Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 36: Băng phong cự lang



Ngự thú đan tu kia không ngờ tới hắn lại đột nhiên ra tay, hoàn toàn không có phòng bị, huống hồ bản thân gã đã không có bao nhiêu tu vi trong người, dựa cả vào yêu thú bị định khế thay gã làm việc, bởi vậy bị một đòn này của Trưởng Tôn Tử Quân, gã chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều trộn vào một chỗ, đau đến nói không ra lời.

Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng liếc nhìn gã đang chật vật, không muốn tiếp tục dây dưa, ra hiệu Dịch Hi Thần mang theo Phì Tức cùng rời khỏi nơi đây.

Không ngờ tới ngự thú đan tu kia lại không chịu bỏ qua như vậy, run rẩy đưa ngón tay đến bên miệng, thổi ra tiếng còi khàn khàn!

Không bao lâu, một băng phong cự lang toàn thân màu bạc từ chỗ ngoặt đi ra, chỉ thấy nó cao một trượng, uy phong lẫm lẫm, hai mắt đen như băng thạch giống như không mang theo một chút nhiệt độ, giữa chân mày có một ấn ký đỏ sậm. Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống, da thịt đau nhói, hàn ý tận xương.

Băng phong cự lang là loại yêu thú cực hung ác, chỉ sinh hoạt ở băng cốc cực hàn phương bắc, đồn đại tổ tiên của chúng chính là băng cốc tiên thú, sau khi thăng tiên thất bại thì yêu hóa, thành quái vật nửa tiên nửa yêu. Mà con trước mắt, ít nhất cũng có trăm năm tu vi, không có nửa điểm tiên khí, lại yêu khí ngập trời!

Ngự thú đan tu thét to: “Lang Dược, giết bọn họ!”

Băng phong cự lang kia không nói hai lời, mạnh mẽ đánh về phía Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần!

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, che chở Dịch Hi Thần ở phía sau, rút kiếm đón lấy băng phong cự lang!

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, răng nanh của băng phong cự lang cắn chặt Thương Vân kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân. Bảo kiếm kia kiếm khí rất nặng, chỉ trong chốc lát liền đâm nó đến khóe miệng chảy máu. Nó lại cắn chặt không chịu nhả ra, một chưởng chộp tới ngực Trưởng Tôn Tử Quân!

Trưởng Tôn Tử Quân nghiêng người né tránh, kiếm khí tăng vọt, băng phong cự lang bị bắn ra, hàm dưới gần như đứt đoạn. Nó lại chỉ lui mấy bước, lại nhào tới, há mồm hét lên giận dữ, trong nháy mắt vạn mũi băng nhọn bắn nhanh về phía Trưởng Tôn Tử Quân!

Hung thú này cực kỳ lợi hại, nếu là yêu thú tầm thường, cảm giác được kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân cường thịnh như vậy, đã sớm không dám tới gần, băng phong cự lang lại không hề hay biết, hung hăng mà xông lên.

Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm chém nát hết băng, băng phong cự lang kia lại nhào tới, lợi trảo hiện ra hàn quang, đâm về phía ngực Trưởng Tôn Tử Quân, lại bị kiếm khí hộ thể của hắn đẩy lùi, móng vuốt đổ máu. Nó đem bàn chân bị thương cọ cọ trên đất, tựa như không có chuyện gì, một lần nữa tựa như tia chớp nhảy lên!

Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân biết nó bị ngự thú đan tu kia điều động, không muốn thương tổn tính mạng nó, bởi vậy chỉ phòng ngự, không xuống tay ác độc với băng phong cự lang. Hắn lại lo lắng kia đan tu thừa dịp hỗn loạn tập kích Dịch Hi Thần cùng Phì Tức, vừa hơi phân tâm, lại bị móng vuốt của băng phong cự lang vẽ ra một vết thương ở cổ tay.

Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân rùng mình, liền có ý tức giận. Hung thú này mặc dù nghe lệnh người, nhưng ngự thú đan tu chỉ ra lệnh cho nó, chứ không có khống chế thần trí của nó, chiêu chiêu sát khí, đều là bản tính hung ác của chính hung thú này. Vì vậy Trưởng Tôn Tử Quân không lưu tình nữa, trong miệng thầm niệm, chỉ thấy vạn đường kiếm quang cùng phóng ra, một toà kiếm lao kim sắc hoàn thành, đem băng phong cự lang kia vây vào trong đó!

Băng phong cự lang thấy mình bị nhốt, chợt đánh về phía kiếm lao, muốn đột phá lao tù. Nhưng mà nó vừa động, liền bị kiếm khí phản phệ, thân thể bị bắn trở lại!

Băng phong cự lang hơi run run, lại không một chút do dự, càng dùng sức mà đánh tới kiếm lao! Nhưng mà nó càng liều mạng, phản phệ gặp phải cũng càng lợi hại, không bao lâu, nó liền bị kiếm khí làm cho thương tích khắp người, một mảnh lông rậm màu bạc đều loang lổ vết máu, ấn ký đỏ sậm giữa chân mày dính máu của nó, đã không nhìn ra hình dạng.

Nhưng ngay cả như vậy, chốc lát nó cũng không dừng lại, bị đánh ngã đều đứng lên một lần nữa, chỉ cần còn có dư lực, sẽ không chịu được mà va về phía kiếm lao nhốt nó lại! Nó đã không còn giống như đang công kích người khác, mà giống như là đang tự tìm đường chết!

Lông mày Dịch Hi Thần càng cau càng chặt, đột nhiên kêu lên: “Tử Quân!”

Trưởng Tôn Tử Quân hiểu rõ ý tứ của y, sát khí đột nhiên nặng lên, nhưng không phải là hướng về phía băng phong cự lang kia, mà là đem kiếm chỉ về phía tên ngự thú đan tu! Là gã dùng nô khế khống chế băng phong cự lang, gã mới là kẻ cầm đầu!

Ai ngờ tên đan tu kia đã sớm chuẩn bị, lại để cho bốn con yêu thú bao xung quanh gã. Chỉ cần bọn họ dám công kích gã, gã sẽ để mấy yêu thú đó làm bia đỡ đạn cho gã!

Màu mắt Trưởng Tôn Tử Quân chìm xuống, nhất thời sát khí càng nặng. Người này mặc dù không phải ma tu, nhưng càng vô sỉ hơn cả ma tu. Gã nuôi nhiều yêu thú như vậy, lại hoàn toàn không đem tính mạng yêu thú để trong lòng, xem bọn nó như rơm rác bụi bặm, chỉ vì tư lợi bản thân gã! Giữ người này lại cõi đời, sớm muộn cũng là mối họa lớn!

Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân động sát niệm, kiếm khí quanh quẩn quanh người càng trở nên mạnh hơn, kiếm khí mà vừa rồi hắn tạo thành kiếm lao cũng thuận theo tăng vọt. Băng phong cự lang kia lại đụng vào, nhất thời miệng mũi máu tươi phun thẳng, co quắp ngã xuống đất!

Trưởng Tôn Tử Quân thấy thế, mặc dù trong lòng căm tức đến cực điểm, nhưng vẫn vội vàng thu kiếm lao lại. Người tu đạo nếu như thân thể có tổn hại, vẫn còn có thể chữa trị, nhưng mà hồn phách tổn thương, thì lại khó có thể nghịch chuyển. Kiếm khí cực kỳ sắc bén, hại người hại hồn, băng phong cự lang kia nếu như lại đụng thêm mấy lần, chỉ sợ thực sự là phải hồn phi phách tán.

Kiếm lao vừa mất, băng phong cự lang đã hấp hối thế mà lại bắt đầu giãy dụa.

Cả người nó đã bị máu tươi nhuộm dần, mắt trái bị máu đông cứng, chỉ mở to một mắt phải, liếc mắt về hướng ngự thú đan tu kia, lại đem ánh mắt không có nửa phần nhiệt độ hướng về phía Trưởng Tôn Tử Quân.

Nó giãy dụa, giãy dụa đem thân thể đứng lên, bốn đầu gối quỳ xuống đất, sau đó trước tiên đứng chân sau lên, lại đem chân trước cũng đứng lên.

Rốt cuộc nó đứng lên một lần nữa, thân thể loạng chà loạng choạng. Chỉ thấy quanh người nó bốc lên hàn khí màu trắng, bộ lông vốn dĩ mềm mại bóng loáng trở nên lạnh lẽo cứng rắn, thân hình hơi co rút lại, bắp thịt cường tráng càng buộc chặt.

Xung quanh đã sớm tụ tập không ít tu sĩ, giờ phút này bốn phía vang lên tiếng hít khí lạnh.

Dịch Hi Thần kinh ngạc: “Nó điên rồi sao? Nó đang đông thân thể mình lại à? Tự phong?”

Băng phong cự lang kia bị thương quá nặng, khó có thể hành động, nó liền đơn giản đem toàn bộ chỗ bị thương đóng băng, chỉ để lại chỗ còn tri giác có thể nhúc nhích. Yêu thú biết loại thuật pháp này thường chỉ có lúc chạy trối chết mới có thể sử dụng, bởi vì thuật pháp tự phong đều sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển, mà băng phong cự lang này tự phong lại là vì tiếp tục công kích. Nó là thật sự không muốn sống chăng?!

Trưởng Tôn Tử Quân cực hiếm khi tức giận như thế, trường kiếm trong tay lóe hàn quang nhắm thẳng vào ngự thú đan tu, lớn tiếng quát lên: “Để cho nó dừng lại!”

Ánh mắt ngự thú đan tu kia phức tạp, cắn môi không chịu hé răng.

Trưởng Tôn Tử Quân không thể nhịn được nữa, thân hình bay ra, tránh né những yêu thú bị ép che ở trước người chủ nhân đó, một kiếm hướng về phía đỉnh đầu ngự thú đan tu kia đâm xuống!

Mắt thấy hắn sắp bổ đầu tên khốn kia ra, lại thấy hắc phong khuyển mạnh mẽ nhảy lên, lại vững vàng ngăn cản ánh kiếm của hắn!

Hắn lấy làm kinh hãi, vội vã thu thế, nhưng mà kiếm khí thả ra khó có thể lập tức thu hồi, hắc phong khuyển kia bị kiếm khí bắn trúng, bay ngược ra ngoài, thất khiếu phun máu!

Ngự thú đan tu kia được hắc phong khuyển bảo vệ tính mạng, chỉ là lúc hắc phong khuyển bị đẩy lùi đụng vào trên người gã, làm gã té ngã xuống. Vì Trưởng Tôn Tử Quân thu kiếm đúng lúc, hắc phong khuyển bị trọng thương, mà gã gần như không có chuyện gì.

Con ngươi Trưởng Tôn Tử Quân co rút lại, lửa giận ngập trời, kiếm khí mạnh mẽ khiến cho mọi người xung quanh liên tiếp lui về phía sau!

Vừa rồi hắc phong khuyển kia cũng không phải là tự nguyện đỡ kiếm, mà dưới tình huống khẩn cấp như vậy ngự thú đan tu muốn điều khiển nó cũng không dễ dàng, nó giống như là bị một loại sức mạnh lớn đột nhiên xuất hiện kéo qua, chắn ở trước mặt chủ nhân. Đây chỉ có thể là ngự thú đan tu đã sớm ngờ tới sẽ có ngày này, sớm hạ thuật pháp trên người yêu thú, hơn nữa còn là một loại thuật pháp cực kỳ tà môn: thuật chết thay!

Trưởng Tôn Tử Quân nắm thật chặt kiếm, mặc dù giận dữ, lại không lập tức động thủ nữa. Người này có thể hạ thuật chết thay với một con yêu thú, cũng có thể hạ với hai con, thậm chí gã có khả năng hạ thuật chết thay với tất cả yêu thú của gã, một kiếm này chém xuống, mặc dù có thể giết gã, nhưng không biết phải kéo theo bao nhiêu yêu thú chịu tội thay.

Trước tiên cần phải nghĩ biện pháp phá tà thuật của gã!

Nhưng vào lúc này, tiếng gào của lang vang lên sau lưng hắn.

Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu nhìn lại, băng phong cự lang kia sau khi tự phong huyết mạch, lại thật sự lảo đảo vọt về phía hắn.

Băng phong cự lang này cũng quá ngốc. Trưởng Tôn Tử Quân sau khi phẫn nộ sinh ra một ít thương hại. Nô khế không đến nỗi khiến băng phong cự lang mặc kệ tính mạng như thế, nó thu được mệnh lệnh, nhưng hoàn thành mệnh lệnh như thế nào lại là chính nó lựa chọn. Nó thế này không phải là đang chiến đấu, mà là đang tìm chết.

Nhưng vào lúc này, một bóng người màu xanh lam nhàn rỗi lóe ra. Bàn tay của y nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu băng phong cự lang, nửa người bị đóng băng cấp tốc tan ra, băng phong cự lang lần thứ hai ngã xuống, lại bị y vững vàng đỡ được.

Trưởng Tôn Tử Quân thấy rõ tướng mạo người kia, không khỏi hơi kinh ngạc: người này lại là tán tu hôm qua ở trong khách điếm uống trà! Loại cảm giác quen thuộc lóe lên liền qua kia lần thứ hai dâng lên trong đầu Trưởng Tôn Tử Quân, hắn mơ mơ hồ hồ bắt được gì đó, rồi lại vẫn là mông lung.

Băng phong cự lang còn muốn giãy dụa, người kia giống như an ủi nhẹ nhàng sờ sờ ấn ký giữa chân mày nó, quanh thân băng phong cự lang lại nổi lên một vầng hồng quang nhàn nhạt, một lát sau, đợi hồng quang tản đi, cự lang đã hóa thành hình người, là một nam tử anh tuấn cao lớn, da thịt trắng như tuyết. Giữa chân mày hắn vẫn có một ấn ký đỏ sậm, mang theo mấy phần ý tứ tiêu điều. Đáng tiếc hắn âm u đầy tử khí, tuấn mỹ cũng tốt, tiêu điều cũng tốt, không có nửa điểm sinh khí.

Chỉ nghe người xung quanh kinh ngạc thốt lên: “Người kia chạy!”

Ngự thú đan tu kia thấy tình thế không ổn, thừa dịp lực chú ý của Trưởng Tôn Tử Quân bị dẫn đi, không để ý đến băng phong cự lang bị trọng thương, cưỡi một con điểu thú bay ra ngoài!

Nhưng mà gã vừa chạy, lập tức liền có vài tu sĩ đuổi theo, thậm chí có một kiếm tu Kim đan cũng đuổi theo. Vừa rồi hành động của ngự thú đan tu đó đã sớm chọc giận đám người tự xưng là danh môn chính đạo, nếu không phải Trưởng Tôn Tử Quân đã ra tay bọn họ không tiện chen một chân vào, bằng không cũng đã sớm động thủ —— không nhúng tay vào quyết đấu của người khác cũng là quy củ bất thành văn của kiếm tu —— lúc này ngự thú đan tu kia thoát khỏi cuộc chiến, rốt cuộc bọn họ có cơ hội. Nếu như bắt giữ được người kia ở Ác Hoa thành cao nhân tập hợp, liền có thể gây náo động lớn!

Trưởng Tôn Tử Quân hơi chần chừ, thấy người đuổi theo đã không ít, đan tu kia sợ là chạy không xa lắm, vì vậy hắn bỏ qua truy sát, mà đưa ánh mắt về phía tán tu áo lam. Một chiêu trấn an băng phong cự lang vừa rồi của người này, trước giờ hắn chưa từng gặp, có thể thấy mặc dù người này nhìn như kiếm tu, nhưng tu có lẽ là đạo khác.

Tán tu kia trước sau mang theo ý cười ôn hòa, y nghe ngự thú đan tu vừa rồi kêu băng phong cự lang là Lang Dược, nói: “Lang tiểu hữu, ngươi không sợ chết sao?”

“Chết?” Mặc dù Lang Dược đã hóa ra hình người, cặp mắt đen kịt kia vẫn giống như lúc ở lang hình, lạnh đến mức không mang theo một chút nhiệt độ, hắn lạnh lùng nói, “Chết rồi, sẽ biến thành quỷ tu, linh hồn bất diệt, vô cùng vô tận.”

Tán tu nói: “Cho nên ngươi liền lựa chọn kiểu chết hồn phi phách tán này sao?”

Lang Dược nhắm mắt không nói. Vừa rồi hắn liều mạng công kích, cũng không phải thật sự muốn nhất quyết sinh tử với Trưởng Tôn Tử Quân, mà là hắn thật sự không muốn sống nữa. Tốt nhất là ngay cả linh hồn cũng đồng thời đánh nát.

Tán tu khẽ lắc đầu: “Người đã chết, chỉ cần linh hồn bất diệt, còn có phương pháp tái sinh. Chính là cực khổ, luôn có một ngày qua đi. Nhưng nếu linh hồn bị diệt…” Y nhẹ nhàng nói, “Vậy coi như khó rồi.”

Nghe lời này, sắc mặt Dịch Hi Thần trắng nhợt, cơ thể hơi run rẩy. Phụ mẫu y, sư phụ của y, đều là bị thiên hỏa đốt cháy mà chết. Chỗ đáng sợ nhất của thiên hỏa, là ở chỗ nó trực tiếp thiêu hủy linh hồn, ngay cả một cơ hội đối thoại với vong hồn cũng không chịu để cho người sống.

Đột nhiên, Dịch Hi Thần cảm giác trên tay ấm áp. Y rũ mắt xuống, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân nắm chặt nắm tay y, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một lát sau, Dịch Hi Thần buông lỏng nắm tay ra, nắm chặt lại tay Trưởng Tôn Tử Quân.

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, Ác Hoa thành cao nhân tập hợp, tự nhiên đã sớm phát hiện nơi đây có người đánh nhau, lúc này mấy vị chân nhân, trưởng lão đều chạy tới.

Chợt nghe một tiếng hô to: “Là ai dám ở đây làm loạn?!” Cao Thiên Trữ cùng một trưởng giả đi vào trong đám người. Chỉ thấy trưởng giả kia mắt phượng mi thưa, sắc mặt hồng hào, mày kiếm vuông vức, ở trong đám người khí chất phi phàm, thoạt nhìn chính là cao nhân đắc đạo. Xem ra ông chính là sư phụ của Cao Thiên Trữ, trưởng lão Hồng Mông phái Hồng Dịch chân nhân.

Mọi người xung qunh vừa thấy bọn họ đến, có người kích động vạn phần, có người vẻ mặt xem thường. Kích động tự nhiên là người muốn tiếp xúc với Hồng Mông phái, khinh thường chính là đệ tử trưởng lão những môn phái khác. Hồng Mông phái được xưng là tiên môn đệ nhất thiên hạ, tự nhiên thích làm cái việc khuếch trương chính nghĩa, giữ gìn lẽ phải, không công đoạt rất nhiều danh tiếng.

Lập tức người sau tiếp người trước mà đi lên, nêu rõ nguyên nhân hậu quả vừa rồi với đôi sư đồ này.

Trưởng Tôn Tử Quân không có hứng thú giao thiệp với bọn họ, trực tiếp đi đến chỗ tán tu kia: “Thỉnh giáo tiền bối xưng hô như thế nào?”

Tán tu kia giương mắt, vẻ mặt mặc dù hiền lành, nhưng cũng xa cách. Y dường như suy nghĩ một chút, mới đáp: “Tiêu Ly.”

Họ Tiêu? Trưởng Tôn Tử Quân hơi run lên, chợt bừng tỉnh đại ngộ! Cuối cùng hắn đã rõ ràng tại sao hôm qua lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiêu Ly liền cảm thấy quen mắt rồi! Bởi vì hắn cảm thấy Tiêu Ly và Tiêu Khôi có chút giống! Nếu như nhìn kỹ, ngược lại cũng không nói ra được tướng mạo bọn họ tương tự chỗ nào. Còn khí chất cũng là khác biệt một trời một vực, Tiêu Ly ôn hòa tao nhã, Tiêu Khôi táo bạo kiêu căng. Nhưng chính là mỗi thần sắc hoặc mỗi động tác trong một khoảnh khắc, khiến Trưởng Tôn Tử Quân cảm thấy y cực giống Tiêu Khôi.

Trưởng Tôn Tử Quân lại nói: “Tiền bối là tán tu à?”

“Phải.”

Trưởng Tôn Tử Quân nhất thời không nói lời nào. Bây giờ hắn còn là trạng thái mai danh ẩn tích, cũng không thể công khai hỏi đối phương có biết Tiêu Khôi hay không, lỡ như bại lộ thân phận mình ngược lại phiền phức. Huống hồ đối phương có quan hệ với Tiêu Khôi hay không thì lại làm sao chứ? Hắn bất quá là cảm thấy hai người tương tự, cho nên có chút kỳ quái thôi.

Dịch Hi Thần cũng theo tới, có điều tâm tư của y lại không đặt trên người Tiêu Ly, mà ngồi xổm xuống bên cạnh Lang Dược vết thương chằng chịt: “Này, đại lang, ngươi vẫn ổn chứ?”

Lang Dược không hề trả lời y. Ngự thú đan tu đã rời đi, hắn cũng không công kích Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân nữa, mà là chậm rãi đứng lên, kéo thân thể trọng thương đỡ tường đi về phương hướng mà vừa rồi ngự thú đan tu kia rời đi —— hắn bị kết nô khế, mặc dù đan tu kia bỏ lại hắn trong lúc nguy nan, nhưng khế ước sẽ không giải trừ, hắn không thể thoát khỏi.

Trưởng Tôn Tử Quân ở sau lưng hắn thấp giọng nói: “Ngươi sắp nhập ma.”

Băng phong cự lang vốn nên là thân thể nửa tiên nửa yêu, nhưng bây giờ, Lang Dược lại là thể chất nửa yêu nửa ma. Vừa nãy có một khoảnh khắc Trưởng Tôn Tử Quân từng cân nhắc có cần giết chết Lang Dược hay không, một khi hắn ta triệt để rơi vào ma đạo, tất thành tai họa. Nhưng nghĩ đến việc hắn ta nhất định là bị ngự thú đan tu kia khống chế, tâm tính đại biến mới có thể như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng cứu vãn, bởi vậy đến cùng vẫn là không ra thẳng tay.

Bước chân Lang Dược dừng một chút, lại vẫn không có nửa phần đáp lại, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là hắn ta mới vừa đi không quá hai bước, liền bị Cao Thiên Trữ ngăn lại.

Ánh mắt Cao Thiên Trữ bất thiện đánh giá hắn: “Ngươi chính là băng phong cự lang gây chuyện vừa rồi sao? Chủ nhân của ngươi đâu?”

Lang Dược tựa như câm điếc, cũng không thèm nhìn gã một cái, cúi đầu muốn tránh khỏi gã.

Cao Thiên Trữ bị người ta làm lơ, nhất thời tức giận, quát lên: “Ta hỏi ngươi đó!”

“A, đây không phải là Cao sư huynh sao?” Dịch Hi Thần lại lên tiếng giúp Lang Dược giải vây, “Người không ở nơi này, đã chạy rồi.”

Cao Thiên Trữ không vui lườm y một cái. Gã đương nhiên biết ngự thú đan tu kia đã chạy, gã muốn hỏi chính là Lang Dược có biết sào huyệt của đan tu kia ở nơi nào hay không.

Dịch Hi Thần lại đoán được tâm tư của gã, vuốt cằm nói: “Chỉ sợ Cao sư huynh muốn hỏi tên khốn kia có nơi ở nhất định hay không, có điều nếu ta là tên khốn kia, yêu thú ta kết khế bị người khác bắt được, khẳng định ta không dám đến một nơi có thể bị tìm ra đâu.”

Cao Thiên Trữ đang muốn mở miệng, Dịch Hi Thần lại nói: “Có nô khế trên người, tên khốn kia sớm muộn gì cũng có thể triệu đại lang. Có điều người định khế có thể xâm lấn thức hải của người bị định khế, nếu như đại lang muốn mang người đi bắt hắn, hắn nhất định có thể biết được, tự nhiên sẽ nhanh chóng chạy trốn.”

Nói cũng để Dịch Hi Thần nói xong rồi, Cao Thiên Trữ tức giận đến trừng mắt. Thế nhưng y nói lại rất có đạo lý, Cao Thiên Trữ đúng là muốn hỏi như vậy, mà Lang Dược quả thật cũng không có cách nào giúp bọn họ tìm được tên ngự thú đan tu kia. Hi vọng Lang Dược, còn không bằng hi vọng vào mấy kiếm tu vừa nãy đuổi theo có thể bắt được người.

Mà Cao Thiên Trữ bị người ta đoạt lời, lòng tràn đầy không thoải mái, mắng: “Ta hỏi hắn, ngươi xen miệng cái gì! Ngươi với hắn là quan hệ thế nào!”

Giờ phút này, nhờ Dịch Hi Thần hỗ trợ đọ sức, Lang Dược đã đỡ tường đi ra một đoạn đường ngắn, lại không có người nào cản hắn. Đối với yêu thú bị định nô khế, thông thường thì mọi người đều thương hại, cho dù bọn chúng làm cái gì cũng rất ít truy cứu, dù sao thì bọn chúng chỉ là con rối bị người ta điều động.

Dịch Hi Thần nói: “Cao sư huynh cảm thấy ta cùng với hắn có quan hệ gì? Nếu như hắn là bằng hữu ta, bị người khác ác tâm định khế như vậy, ta đã sớm đem người kia lột da lột da róc thịt rồi! Ta chỉ là muốn, nếu đại lang cảm thấy chúng ta có thể giúp được việc khó khăn, sẽ tự mình mở miệng.” Y hướng về phía bóng lưng Lang Dược hô lên, “Có phải vậy không đại lang?”

Bóng lưng Lang Dược thoáng ngừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại rời đi.

Dịch Hi Thần bĩu bĩu môi. Cái thứ linh khế này, vô cùng bá đạo, lúc định khế cần hai bên tự nguyện, lúc giải trừ cũng cần hai bên tự nguyện, mặc cho tu vi cao đến đâu cũng không thể cưỡng ép giải trừ, hơn nữa một khi định ra, liền trói chặt linh hồn, linh hồn bất tử, linh khế bất diệt. Lúc trước những yêu thú đó hoặc là bị lừa hoặc là bị cưỡng ép, nói chung bọn chúng đã lên thuyền giặc của ngự thú đan tu kia, sẽ rất khó đi xuống. Nhất thời Dịch Hi Thần cũng không có biện pháp gì tốt có thể giúp Lang Dược giải trừ linh khế, nếu như đối phương nguyện ý ngồi xuống thẳng thắn kể ra ngọn nguồn sự việc, có lẽ y còn có thể giúp đỡ suy nghĩ một chút biện pháp. Nhưng đối phương không muốn, y cũng không cách nào miễn cưỡng.

“Lột da róc thịt?” Cao Thiên Trữ cười lạnh nói, “Khẩu khí thật là lớn nhỉ. Người đâu? Không phải chạy rồi à! Mệt cho các ngươi còn là kiếm tu, thậm chí ngay cả một đan tu cũng không bắt được!”

“Cao sư huynh vừa rồi là ngươi không thấy.” Lập tức có người vây xem toàn bộ quá trình chỉ vào Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Vị đạo hữu này rất lợi hại, băng phong cự lang kia chính là bị hắn gây thương tích, hắn suýt chút nữa liền giết chết ngự thú đan tu, nhưng đáng tiếc đan tu kia quá mức vô sỉ, lại dùng yêu thú chết thay! Đã có mấy vị đạo hữu đuổi theo, người kia chạy không xa!”

Cao Thiên Trữ trừng cái người nói nhiều đó: “Ai là sư huynh mấy người! Một đám ít miệng lưỡi trơn tru đi!”

Cái này thuần túy là tìm cớ. Sư huynh sư tỷ chỉ là một loại kính xưng giữa các đệ tử ngang hàng, không có quan hệ lớn với môn phái. Nhưng mà Cao Thiên Trữ thân là đại đệ tử tiên môn đệ nhất thiên hạ, cũng vì thân phận này khoe khoang, bởi vậy cảm thấy bị tán tu vô danh gọi một tiếng sư huynh không những không phải được người ta tôn kính, mà là một loại khinh nhờn.

Hơn nữa cái kẻ lắm miệng kia còn chọt trúng chỗ khó chịu nhất của gã. Băng phong cự lang là hung thú vô cùng lợi hại, tuy rằng thế cuộc vừa rồi gần như là nghiêng về một bên, tuy rằng cự lang đã bị đánh cho thoi thóp, nhưng đó là bởi vì Trưởng Tôn Tử Quân lợi hại. Giả như vừa rồi đứng ở chỗ này là Cao Thiên Trữ, đừng nói đánh băng phong cự lang thành mức độ này, ngay cả giành chiến thắng gã cũng hoàn toàn không có tự tin.

Dịch Hi Thần bật cười, nhưng chỉ lắc lắc đầu, không có ý định đấu miệng lưỡi mau lẹ với gã.

Ngự thú đan tu đã trốn, Lang Dược cũng đi, nhóm kiếm tu đuổi bắt còn chưa có trở lại. Tiêu Ly thấy chuyện nơi đây đã kết thúc, liền yên lặng quay người đi.

Trưởng Tôn Tử Quân thấy Tiêu Ly rời đi, cũng không có ý định tham gia trò vui nữa, tiến lên kéo Dịch Hi Thần liền muốn rời khỏi.

Cao Thiên Trữ vẫn như cũ không thuận theo: “Đứng lại! Việc này chưa điều tra rõ, các ngươi muốn đi đâu! Người kia tu luyện tà thuật tất nhiên đáng giận, nhưng vì sao cố tình nổi lên xung đột với các ngươi?”

Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, lười để ý đến gã, đang muốn cất bước, lại nghe trong đám người tuyền ra âm thanh của một trưởng giả: “Thiên Trữ, ngươi có thể nào nói như thế? Trở về!”

Cao Thiên Trữ vừa nghe giọng nói kia, khí thế lập tức yếu đi, xám xịt trở về. Đoàn người tản ra một con đường, Hồng Dịch chân nhân lúc trước bị người bao quanh bốn phía rốt cuộc xuất hiện trước mắt hai người.

Tu vi của Hồng Dịch chân nhân kia rất thâm hậu, lại là trưởng lão Hồng Mông phái, ở tu chân giới có thể nói đức cao vọng trọng. Vừa rồi ông mới vừa hiện thân, bị người ngưỡng mộ vây chặt đến không lọt một giọt nước, bọn họ sẽ không chen lên tham gia trò vui. Giờ khắc này đoàn người đã tản ra, Dịch Hi Thần vội vã chào nói: “Đệ tử kiến quá Hồng Dịch chân nhân.”

Ánh mắt Hồng Dịch chân nhân đảo qua ở trên người y, vẫn chưa dừng lại, lại đưa ánh mắt về phía Trưởng Tôn Tử Quân. Đột nhiên, trên mặt ông chợt lóe vẻ kinh ngạc.

Trưởng Tôn Tử Quân thì lại nhíu chặt hai hàng lông mày. Tiêu Ly hắn chỉ là nhìn quen mắt, nhưng Hồng Dịch chân nhân này, lại thực sự là một vị cố nhân.

Hồng Dịch chân nhân nói: “Tiểu hữu rất giống một vị cố nhân của ta. Không biết tiểu hữu xưng hô như thế nào?”

Trưởng Tôn Tử Quân mím mím môi, nói: “Vô Địch.”

“Vô Địch?” Hồng Dịch chân nhân sững sờ, “Đây là đạo danh của ngươi sao?” Cái gọi là đạo danh, chính là tôn danh của tu sĩ, nhưng chỉ khi tu hành đến mức độ nhất định, mới có thể lướt qua họ tên tục gia mà lấy đạo danh, có lúc là tự mình lấy, có lúc là khi xuất sư sư phụ đặt cho.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không tiếp câu nói này, chỉ nói: “Nếu như không có việc khác, đệ tử xin cáo lui.” Dứt lời liền kéo Dịch Hi Thần muốn rời đi.

Dịch Hi Thần dùng linh tê truyền âm hỏi: “Ngươi biết Hồng Dịch chân nhân à??”

Trưởng Tôn Tử Quân còn chưa kịp trả lời, lại nghe Hồng Dịch chân nhân phía sau kêu lên: “Trưởng Tôn tiểu hữu!”

Bước chân Trưởng Tôn Tử Quân dừng lại.

Vừa rồi dường như Hồng Dịch chân nhân còn không quá chắc chắn mình có nhận lầm người hay không, nhưng trước mắt ông đã xác định, hoàn toàn không để ý cái mác chân nhân, bước nhanh đi lên phía trước, liên tục hỏi: “Trưởng Tôn tiểu hữu, sao ngươi không ở trong Thiên Kiếm môn? Tỷ tỷ của ngươi đâu?”

Dịch Hi Thần hơi kinh ngạc, Trưởng Tôn Tử Quân ảo não không nói.

Bốn phía yên lặng như tờ, ban đầu là mọi người kinh ngạc vì Hồng Dịch chân nhân chủ động thân cận một tiểu đệ tử, nhưng một lát sau đột nhiên có người phục hồi tinh thần lại, kinh hô: “Trưởng Tôn? Thiên Kiếm môn? Trong hai tên đệ tử thí sư bỏ trốn của Thiên Kiếm môn không phải có một người họ Trưởng Tôn sao?” “Hai người trong lệnh truy nã Thiên Kiếm môn phát ra, lẽ nào chính là bọn họ!”

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tụ lại trên người Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân, thế cuộc lập tức trở nên khẩn trương. Nếu thật là ác đồ thí sư, thì nhất quyết không thể để cho bọn họ chạy!

Ngay cả Tiêu Ly chưa đi xa, cũng dừng bước lại nhìn sang nơi này.

“Hóa ra ngươi chính là Trưởng Tôn Tử Quân!” Đột nhiên, Cao Thiên Trữ mãnh liệt rút kiếm, phi thân đánh về phía hắn, phẫn nộ hét lớn, “Ác đồ thí sư, nạp mạng đi!”

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện