Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 90: Cạnh tranh nhà phía bắc cầu (hạ)



Hắn mang theo vẻ bất cần cười nhạt một tiếng không tiếp lời nàng.

Tề Phượng Vũ không buông tha co hắn, nàng cảm thấy phải tiếp tục đả kích hắn, kỳ thật Tề Phượng Vũ bình thường không thích nói nhiều nàng thích nói ít mà đánh trúng chỗ hiểm của người ta nhưng hôm nay nàng nói hơi nhiều rồi, đó là vì nàng cảm giác nàng vẫn chưa nói tới chỗ hiểm của Vô Tấn, hoặc có thể nói nàng rất khó đánh trúng chỗ hiểm của hắn, đoạt được miếng đất này dù sao cũng không thể so sánh về mặt ý nghĩa với việc Vô Tấn lấy được mảng đất lớn hoàng kim kia.

Trong nàng vẫn có một chút ghen ghét, ghen ghét Vô Tấn có đảm lược hơn nàng lúc nàng lần đầu tiên tới Bát Tiên kiều cũng phát hiện ra cơ hội này nhưng kiêng kỵ phong thủy cho nên dừng bước mà Vô Tấn lại xuống tay, đem một khối đất bình thường tạo thành khu vực hoàng kim.

Loại ghen ghét này khiến cho nàng muốn hạ thấp Vô Tấn, đả kích hắn, muốn cho hắn hiểu rằng hắn không bằng mình.

Lúc này Trương lão đi ra, hắn mang theo một lão phu nhân, nàng chính là mẹ vợ của Trương lão, khế ước bán nhà đúng là dùng tên của bà, bà vừa rồi đã ký xong hợp đồng với Tề Phượng Vũ.

Trương lão đi tới phía trước kéo Vô Tấn qua một bên mà xin lỗi hắn:

-Tiểu huynh đệ này ta đã nói cho nhạc mẫu nói ta có hẹn với huynh nhưng nhạc mẫu nói bà ấy đã ký xong hiệp ước hợp đồng đã ký ta thật sự xin lỗi.

- Không có cách nào vãn hồi sao?

Vô Tấn không cam lòng hỏi.

- Trừ phi, trừ phi công tử bỏ ra một nghìn năm trăm lượng bạc ta đoán chừng cô nương kia chỉ dùng một nghìn lượng bạc mua tòa nhà kia, có lẽ nàng chịu chuyển lại cho công tử.

Vô Tấn quay đầu nhìn Tề Phượng Vũ, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng nở ra nụ cười, đang bắt chuyện với lão phu nhân, loại ngọt ngào này của nàng hắn chưa bao giờ thấy vốn tưởng rằng nàng là một khối băng không tan được.

Mà Tề Phượng Vũ cũng nhìn về phía hắn nụ cười ngọt ngào trở thành nụ cười giễu cợt nàng là đích nữ của Tề Thụy phúc thương hội, không phải là tên tiểu tử như Vô Tấn có thể so được.

- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao nàng bỏ ra một nghìn lượng mua nhà, các ngươi không cảm thấy kỳ quái?

Vô Tấn tung ra đòn sát thủ cuối cùng không ngờ Trương lão lại lắc đầu:

- Vừa rồi ta cũng nói với nhạc mẫu như vậy nhưng bà ấy nói, bà thích cô nương này cho nên trong lòng tuy nghi kỵ nhưng cũng đáp ứng.

Cái này thì Vô Tấn không có lời nào để nói rồi hóa ra nữ nhân xinh đẹp cũng là một loại ưu thế với lão phu nhân:

- Bà bà đây là một nghìn lượng ngân phiếu Tề Đại Phúc, nếu như lo lắng thì ta cũng có thể cho bà hiện ngân.

Ở bên cạnh Tề Phượng Vũ đưa ngân phiếu ra cho lão puh nhân lão phu nhân cười nói:

- Ta tin tưởng, cô nương có khí độ như vậy sẽ không gạt ta, khế đất bán nhà cô nương cứ mang đi đi.

- Đại lang.

Lão phu nhân kêu Trương lão chỉ chỉ Tề Phượng Vũ bên cạnh thanh âm khàn khàn mà trầm thấp:

- Lão trạch ở Bát Tiên kiều đã bán rồi ngày mai các ngươi thu thập mang đồ đạc dời qua đây.

Vô Tấn chăm chú nhìn Tề Phượng Vũ, lúc này hắn cảm thấy đôi mắt nàng rất chân thành, không lảng tránh hắn nữa, đôi mắt mỹ diệu tuyệt luân nở ra nụ cười tươi.

Sau nửa ngày trên mặt của Vô Tấn đành lộ ra vẻ đắng chát, hắn quay người ra khỏi tiểu viện, Tề Phượng Vũ cũng đi ra, một chiếc xe ngựa đã chờ nàng ở bên ngoài, nha hoàn của nàng đứng ở cửa xe, nàng trở về lấy hiện ngân không ngờ Vô Tấn cũng từ trong sân đi ra đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, tiểu thư tại sao lại ở cùng hắn một chỗ?

Tề Phượng Vũ ngồi lên trên xe ngựa, xe ngựa khởi động rời đi, lúc đi tới bên cạnh Vô Tấn xe ngựa dừng lại cửa sổ mở ra, khuôn mặt của Tề Phượng Vũ hiện lên vẻ tự tin và thương cảm, nở ra nụ cười thản nhiên:

- Nếu như ngươi muốn đưa cho ta năm nghìn lượng ta có thể chuyển cho ngươi.

- Tề tiểu thư không hổ là thế gia thương nhân, qua tay phát tài, không phải người bình thường.

Vô Tấn đón tiếp nàng dùng đôi mắt lanh lợi trả lời nàng:

- Cô nương biết hiện tại ta đang suy nghĩ gì không?

- Suy nghĩ gì vậy ta rất hứng thú.

Vô Tấn nhảy lông mi tự tin nói:

- Ta suy nghĩ có một ngày sẽ dùng một nghìn lượng bạc mua lại tiền trang Tề đai phúc.

Tề Phượng Vũ cười khanh khách thanh âm như chuông bạc rất êm tai:

- Được không tệ rất có chí khí, cứ cố gắng nhé.

Nàng quay đầu lại phân phó cho xa phu:

- Đi xem tòa nhà ta mới mua.

Nàng lại vụng trộm đẩy rèm ra đắc ý nhìn Vô Tấn, Vô Tấn lúc này chẳng thèm ngó tới nữa mà xoay người rời đi khiến cho nàng có một cảm giác hụt hẫng.

- Xú tiểu tử không để ý tới ta sao?

Nàng mỉm cười tự nhủ.

Vô Tấn lười biếng quay trở lại hiệu cầm đồ hắn ném năm trăm lượng bạc vào quầy hàng:

- Ngũ thúc trả cho thúc.

Hoàng Phủ Quý bận rộn một canh giờ, thấy Vô Tấn trả năm trăm lượng bạc trở về hắn vội vàng hỏi:

- Vô Tấn chuyện gì xảy ra vậy không mua nhà sao?

- Người ta không chịu bán.

Vô Tấn buồn bã ỉu xìu nói một câu, trực tiếp đi vào trong phòng, Hoàng Phủ Quý nhìn theo bóng lưng lười biếng của hắn thì nhỏ giọng hỏi tiểu nhị:

- Ta cảm thấy không phù hợp.

Nhãn châu của lão Thất xoay động mà cười hi hì

- Chưởng quỹ cái này còn phải hỏi sao, nhất định là bị người ta hớt tay trên, công tử trước giờ luôn sĩ diện mà.

- Chớ nói lung tung.

Hoàng Phủ Quý gõ đầu hắn một cái rồi đi vào.

Vô Tấn trở lại gian phòng, nằm ở trên giường trong lòng hắn cảm thấy uất ức đến cực độ cho dù chỉ là hai mẫu đất ảnh hưởng không quá lớn nhưng lần này dù sao cũng là thất bại rất lớn, thua ở trong tay một xú nha đầu khiến cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

- Vô Tấn đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hoàng Phủ Quý tiến tới ân cần hỏi.

- Không có gì ngũ thúc đi đi con buồn ngủ rồi.

Vô Tấn nói như vậy Hoàng Phủ Quý đành nở nụ cười:

- Ta có chuyện thú vị muốn nói cho ngươi đây.

- Có chuyên gì?

- Hôm qua tiểu hiệu cầm đồ phía tây có ông chủ tới nói chuyện chúng ta, muốn thuê thương hiệu Tấn Phúc Ký làm chi nhánh danh nghĩa của chúng ta, hàng năm cho chúng ta một trăm lượng bạc, đúng là không tưởng tượng được.

Chuyện này đúng là thú vị, Vô Tấn hỏi:

- Ngũ thúc đồng ý không?

- Ta làm sao đồng ý cho được, không nói đến chuyện này cần phải ngươi đồng ý quan trọng là chuyện này ảnh hưởng đến thương hiệu của chúng ta.

- Vậy nếu như hắn cho một nghìn lượng bạc thì sao?

Vô Tấn lại hỏi dò.

- Cho bao nhiêu bạc đều không được, danh dự là quan trọng đầu tiên, việc buôn bán cần phải đúng thương hiệu, chúng ta không thể nông nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện