Hồng Phúc Dao

Chương 17



Buổi tối sau khi tắm rửa, Lưu Tích Tứ vừa mới vào phòng, liền cầm khăn vải trong tay ném ra ngoài, bực mình nói: “Ly Nghiêu, ngươi không ở Trúc Hiên của ngươi, chạy đến chỗ này của ta làm cái gì!”

Đối với Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ đúng là thích, bằng không cũng sẽ không để cho y hôn, nhưng Lưu Tích Tứ lại không thể chịu được chính mình luôn là bị Ly Nghiêu áp chế. Hắn công phu không bằng Ly Nghiêu, dụng độc không bằng Ly Nghiêu, nếu ở chuyện khác còn để Ly Nghiêu chiếm thượng phong khắp chốn, sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị Ly Nghiêu ăn gắt gao, bây giờ hắn đã có một chút cảm giác, hắn không muốn giống phụ thân và Hãn Triệt, không có tự do.

“Tích Tứ, ngươi là thực không muốn ta cùng ngươi?” Ly Nghiêu nửa nằm trên giường Lưu Tích Tứ, tóc buông dài khiến cho trong vẻ tà ác của hắn lộ ra vài phần biếng nhác, nhìn Lưu Tích Tứ đang trong cơn giận dữ.

“Không muốn! Ta thích ngủ một mình!” Tiến lên, vén chăn, Lưu Tích Tứ nghĩ muốn kéo người dậy, ngược lại bị Ly Nghiêu kéo vào trong lòng, bên tai là tiếng nói hấp dẫn, “Tích Tứ, trong lòng ngươi rõ ràng có ta, vì sao muốn giống Lưu Mặc Huyền, không chịu thừa nhận? Hơn nữa, đã quyết định quay về ở, cũng nên nghĩ đến ta sẽ không ngoan ngoãn ở trong Trúc Hiên.” Ly Nghiêu khẽ cắn vành tai Lưu Tích Tứ, chọc được Lưu Tích Tứ bắt đầu khẽ thở gấp.

“Ly Nghiêu… Ta thích ngươi thì làm sao? Ta hôm nay có thể thích ngươi, đến mai tỉnh lại ta có thể thích người khác. Ngươi nếu thực cho là ta để ngươi hôn, ngươi có thể muốn làm gì thì làm với ta, vậy ta ngày mai liền tiến cung, ngươi đừng nghĩ muốn gặp lại được ta!” Ra sức đẩy Ly Nghiêu ra, Lưu Tích Tứ hoàn toàn mặc kệ đôi mắt biến tím của Ly Nghiêu, xoay người muốn đi.

Nhưng Ly Nghiêu làm sao có thể thả hắn đi, càng kéo hắn lên giường, lần này Ly Nghiêu không dùng mạnh mẽ, mà trước khi Lưu Tích Tứ thực sự sinh khí, mềm lại thanh âm nói: “Tích Tứ, ta muốn bồi ngươi… cũng không được?” Ở trước mặt Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu lại một lần nữa buông tư thế, buông kiêu ngạo hơn hai mươi năm trước đây cũng không cúi đầu với người khác, bởi vì y biết, nếu muốn thực sự có được Lưu Tích Tứ, y nhất định phải buông xuống chút kiên trì.

“Ly Nghiêu, Hãn Triệt đi rồi…” Lưu Tích Tứ đột nhiên nói một câu, Ly Nghiêu nâng thân mình lên, nhìn Lưu Tích Tứ nghiêm túc hiếm thấy.

“Thái tử ca ca cùng nhị ca thích Hãn Triệt, lại bức Hãn Triệt đi, bởi vì bọn họ chung quy chỉ nghĩ tới bản thân mình, tổn thương Hãn Triệt. Ly Nghiêu, nếu ngươi cũng như thái tử ca ca bọn họ, chỉ nghĩ cho mình ngươi, không biết tôn trọng ý nguyện của ta, ta cũng sẽ giống như Hãn Triệt, cách ngươi rất xa, dù cho ta có thích ngươi, ta cũng sẽ không vì ngươi vứt bỏ chính mình.”

“Ta hiểu…” Kéo ra huyết ngọc từ nơi cổ Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu nắm chặt, hỏi, “Muốn biết, vì sao ngọc này là mệnh của ta sao?”

“Không muốn.” Lưu Tích Tứ kéo ngọc về nhét vào trong y sam, “Ly Nghiêu, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta, ta ngươi bây giờ đang nói chính là chuyện ngươi tự ý vào phòng ta!”

Hai tròng mắt Ly Nghiêu lại chuyển sang màu đen, trong nụ cười là tà mị, lưng ngón tay lạnh buốt sờ lên môi Lưu Tích Tứ, “Tích Tứ, ta cho là ngươi hồi phủ liền ngầm đồng ý cho ta vào ở Thanh Liễu cư của ngươi, mà ta là tiểu gia của ngươi, vương gia hồi phủ, há lại có đạo lý không đến hầu hạ?” Ngoài phòng, lại có tiếng đồ vật rơi xuống.

“Tiểu gia?” Lưu Tích Tứ lộ ra ánh mắt ngả ngớn, xoi mói, “Tính tình chưa đủ dịu ngoan, bộ dáng cũng không được bằng Trúc nhị, thân hình này sao… so với bổn vương còn tráng hơn, bổn vương không có hồ đồ, làm sao chọn ngươi như thế làm tiểu gia?”

Lời này nhưng lại chọc cười Ly Nghiêu, đầu y ở trước ngực Lưu Tích Tứ trầm cười, sau lưng, một đôi tay vòng lên ôm hắn.

“Ly Nghiêu, ta không muốn như Hãn Triệt. Được thích, phải là chuyện hạnh phúc, mà hắn, lại thống khổ như thế. Ta hâm mộ phụ thân, hâm mộ phụ thân được phụ hoàng cùng phụ vương sủng, yêu như vậy… Ly Nghiêu, ngươi có thể cho ta sao? Ngươi nếu không thể, thì đừng tới trêu chọc ta, ta không phải Hãn Triệt, cũng không phải phụ thân, nếu sau này, yêu mến của ngươi khiến cho ta thống khổ, cho dù sẽ làm tổn thương chính mình, ta cũng sẽ quăng ngươi rất xa, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành — Lưu Tích Tứ ta chính là như vậy.”

Lần đầu tiên nói ra lời thật lòng của bản thân với Ly Nghiêu, hai tròng mắt Lưu Tích Tứ nhìn Ly Nghiêu, nói cho hắn biết, mình là nghiêm túc.

“Tích Tứ, coi trọng ngươi, ta sẽ không buông tay, nếu ngươi muốn vui vẻ như cha ngươi vậy, ta liền để ngươi vui vẻ như thế, nếu sau này, ngươi lại thích có thứ gì khác, ta liền cho ngươi vui với thứ đó. Tích Tứ, chỉ cần là cái ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi, ngoại trừ trong lòng ngươi chỉ có thể có ta, chỉ có thể luôn có ta — Ly Nghiêu ta, là như vậy.”

Vẻ mặt Ly Nghiêu, là nghiêm túc cùng kiên định Lưu Tích Tứ chưa từng thấy, cái loại kiên định tuyệt đối không buông tay.

Ngón tay quấn lên tóc Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ ngọt ngào cười, “Vậy ngươi bây giờ nên làm như thế nào?”

“Không biết vương gia đêm nay có cần người bồi?” Ly Nghiêu thấp hỏi.

“Tư thế ngủ của ngươi có tốt không?”

“Vương gia sao không thử xem?”

“… Vậy thử xem, không tốt, bổn vương sẽ đạp ngươi xuống giường…”

“Tùy ý vương gia.”

Đôi môi cách càng ngày càng gần, dán tại một chỗ, chưởng phong vung, ánh nến tắt, màn buông, chỉ lưu lại tiếng thở dốc cùng nhau trong màn.

………

Hồi phủ chưa tới hai ngày, người trong phủ đều biết vương gia của bọn họ đem Ly Nghiêu “thu vào phòng”, đối diện vẻ mặt kinh hãi của thủ hạ, Ly Nghiêu cũng không hề gì dọn vào Thanh Liễu cư của Lưu Tích Tứ, bắt đầu ngủ cùng một giường, ăn cùng một bàn với Lưu Tích Tứ. Lưu Tích Tứ lại như thật sự coi Ly Nghiêu trở thành tiểu gia, chẳng những thường xuyên ăn cơm để đối phương hầu hạ, thậm chí ngay cả chuyện tắm rửa thay y phục, đều muốn Ly Nghiêu hầu hạ, điều này làm cho thủ hạ của Ly Nghiêu mỗi khi ở trước mặt Lưu Tích Tứ lộ ra ánh mắt không đáng vì chủ tử bọn họ, Lưu Tích Tứ là cười đến thỏa mãn, mà Ly Nghiêu thì lựa chọn trầm mặc.

“Tích Tứ, Nghênh Hoan lâu lần trước cấp ngươi ba tiểu quan, ngươi tính toán xử trí thế nào, ta mặc dù không ngại làm tiểu gia của ngươi, nhưng để bụng làm một trong số đó.” Đút Lưu Tích Tứ ăn nho, Ly Nghiêu hỏi. Ở người bên ngoài nhìn vào thì là Ly Nghiêu ngày ngày hầu hạ Lưu Tích Tứ, mà nguyên nhân chân chính cũng là Ly Nghiêu không chấp nhận được kẻ khác chạm vào Lưu Tích Tứ, sau khi hắn đã nhìn thấy cơ thể Lưu Tích Tứ.

Lưu Tích Tứ nhổ vỏ nho vào trong lòng bàn tay Ly Nghiêu, “Ngươi nếu không nói, ta còn thực đã quên.” Đứng dậy kêu Vương Thuận nhi đang đứng xa xa đến, Lưu Tích Tứ hỏi: “Ba tiểu quan Nghênh Hoan lâu đưa tới kia, hiện ở đâu?”

“Bẩm vương gia, Nghênh Hoan lâu bị đóng cửa, tiểu nhân cũng không biết nên đưa đi nơi nào, tiểu nhân an bài ba người bọn họ trong Bế Nguyệt lâu.”

“Bế Nguyệt lâu?” Lưu Tích Tứ mắt liếc lên cây, khóe miệng là một mạt cười sâu, “Vậy trước đừng đưa xuất phủ, mấy ngày nữa trong cung thái tử ca ca có yến, để cho bọn họ chuẩn bị một chút, đi qua giúp vui, nếu có người vừa ý, liền đưa tặng, nếu không ai vừa ý, để lại chỗ thái tử ca ca, chờ Nghênh Hoan lâu khai trương sẽ đưa trở về.”

“Dạ, vương gia.”

“Lại nghĩ đến biện pháp gì trêu chọc người?” Ly Nghiêu ở bên tai Lưu Tích Tứ trầm hỏi, Lưu Tích Tứ mỉm cười không đáp, chỉ nói, “Có trò hay để xem.”

Lúc này, có người thông báo, nhị thúc Ngũ Mặc của Lưu Tích Tứ tới đây, Lưu Tích Tứ vội vàng từ trên người Ly Nghiêu xuống, sửa sang lại y phục bên dưới, “Nhị thúc ta đến đây nhất định là vì chuyện Mặc Huyền, ngươi ở cũng được nhưng chớ có thất lễ.”

“Nhị thúc ngươi, cũng là nhị thúc ta, ta sao lại thất lễ?” Ly Nghiêu thừa cơ chiếm tiện nghi Lưu Tích Tứ, đổi lấy một cước của Lưu Tích Tứ, “Nghĩ muốn qua cửa của ta, ngươi còn sớm đấy.”

Nhìn thấy nhị thúc, Lưu Tích Tứ tiến lên ôm người bắt đầu làm nũng: “Nhị thúc, người làm sao lại tới đấy? Nếu nhớ Tứ nhi, tìm người mang cái thư đến không được sao, Tứ nhi sẽ đi ngay.”

“Con ngày ngày chạy trong cung ngoài cung, đủ mệt rồi, nhị thúc lại chưa già, vậy đâu cần con tự mình qua.” Ngũ Mặc nhìn phía sau Lưu Tích Tứ, hỏi, “Vị này chính là…”

“Nhị thúc, đây là bằng hữu Tứ nhi vừa mới quen biết, thuốc của phụ thân chính là hắn cho, gọi là Ly Nghiêu.”

“Ly Nghiêu bái kiến Ngũ đại nhân.” Ly Nghiêu rất lễ độ chắp tay thi lễ.

“Không cần đa lễ, thuốc của ngươi lần trước giúp được rất nhiều, ta còn muốn thay đại ca cám ơn ngươi đây.” Ngũ Mặc ôn hoà nhìn Ly Nghiêu, nghĩ đến việc hôm nay đến đây, hắn lộ ra vài phần khó xử, Lưu Tích Tứ đã nhìn ra, nói với Ngũ Mặc, “Nhị thúc, có lời gì người cứ nói thẳng, Ly Nghiêu không phải ngoại nhân, hắn xem như tri kỷ của Tứ nhi.” Lời của Lưu Tích Tứ khiến cho Ly Nghiêu thật cao hứng, Ngũ Mặc thấy quan hệ của hai người quả thực không đồng nhất, thở dài nói ra mục đích đến.

“Tứ nhi, con cùng Mặc Huyền rốt cuộc là làm sao vậy? Mấy huynh đệ các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn chưa bao giờ giận dỗi, sao đột nhiên lại không qua lại? Có phải Mặc Huyền làm chuyện gì chọc con mất hứng hay không? Con nói cho nhị thúc, nhị thúc trở về nói nó, con đừng so đo với nó.” Ngũ Mặc lo lắng hỏi, Tích Tứ đột nhiên không cho Mặc Huyền vào phủ, vậy rất không bình thường.

Lưu Tích Tứ cũng là thở dài, bĩu môi nói: “Nhị thúc, con cùng Mặc Huyền lớn như vậy, có khi nào sinh khí với hắn. Lần này không cho hắn vào phủ, không gặp hắn, là Tứ nhi có chuyện không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể trước tiên tránh hắn, chờ Tứ nhi biết rồi lại gặp hắn.”

“Chuyện gì làm cho Tứ nhi khó xử như thế?” Ngũ Mặc buông nửa tâm.

Ly Nghiêu là lần đầu tiên thấy bộ dáng Lưu Tích Tứ khi ở cùng người thân, lúc này Lưu Tích Tứ không có “ngang tàng” thường ngày, có chính là quyến rũ cùng đáng yêu trước mặt người thân.

“Nhị thúc, người lần trước không phải bảo con giúp tra Mặc Huyền xảy ra chuyện gì? Tứ nhi tra được, nhưng lại khó khăn ở Tứ nhi, Tứ nhi cũng không dám cùng người nói, sợ người quay lại sinh khí Mặc Huyền.” Cả người Lưu Tích Tứ dựa vào trên người Ngũ Mặc, ngoài miệng là ngọt ngào nói, trong lòng lại nghĩ làm thế nào để Mặc Huyền về nhà ít chịu ăn mắng chút.

“Tứ nhi, đừng gạt nhị thúc, Mặc Huyền rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lo lắng trong lòng Ngũ Mặc được lời nói êm ái nụ cười ngọt ngào của Lưu Tích Tứ làm cho mất đi, chỉ muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Nhị thúc, Tứ nhi sẽ nói cho người, bất quá người đáp ứng Tứ nhi, đừng trách Mặc Huyền, hắn cũng là sợ người sinh khí, mới không nói cùng người.” Thấy Ngũ Mặc gật đầu, Lưu Tích Tứ mới nói, “Nhị thúc, lúc trước Mặc Huyền thích một người, còn cùng người ta có thân thiết da thịt, nhưng người nọ lại đột nhiên không thấy, về sau Mặc Huyền mới biết người nọ là tiểu quan hồng bài trong Nghênh Hoan lâu, gọi là Trúc nhị. Trúc nhị kia là thật tâm thích Mặc Huyền, nhưng vì ngại thân phận giấu giếm Mặc Huyền, cùng Mặc Huyền làm chuyện đó, cũng là muốn nhân lúc mình còn sạch sẽ, đem thân mình cho Mặc Huyền, coi như là lưu một niệm tưởng. Mặc Huyền sau khi biết, tất nhiên là phi thường sinh khí, nhị thúc, người cũng biết, thân là người trong hoàng thất, sao có thể để người lừa gạt, huống chi đối phương còn là tiểu quan bán mình? Mặc Huyền mua Trúc nhị mấy ngày, nhưng vẫn tức Trúc nhị không nói thật với mình, không chuộc người ra, về sau Mặc Huyền bận việc, lạnh nhạt Trúc nhị, tú bà trong lâu tưởng rằng Mặc Huyền đã chán, liền buộc Trúc nhị tiếp khách. Trúc nhị vì thủ thân cho Mặc Huyền, bị tú bà suýt chút nữa đánh chết, nếu không phải con phái người đi chuộc, Trúc nhị kia sợ chỉ còn là một cái xác. Con thấy bộ dáng sốt ruột của Mặc Huyền, cũng không dám cho hắn biết Trúc nhị bị đánh, hiện giờ Trúc nhị mặc dù khỏe rồi, nhưng hắn dù sao xuất thân không tốt, nếu Mặc Huyền mang hắn về phủ, vạn nhất nhạ nhị thúc cùng hoàng thúc sinh khí, vậy không phải là lỗi của Tứ nhi sao? Tứ nhi đã nghĩ chờ Mặc Huyền qua mười lăm, sau khi có phủ đệ của chính mình, sẽ đưa người qua cho hắn, như vậy chỗ nhị thúc cùng hoàng thúc cũng dễ nói, Mặc Huyền cũng không đến mức mất mặt.”

Lưu Tích Tứ trợn mắt nói dối, nhưng Ngũ Mặc nhìn không ra, bất quá lời của Lưu Tích Tứ cũng không phải tất cả đều là nói dối, thân phận Trúc nhị là lo lắng tất yếu của Lưu Mặc Huyền, hắn bất quá là nhân cơ hội thu xếp cho Lưu Mặc Huyền.

“Tứ nhi, phiền con lo lắng vì Mặc Huyền.” Ngũ Mặc nghe xong bộ mặt nghiêm túc, trong mắt mơ hồ có chút thương cảm, hắn bảo Lưu Tích Tứ hảo hảo chiếu cố Trúc nhị, liền rời đi.

Lưu Tích Tứ che miệng cười lên, nói với người bên cạnh, “Ai… Mặc Huyền a, ta chính là đã hết sức, sống hay chết, phải xem vận số của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện