sự có hơi xấu hổ, vì thế lại ngậm miệng lại.

Nghe cảm thấy được câu từ chối này vô cùng vô tình.

Đinh Tễ rụt đầu về sau khung cửa sổ, anh nghĩ ngợi lại cảm thấy lời từ chối vô tình như vậy sẽ khiến cho Đinh Tễ mất mặt.

Vì thế anh hắng giọng, ngẩng đầu: “Đinh Gà…”

Sau khi hét xong, anh lập tức ngậm miệng lại.

Có lẽ là cả đời này anh cũng chưa từng lớn tiếng hô như vậy, còn ngửa đầu hét, chữ “Tễ” bị hỏng âm, ngay cả giọng cũng lạc tới đâu rồi.

Đinh Tễ lại ló đầu ra ngoài cửa, lần này cánh tay của Đinh Tễ cũng vươn ra, cậu chỉ vào Lâm Vô Ngung, gằn giọng rít lên: “Cậu im miệng cho tôi!”

Lâm Vô Ngung gật đầu.

Mười mấy giây sau, anh nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm của Đinh Tễ truyền tới từ hành lang, nghe tiếng động, có lẽ là nhảy xuống hai bậc thang cuối cùng.

“Lâm Vô Ngung, cậu muốn đánh nhau hả?” Đinh Tễ phi ra khỏi hành lang như gió cuốn.

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nhịn cười, “Tôi không cố ý, họng tôi không tốt…”

“Cậu đợi tôi xuống là được rồi, cậu nhất định phải gọi tên tôi làm gì?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.

“Tôi muốn nói cậu không cần phải xuống, tôi tự xách lên là được, cũng không nhiều đồ.” Lâm Vô Ngung tiếp tục nhịn cười.

“Vậy cậu trực tiếp đi lên là được, hai chúng ta có thể gặp nhau ở giữa.” Đinh Tễ nói.

“Cậu xuống nhanh như vậy, có lẽ tôi còn chưa lên được một tầng đã gặp cậu rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Như vậy vẫn phải đi lên sao.”

“Nếu như không phải vì chạy xuống mắng cậu thì tôi cũng không chạy nhanh như vậy!” Đinh Tễ xách vali của anh lên, xoay người đi vào trong hành lang, đi được mấy bước đột nhiên bật cười, “Đậu, giọng nói chuyện của cậu bình thường rất hay, tại sao lại rống không ra hơi vậy?”

“Không biết,” Lâm Vô Ngung hắng giọng, “Mấy ngày nay cậu bốc hỏa hả?”

“Lát nữa uống ít trà hoa cúc, bà nội tôi pha đấy, cũng không biết là loại hoa cúc nào, đắng làm tôi phát khóc, cậu giúp tôi uống một nửa.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Thần tiên nhỏ tới rồi.” Bà nội vừa bận rộn trong nhà bếp vừa gọi, “Trên bàn có hoa quả, ăn trước chút đi, ông nội còn mua cả một đống đồ ăn vặt cho hai đứa.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung dựa vào bên cửa bếp, nhìn vào bên trong, “Bà có cần giúp gì không ạ?”

“Ôi chao, cháu có thể đừng giúp không,” Bà nội vội vàng xua tay, “Lần trước cháu đập dưa chuột làm trần nhà cũng dính vụn dưa chuột, Đinh Tễ phải bắc thang lên mới lau khô.”

“… Không thể nào?” Lâm Vô Ngung vô cùng ngạc nhiên.

“Hai đứa cứ chơi đi, hai đứa vào nhà bếp bà lại phải dọn dẹp ba tháng.” Bà nội ghét bỏ đẩy anh vào phòng khách.

“Đi thu dọn đồ trước đi.” Đinh Tễ đi vào phòng cô út, “Tôi để máy bay của cậu ở đây.”

Lâm Vô Ngung theo cậu vào trong phòng, lục lọi trong cặp sách, chạm vào cái túi nhỏ kia, nhưng không lập tức lấy ngay ra ngoài.

“Làm gì thế?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Tôi làm thứ này cho cậu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Thứ gì?” Đinh Tễ lập tức đi qua, “Cậu làm hả? Thủ công?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Kẹp sách sao?” Đinh Tễ hỏi.

Lâm Vô Ngung bật cười: “Sao cậu lại như thế?”

“Đó là thứ gì?” Đinh Tễ có chút tò mò kéo cặp sách, “Lấy ra cho tôi xem nào.”

Lâm Vô Ngung lấy ra túi giấy kia, nhưng không đưa ngay cho Đinh Tễ: “Cái này hả… làm không đẹp, thất bại rất nhiều lần.”

“Đưa cho tôi.” Đinh Tễ vươn tay ra.”

“Màu sắc không đẹp, không chính xác,” Lâm Vô Ngung không đưa cho cậu, cầm túi giấy tiếp tục nói, “Trước đây tôi cũng chưa từng làm loại thủ công này, ngay cả bài tập thủ công hồi tiểu học tôi cũng không đạt chuẩn.”

“Đưa tôi.” Tay Đinh Tễ run run.

“Đừng cười nhé.” Lâm Vô Ngung nói, “Thật sự không thể so được với giá sách nhỏ của cậu….”

“Đưa tôi!” Đinh Tễ gào.

Lâm Vô Ngung để túi giấy lại vào trong cặp sách, nhìn cậu.

“Mau đưa tôi.” Đinh Tễ vẫy tay.

Lâm Vô Ngung cười, đặt túi giấy lên tay cậu.

Đinh Tễ cẩn thận ước lượng, túi giấy chỉ to bằng bàn tay, có hơi nặng, hơn nữa còn là thứ đồ hình tròn, cậu nắm túi giấy trong tay, xoa nắn bên ngoài cái túi.

“Ôi,” Lâm Vô Ngung lập tức búng lên mu bàn tay cậu, “Đừng bóp.”

“Xì…” Đinh Tễ xì một tiếng, “Nhẹ thôi!”

Lâm Vô Ngung không nói gì.

Cậu cúi đầu mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong có một cục gì màu đen, bên trên còn có tô điểm màu xanh và đỏ.

Trước khi còn chưa nhìn thấy thứ này là gì, cậu đã ngửi được một mùi hương đặc thù, mùi này cậu tương đối quen thuộc, dù sao cũng đã từng chém gió tới.

“Đất sét?” Cậu vươn tay kẹp lấy khối đen đen, “Cậu nặn hả? Nặn gì thế?”

“Cậu nhìn xem.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ có chút kích động lấy cục đen đen ra, đặt trong lòng bàn tay.

Nhưng không nhìn ra được đây là gì.

Màu đen, hình tròn, bên trên có một đoạn màu đỏ, còn có cả một khối màu vàng và hai khối màu xanh đối xứng.

“Đây là thứ gì?” Đinh Tễ híp mắt giơ lên trước mắt nhìn trái nhìn phải.

“Đè méo rồi…” Lâm Vô Ngung vươn tay cẩn thận nắn khối nhỏ màu vàng, nắn cho nó nhọn ra.

Đinh Tễ nháy mắt nhận, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lâm Vô Ngung?”

“Tôi không cố ý đâu,” Lâm Vô Ngung nói, “Chủ yếu là tôi đã thử những cái khác rồi, đều quá phức tạp, chỉ có cái này có thể vo tròn, hơn nữa có thể tham khảo con gà con lần trước tôi tặng cậu….”

Đinh Tễ không nói gì, trừng mắt nhìn chằm chằm anh mấy giây, vươn tay ôm lấy anh, mũi lại bắt đầu chua: “Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện