Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 296: Vì sao nhất định là cậu?



Edit: Bạch Linh

"Vậy bạn giường, tình một đêm?" Diệp Oản Oản nghiêm túc tiếp tục hỏi.

Nếu không có thì là tốt nhất, nếu có thì cô cần phải xử lý thật tốt tất cả lịch sử đen tối của cậu ta.

Có lẽ bởi vì Diệp Oản Oản hỏi quá trắng trợn, Lạc Thần căng thẳng tới mức dựng thẳng sống lưng, "Không có..."

Vẻ nghiêm túc trên mặt Diệp Oản Oản lúc này mới thu lại vài phần, "Rất tốt."

Nói xong cô tiếp tục xử lý nốt công việc, "Hiện tại weibo của cậu là do ai quản lý? Cậu có giữ không?"

"Ở chỗ anh Bân." Lạc Thần trả lời.

Khó trách động tĩnh trên weibo của cậu ta lại ít ỏi tới đáng thương.

Diệp Oản Oản nhíu mày, ngay sau đó tiếp tục nói, "Được rồi, tôi sẽ tiếp nhận. Sau khi xong sẽ đem tất cả tài khoản xã hội của cậu kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, có nội dung nào không ổn thì tôi sẽ xoá đi."

Lạc Thần theo bản năng nghe theo sự sắp đặt của đối phương: "Được."

"Đúng rồi, công ty có phát tiền lương cơ bản cho cậu không?" Diệp Oản Oản hỏi.

Biểu cảm của Lạc Thần chua xót: "Đã nửa năm không đã phát..."

"Vậy trong khoảng thời gian này cậu làm cái gì?" Diệp Oản Oản hỏi.

Biểu cảm của Lạc Thần tựa như có chút chật vậy: "Tôi... Làm việc vặt..."

Không thể nhận bất cứ hợp đồng nào, lại không thể đi làm thêm, nếu không sẽ bị công ty tố cáo, cũng chỉ có thể làm việc vặt.

Diệp Oản Oản nghe vậy thì sắc mặt thoáng lạnh lại.

Ký hợp đồng nghệ sĩ cơ bản là có tiền lương, nhưng Chu Văn Bân không những không sắp xếp hợp đồng làm việc cho cậu ta, lại kiên quyết không cho cậu ta hủy hợp đồng, thậm chí tới cả điều cơ bản nhất là phát tiền lương cũng không có, rõ ràng đang chèn ép cậu ta vào đường cùng.

Số tiền lương ít ỏi tới đáng thương đó,  mấy nghệ sĩ khác chỉ cần ký một hợp đồng nhỏ hay đi chụp mấy tấm ảnh quảng cáo là nhận được, nhưng mà đó là nguồn thu nhập duy nhất của Lạc Thần, cậu chỉ có thể trông chờ vào nó.

Chỉ cần tưởng tượng cũng có thể biết được ba năm nay cậu phải sống như thế nào, rõ ràng là một người có thiên phú và tư chất vô cùng mạnh. Vốn dĩ cậu nên thi triển tài hoa trong giới giải trí, thế nhưng lại rơi xuống tầng đáy của giới nghệ sĩ, gắng gượng mỗi ngày làm những công việc không đâu vào đâu để kiếm chút tiền để mưu sinh.

Có lẽ Lạc Thần một lòng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng hai năm nữa là có thể ký hợp đồng với công ty khác, nhưng mà đừng nói tới việc cậu ta đã chậm trễ mất khoảng thời gian 5 năm quý giá đó, cứ coi như hợp đồng của cậu đã hết hạn, lấy thủ đoạn của Chu Văn Bân tuyệt đối sẽ không để cho cậu có cơ hội ra mặt.

Không ai sẽ muốn một người nghệ sĩ không chút danh tiếng lại đem tới nhiều phiền phức cả.

Trước đó ở trong văn phòng của Chu Văn Bân, hình như cô nghe được rằng Lạc Thần không lo nổi tiền thuốc men cho mẹ mình...

Diệp Oản Oản nghĩ ngợi một lát, sau đó mở miệng nói, "Tiền lương công ty nợ cậu tôi sẽ giúp cậu lấy lại hết một lần, cậu cứ cầm lấy dùng cho việc khẩn cấp trước đi."

Diệp Oản Oản nói xong liền gọi cho bên tài vụ.

Chử Hồng Quang vừa mới ra chỉ thị, Chu Văn Bân sẽ không dám gây khó dễ cho cô ngay lập tức, mấy việc nhỏ này cô có thể tự mình làm chủ.

Quả nhiên, bên tài vụ cũng chỉ tùy tiện oán giận vài câu, nói là công ty muốn cắt giảm phí nuôi những kẻ rảnh rỗi không làm gì, nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý thanh toán tiền lương cho Lạc Thần.

"Lát nữa cậu tự tới phòng tài vụ lĩnh tiền lương đi."

Lạc Thần thấy Diệp Oản Oản ngay tại đây gọi điện thoại giúp mình đòi lại số tiền lương nửa năm rồi chưa được phát, ánh mắt cậu hơi động, khô khốc lên tiếng, "Cảm ơn."

Tuy rằng tiền lương nửa năm cộng lại cũng chỉ có hơn một vạn, nhưng số tiền này cũng đủ lớn với cậu.

Nhưng về sau cậu hoàn toàn không biết sẽ như thế nào.

Người đàn ông này thật sự muốn dẫn dắt mình sao?

Nhưng mà vì sao nhất định phải là mình?

Vì sao lúc Chu Văn Bân dùng Lâm Hạo, anh ta lại không đồng ý?

Cậu không biết mình đáng giá thế nào để anh ta phải tiêu tốn nhiều tinh lực trên người mình như vậy, thậm chí còn không tiếc kết thù với Chu Văn Bân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện