Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 97: Danh môn chính phái không có chút nào là chính phái!



Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Tuy nói có đại tẩu là thần y, nhưng thần y dù sao cũng không phải thần tiên, nên dù đã bôi thuốc, nhưng vết thương trên tay cũng không thể qua một đêm liền khỏi. Đến nửa đêm, Thẩm Thiên Lăng ngủ đến mơ mơ màng màng xoay người lại, không cẩn thận đè lên cái tay, thoáng chốc đau đến giật mình.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ cũng thức dậy.

“… Không sao.” Thẩm Thiên Lăng hít khí lạnh.

Tần Thiếu Vũ châm ngọn nến ở đầu giường, “Vết thương đau sao?”

“Không cẩn thận đè trúng.” Thẩm Thiên Lăng giơ tay lên, “Không sao cả, ngươi mau ngủ đi.”

Trên vải băng màu trắng đã thấm ra chút máu, Tần Thiếu Vũ xoay người xuống giường lấy vải băng mới, giúp y xử lí lại vết thương.

Xung quanh miệng vết thương hơi sưng phù, Thẩm Thiên Lăng cảm giác rất khổ sở.

“Tay gấu.” Tần Thiếu Vũ băng lại tay cho y.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi có chút lòng thương cảm đi a! Hơn nữa trong truyền thuyết dân gian thì ngươi mới là gấu!

“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ nắm lấy tay y, “Ta xem chừng dùm ngươi.”

Thẩm tiểu thụ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Trước khi đến thế giới này, ta cũng thường hay bị thương.” Thẩm Thiên Lăng nhích nhích lại gần ngực hắn, “Khi đó vốn cảm thấy chẳng có gì.” Tuy rằng mình là đại minh tinh, nhưng lúc quay phim thì mọi người đều như nhau, nên những chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ xảy ra. Khi đua xe cũng có lúc xảy ra tai nạn, khi luyện võ cũng có khi bị người ta đá bị thương, nghiêm trọng nhất thì cũng chỉ nằm viện vài ngày, rồi bị giới truyền thông đưa tin này nọ chút thôi, mình hoàn toàn không hề quan tâm a. Nhưng sao bây giờ chỉ bị té trầy tay một chút, sao đã trằn trọc trăn trở ngủ không yên rồi.

Thật là yếu ớt, hoàn toàn không ra dáng nam tử hán chút nào.

“Kiếp trước ngươi không có ai thương yêu sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng 囧, cũng không phải a! Tuy rằng mình không có cha mẹ, nhưng vẫn có rất nhiều fans làm bạn biết không, người quản lý cũng rất tốt.

“Chắc là do bị ta chiều hư.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn y, “Hửm?”

“Chắc là vậy.” Thẩm Thiên Lăng giơ tay lên, “Aiii, nếu đổi thành trước kia, bác sĩ nhiều lắm cũng chỉ cho ta mấy viên thuốc giảm đau, sẽ không có ai thức trắng đêm mà nắm tay của ta.”

“Đã lấy về nhà rồi, tất nhiên phải cưng chiều rồi.” Tần Thiếu Vũ cọ cọ mũi y.

Thẩm Thiên Lăng lập tức nhớ tới bộ phim lịch sử đen của tổng tài mà mình đã diễn lúc mới vừa ra mắt, loại hình tượng nữ chính nũng nịu nói “Người ta sắp bị anh làm hư”, rất chấn động biết không, vì thế toàn thân y khẽ run lên.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Về sau ta muốn tự lập một chút.” Thẩm Thiên Lăng rút tay ra, “Ngươi không cần chuyện gì cũng đều bảo hộ ta.” Không thì mỗi ngày chỉ biết làm sâu gạo, rất mất mặt.

“Lời này nghe thật lạ.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Không che chở ngươi, chẳng lẽ phải khi dễ ngươi?”

“Khi dễ cũng không được!” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Ngươi cứ xem ta là Diệp đại ca đi.”

“…” Biểu tình Tần Thiếu Vũ rất phức tạp.

“Hoặc là đại ca? Thất Tuyệt vương? Hoàng Đại Tiên? Cha ta?” Thẩm Thiên Lăng nêu đầy đủ ví dụ, “Tóm lại đừng xem ta là… người của ngươi!”

Tần Thiếu Vũ không biết mình nên đối mặt với cuộc trò chuyện này như thế nào.

“Được rồi, ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không cần xem chừng ta.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu thật muốn như vậy, vậy ta sẽ đến phòng khách ngủ, không phải người của ta, tất nhiên không có lí do để ta ngủ chung giường.”

Thẩm tiểu thụ lập tức ôm lấy hắn như gấu ôm cây.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Làm sao nữa?”

“Bây giờ không cần đi.” Thẩm Thiên Lăng dựa trên người hắn, “Đợi đến khi thương thế ta lành, chúng ta mới ở riêng!”

Tần Thiếu Vũ đơ người, thì ra vẫn chưa đổi ý, ở riêng?

“Cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Thiên Lăng giống như bạch tuộc.

“Vì sao phải đợi đến khi thương thế ngươi lành?” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, “Đã muốn tự lập, tất nhiên phải bắt đầu từ bây giờ, sao lại có đạo lí kéo dài thời gian chứ.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tay chân ta đều bị thương hết.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, “Ta thì không ngại để người khác đút ta ăn cơm đỡ ta đi đường, nhưng ngươi nhất định sẽ giết người.”

Tần Thiếu Vũ: …

Được rồi hắn đúng là sẽ làm vậy.

“Ngủ.” Thẩm Thiên Lăng ra lệnh, chu môi thổi tắt nến.

Tần Thiếu Vũ ở trong bóng tối nhìn đỉnh giường.

Sớm biết như thế, vừa rồi không bằng mình cứ ngủ luôn cho xong a…

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Phong còn chưa rời giường, ám vệ liền ở ngoài cửa sổ bẩm báo, nói mấy nam nhân hôm qua Bạch Mang Mang đưa tới đã tỉnh lại.

“Ta đi xem.” Thẩm Thiên Phong ngồi dậy, nói với người bên gối, “Ngươi ngủ tiếp đi

Ánh mắt Diệp Cẩn rất hung ác! Bởi vì y có chứng huyết áp thấp! Tối hôm qua vốn vì chuyện Chu Giác ở Đông Bắc mà trằn trọc, tới gần hừng đông mới vất vả ngủ được, nhưng lại bị tàn nhẫn đánh thức, vì thế cả người đều vô cùng oán niệm!

Biết tật xấu này của hắn, bình thường Thẩm Thiên Phong đều sẽ rời giường sớm một bước, đến thư phòng xử lí mọi chuyện trước, nhưng sáng nay lại trễ mất rồi.

“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, “Nhắm mắt.”

“Ta đi với ngươi.” Diệp Cẩn ngồi thẳng dậy.

“Còn rất sớm.” Thẩm Thiên Phong nhẫn nại dỗ dành.

Diệp Cẩn kéo y phục qua bắt đầu mặc, biểu tình giống như muốn ăn thịt người.

Thẩm Thiên Phong: …

Khách sạn tất nhiên không có địa lao, nhưng vì Thẩm Thiên Phong đã bao hết nơi này, nên mấy tên tráng hán kia bị nhốt tập thể trong một khách phòng khác, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các khách trọ khác.

“Đại thiếu gia, Diệp cốc chủ.” Nhìn thấy hai người vào phòng, ám vệ ai nấy chào hỏi.

“Có hỏi ra gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không có, trúng mê dược hơi nặng, chỉ mới tỉnh lạ thôi, đầu óc còn chưa tỉnh táo.” Ám vệ nói, “Hỏi hết nửa ngày, ánh mắt bọn chúng vẫn cứ mờ mịt như thế.”

Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói gì, Diệp Cẩn đã hùng hổ lao qua, giở lên mí mắt của một người trong đó nhìn nhìn, sau đó đột nhiên vung nắm tay lên, đấm mạnh vào ngực hắn.

Tráng hán phun ra một ngụm máu bầm màu đen.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang chấn kinh, đám đồng bọn Truy Ảnh Cung đến giúp vui cũng hít khí lạnh, Diệp cốc chủ nhìn rất thanh tú, nho nhã yếu đuối, sao xuống tay lại hung tàn quá vậy, Thẩm đại thiếu gia thật đáng thương, nhất định mỗi ngày đều bị đánh đập.

“Được rồi.” Diệp Cẩn đứng lên, cảm giác cảm giác tức tối trong ngực đã giảm đi một chút.

“Khụ khụ.” Sau khi phun ra ngụm máu bầm kia, tráng hán quả nhiên tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt cũng không còn tan rã như lúc trước.

“Tên là gì!” Ám vệ Truy Ảnh Cung đột nhiên rống lớn một tiếng.

“Mao Tứ!” Tráng hán vừa tỉnh táo đã nghe một câu như vậy vang ầm bên tai, vì thế theo phản xạ có điều kiện mà trả lời.

Tất cả mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt sùng bài nhìn hắn.

Linh vật giang hồ rất kiêu ngạo, không sai, xưa nay ta luôn cơ trí như vậy đó, các ngươi cảm thụ chút đi.

“Các ngươi là ai?” Mao Tứ cuối cùng cũng thấy rõ người trước mat.

“Bây giờ mới nhớ ra phải hỏi câu đó sao.” Diệp Cẩn chậc chậc, “Quả nhiên chủ gì thì tớ đó.”.

Huynh đệ xung quanh đều thần trí mờ mịt, hai nam nhân trước mắt một người diện mạo hiên ngang, một người sắc mặt thanh lãnh, cử chỉ ăn mặc đều không giống như người bình thường. Bên trái là một đám hắc y nhân lãnh khốc nghiêm khắc, ánh mắt như hắc ưng, bên phải là một đám hắc y nhân đang rất vui vẻ, thậm chí còn cắn hạt dưa, đối mặt với cảnh tượng như vậy, Mao Tứ trong giây lát cũng khó thích ứng nổi.

Ám vệ Truy Ảnh Cung chậc chậc, “Quả nhiên là lạnh đến hư não.” Cứ há miệng ra là muốn cái gì.

“Các ngươi bắt ta làm gì?” Mao Tứ cảnh giác.

“Ngươi nói đi?” Diệp Cẩn ngồi xổm trước mặt hắn.

Mao Tứ nuốt nước miếng nói, “Các ngươi muốn mua da gấu?”

“Ít giả ngu đi.” Diệp Cẩn cười lạnh, “Nơi này có tới năm ngươi, nếu ngươi không nói thì chỉ có đường chết, đừng nghĩ rằng mình cao giá lắm.”

Mao Tứ giãy dụa ngồi dậy, “Ta biết các ngươi là ai rồi.”

“Nói nghe xem.” Diệp Cẩn đứng lên.

Ám vệ Truy Ảnh Cung lập tức chân chó khiêng ghế dựa qua.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang: …

Ám vệ Truy Ảnh Cung cảm khái không thôi, chúng ta thật biết cách làm người.

“Ngươi là Diệp cốc chủ?” Mao Tứ nhìn Diệp Cẩn, mới vừa rồi còn có chút mơ hồ, bây giờ đầu óc thanh tỉnh, tất nhiên không thể không đoán ra thân phận của mọi người. Bức họa Thẩm Thiên Lăng khắp nơi đều có, cho nên hai người này chỉ có thể là Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn.

“Sao ta lại không thể là Thẩm Thiên Phong?” Diệp Cẩn nhướn mày.

Thẩm đại thiếu: …

Mao Tứ không thèm nghĩ ngợi nói, “Bởi vì nghe nói Thẩm minh chủ tương đối cao.”

Sau đó hắn lại bị Diệp Cẩn tống cho một cú.

Mỗi một tiểu thụ đều có giấc mơ cao như đại hán bảy thước, ví như Thẩm tiểu thụ, hoặc ví như Diệp cốc chủ.

Nhưng chỉ là giấc mơ mà thôi.

Mao Tứ che mũi.

Tuy nói là năm huynh đệ, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Cũng chỉ có thể nói Diệp Cẩn rất may mắn, một quyền tiện tay đánh tỉnh một tên ngốc, Mao Tứ có biệt danh là Bưu Tứ, có thể thấy được chỉ số thông minh thấp tới mức nào.

Bưu: người vạm vỡ, lực lưỡng, chỉ biết cậy mạnh không biết dùng đầu óc.

“Có biết là ai bắt ngươi đến không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không biết.” Mao Tứ lắc đầu.

“Vậy ngươi biết cái gì?” Ánh mắt Thẩm Thiên Phong rất lạnh.

“Ta cái gì cũng không biết.” Mao Tứ rất mạnh miệng, cái này cũng có liên quan đến chuyện các huynh đệ thường xuyên nhắc nhở hắn —— nếu không cẩn thận bị người bắt được, chỉ có thể nói không biết.

Trong đội có kẻ có chỉ số thông minh thấp, chính là khiến người lo lắng như thế đó.

“Cái gì cũng không biết?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Không biết là không biết!” Mao Tứ lại lập lại lần nữa, “Chúng ta đang làm ăn buôn bán, các ngươi lại bắt người lung tung như thế, không sợ bi vương pháp trừng trị sao?”

“Lão tử chính là vương pháp.” Diệp Cẩn dùng ánh mắt khinh thường, nói ra lời kịch chuyên dùng của ác bá.

Ám vệ Truy Ảnh Cung lập tức âm thầm vỗ tay, rõ ràng là một người mang diện mạo thanh lãnh không vướng bụi trần, lại đi học thói lưu manh thô bạo gì đó thật khiến người ta xúc động, chừng nào phu nhân nhà ta mới có thể hung ác được như thế chứ, đuôi xù tức đến phát run gì đó, thật là nghĩ một chút thôi mà đã tâm can run rẩy.

Với lời đồn trong giang hồ, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn có thể xưng là người hiệp nghĩa mẫu mực, tâm gắn với an nguy võ lâm, ngày đêm làm việc vất vả không ngừng, nghe qua đã thấy vô cùng chính phái. Cho nên sau khi Mao Tứ nghe Diệp Cẩn nói ra một câu như thế, thoáng chốc có chút ngốc lăng.

“Đếm tới ba, còn không nói ta sẽ chôn sống ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Một hai ba.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tiến lên bịt miệng của hắn, kéo ra ngoài.

Vì thế Mao Tứ lại bị sợ ngây người, sao lại có cách đếm “một hai ba” nhanh vậy chứ, loại chuyện thẩm vấn này, chẳng lẽ không phải nên dùng biện pháp cưỡng ép cộng dụ dỗ sao?

Mà ám vệ hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội suy nghĩ, sau khi kéo người vào trong viện thì bịt miệng để ở một bên, cầm xẻng liền bắt đầu đào hố, quả thực chính là hạ xẻng như bay!

Mao Tứ nằm trên mặt đất phủ băng tuyết lạnh lẽo, trơ mắt nhìn cái hố càng lúc càng to, tứ chi cũng cũng càng lúc càng chết lặng.

“Đã đào xong chưa?” Sau khi ám vệ Truy Ảnh Cung ăn xong hạt dưa, lập tức vui vẻ chạy tới giúp vui, sau đó ngồi xổm một bên kéo y phục Mao Tứ, “Đây là da lông?”

Mao Tứ trừng to mắt.

“Nhìn qua hình như rất đáng giá.” Ám vệ Truy Ảnh Cung động thủ cắt bỏ lớp da lông quấn trên người hắn, lấy từng miếng từng miếng nhét vào thắt lưng.

Mao Tứ bị lạnh đến run rẩy.

“Quần sờ lên cũng không tệ.” Ám vệ Truy Ảnh Cung bắt đầu cởi đai lưng hắn, “Tuy bị mặc rồi, nhưng đem bán cho mấy hộ nghèo cũng kiếm được chút tiền rượu.”

Mao Tứ hoảng sợ nhìn quần mình bị lột, lộ ra hai cái chân thô to đầy lông.

“Dù sao cũng sắp bị chôn rồi, cứ cởi hết đi.” Ám vệ hà hơi vào lòng bàn tay, “Có thể kiếm chút nào thì hay chút ấy.”

Mao Tứ bắt đầu ô ô giãy dụa.

“Vị huynh đệ này.” Ám vệ sắc mặt ngưng trọng, “Chúng ta ở Truy Ảnh Cung rất nghèo a, cung chủ và phu nhân phải mặc chung cái quần, các huynh đệ không có miếng thịt ăn tết, ngươi xem như làm chuyện tốt đi, được không?”

“Đúng vậy.” Một ám vệ khác cũng gật đầu, “Ngày này sang năm, chúng ta tuy không có tiền giấy đốt cho ngươi, nhưng nhất định sẽ nhìn về phía Đông Bắc, coi như bày tỏ lòng biết ơn.”

Mao Tứ càng giãy dụa kịch liệt.

“Nhanh lên.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang bỏ xẻng xuống, “Đào xong rồi, chôn nhanh rồi đi báo cáo.”

“Được rồi!” Tập thể Truy Ảnh Cung nhào qua, đem người lột sạch sẽ.

Lõa thể trước mặt nhiều người như thế, cả khuôn mặt Mao Tứ đều trắng bệch, sợ hãi sắp bị chôn sống còn hơn cả sợ lạnh, khi xẻng thứ nhất mang theo bang tuyết lẫn bùn đất ập lên người, hắn bắt đầu hết hi vọng, dùng biên độ gần như điên cuồng mà vặn vẹo thân thể.

Ám vệ cố ý làm như không thấy, tiếp tục lấp đất, cho tới khi thấy hắn đã bắt đầu tuyệt vọng, mới chống xẻng xuống lau mồ hôi, lấy miếng vải trong miệng hắn ra, “Có di ngôn gì không, cốc chủ nhà ta nhân hậu như vậy, không chừng sẽ chịu nghe ngươi nói.”

Mao Tứ chưa kịp hoàn hồn, đầu óc cũng có chút trống rỗng, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Không có gì để nói?” Ám vệ đứng lên, “Quên đi.”

“Ta nói! ! ! ! !” Mao Tứ rốt cục lấy lại tinh thần, gần như là cuồng loạn rống lên, tuy rằng thanh âm khàn khàn, nhưng Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong trong phòng vẫn nghe được rành mạch.

“So với chúng ta dự đoán còn sớm hơn.” Thẩm Thiên Phong đưa cho y một ly trà.

“Toàn là mấy kẻ sợ chết thôi mà.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Kỳ thật ai đều sợ chết, nhưng nếu sợ chết, thì nên thành thành thật thật sống ở nhà. Ra ngoài mưu phản mà còn sợ chết, thật không đáng đồng tình.”

“Muốn nói di ngôn gì?” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang hỏi.

“Không, không phải.” Môi Mao Tứ run run, “Các ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói hết.”

“Ngươi chắc chắn?” Ánh mắt ám vệ Truy Ảnh Cung rất tiếc nuối, “Nhưng chúng ta đã đào hố xong rồi.”

Mao Tứ nghe vậy gần như muốn khóc.

Sợ tiếp tục nữa sẽ khiến người bị lạnh đến hư não, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang kéo hắn vào trong phòng. Một miệng nước trà của Diệp Cẩn uống hết vào khí quản, Thẩm Thiên Phong phất tay áo đứng lên che trước mắt y, sau đó cả giận nói, “Không biết mặc xong y phục trước rồi mới mang vào sao? !”

“Thuộc hạ biết sai.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang cúi đầu.

Ám vệ Truy Ảnh Cung nhanh chóng mặc y phục cho Mao Tứ.

“Cũng không cần cởi hết đi?” Biểu tình Diệp Cẩn vô cùng phức tạp, cảm thấy rất buồn nôn, bởi vì vừa rồi cái gì y cũng thấy hết! Đời này kiếp này, y cũng chỉ thấy qua thứ kia của mình và Thẩm Thiên Phong, cho nên lần này có chút khó chấp nhận, hơn nữa còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để rửa mắt.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đồng loạt đưa tay chỉ vào ám vệ Truy Ảnh Cung.

Tập thể linh vật giang hồ nhe răng cười.

Diệp Cẩn: …

Não tàn.

“Nói đi.” Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nhìn Mao Tứ, “Nhưng nói rõ trước, ngươi chỉ có một cơ hội này thôi. Nếu còn tiếp tục giấu diếm, lần này trực tiếp lăng trì ngươi.”

Có trải nghiệm vừa rồi, Mao Tứ tin chắc rồi, bọn họ thật sự sẽ làm như vậy. Đã nói lời đồn không thể tin mà, đường đường Võ Lâm Minh chủ mà lại hung ác tàn nhẫn như thế, mở miệng ngậm miệng toàn lăng trì. Nghĩ đến đây, hắn lại có chút oán giận Chu Giác, bởi vì lúc trước khi vừa chuẩn bị ra khỏi nơi hoang dã vùng cực bắc, Chu Giác đã từng nói qua nếu vô ý rơi vào tay triều đình hoặc võ lâm Trung Nguyên, thì mặc kệ bị thẩm vấn thế nào, chỉ cần cắn răng nói mình chỉ là người buôn bán da lông, thì bọn họ sẽ không nắm được thóp, sẽ có cơ hội toàn thân trở ra. Bây giờ xem ra, đó chỉ là là lời nói vô căn cứ —— căn bản là không phải toàn thân trở ra, mà là chỉ còn đường chết.

“Ta không có nhiều kiên nhẫn.” Bên tai lại truyền đến thanh âm của Thẩm Thiên Phong.

Mao Tứ run rẩy một chút, ngẩng đầu nói, “Nếu ta nói thật, có thể thả cho huynh đệ chúng ta một con đường sống không?”

“Sung quân.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đây là điều kiện lớn nhất ta có thể cho các ngươi.”

“… Được.” Mao Tứ cắn răng, vô luận thế nào, ít nhất so với bị chôn sống trong tuyết cũng tốt hơn nhiều. Huống chi nếu sau này có cơ hội, không chừng còn có thể vượt ngục bỏ chạy. Vì thế nói, “Mặc kệ chúng ta mang tội danh gì?”

“Phải.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Mặc kệ là tội danh gì, ta đều tha cho năm người các ngươi một mạng.”

“Chúng ta thật sự là người buôn bán da lông .” Mao Tứ nói.

“Bán cho ai?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Ai cũng có, có dân chúng các nơi, còn có… La Sát quốc.” Mao Tứ nói, “Nhưng cũng không được bao nhiêu lần.”

“Tiền đâu?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

Mao Tứ: …

“Ta tùy thời đều có thể đổi ý.” Thẩm Thiên Phong nhắc nhở.

Mao Tứ cắn răng, “Giao cho Lý thừa tướng.”

“Ha ha (là từ tượng thanh chỉ tiếng cười nên chị sửa thành haha luôn).” Diệp Cẩn cười ra tiếng, “Quả là thiết lập vào đủ các chức quan, còn có Thừa tướng cơ đấy.”

Lúc trước Thẩm Thiên Phong cũng có nghe Hoàng Đại Tiên nói qua người này, nghe nói là một kẻ trung niên chừng bốn mươi tuổi, làm người rất khôn khéo tàn bạo, còn có chút tà môn ma đạo, mấy năm nay giúp Chu Giác làm không ít chuyện thiếu đạo đức.

“Chu Giác ở đâu?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

“Cái này chúng ta thật sự không biết.” Mao Tứ lắc đầu, “Hành tung hắn rất bí hiểm, ngoại trừ Thừa tướng và vài người nữa, thì không ai biết hành tung của hắn cả.”

“Một chút tiếng gió cũng không có?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

“Quả thật không có.” Mao Tứ lắc đầu, “Tính cảnh giác của hắn rất cao, thường xuyên đến mấy tháng cũng không lộ diện.”

“Chuyện nạn mối tại khách sạn Cẩm Lý thì sao?” Diệp Cẩn hỏi, “Hẳn là do mấy người các ngươi làm ra đi?”

Mao Tứ do dự một chút, gật đầu, “Cũng là mệnh lệnh của Lý đại nhân, mối chúa và ổ mối đều là hắn giao cho chúng ta .”

“Đê tiện.” Diệp Cẩn ghét, “Cũng không sợ đoạn tử tuyệt tôn.”

Giống như suy đoán của mọi người lúc trước, Chu Giác quả thật gần đây mới biết trong khách sạn Cẩm Lý có bảo tàng, cho nên phái năm huynh đệ Mao gia đến quấy rối, muốn thừa dịp khách sạn gặp chuyện không may mà ra giá thấp thu mua. Mà năm huynh đệ này trước đó cũng là người của Diên Kim trấn, theo như lời Mao Tứ thì không chỉ có Diên Kim trấn, một vài thôn trấn quanh đó cũng thường xuyên gặp phải cái gọi là “Vương triều Chu thị”, lấy danh nghĩa phát bột phát gạo mà triệu tập thôn dân, sau đó nhân cơ hội khuyên mọi người gia nhập quân Nam phạt.

“Còn dám kiêu ngạo như thế.” Sau khi trở về phòng, Diệp Cẩn có chút buồn bực.

“Uống nước đi.” Thẩm Thiên Phong đưa cho y một chén trà nóng.

“Bước tiếp theo làm sao đây?” Diệp Cẩn hỏi.

“Ta đã dặn dò tách năm huynh đệ Mao gia kia ra giam giữ rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sáng nay cứ dừng ở đây đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Giữa trưa ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi thẩm vấn những người còn lại, Thiếu Vũ và Thất Tuyệt Vương chắc cũng có thể giúp đỡ.”

“Trưa nay ta muốn ăn mì giò heo.” Diệp Cẩn phẫn hận, “Đuổi vận xui.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Còn phải rửa mắt.” Diệp Cẩn tức đập bàn.

“Quên mất.” Thẩm Thiên Phong ôm lấy đầu hắn, “Không cho nhớ nữa.”

“Ngươi tưởng ta muốn nhớ sao!” Diệp Cẩn dụi đầu lên bụng hắn, “Không thể quên được, mau cho ta nhìn cái của ngươi đi.”

Thẩm Thiên Phong kinh ngốc.

“Nhanh lên.” Diệp Cẩn thúc giục.

Tuy rằng Thẩm Thiên Phong rất muốn Diệp Cẩn chủ động một chút, nhưng rõ như ban ngày lại bảo mình cởi quần, chuyện này…

Nhưng Diệp cốc chủ hiển nhiên sẽ không quản nhiều như vậy, lo cơm no áo ấm cho mình xong thì nhanh chóng cởi bỏ đai lưng hắn, kéo lưng quần ra nhìn vào bên trong.

Thẩm Thiên Phong đành phải đứng yên không nhúc nhích.

Diệp Cẩn nhíu mày, “Lớn như vậy?”

Thẩm Thiên Phong: …

Thành thân hơn ba năm, chẳng lẽ bây giờ mới phát hiện?

“Hạ lưu!” Diệp Cẩn bĩu môi.

Thẩm Thiên Phong hết biết nói gì, rõ ràng mình mới là người bị lột quần mà.

Diệp Cẩn lại nhìn thoáng qua.

Thẩm Thiên Phong: …

Đây là coi riết thành nghiện?

Mà vào lúc Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đang làm một số chuyện không thích hợp với thiếu nhi, thì Thẩm Thiên Lăng ở cách vách đang duỗi người.

“Thức rồi?” Tần Thiếu Vũ ở bên người hắn hỏi.

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng mở nửa con mắt, “Kỳ thật là đói tỉnh .”

Tần Thiếu Vũ bật cười, đỡ y ngồi dậy, “Tay thế nào rồi?”

“Không sao.” Thẩm Thiên Lăng ngáp, “Sáng nay trong viện đang làm gì vậy? Ta mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng động.”

“Là năm huynh đệ Mao gia.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau khi Diệp Cẩn cứu tỉnh Mao Tứ, hỏi ra không ít chuyện, hiện tại biên cảnh Đông Bắc đã loạn, nơi giống Diên Kim trấn cũng không phải ít, chẳng qua quan phỉ cấu kết, cho nên vẫn chưa truyền ra mà thôi.”

“Chúng ta phải nhanh chóng đến đó sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chuyện này giao cho quan phủ sẽ thích hợp hơn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đương nhiên nếu triều đình không đủ nhân thủ, ta tất nhiên sẽ an bài các môn phái ở Đông Bắc đến giúp đỡ.”

“Các môn phái?” Thẩm Thiên Lăng nheo mắt.

“Ngoại trừ Vô Tuyết Môn.” Tần Thiếu Vũ rất biết nghe theo lời phải.

“Tối hôm qua ta mơ thấy Ngâm Vô Sương!” Nói rồi, Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc lên.

Tần Thiếu Vũ giật mình, “Ngươi mơ thấy y làm gì?”

“Mơ thấy võ lâm đại hội, sau đó y chạy tới nói muốn khiêu vũ cho ngươi xem!” Tuy rằng rất chấn động, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Thẩm tiểu thụ tức giận.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, “Vậy còn ngươi?”

“Tay chân ta bị thương, nằm ở trên cáng cạnh đó!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng oán niệm, “Sau đó ngươi vì chưa chỗ cho y khiêu vũ, liền phái ám vệ khiêng ta xuống!” Quả thật đáng giận biết không!

Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày.

Còn có thể liên hệ với thương thế của mình.

Đã nói là dở hơi mà.

“Cung chủ.” Ám vệ ở bên ngoài gọi, “Thất Tuyệt Vương đến.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện