Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 2: Người đến chắc chắn không phải loại lương thiện, Tống Úc gian nan đối phó



Mắt hai mí chống cùi chỏ lên đệm, lông mày nhíu chặt, có vẻ như muốn ngồi dậy, Tống Úc vội vàng đi tới, “Cậu nằm nghỉ ngơi trước đi.”

“Điện thoại của tôi đâu?” Mắt hai mí hỏi.

“À,” Tống Úc lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại nắp gập nặng nề đưa tới, “Cái này thật sự là của cậu à?”

Mắt hai mí không nói gì, lúc định duỗi tay nhận điện thoại phát hiện trên tay mình quấn đầy băng vải, lại đổi sang tay trái.

Tống Úc thấy hắn vừa tỉnh dậy đã nóng lòng tìm điện thoại như vậy, xem chừng có lẽ là di vật gì đó mà người trong nhà để lại, anh có phần xấu hổ.

“Xin lỗi nhá, tối hôm qua tôi đã thử rồi, không thể khởi động máy, chắc là hỏng rồi, nhưng tôi sẽ nghĩ cách cố gắng sửa lại giúp cậu, ” Tống Úc nghĩ ngợi lại bổ sung, “Nhưng điện thoại của cậu hơi cũ, đoán chừng cũng không mua được linh kiện, quay về không sửa được thì tôi đền cho cậu một cái mới?”

Mắt hai mí không tiếp lời này, hỏi thẳng: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một lát được không?”

“À, được chứ.” Tống Úc mở khóa điện thoại rồi đưa cho hắn.

Mắt hai mí nhận lấy điện thoại sau đó lật qua lật lại nhìn cả buổi cũng chậm chạp không gọi điện. Tống Úc không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Cái này… phím quay số điện thoại ở đâu?” Mắt hai mí hỏi.

Tống Úc chợt trợn mắt nhìn hắn một lát.

Con mẹ nó không phải người này xuyên qua đấy chứ!

“Chỗ này.” Tống Úc mở bàn phím quay số.

“Sau đó thì sao?” Mắt hai mí hỏi.

“Chọc màn hình chứ sao!” Tống Úc thật sự bất lực, “Dãy số bao nhiêu, tôi gọi giúp cậu.”

Sau khi Tống Úc bấm giúp hắn vẫn cảm thấy không yên lòng, lại áp điện thoại vào bên tai hắn nói: “Cứ thế nghe là được.”

“Cái này tôi biết.” Mắt hai mí khó khăn kéo tôn nghiêm.

Tống Úc di chuyển một băng ghế nhỏ ngồi xuống.

Theo lý mà nói lúc này anh nên lảng tránh, nhưng anh thật sự rất tò mò người này rốt cuộc có lai lịch gì.

Thậm chí có một số suy đoán theo thuyết âm mưu hắn gọi điện thoại có phải là muốn gọi người tới đây hay không?

Nếu có một đám người tới thì phải giải quyết chuyện này như thế nào?

Sẽ lừa tiền hả?

Trong đầu của anh tự động hiện ra N hình ảnh người trong giang hồ[1] mặc áo da áo jacket vác gậy xếp thành một hàng đi về phía anh.

[1] gốc là 古惑仔: tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa… Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ hai của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang. (Wikipedia)

Một lát sau, mắt hai mí để điện thoại xuống, xem ra không có ai bắt máy.

Tống Úc thở phào nhẹ nhõm.

Mắt hai mí chọc màn hình một lát, gọi lần nữa.

Học nhanh thế!

Lần này chưa đổ chuông được bao lâu đã có người nghe, mắt hai mí mở đầu bằng hai câu thô tục.

Hai chú giường bên cạnh đang thảo luận xem cơm trưa nên ăn gì đột nhiên ngậm miệng, nhìn lại, vẻ mặt giật mình.

Biểu cảm trên mặt Tống Úc cũng chả khác mấy, hơi hơi rời tầm mắt.

Rất muốn nói một câu, tôi không quen biết người này, tôi thật sự không biết mà…

Mắt hai mí không thèm để ý chút nào, nói tiếp, “Bây giờ bố mày đang ở bệnh viện, mẹ kiếp, tối hôm qua vừa tách ra với chúng mày đã bị người ta cướp.”

Tống Úc hơi sững sờ, nhìn hắn.

Bị người ta cướp.

Không thể chứ.

Bất kể từ mặt mũi đến dáng người đến khí chất đến giọng điệu, cũng giống như là kẻ đi cướp bóc kia.

“Số tiền lấy từ chỗ tên trọc cũng bị cướp,” Mắt hai mí cau mày, trên mặt viết đầy khó chịu, “Con mẹ nó bây giờ tao đang ngoài nghi là người của tên trọc cướp, tao nói mà, lúc hắn đưa tiền sao sảng khoái thế kia, đoán chừng đã tính toán đen ăn đen[2]…”

[2] đen ăn đen: một bên trong hoạt động phi pháp dùng thủ đoạn ép buộc vũ lực, uy hiếp để chèn ép bên kia

Đen ăn đen?

Ngay từ lúc đầu Tống Úc đã cảm thấy người này rất không bình thường.

Chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh lại không phải quan tâm vết thương của mình, không quan tâm chi tiết tai nạn xe cộ mà là gọi điện thoại.

Nếu nói là để liên lạc với người nhà báo bình an vậy thì bình thường, nhưng toàn bộ nội dung nói chuyện đều xoay quanh tiền tiền tiền, hơn nữa giọng nói bất thiện.

Anh đã nắm chắc hình tượng về tên côn đồ này.

“Mười giờ hơn tối hôm qua, khoảng sáu bảy người, tao không thấy rõ mặt, bọn nó từ trong ngõ đột nhiên lao ra, chắc chắn đã mai phục trước.” Mắt hai mí kéo cao âm điệu, “Con mẹ nó chơi thẳng một gậy luôn, suýt nữa đánh ngã bố mày.”

“Vẫn tốt, không bị thương nhiều lắm,” Khi Mắt hai mí nói đến đây sờ trán một cái, “Chắc trên đầu trầy tí da, hơi đau, *** mẹ nó, quay về để tao biết là thằng nào làm tao không tháo cánh tay hắn thì không được.”

Hai chú bên cạnh nghe lời này xong đều quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.

Toàn bộ quá trình Tống Úc cũng không dám thở, thật sự là hối hận hôm qua không ở lại nhà đồng nghiệp thêm hai phút, bằng không thì sẽ không gặp phải chuyện như vậy.

Càng hối hận tối hôm qua không để lại ít tiền rồi chạy.

Anh nhìn đôi mắt của mắt hai mí có thể bắn ra tia lửa, hoàn toàn không dám nói, chuyện là, anh bạn, trên đầu cậu khâu chín mũi… mặt mày trầy xước… còn bị cạo thành đầu trọc…

“Vậy bây giờ chỗ mày còn bao nhiêu tiền?” Mắt hai mí hỏi xong vấn đề này sau đó hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra, lông mày thực sự xoắn lại thành bánh quai chèo, đoán chừng là số tiền không lý tưởng.

“Không được, hôm nay tao nhất định phải chuyển số tiền này,” Mắt hai mí ngồi dậy, tay quấn băng vải vỗ mạnh vào mép giường, Tống Úc cũng cảm thấy đau thay hắn, mắt hai mí giống như không có tri giác, vẫn đang tỉ mỉ phân tích, “Lúc lão hói đưa tiền thì rắn hổ mang thuộc hạ của lão Tào cũng ở đấy, quay về lão Tào hỏi, tao biết giải thích thế nào? Bị cướp hả? Mày cảm thấy ông ta có tin không? Ông ta chỉ cho rằng tao nuốt số tiền đó.”

Tống Úc mím môi một cái, trong lúc nói chuyện với nhau có lẽ anh đã làm rõ được một vài chuyện.

Đoán chừng là mắt hai mí làm việc giúp lão Tào kia, đến chỗ lão hói lấy được một khoản tiền sau đó lại bị lão hói cướp về, xong rồi sau đó chuyện này không có cách nào để bàn giao với bên trên.

Người của bên trên không tin tưởng hắn, chỉ có thể có nỗi khổ không thể nói ra.

Nếu chuyện này đặt trong TVB chính là một tài liệu nằm vùng.

(TVB: là một đài truyền hình thương mại tại Hồng Kông)

Chẳng qua trên trán hắn lộ ra sự ác độc và chơi liều khiến người khác thực sự khó mà tin được hắn sẽ là người tốt.

“Ông ta sẽ không tha cho tao,” Mắt hai mí nhíu mày, như có điều suy nghĩ, “Được rồi, tao tự nghĩ cách kiếm số tiền kia trước.”

Tống Úc bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Dự cảm này sau khi mắt hai mí để điện thoại xuống hướng tầm mắt về phía anh càng trở bên mãnh liệt hơn.

Anh im lặng lấy lại điện thoại, muốn đứng dậy đi ra ngoài.

“Chuyện đó…” Mắt hai mí gọi anh lại, “Tối hôm qua là anh đâm tôi phải không?”

Không! Không phải tôi! Tôi không!

Nội tâm Tống Úc đang gầm thét, ngoài miệng gượng chống, chỉ vào đầu hắn nói: “Vết thương này của cậu không liên quan gì đến tôi.”

“Không liên quan tại sao phải đưa?” Mắt hai mí nhìn anh, “Bác sĩ nói, là anh đâm.”

Tống Úc bị kết luận chuyên dụng để ăn vạ “Không liên quan tại sao phải đưa” của mấy bà già làm cho bất lực.

Nhưng hết cách rồi, thật sự là anh đâm người ta, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, trên người mắt hai mí xác thực có một phần chấn thương là do tai nạn xe cộ.

Anh khó chối bỏ tội lỗi.

“Là tôi đâm cậu không sai, nhưng anh bạn à, tôi phải giải thích với cậu một chút,” Tống Úc giơ ngón trỏ khoa tay ở mép giường, “Đầu tiên nhá, lúc ấy tôi đang chạy xe bình thường trên đường, là cậu, đột nhiên từ trong ngõ lao ra, đâm vào xe tôi, hơn nữa vết thương khắp người cậu cũng không phải bởi vì tôi đâm cậu mới bị thương, là cậu đã bị thương trước khi đâm phải tôi.”

Mắt hai mí hít vào một hơi, trái tim Tống Úc cũng treo lên theo.

Trong đầu của anh đã hiện ra hướng đi tiếp theo của sự tình, chắc chắn người này muốn nói chuyện bồi thường với anh, không, phải là đòi anh bồi thường.

Một khi anh từ chối, hậu quả có thể nghĩ được.

Trong dạ dày Cố Thanh Trì đột nhiên cuộn lên, đầu choáng váng.

Hắn thậm chí cũng không có cách nào đứng dậy, chống mép giường nôn khan luôn, Tống Úc vội vàng cầm lấy cái chậu trên bàn đưa tới.

Cố Tranh Trì nôn dữ lắm sắc mặt trắng bệch, trong dạ dày quặn lại, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại, nhận lấy khăn giấy và chai nước Tống Úc đưa tới, súc miệng một cái, nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tống Úc dứt lời vặn nắp chai giúp hắn, bưng chậu rửa mặt ra khỏi phòng bệnh.

Cố Thanh Trì hít sâu hai cái, đợi mãi đến khi trong dạ dày hơi dễ chịu một chút mới dựa vào đầu giường.

Bắt đầu từ tối hôm qua hắn đã chưa ăn gì, lúc này lại đói đến độ sắp ngất đi.

Trên chiếc bàn bên cạnh cũng có rất nhiều hoa quả, nhưng hắn không ném mặt mũi được để hỏi xin hai ông chú kia, chỉ có thể đợi Mắt Lé tới.

Dựa vào kinh nghiệm quan sát người nhiều năm của hắn, người đâm hắn kia đoán chừng là muốn bỏ chạy.

Từ khoảnh khắc hắn cúp điện thoại đó, đã thấy được kinh hoảng và e ngại trong mắt người kia, cùng với cảm xúc hắn không nói ra được, nhưng thường xuyên đọc được từ trong mắt của những người xung quanh.

Giống như là đang nhìn một con thú hoang hung mãnh.

Nhưng bọn họ đều không nhìn thấy, trên chân con thú hoang kia buộc một dây xích sắt thô nặng, không tránh thoát được, không trốn đi được.

Lúc gọi điện thoại có lẽ Mắt Lé ở gần đây, hơn mười phút người đã đến rồi, cực kỳ săn sóc, mang theo bữa sáng cho hắn.

Ôi, lại là bánh bao.

Khi Cố Thanh Trì đang chuẩn bị vươn tay nhận, Mắt Lé nhét bánh bao vào miệng hắn, nói mập mờ không rõ: “Oái ở bên ngoài em đã nhìn thấy một cái đầu trọc, suýt nữa không nhận ra anh, sao lại cạo sạch tóc anh rồi!”

“Đờ mờ,” Cố Thanh Trì trợn to mắt, giơ tay sờ quả đầu trụi lủi một cái, tiếp đó lại rống lên một tiếng, “Tao đệt! Tóc tao đâu!”

“Em đâu biết,” Mắt Lé lại cắn một miếng bánh bao, “Sao anh lại chạy tới bệnh viện, chẳng phải anh không có tiền à?”

Cố Thanh Trì vẫn chưa bình thường lại, ngó quanh tìm gương.

“Anh sẽ không bảo em bỏ tiền vào chứ!” Mắt Lé cất cao giọng theo thói quen, nghĩ tới đây là bệnh viện, lại thấp giọng, “Em thật sự hết tiền rồi, bánh bao buổi sáng còn nợ đây này.”

“Mẹ kiếp tao không vay tiền mày.” Cuối cùng Cố Thanh Trì tìm được gương trong ngăn kéo, soi một cái.

Cũng vẫn OK.

Chủ yếu là khuôn mặt đẹp.

Cũng không giảm xuống như trong tưởng tượng, trái lại còn có chút cảm giác không giận tự uy.

Cố Thanh Trì kiểm tra vết thương trên mặt xong sau đó nhìn về phía Mắt Lé, “Này, mày để lại cho tao một cái bánh bao! Con mẹ nó sắp chết đói rồi.”

Tống Úc đứng trong buồng của nhà vệ sinh xoắn xuýt rất lâu, mãi cho đến khi bên cạnh bốc lên mùi hôi thối khó mà chịu được anh mới cau mày đi ra ngoài.

Điện thoại bỏ quên trên bàn quên cầm rồi.

Thật ra một chiếc điện thoại với anh mà nói căn bản chẳng là gì, nếu chuyện này không xử lý tốt, anh cứ cảm thấy không thoải mái.

Anh cũng không phải trăm phần trăm xác định mắt hai mí muốn lừa tiền của anh.

Hai tiếng cảm ơn kia nghe khá là có tố chất, hơn nữa anh luôn cảm thấy ánh mắt của mắt hai mí nhìn anh và lúc chửi người trong điện thoại không giống nhau lắm.

Lúc nói cảm ơn, ánh mắt của cậu ta rất chân thành.

“Vặn chai nước giúp tao.” Cố Thanh Trì giơ chai nước khoáng lên không trung, tay phải của hắn bị quấn băng vải, ngón tay không cong được.

Mắt Lé vặn nắp chai ra giúp hắn, “Nói vậy, người đâm anh cứ thế chạy rồi á? Anh còn nhớ mặt mũi hắn thế nào không?”

“Dù sao vừa nhìn chính là người đứng đắn.” Cố Thanh Trì uống một hơi hết sạch chai nước khoáng còn hơn phân nửa.

“Hừ, người đứng đắn còn gây chuyện rồi bỏ trốn hả,” Mắt Lé ném cái chai vào thùng rác giúp hắn, “Nếu là em, em trực tiếp nằm xuống giả chết để hắn nôn tiền ra, ba mươi nghìn đấy, không phải ba nghìn, anh đi đâu kiếm ba mười nghìn kia hả?”

(30.000 nhân dân tệ = 98.535.306,57 VND)

“Chân mọc trên người anh ta, tao ngăn được hả?” Cố Thanh Trì vén chăn lên xuống giường, trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Úc đứng ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện