Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 3: Nhiệm vụ BT



Liễu Phiêu Phiêu có vẻ không nói dối, nếu vậy, chẳng phải là cô sẽ phải chạy sang nước khác sao?! Để tránh việc các nước khác nhau tùy tiện phát động chiến tranh, nên trong game thiết kế lộ trình chênh lệch thời gian, vì thế, nếu người chơi muốn đi sang nước khác, phải mất khoảng mười hai tiếng “vượt biên”, chỉ trừ trường hợp là sứ giả được quốc vương phái đi, thì chỉ cần một giờ là tới nơi.

Đương nhiên, quốc vương của mỗi nước cũng được hệ thống giữ bí mật, hơn nữa, quốc vương không nhất định phải là người lợi hại nhất nước đó. Vì thế, trừ việc lãng phí mười hai giờ “vượt biên” ra, bây giờ Tô Y Thược cũng không có cách gì khác.

Ngay thời điểm cô định chấp nhận số phận thì…

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Tôi đưa em đi.

Tô Y Thược đang chần chừ ở ngay đường ranh giới, thì tên Nhược Thủy Tam Thiên đột ngột xuất hiện trên khung chat.

Không chờ Tô Y Thược từ chối, một quả cầu lửa đã bay ra, ánh sáng vàng khi Kỳ Lân hiện thân tỏa ra bốn phía, một con Kỳ Lân oai phong xuất hiện.

Thần thú “Linh Vân” lại ở trong tay anh ta à?! Trong lòng Tô Y Thược thầm than lên đầy thán phục.

Cô ngạc nhiên còn vì một lý do khác nữa. Đó là có một cách thứ ba để “vượt biên”, sử dụng thần thú. Nhưng trong túi thú nuôi của cô chỉ có một quả trứng đen thui, nhặt được ở bờ sông. Ngày đó, khi cô đang hái thuốc, quả trứng này đột nhiên rơi từ trên trời xuống, sau đó, cô mới nhặt vào túi chứa đồ, đến giờ cũng chưa ấp nở, nên cô không hề nghĩ tới cách này.

[Hệ thống] Người chơi Nhược Thủy Tam Thiên mời bạn cùng cưỡi Kỳ Lân “Linh Vân”. Bạn có đồng ý không?

Tô Y Thược hơi chần chừ, đồng ý hay không đây? Dính dáng tới vị Đại thần này, thì những ngày sau của cô chắc chắn sẽ vô cùng “đặc sắc”.

Những nếu không nhận, thì phải tới tận ngày mai cô mới sang được nước kia. Mà ngày mai còn có bài kiểm tra kinh tế chính trị của ông thầy ma quỷ nữa chứ, khó cả đôi đường, ôi khó cả đôi đường…

Nhắm mắt ấn vào chữ đồng ý, Tô Y Thược đột nhiên có cảm giác vừa tự bán mình.

Ngay sau đó, cô gái mặc áo hồng liền đặt tay lên tay Đại thần, góc váy màu hồng nhạt bay lên không trung tạo thành một đường cong mỹ lệ, cô bước lên lưng kỳ lân, cùng Đại thần cưỡi kỳ lân bay đi.

Mọi người ở trước cửa lầu xanh vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, không kịp phản ứng.

Đặc biệt là cái tên “Vừa đi vừa ngủ” kia, hoàn toàn ngu người đứng đó.

Không khí có vẻ hơi gượng gạo. Nhược Thủy Tam Thiên không nói gì, Tô Y Thược cũng không phải là người biết gợi chuyện, phong cảnh xung quanh biến ảo liên tục.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Em nhìn trong bảng nhiệm vụ xem có phải có thêm nhiệm vụ mới không?

Nhược Thủy Tam Thiên ghé vào tai Nhất Thược hỏi.

Nhìn hình ảnh cô gái dựa vào ngực người thanh niên như tiên giáng trần ở trên màn hình máy tính, mặt Tô Y Thược hơi nóng lên, cô chưa bao giờ quá thân mật với người khác như thế này, dù là trong game hay là ngoài đời thực. Vì thế, khi nhìn thấy hình ảnh này, cô cứ cảm thấy nó hơi kỳ quái.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Có không?

Nhược Thủy Tam Thiên lại nói tiếp.

Tô Y Thược vội vàng mở bảng nhiệm vụ ra, quả nhiên là có thêm một nhiệm vụ tên là “Nhiệm vụ đi tìm Phù dung kiếm”.

Cô tiếp tục kéo xuống, yêu cầu nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần tìm được Phù dung kiếm là hoàn thành. Phần thưởng của nhiệm vụ là “Tuyết liên ngàn năm”, Nhất Thược nhớ rõ, đó là một trong những nguyên liệu cần có để chế ra thuốc bất lão.

[Phụ cận] Nhất Thược: Ừ.

Nội dung nhiệm vụ có nói rõ, muốn tìm được Phù dung kiếm, trước hết phải tìm được bảy đóa phù dung bảy màu sắc khác nhau. Phù dung bảy màu được chia ra, nằm ở bảy nước. Sau khi tập hợp đủ, hệ thống sẽ thông báo tiếp. Tóm lại, đây là nhiệm vụ cực kỳ mất thời gian, mà hiện giờ, chỉ có duy nhất một đầu mối là Sơn Vân Gián.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Nhiệm vụ gợi ý thế nào?

Y Thược nghĩ một chút, nhưng vẫn sao chép nhiệm vụ, chia sẻ với Nhược Thủy Tam Thiên. Dù sao bây giờ cô cũng vẫn cần có sự hỗ trợ của anh ta.

Sau đó, dọc đường đi, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Dù Tô Y Thược vốn quen với việc trầm mặc ít nói, cũng cảm thấy không khí này rất nặng nề, áp lực.

Không hổ danh là thần thú, mới nửa tiếng trôi qua, hai người họ đã đến nước Hỗ. Tâm trạng buồn chán vừa rồi của Tô Y Thược cũng khá hơn rất nhiều.

Vừa đến nơi, Tô Y Thược lập tức nhảy xuống khỏi lưng kỳ lân. Cô không thể chịu nổi việc tiếp xúc quá thân mật với một người xa lạ như vậy. Cô nhìn bản đồ, thấy hai người đang đứng bên trong một nơi tên là Vân Thủy sơn trang.

Sơn Vân Gián là chủ nhân của sơn trang này.

“Không biết hai vị thiếu hiệp tới đây có chuyện gì?” Một người đàn ông mặc áo bào xám đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, xem ra ông ta chờ đã lâu.

“Tiểu nữ là cốc chủ đương nhiệm của Phù Dung cốc, nay đến đây vì muốn hỏi thăm ngài một chút chuyện.” Nhất Thược bình thản trả lời.

Nhìn câu nói của Nhất Thược, Nhược Thủy Tam Thiên phát hiện ra, mỗi lần nói chuyện với NPC, cô ấy luôn nói rất chân thành, tuy rằng họ cũng chỉ là nhân vật của hệ thống tạo ra mà thôi. Cô ấy như vậy, khiến anh vô cùng ngạc nhiên, dường như có chút gì đó khác khác so với cô bé đáng yêu ngày xưa.

“Cô nương, nàng tới vì Phù Dung kiếm phải không?” Sơn Vân Gián hỏi.

“Nếu ngài đã biết ta đến đây vì nó, chắc hẳn cũng có manh mối rồi. Nếu có thể nói cho tại hạ biết, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.” Thấy có hy vọng, Nhất Thược nói chuyện càng cung kính hơn.

“Cô nương không cần phải khách khí như vậy, ta là bạn cũ của Vân cốc chủ, nếu biết gì nhất định sẽ nói. Ta nghe nói, giang hồ Bách Hiểu Sanh biết chuyện mà nàng muốn biết. Nàng có thể tới hỏi hắn xem.” Dứt lời, ông ta chợt hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất.

Tô Y Thược bực mình nhìn khoảng không đã không còn thấy bóng Sơn Vân Gián đâu. Không hổ danh là bạn tốt của Vân Anh, vật họp theo loài mà!!!

Cô có cảm giác như mình đang bị đùa bỡn vậy, nhưng lại không thể làm gì khác, đành phải đi tới chỗ Bách Hiểu Sanh trước để tìm kiếm manh mối thôi.

Tô Y Thược ái ngại liếc nhìn Nhược Thủy Tam Thiên một cái. Người đàn ông áo xám đã chỉ ra phương hướng, cô phải lập tức đi thôi.

“Chỉ có chuyện ngươi không thể nghĩ tới, không có chuyện mà ta không biết.” Khi giang hồ Bách Hiểu Sanh có hai cọng ria cá trê lặp đi lặp lại câu nói này không ngừng, Tô Y Thược thực sự thấy nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải là NPC có trí tuệ và năng lực như con người không?

“Một câu hỏi, năm lượng bạc!” Tuy ria cá trê nhìn có vẻ không thông thái nhanh nhẹn lắm, nhưng lại không hề quên đòi bọn họ chi bạc.

Năm lượng á? Tô Y Thược khó xử, bảo sao người chơi rất ít khi đến gặp NPC này. Lại còn đòi tiền nữa chứ. Chỉ là, thông tin này dù có ngàn vàng cũng khó mua được, năm lượng coi như đáng giá thôi.

Vì vậy, Tô Y Thược ấn vào giao dịch.

Bách Hiểu Sanh cười nịnh bợ, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tô Y Thược cầm cốc trà, mắt đầy nghi hoặc, cô vừa uống một ngụm, còn chưa kịp ấn giao dịch, sao hắn ta đã đồng ý nói rồi? Cô nghi ngờ nhìn sang phía Nhược Thủy Tam Thiên đang bình tĩnh đứng cạnh mình.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Hỏi đi.

Quả nhiên, nhưng vì sao anh ấy lại luôn giúp cô? Cô không nhớ trước kia cô và anh có từng gặp nhau lần nào. Hơn nữa, cô cũng không muốn mang ơn ai. Hiện giờ, cô không chỉ để Nhược Thủy Tam Thiên làm xa phu của mình, còn để anh trả tiền hộ nữa, khiến cô cứ có cảm giác mình thiếu nợ anh.

Tuy năm lượng bạc cũng chỉ là năm tệ, người chơi như kiểu Tô Y Thược cũng không thiếu số tiền đó, nhưng Đại thần đã trả rồi, nếu cô lại trả lại tiền cho anh, thì liệu có làm anh ta cảm thấy cô quá kiêu căng không?

Thôi, sau này chế tạo cho anh ấy một món thần binh là được rồi, như vậy cũng sẽ không thiếu anh gì nữa. Sau khi thầm hạ quyết tâm trong lòng, Tô Y Thược lại khôi phục sắc mặt bình tĩnh như thường ngày, quay sang hỏi Bách Hiểu Sanh: “Chắc tiên sinh biết nơi sinh trưởng của Phù Dung bảy màu ở bảy nước chứ?”

Hắn vuốt ria một lúc lâu cũng không thấy trả lời.

Tô Y Thược thầm nghĩ, không phải là hắn ta cũng không biết chứ? Nếu không biết, nhất định phải bắt hắn ta trả lại tiền, còn phải đập luôn danh hiệu Bách Hiểu Sanh này nữa, ai bảo ngươi dám làm gian thương.

“Phù dung đỏ ở Vân Long cốc nước Hỗ, Phù Dung cam ở núi Hàng Hổ nước Vị, Phù dung vàng ở Hồ Điệp trang nước Linh, Phù Dung lục ở Tri Đình sơn trang nước Thương, Phù dung xanh ở Phù Dung cốc nước Tuân, Phù dung lam ở hồ Lộ Thải nước Hành, phù dung tím ở phủ tướng quân nước Nhiên.” Bách Hiểu Sanh nói hết một lượt.

Tô Y Thược nhanh chóng nhớ lại những thông tin này. Sau khi nói xong, Bách Hiểu Sanh không thèm để ý tới hai người bọn họ nữa, tiếp tục lặp đi lặp lại câu quảng cáo kinh điển của mình.

Kiểu này phải từ từ tìm kiếm rồi. Tuy nhiệm vụ này rất BT, nhưng Nhất Thược đã có thể luyện một acc dược sư tới max level thì khả năng kiên nhẫn của cô cũng không phải là giả.

Cô thầm vạch ra hành trình trong đầu, bây giờ mình đang ở nước Hỗ, vậy thì chạy tới Vân Long cốc trước xem thế nào.

Sở dĩ Vân Long cốc có tên như vậy, là vì ở đây có một con rồng rất lớn. Nghe nói con rồng trong cốc này điều khiển khí hậu của cả vùng, cực kỳ hung dữ, nguy hiểm. Tô Y Thược phải tới dược điếm trước, mua một ít thuốc phòng trừ sự cố.

[Phụ cận] Nhất Thược: À… nếu anh có việc gì thì cứ đi trước đi.

Thấy Nhược Thủy Tam Thiên không rời đi, Tô Y Thược hơi tò mò, người ta đã đưa cô đến nước Hỗ, cô sao có thể không biết xấu hổ mà phiền anh ấy nữa chứ.

Nhược Thủy Tam Thiên không trả lời ngay, đứng yên ở đó không biết đang làm gì, một lát sau mới gửi tin lên: muốn gặp rồng thần trong truyền thuyết.

Đương nhiên Tô Y Thược không nghĩ gì nhiều, cũng chỉ nghĩ là do anh muốn nhìn thấy rồng thần mà thôi. Hơn nữa, anh hiếu kỳ như vậy, khiến cô cảm thấy Nhược Thủy Tam Thiên không quá lẻ loi cách xa cõi hồng trần như người khác thường nói, mà rất bình dị, gần gũi.

Có điều, lần này hai người không cùng cưỡi kỳ lân nữa. Dù sau, có rất nhiều người chơi biết Nhược Thủy Tam Thiên, đi cùng với nhau rất dễ khiến cảnh tượng ở nước Tuân vừa rồi lại xuất hiện lần nữa. Cho nên, khi Tô Y Thược tới địa điểm chỉ định, thì Nhược Thủy Tam Thiên đã ở đó rồi.

Nhìn thấy Tô Y Thược, anh cũng chỉ lãnh đạm nói câu: “Đi thôi!”

Tô Y Thược lại cảm thấy không hiểu được suy nghĩ của anh, thường nhìn về phía anh. Cả chặng đường thuận lợi đến kỳ lạ, chỉ chốc lát sau đã vào tới trong Vân Long cốc, tiếng rồng gầm vang vọng khắp núi, dù đây là hệ thống thiết kế ra, nhưng cũng khiến người chơi hơi sợ hãi.

Cả quãng đường chỉ toàn người chơi cắm cúi đào mỏ quặng, Tô Y Thược đi theo Nhược Thủy Tam Thiên đến trước cửa một sơn động thì dừng lại. Vì cô vẫn luôn đi theo anh, nên khi anh dừng lại đột ngột, Tô Y Thược thấy hơi khó hiểu.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Rồng thần ở bên trong, em đi cạnh tôi phải chú ý an toàn.

Đại thần đang quan tâm đến cô à? Không phải cô nhìn nhầm đấy chứ? Tô Y Thược hơi hoang mang.

Trong động rất tối, đi theo sau Nhược Thủy Tam Thiên, dưới sự chỉ dẫn thường xuyên của anh, dọc đường đi cũng không xảy ra chuyện gì. Tô Y Thược rất ngạc nhiên, hình như anh ấy có vẻ hiểu rất rõ địa hình ở nơi này.

Rốt cuộc cũng vào tới cuối động, trước mặt họ là một gian phòng đá rất lớn. Trên các bức tường trong phòng đá đều được gắn những hòn đá với thứ tự không giống nhau, có một thứ đồ gì đó nhè nhẹ tỏa ra tia sáng đỏ trong bóng đêm thu hút sự chú ý của người khác.

Nếu cô đoán không nhầm, thì đó chính là phù dung đỏ. Tô Y Thược khẽ nhíu mày, nếu dễ dàng lấy như vậy, thì có phải là nhiệm vụ này đơn giản quá rồi không?

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Cẩn thận.

Tô Y Thược vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa chậm rãi bước tới bên đóa phù dung đỏ. Ngay khi cô chuẩn bị sử dụng kỹ năng hái hoa, đột nhiên vài tiếng rồng gầm vang lên bên tai, tia sáng đỏ vụt lên, lượng máu của cô đột ngột giảm mất một phần ba.

Cô lập tức sử dụng kỹ năng hồi máu cho mình, sau đó dùng kỹ năng tàng hình, cách xa đóa phù dung đỏ, quay về bên cạnh Nhược Thủy Tam Thiên.

Một con thanh long lớn không biết đã bay vòng vòng trên đầu họ từ lúc nào, mắt vô cùng hung ác, miệng còn thường xuyên phun lửa về phía hai người họ.

Tuy khả năng tấn công của Tô Y Thược cũng không tồi, nhưng kiểu tấn công hút máu đột ngột này khiến người chơi không thể tự hồi máu được. Hơn nữa, tình hình cứ thế này, chắc chắn cô không thể lấy được phù dung đỏ.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Em thêm máu cho tôi, để tôi đánh.

Nhược Thủy Tam Thiên nhìn thanh long không ngừng bắn các kỹ năng về phía hai người họ, liền trầm giọng nói.

Nhìn thanh long đang điên cuồng, Tô Y Thược biết bây giờ không phải lúc để ưỡn ẹo, hai người có thể chết bất cứ lúc nào, vì thế, cô điều khiển nhân vật rất lưu loát nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của thanh long, đảm nhiệm công việc buff máu.

Đòn tấn công của thanh long rất lợi hại, nhưng lại không làm gì được Nhược Thủy Tam Thiên.Nhược Thủy Tam Thiên chiến đấu với thanh long cũng không chật vật lắm. Chỉ trong chớp mắt, tia sáng đỏ, lam đã chiếu sáng khắp huyệt động. Vừa nhìn thấy máu Nhược Thủy Tam Thiên hạ xuống, Tô Y Thược lập tức hồi máu, liên tục tung ra những kỹ năng hỗ trợ cho hắn.

Dưới sự phối hợp của họ, không bao lâu sau, thanh long đã bị hạ gục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện