Chương 499: Tôi rất rõ mình đang làm cái gì
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vừa rồi cô nói muốn xem tài liệu này, Tư Dạ Hàn cũng không phản đối gì.
Trước kia cô cho rằng Tư Dạ Hàn không đề phòng mình là vì mình chỉ là một sủng vật của anh. Nhưng hiện tại, nào có người cho phép sủng vật của mình nhúng tay vào chuyện quan trọng?
Cẩn thận ngẫm lại, kì thật kiếp trước Tư Dạ Hàn từng nhiều lần muốn cô tiếp xúc với công việc của Tư gia, phỏng chừng muốn giúp cô tăng thế lực, lót đường cho tương lai của cô. Chỉ là cô nháo lên, làm mọi chuyện càng thêm rối loạn, khiến người khác vốn đã ghét lại càng ghét hơn.
Dưới lầu, Hứa Dịch đang phân phó công việc cho người hầu, Lưu Ảnh hằm hằm sát khí đi đến.
Nhìn người tới gần, Hứa Dịch chào hỏi: "Lưu Ảnh, về rồi sao?"
Lưu Ảnh lạnh mặt nói: "Hứa Dịch, qua đây với tôi."
Thấy sắc mặt Lưu Ảnh không được tốt, Hứa Dịch cũng hiểu là việc gì. Anh ta gật đầu nói thêm vài câu với người hầu nữa, sau đó theo sau Lưu Ảnh tới vườn cây.
Hai người tới một góc không người.
Vừa mới dừng lại, Lưu Ảnh đột nhiên xoay người, đấm Hứa Dịch một cái.
Cú đấm này quá nhanh, Hứa Dịch hoàn toàn không có chuẩn bị, bị cú đấm này làm cho xây xẩm mặt mày.
Cả người Lưu Ảnh giống như mang theo lửa lớn: "Hứa Dịch! Có phải cậu đã quên mình rồi ai hay không? Ngay cả ông chủ của mình là ai cũng quên?"
Sau một hồi choáng váng Hứa Dịch mới đứng vững lại, anh ta bình thản nhìn thanh niên đối diện: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lưu Ảnh bật cười: "Nói cái gì? Nói cậu quỳ dưới chân ả đàn bà kia đấy!"
Hứa Dịch: "Lưu Ảnh, chú ý từ ngữ của mình! Cậu đừng quên Oản Oản tiểu thư đã cứu ông chủ, đã cứu mọi người, bao gồm cả cậu!"
Lưu Ảnh cười nhạt: "Đây là lý do? Nếu không phải vì việc lần đó, cậu nghĩ tôi có thể nhẫn nhịn tới bây giờ?
Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng lần này cô ta ngăn ông chủ phẫu thuật, cậu có biết ông chủ sẽ bị cô ta hại chết không?
Huống chi lần đó có gián điệp mật báo, cậu nghĩ là công lao của cô ta sao? Cô ta có tư cách gì nhúng tay vào công việc của công ty, có tư cách gì ra lệnh cho chúng ta, thậm chí có tư cách gì làm nhục Nhược Hi tiểu thư!"
Hứa Dịch trầm mặc.
Những việc kia căn bản không phải gián điệp nói cho Diệp Oản Oản. Gián điệp đã sớm chết, nếu không nhờ Diệp Oản Oản, bọn họ đã sớm chết từ lâu.
Anh ta không biết vì sao Diệp Oản Oản biết việc kia, cũng tin tưởng cô không có ác ý với ông chủ.
Nhưng anh ta lại không có cách nào nói cho Lưu Ảnh việc này. Thành kiến của Lưu Ảnh đối với Diệp Oản Oản quá sâu, nếu biết Diệp Oản Oản không rõ lý do biết được nhiều việc như vậy, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề.
Thấy Hứa Dịch trầm mặc, ánh mắt Lưu Ảnh càng thêm lạnh: "Sao? Không còn gì để nói? Cậu đã bị ả đàn bà kia che mắt hoàn toàn rồi!"
Hứa Dịch nhìn Lưu Ảnh, kiên nghị nói: "Lưu Ảnh, vẫn chưa hết ba tháng, không thể kết luận kết quả.
Còn nữa, Oản Oản tiểu thư không giống như cậu nghĩ, cô ấy không phải một thiên kim tiểu thư ngu ngốc yếu đuối, cô ấy là người có dũng có mưu, bình tĩnh hơn người.
Cho dù việc kia là gián điệp nói cho cô ấy, nhưng cậu dám đặt tay lên ngực tự hỏi không? Một cô gái dưới tình huống đó có thể bình tĩnh lừa gạt được thế lực nguy hiểm như Thí Huyết Minh chỉ dựa vào may mắn thôi sao?
Lưu Ảnh, cậu luôn mang cảm xúc ra để bình phẩm cô ấy, đã mất đi tính khách quan. Tôi không muốn tranh luận với cậu bây giờ."
Hứa Dịch dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng: "Còn nữa, tôi rất rõ mình đang làm cái gì!"
Bình luận truyện