Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 454: Trực giác đáng sợ



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hàn Thiên Vũ hơi ngẩn ngơ: "Hình dung... cậu...?"

Diệp Oản Oản cũng ngây dại, mới nhớ ra mình vừa nói gì, chỉ hận không thể bóp chết bản thân.

Càng chột dạ, càng hoảng, càng làm sai!

Diệp Oản Oản vội nói: "Không phải! Ý của tôi là... miêu tả hàng xóm của chúng ta ra sao?"

Hàn Thiên Vũ hồ nghi nhìn thoáng qua cô, sau một lúc lâu mới trả lời: "Tôi cũng chưa chắc có phải hàng xóm của chúng ta hay không đâu..."

"Khụ, anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu! Cung Húc nói gì? Nói không chừng tôi đã gặp đấy!" Diệp Oản Oản vội chuyển đề tài.

Hàn Thiên Vũ ngồi xuống sofa, mở wechat lên, sau đó đưa cho cô xem, mệt mỏi day day huyệt thái dương: "Hôm qua tôi suýt bị tiểu tử kia tra tấn tới phát điên rồi, cậu tự nghe đi!"

Diệp Oản Oản nhận máy, lướt xem tin nhắn của Cung Húc gửi cho Hàn Thiên Vũ. Có vô số tin nhắn bằng giọng nói, rạng sáng vẫn có tin nhắn đứt quãng gửi tới.

Diệp Oản Oản nhấn nghe mấy tin nhắn đó, kết quả:

[Cung Húc: Anh Vũ! Làm ơn làm ơn! Giúp tôi nghĩ kĩ xem có gặp qua cô ấy chưa! Tôi cảm thấy cô ấy có khả năng ở chung cư này, không biết chừng còn có khả năng là hàng xóm của anh đấy!]

Diệp Oản Oản: "..."

Trực giác này... có cần đáng sợ vậy không...

[Cung Húc: Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, cổ áo và tay áo có thêu hoa, giày cao gót màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, làn da giống vải, đôi mắt tựa bánh kem nhân hạnh nhân, miệng tựa thạch trái cây vị hoa anh đào...]

Diệp Oản Oản: "..."

Đây là kiểu hình dung quái quỷ gì?

[Cung Húc: Anh Vũ anh Vũ! Anh đừng không để ý tới tôi mà! Nếu không tìm thấy cô ấy, cuộc đời tôi sẽ như sa mạc cằn cỗi! Xin anh nhất định phải giúp tôi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!]

[Cung Húc: Ngao! Anh Vũ, anh ngủ rồi sao? Tôi không ngủ được a a a! Trong mơ của tôi đều là hình bóng của cô ấy! Tôi mua toàn bộ thế giới cũng không giữ được cô ấy, tôi nên làm gì bây giờ?"

[Cung Húc: Anh Vũ! Tôi lại mơ ác mộng! Mơ thấy tiểu tiên nữ của tôi bị một đại ma vương giam cầm! Tôi muốn đi cứu cô ấy!]

Diệp Oản Oản: "..."

Vậy mà lại nói đúng...

Phía sau còn có gần trăm tin nhắn bằng giọng nói nữa, Diệp Oản Oản nghe đến choáng váng, đồng tình nhìn Hàn Thiên Vũ: "Gia hỏa này thật là..."

Một lời khó nói hết.

Hàn Thiên Vũ bật cười: "Cho dù tôi biết cô gái kia là ai cũng sẽ không nói cho cậu ta, đỡ phải thêm một thiếu nữ bị cậu ta hại đời!"

Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, kiên quyết đồng ý với hành vi chính nghĩa của Hàn Thiên Vũ: "Không sai không sai!"

Hàn Thiên Vũ nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: "Nhưng mà lần này đúng là có phần không giống với những lần trước. Cung Húc vốn là người không có tiết tháo, ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng thật ra chưa từng theo đuổi cô gái nào, là vì ngại phiền toái. Đây là lần đầu tôi thấy cậu ta chủ động, còn điên cuồng như vậy...

Chỉ là giang sợ dễ đổi bản tính khó dời, ai biết lần này cậu ta nồng nhiệt được bao lâu!"

Nói xong, Hàn Thiên Vũ mới nhớ đến chính sự, vì vậy nhắc nhở: "Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên chính sự. Lạc Thần sắp đi thử vai Kinh Long 2 rồi, Chu Văn Bân tuyệt đối sẽ làm gì đó, tám phần sẽ ngán chân cậu, hơn nữa rất có thể sẽ lợi dụng nhân mạch của Cung Húc, cậu nên cẩn thận!"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện