Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 20: Thuốc cảm mạo lừa gạt. .



Sau khi về đến nhà, hai người liền đi tắm nước nóng, sau đó chui vào trong ổ chăn ấm áp.

Hứa tiểu công vừa rồi cố gắng chen vào phòng tắm để tắm uyên ương, kết quả bị Hạ tiểu thụ dùng sức đẩy đi ra, vì thế rất phiền muộn.

Rõ ràng buổi tối hôm đó đã bị mình sờ hết, vì sao vẫn cứ thẹn thùng như vậy a?

Hạ tiểu thụ buồn ngủ hai mí mắt đều rũ xuống, căn bản không phát giác người nào đó đã dục cầu bất mãn thật lâu, đầu vừa tiếp xúc với gối liền vù vù ngủ.

Hứa Đình bất đắc dĩ thở dài, đưa tay kéo cậu vào trong lòng.

Không có biện pháp, ai bảo mình thích em ấy.

Ngọn đèn màu cam rất ấm áp cũng rất nhẹ dịu, Hạ Mộ ngủ rất say, lông mi rũ xuống, thỉnh thoảng còn có thể nhẹ nhàng rung động.

Hứa Đình không hề buồn ngủ, càng nhìn Hạ Mộ càng thích, nhịn không được liền cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt tròn tròn hôn nhẹ khóe miệng, không biết còn có thể cưng bảo bối như thế nào.

“Em buồn ngủ…” Hạ Mộ bị gây sức ép tỉnh lại, thế là lòng tràn đầy ủy khuất nhỏ giọng than thở, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn hắn.

Hạ tiểu thụ chưa tỉnh ngủ thanh âm giống chú mèo con, còn có bộ dạng uể oải, Hứa tiểu công nghe thấy nháy mắt phun máu, xong đời rồi , mình gần đây đối với cậu ấy càng ngày càng không tự chủ, vạn nhất có một ngày nhịn không được làm sao bây giờ?

Kềm chế bộ vị nào đó của mình đang rục rịch, Hứa Đình xoay người đếm thầm một con cừu hai con cừu, tận lực làm cho mình có việc để làm.

Lúc đếm tới con cừu thứ một trăm, Hứa tiểu công phát giác bản thân vẫn là rất có tinh thần, vì thế đành phải xuống giường, chuẩn bị đến toilet tự thân vận động.

Không nghĩ tới mới vừa ngồi đến bên giường còn chưa đứng lên, đã bị Hạ Mộ túm lấy tay áo.

“Mộ Mộ?” Hứa Đình giật mình, vừa rồi hồi lâu thấy cậu ấy không có động tĩnh, còn tưởng rằng cậu ấy vẫn đang ngủ, sao vẫn tỉnh.

“Anh giận sao?” Hạ Mộ nhỏ giọng hỏi.

Hứa Đình sửng sốt, không có a, tại sao mình phải tức giận?

Thấy hắn không nói lời nào, Hạ Mộ càng thêm khẳng định rằng, anh ấy là giận thật rồi.

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, tối nay là đêm năm mới, nói như thế nào cũng nên ngọt ngọt ngào ngào, chính mình lại một chút cũng không phối hợp, chẳng những đem anh ấy đá ra khỏi phòng tắm, còn vào lúc anh ấy hôn mình mà ngủ.

Hạ Mộ ghét bỏ chính mình, ta thật sự là một người không có tình thú!

“Làm sao vậy?” Hứa Đình hỏi cậu.

Khuôn mặt Hạ Mộ đỏ bừng, nhìn Hứa Đình không nói lời nào.

“Không thoải mái sao?” Hứa Đình cho là cậu phát sốt.

Hạ Mộ ở trong lòng cào tường, có người ngốc muốn chết!

Anh không phải rất muốn sao rất muốn sao, vậy cứ muốn a!

Hứa tiểu công vào thời khắc mấu chốt lại không hiểu phong tình, xoay người xuống giường giúp cậu pha một cốc thuốc nước cảm mạo lớn.

Nhìn thấy cốc nước màu nâu sẫm kia, Hạ Mộ gần như chán nản.

Liên tục hai lần, hai lần a! Lần trước mình muốn hôn nhẹ, hắn nói chúc ngủ ngon mau ngủ đi, ngày hôm nay càng ngốc, cư nhiên đi pha cốc thuốc cho mình!

MN, anh mới cần uống thuốc!

Hạ tiểu thụ nén giận, tiếp nhận cái cốc hớp mấy cái đã uống xong, xoay người hung hăng che phủ mình trong chăn.

Không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa!

Hứa Đình hoàn toàn không biết mình lại phạm sai lầm nào, vì thế nhỏ giọng thở dài.

Nghe thấy thanh âm thở dài kia, Hạ Mộ thực không có cốt khí dao động, xoay người muốn trộm nhìn hắn, lại vừa lúc đối diện với hai mắt của hắn, ôn nhu sủng nịch giống như trước đây, nhưng lại nhiều hơn một phần ý vị bất đắc dĩ.

Hạ Mộ nháy mắt mềm lòng.

“Sau này có chuyện gì, đều nói ra được không?” Hứa Đình đẩy tóc xõa trên trán cậu ra hai bên, “Có chỗ nào không đúng, anh đều sửa.”

Hạ tiểu thụ cảm động sắp không xong, vì thế rất mất mặt liều mạng gật đầu.

“Vậy vừa rồi làm sao vậy?” Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ nhất thời nghẹn lời, ấp úng tìm nửa ngày tìm cớ, cái kia cái kia, vừa rồi em là thật sự đau đầu!

“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút.” Hứa Đình ôm cậu, “Uống xong thuốc, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Hạ Mộ gật gật đầu, cố lấy dũng khí chủ động hôn hắn, “Chúc ngủ ngon.”

Hứa Đình đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười đem hắn kéo vào trong lòng.

Một đêm này, ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến tiếng bánh pháo, chẳng qua hai người đều ngủ rất say, Hạ tiểu thụ thậm chí còn có mộng đẹp, ngay cả khóe miệng đều cười cong lên.

Nhưng mà cảnh trong mơ tuy rằng tốt đẹp, sự thật lại rất trái ngược, sáng sớm mồng một Tết, Hạ Mộ thật sự phát sốt .

Ta thật sự là một mồm quạ đen… Hạ Mộ bi ai nghĩ.

Hứa Đình thực buồn bực, đều đã uống thuốc cảm mạo rồi, sao còn có thể phát sốt?

Từ trong thùng rác lấy ra một vỏ gói, Hứa Đình sau khi xem xong rất sầu não, đây là thuốc gì, đã hết hạn từ một năm trước , sao mẹ cũng không ném đi?

Hạ Mộ tối hôm qua bị cảm lạnh lại dính gió, vì thế đau đầu đau bụng, toàn thân đều đau.

“Hứa Đình, em giống như trúng độc rồi …” Hạ tiểu thụ hữu khí vô lực.

Hứa Đình dở khóc dở cười, trước tiên xuống lầu mua thuốc, lại nấu nồi cháo lớn cho cậu.

Ngày đầu tiên của năm mới, tất cả mọi người đều mặc đồ mới ăn bữa tiệc lớn, chỉ có Hạ Mộ đáng thương nhất, cuộn trên giường nằm một ngày, buổi trưa ăn cháo, buổi tối vẫn là ăn cháo!

Càng lừa đảo chính là, Hứa Đình còn muốn ra ngoài!

” Anh đi đâu?” Hạ Mộ bơ phờ hỏi.

“Có người sinh nhật, anh sẽ về ngay.” Hứa Đình cúi đầu hôn nhẹ cậu, ” Ngủ trước đi.”

“Vậy anh trên đường cẩn thận.” Hạ Mộ giọng khàn đặc.

Hứa Đình giúp cậu rót nước vào trong bình giữ ấm, sau khi nhìn thấy cậu nằm ngủ, mới xoay người ra khỏi nhà.

“Đình Đình vì sao phải đến tiệc tối kia?” Mẹ Hứa rất tức giận, “Em chán ghét cái cô bé kia.”

“Con trai lớn rồi, em cứ tùy theo con đi.” Hắc bang lão đại Hứa tiên sinh giúp lão bà gọt sạch vỏ hoa quả, lại chuẩn bị cả cây tăm đưa cho bà.

“Nhưng mà Mộ Mộ vẫn đang bệnh.” Mẹ Hứa rất so đo chuyện này.

“Nếu không phải em để thuốc quá hạn vào trong ngăn tủ, nó cũng sẽ không sinh bệnh.” Cha Hứa bật cười, “Anh không phải bảo em vứt đi sao?”

“Anh và Đình Đình từ trước đến nay cũng không cảm mạo, cho nên thuốc mới có thể quá hạn!” Mẹ Hứa kiếm cớ.

“Vâng vâng vâng.” Tính tình cha Hứa rất tốt, ôm lão bà quay về phòng ngủ.

Mà đang ở ngã tư đường hơi có vẻ yên tĩnh, Hứa Đình đang vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thần tình trên mặt có chút lạnh.

Lái xe đến Thành Tây lại vượt qua một khúc ngoặt, cuối cùng dừng ở trước cửa một quán bar.

Đẩy cửa phòng trên tầng hai ra, quả nhiên liền thấy bên trong đã có người đợi.

“Đến muộn hì.” Vương Tư Tiệp cười lắc lắc di động.

“Tìm tôi đến có chuyện gì?” Ngữ khí Hứa Đình rất lạnh.

Lúc chiều cô ta đột nhiên gọi điện thoại cho mình, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp mình.

“Em nghe nói anh từng đi tìm bác Tôn, muốn cùng ông ta hợp tác chuyện làm ăn lại bị cự tuyệt.” Vương Tư Tiệp cũng không thèm để ý thái độ không tốt của hắn, “Anh có biết là vì sao không?”

Hứa Đình không nói gì, bình tĩnh thản nhiên nhìn về phía cô ta.

“Một phần đó hoàn toàn là do cha em phụ trách, trước mắt nhà em đã có chỗ hợp tác ổn định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ không đổi.” Vương Tư Tiệp có chút đắc ý giải thích.

“Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc.” Hứa Đình nhún vai.

“Nhưng mà em có thể giúp anh.” Vương Tư Tiệp nhìn hắn.

“Cám ơn, tôi không cần.” Khóe miệng Hứa Đình gợi lên, cười có chút không hề gì.

“Anh có thể đừng dùng thái độ này với em hay không?” Trên mặt Vương Tư Tiệp có chút không nén giận được, “Em là thật sự muốn giúp anh.”

“Điều kiện gì đây?” Hứa Đình hỏi, “Dù sao sẽ không phải là làm không đi?”

Vương Tư Tiệp nghẹn lời, mình đương nhiên sẽ không vô điều kiện giúp hắn, nhưng phải chủ động mở miệng nói thích, lại có chút xấu hổ.

Đang lúc hai người không nói gì, di động Hứa Đình tích tích kêu, cầm lên vừa nhìn vào màn hình hiển thị, không tự chủ được liền muốn cười.

Tiểu bình dấm (ghen tuông), còn thật sự là có tâm linh cảm ứng hay sao.

“Hứa Đình.” Hạ Mộ che mũi rất khó chịu, “Quay về giúp em mua dán mũi.”

“Biết, còn cần thứ gì khác nữa không?” Hứa Đình không ra khỏi phòng, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon nghe điện thoại.

“Cái kia, nếu anh về sớm, có thể giúp em mua chút ăn không?” Hạ Mộ có chút ngượng ngùng, “Ba mẹ đều ngủ rồi, em không dám đến phòng bếp làm đồ ăn, sợ đánh thức bọn họ.”

“Đói bụng sao?” Hứa Đình bật cười.

“Ừm.” Hạ tiểu thụ nói lầm bầm.

“Chờ chút nhé, anh sẽ về ngay.” Hứa Đình không có vạch trần cậu vụng về lấy cớ, cúp điện thoại liền đứng lên cáo từ.

Mục đích hôm nay Vương Tư Tiệp tìm mình tới đã làm rõ ràng, cũng không cần phải tiếp tục ở lại, vừa lúc nhân cơ hội thoát thân.

“Anh vừa tới chưa đến mười phút, chuyện của chúng ta cũng vẫn chưa bàn bạc xong!” Vương Tư Tiệp giữ lấy hắn.

“Thật có lỗi, nhưng tôi thật sự có việc.” Hứa Đình giơ tay tránh ra, “Hôm nào tôi liên lạc lại với cô.”

“Hứa Đình!” Vương Tư Tiệp có chút không khống chế được, “Anh đừng có quá phận!”

“Tôi nói rồi , rất cảm ơn cô đồng ý giúp tôi.” Hứa Đình không muốn cùng cô ta dây dưa, “Nhưng mà tôi có việc nhất định đi.”

“Mua đồ cho cô ta so với chuyện làm ăn hơn một trăm vạn còn quan trọng hơn? !” Vương Tư Tiệp cắn răng.

“Với tôi mà nói, quả thật là vậy.” Hứa Đình cầm lấy áo khoác, xoay người ra cửa.

Đến cửa hàng tiện lợi mua bánh kem, lại mua nước canh, xách về nhà.

Xe vừa mới lái vào sân, liền trông thấy ngọn đèn mờ nhạt trong phòng ngủ lầu hai, vì thế trong lòng trở nên có chút ấm áp.

Cảm giác có người đợi mình về nhà thật tốt, tuy rằng khả năng tiểu ngốc kia chờ đồ ăn dường như lớn hơn chút… Nhưng mà hoàn toàn không sao!

Đỗ xe xong về nhà, Hạ Mộ đang rất tội nghiệp, bao trong chăn lớn ngồi ở trên giường chờ đồ ăn.

“Trong tủ lạnh có đồ ăn sẵn tiện lợi, sao không đi hâm lại?” Hứa Đình giúp cậu đổ canh vào trong bát.

“… Bị cảm, mệt.” Hạ tiểu thụ rất nghiêm túc trả lời.

“Thôi đi!” Hứa Đình cười nhìn cậu, “Là mẹ anh lại nói cái gì với em rồi, mới có thể gọi anh về đi?”

Chính mình rõ ràng trông thấy cậu ấy buổi tối đã ăn một bát cháo lớn, còn có mấy cái bánh bao nhỏ, đâu có nhanh như vậy liền đói bụng.

“… Dì nói anh đi tham gia party của một người nữ sinh, còn nói cô ấy thầm mến anh.” Hạ Mộ mắt trợn trắng nhìn trời.

Hứa Đình ở trong lòng cảm khái, thật đúng là chua… May mắn cậu ấy không biết là mình và Vương Tư Tiệp ở một mình, bằng không phỏng chừng lại phải dỗ dành thật lâu.

“Ai?” Hạ Mộ nhăn mũi.

“Con gái của một vị đại ca hắc bang.” Hứa Đình nhịn cười, nghiêm trang chọc cậu.

Hạ Mộ rức khắc cảm thấy rất có cảm giác nguy cơ, hắc bang và hắc bang, nghe thấy rất xứng đôi a!

“Trông như thế nào?” Hạ tiểu thụ vô cùng tính toán.

Hứa Đình dùng di động lên mạng, search một tấm ảnh của Thương Tỉnh Không (Sora Aoi – nữ diễn viên AV nổi tiếng của Nhật =]]) đưa cho cậu.

“Anh còn đem ảnh chụp của cô ta lưu trong điện thoại!” Cái mũi của Hạ Mộ phì phò, nhận lấy nhìn thoáng qua, sau đó sửng sốt, ý, nhìn rất quen mắt a.

Chờ sau khi nhớ ra người này là ai, Hạ Mộ nâng tay một cái tát dán qua.

MN, không ngờ bị lừa đảo như vậy, ta năm đó cũng là đã tìm qua kiểu người này rồi đấy được không? !

“Hạ lưu, sau này không được xem!” Hạ Mộ lòng dạ hẹp hòi.

“Em lại có thể nhận ra?” Hứa Đình kinh ngạc, lão bà là thụ, sao còn có thể xem qua thứ này.

Hạ Mộ lẩm bẩm, này có cái gì đáng kinh ngạc, lão tử trước khi quen biết anh là thẳng nam thuần chủng, chỉ có hứng thú với tỷ tỷ xinh đẹp!

“Em sau này cũng không được xem.” Hứa Đình véo mặt cậu, “Muốn nhìn chỉ có thể nhìn anh.”

“Anh có cái gì đẹp.” Hạ Mộ trợn trắng mắt.

“Anh đẹp.” Hứa Đình chân thành lột quần áo, “Không tin cởi sạch cho em kiểm tra.”

Hạ Mộ nôn ra máu, bổ nhào qua ngăn hắn lại, người này thật sự quá lưu manh!

Hai người náo loạn một trận, bụng Hạ Mộ thật sự bắt đầu kêu rầm rì, có chút đói.

Thời gian đã quá muộn, Hứa Đình không muốn cho cậu ăn quá nhiều thứ, lại không nỡ để đó bụng, vì thế đứng ở bên cạnh bàn giúp hắn chọn những thứ rau dễ tiêu hóa trong canh.

Điện thoại ném ở cuối giường rung rung, Hạ Mộ bò qua vừa nhìn, nhất thời trở nên rất phẫn nộ, Hứa Đình Hứa Đình!

“Làm sao vậy?” Hứa Đình quay đầu lại hỏi cậu.

“Có người gửi tin nhắn, nói cô ấy thích anh!” Hạ Mộ đập vào chăn, “Anh muốn ngoại tình!”

Hứa Đình bật cười, đem chén canh nhét vào trong tay cậu, thò tay ra tắt di động.

“Trêu hoa ghẹo nguyệt.” Hạ Mộ vừa ăn canh vừa than thở, “Lại có thể câu dẫn tiểu cô nương.” .

” Cô ta cũng không phải là tiểu cô nương cái gì.” Hứa Đình bóp mũi cậu, “So với nam nhân còn ác hơn nhiều.”

“Người xấu?” Hạ Mộ hỏi.

“Ừ, không phải người tốt.” Hứa Đình gật đầu.

Trong khoảng thời gian này, mình vẫn luôn thu thập tư liệu của Vương Vũ Hằng, nhiều ít cũng sẽ liên quan đến Vương Tư Tiệp, xem nhiều rồi, chỉ biết cảm thấy cô gái này thật sự quá hung ác, căn bản không giống một cô gái mười bảy tuổi.

Đối với loại người này, thật sự rất khó có cái gì hảo cảm.

“Cô gái kia có thể bắt cóc anh không?” Hạ Mộ vô cùng lo lắng.

“Trừ em ra, không ai có thể bắt anh đi.” Hứa Đình không muốn tiếp tục kéo dài cái đề tài này, vì thế đi đến gần buồn nôn, “Hôn một cái?”

Hạ Mộ bưng chén canh, cách lưu manh xa một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện