Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 26: Thần thú đổi chủ



[Phụ cận] Nhất Thược: Xem ra Bích Lạc cũng không hề thích cô.

Chỉ một câu đã chọc vào nỗi đau của Hàn Ngữ Yên, Bích Lạc là do Bá Đao đưa cho cô ta, tiếc là từ sau khi theo cô ta, cũng không gọi được Bích Lạc ra, vừa rồi cô ta cũng chỉ nghĩ là thử gọi ra xem thái độ thế nào, nhân tiện dọa Tô Y Thược một chút, ai ngờ nó lại thật sự xuất chiến.

[Phụ cận] Hàn Ngữ Yên: Nếu cô đã biết Bích Lạc, thì sẽ không thể không biết tự lượng sức mình mà đòi đối đầu với tôi chứ?!

[Phụ cận] Phiên Phiên Hồ Điệp: Vừa rồi Ngữ Yên đã cho mày cơ hội rồi, giờ có hối hận cũng vô dụng, hãy nhìn xem mày sẽ chết như thế nào!!!

Tô Y Thược không thèm để ý đến thể loại não tàn này. Cô đâu có định chạy chứ.

Đột nhiên, Hàn Ngữ Yên sử dụng kỹ năng “Nhất Kích Mất Mạng” với Tô Y Thược, nghề nghiệp của Hàn Ngữ Yên là thích khách, tấn công cao, máu ít, phòng ngự kém, tuy áp dụng chiêu đánh lén này rất thông minh, nhưng Tô Y Thược cũng không để vào mắt.

Tô Y Thược nhẹ nhàng dùng chiêu né tránh, chiêu này coi như là nhường cô ta rồi, hiếm khi nào tâm trạng của cô không quá kém như hôm nay.

Rõ ràng Hàn Ngữ Yên không ngờ một kích mình dùng toàn lực tấn công lại dễ dàng bị hóa giải như vậy, nên cứ đứng sững tại chỗ không kịp phản ứng.

Bích Lạc ngửa đầu gào thét giữa không trung, giống như một con thú bị trói buộc vậy.

Tô Y Thược nhìn Bích Lạc, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bắt được nó mang đi, trong mắt cũng như tỏa hào quang nhất định phải đạt được.

Dường như Bích Lạc cũng nghe thấy tiếng lòng của Tô Y Thược, dần bình tĩnh lại.

[Phụ cận] Nhất Thược: Vậy hiện giờ đến lượt tôi rồi.

Tô Y Thược không cho cô ta cơ hội đáp lời, trực tiếp sử dụng kỹ năng. Cô có một sở thích, đó là phải dùng hai chiêu hạ gục đối thủ, không thích dùng đến chiêu thứ ba.

Kỹ năng “phóng độc”.

Động tác của Tô Y Thược thực sự quá nhanh, Hàn Ngữ Yên chỉ biết đứng im nhìn máu của mình giảm xuống với tốc độ không thể tin nổi, vội vàng muốn hồi máu cho mình, căn bản không biết Tô Y Thược ra tay thế nào.

Tô Y Thược tiện tay bồi thêm một chiêu “Vô Xứ Khả Đào”. (Không có chỗ nào để trốn) Hàn Ngữ Yên lập tức không cử động được nữa, trực tiếp nằm úp sấp xuống đất. Knock out!

Trong trò chơi Vân Du Tứ Hải, sau khi nhân vật bị giết, sẽ phải nằm tại chỗ mười phút giả làm thi thể, để tăng độ chân thật của trò chơi, trong mười phút này, có thể chọn log out.

Rõ ràng là Hàn Ngữ Yên chết không cam lòng, cô ta dùng ánh mắt oán hận như muốn lăng trì Tô Y Thược, không thể ngờ được cô gái này lại lợi hại như vậy.

Tô Y Thược chậm rãi đi về phía cô gái áo đỏ, ngồi xổm xuống, toét miệng cười lộ răng.

[Phụ cận] Nhất Thược: Giờ ở đây cũng chỉ có mình cô thôi.

Lúc này Hàn Ngữ Yên mới phát hiện ra đã không còn thấy tăm hơi của Phiên Phiên Hồ Điệp đâu nữa rồi, trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: Cô có giỏi thì đừng đi.

Phiên Phiên Hồ Điệp có kỹ năng tàng hình, xem ra là muốn tìm người trợ giúp, Tô Y Thược thầm phỉ nhổ trong lòng.

[Phụ cận] Nhất Thược: Tôi không rảnh mà ở đây hầu công chúa ngắm cảnh chờ người.

Tô Y Thược chậm rãi đứng dậy, tao nhã bước ngang qua người cô ta.

[Phụ cận] Nhất Thược: À, đúng rồi. Tôi đưa Bích Lạc đi, xem ra nó cũng không muốn đi theo cô đâu.

Tô Y Thược vừa đi vừa thản nhiên nói.

Lúc này Hàn Ngữ Yên mới phát hiện ra, trong bảng thú nuôi của mình chỉ còn lại một con rùa trung cấp, khiến cô ta vừa cuống cuồng lại vừa tức tối, không biết Tô Y Thược trộm Bích Lạc kiểu gì.

[Thế Giới] Hàn Ngữ Yên: Đồ đê tiện, không chỉ đánh lén tôi, còn dám trộm mất Bích Lạc của tôi!!!

Hàn Ngữ Yên cố tình chat lên kênh thế giới, cô ta không tin làm thế này mà Tô Y Thược còn không bị thân bại danh liệt.

Tô Y Thược vốn còn thấy cô gái này có chút đầu óc, bây giờ thì mới biết, cô ta ngu chết đi được. Hình ảnh của cô hiện giờ là dược sư trung cấp, dù đánh lén cô ta cũng không thể giết cô ta trước khi cô ta phát hiện ra được. Huống chi, lực tấn công của thích khách cũng đâu phải vừa.

Bích Lạc cũng chỉ biết tự nhận chủ nhân, không sợ bị người khác trộm mất. Nếu Bích Lạc đã không muốn nhận cô ta làm chủ nhân, thì kể cả có không bị trộm cũng sẽ không gọi ra được, cô ta cần gì phải tự bêu xấu mình thế chứ.

Có điều, thần thú lại đi nhận một dược sư trung cấp làm chủ nhân mới là việc khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà, có người lại cố tình không hiểu ra.

[Thế Giới] Điệp Vũ Trời Quang: Mọi người đến mà xem này, con khốn kia không chỉ thích quyến rũ người đàn ông của người khác, còn chuyên cướp giật đồ người ta nữa!

Rõ ràng lần này đại đa số mọi người đều giữ im lặng, tuy mọi người đều thích xem trò vui, nhưng không phải trên kênh thế giới chỉ toàn những người không có đầu óc.

Hàn Ngữ Yên cũng phát hiện mình cuống quá nên nói sai, trong lòng hơi hối hận.

[Thế Giới] Bá Đao: Ngữ Yên, không được quấy rối nữa.

Bá Đao, mặc áo bào khoác dài màu trắng, không hề khí phách như tên của hắn, mà lại là cách ăn mặc của một công tử văn nhã, đây chính là Bá Đao, vua của nước Hỗ.

Lúc này, hắn đang đứng bên cạnh Hàn Ngữ Yên, nhìn Tô Y Thược chằm chằm, cây đao trong tay tỏa ra tia sáng màu đỏ. Trong mắt hắn có vẻ tàn độc đến không tả nổi. Trực giác của Tô Y Thược nói cho cô biết, người này không ôn hòa như vẻ ngoài, thậm chí tính cách còn hơi tàn bạo.

[Thế Giới] Bá Đao: Không biết Ngữ Yên nhà tôi có mạo phạm gì cô mà bị trừng phạt nặng như thế?

Tô Y Thược cười giễu cợt, nhà tôi à? Ý là tôi giết cô ta chính là giết anh, anh nhất định phải bao che cho cô ta phải không?! Tuy cô không biết thực lực của hắn, nhưng hắn đã dám công bố thân phận của mình, có thể thấy hắn cũng có chỗ hơn người, có điều, cô cũng không phải người chỉ nói vài câu là có thể dọa được.

[Thế Giới] Nổ Phát Pháo: Vua nước Hỗ xuất hiện ở núi Loan Phượng, mọi người mau đến xem!!!

[Thế Giới] Điệp Vũ Trời Quang: Giết con đĩ này đi!

[Hệ Thống] Điệp Vũ Trời Quang vi phạm quy định bang phái, bị trục xuất khỏi bang Thiên Hạ.

Trên kênh thế giới nhất thời vang lên những tiếng cười nhạo, Điệp Vũ Trời Quang này làm người đúng là quá thất bại mà.

[Thế Giới] Rảnh Ngồi Bắn Pháo: Bang chủ, anh làm thế là sao? Tốt xấu gì thì Điệp Vũ Trời Quang cũng theo anh lâu như vậy rồi, chỉ vì một acc nữ không biết có phải là nhân yêu hay không mà anh lại đá cô ấy ra khỏi bang à?

Tô Y Thược cũng thấy kỳ quái, lần trước không thấy Hình Phong quản lý thuộc hạ của mình, lần này lại thể hiện rất rõ ràng, không hiểu hắn ta có ý gì.

[Thế Giới] Bà Tám Không Log Out: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, bang chủ đại bang phái thứ hai, Hình Phong vì một người con gái mà không ngại đoạn tuyệt với bang chúng!

[Thế Giới] Phiên Phiên Hồ Điệp: Con khốn kia rõ ràng là hồ ly tinh, đi quyến rũ đàn ông khắp nơi.

[Thế Giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Xong rồi!

Khi những người khác nhìn thấy câu này của Biển Xanh Một Tiếng Cười, đều nghĩ cậu ta cũng nghĩ rằng lần này Nhất Thược xong đời rồi.

Thật ra là vì cậu ta nhìn thấy anh cả log in, anh cả log in, tức là xong rồi… Xong rồi… Cái gì cũng xong luôn…

[Thế Giới] Bá Đao: Tôi hy vọng cô xin lỗi Hàn Ngữ Yên, hơn nữa, trả Bích Lạc lại cho em ấy.

Tô Y Thược rất muốn hỏi, não ông bị tàn rồi hả? Xin lỗi à? Chỉ bằng một câu “đê tiện” của cô ta, mà cô không xuống tay ngược cô ta đến trăm ngàn lần đã là nể mặt lắm rồi. Bích Lạc á? Cô nhìn Bích Lạc vui vẻ sung sướng bay tới bay lui trong bảng thú nuôi. Trả lại à? Cô khẽ cười giễu cợt! Mơ đi!!!

[Phụ cận] Hình Phong: Xin hỏi vua nước Hỗ, anh đứng đây để bắt nạt một cô gái nhỏ của nước Tuân chúng tôi sao?!

Bá Đao nhìn người thanh niên mặc áo xanh đột ngột xuất hiện bên cạnh Nhất Thược, thầm nghĩ, đây là Hình Phong bang chủ đại bang phái đứng thứ hai của nước Tuân sao? Ngữ Yên nói không sai, cô gái này đúng là biết cách mê hoặc đàn ông.

[Thế Giới] Bá Đao: Nếu bang Thiên Hạ muốn nhúng tay vào chuyện này, đến lúc có thương vong thì đừng trách tôi không nể mặt.

Bá Đao uy hiếp thẳng thừng, Hình Phong này sẽ không ngốc đến mức muốn làm kẻ thù của nước Hỗ chứ?!

[Phụ cận] Hình Phong: Tôi chỉ cảm thấy, thân là người đứng đầu một quốc gia, làm thế này e không hợp tình hợp lý lắm, mong anh nghĩ lại.

[Thế Giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Vua nước Hỗ hạ cố đến chơi, đứng đây có vẻ cao hứng quá nhỉ!!!

Giọng điệu của Nhược Thủy Tam Thiên đầy vẻ châm chọc, giỏi lắm, chọn lúc anh không có mặt để bắt nạt Y Thược, bọn họ đã dám làm, phải có đủ can đảm mà đón nhận hậu quả.

Người thanh niên mặc áo bào màu xám xuất hiện, mái tóc dài như tơ buông xõa, một chiếc trâm xanh nhẹ cài lên, cưỡi thần thú “Linh Vân” bay về phía Nhất Thược, giống như một người bảo vệ, đứng bên cạnh cô gái mặc váy hồng.

Bá Đao lạnh lùng nhìn Nhược Thủy Tam Thiên toàn thân tỏa ra khí chất vương giả, đây là người đàn ông mà cô ấy thích sao? Ngay cả hắn cũng cảm thấy kém cỏi hơn. Có điều, rõ ràng trong lòng người đàn ông này chỉ có cô gái đứng cạnh anh ấy, anh ấy đối xử với Ngữ Yên như vậy có được không???!!!

Bá Đao do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện