Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống



Trang phục nữ bình thường đương nhiên Không Không mặc không vừa, bọn họ cũng chỉ để hắn mặc trường bào màu trắng, bên ngoài lại khoác một tầng lụa mỏng.

Lại cột lên cái đầu bóng loáng của Không Không một búi tóc...

Cho rằng đã xong, mọi người lui ra phía sau nhìn xem kết quả tổng thể.

Ừ, tuy rằng Không Không động kinh, bất quá hắn vẫn là soái ca không hơn không kém, hiện tại mặc thành như vậy, nhìn vẫn rất đẹp ...

Mọi người vừa lòng, đánh thức Không Không, "Xuất phát đi, chúng ta chờ tin tức thắng lợi của ngươi!"

"..." Không Không cắn răng, "Nếu ta cố ý diễn hư thì sao?"

Vẫn ngồi ở một bên Đoan Mộc Ly cười cười, "Ta đây có thể tự mình dạy ngươi nên diễn như thế nào."

"... Ta nhất định thành công!" Không Không bi phẫn nắm tay xuất phát.

Hết cách rồi, Đoan Mộc Ly thật rất dọa người ...

————

Dạ Cẩm ngủ thẳng đến trưa, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng sột sột soạt soạt.

Trộm?

Mặc kệ loại trộm nhỏ bé này, ngay cả mắt Dạ Cẩm cũng chưa mở, tiếp tục ngủ.

Sau đó hắn chợt nghe thấy, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng thở dài u oán đến cực điểm.

Không kiên nhẫn đứng dậy kéo rèm cửa sổ, Dạ Cẩm liền nhìn thấy một người áo trắng tóc dài đứng trên cây ngoài cửa sổ, khoảng cách không gần, ánh sáng lại không tốt, cũng không thấy rõ người nọ dài ngắn ra sao.

Dạ Cẩm nhíu mày, "Tiểu nữ quỷ?"

Không khí này, thật có chút âm u quỷ dị.

... Chỉ có một tiếng thở dài u oán trả lời hắn.

Cau mày, Dạ Cẩm ý thức được người trên kia có dáng người thua kém tiểu nữ quỷ rất nhiều, không thể là cùng một người.

"Ai ở đây giả thần giả quỷ!"

"Ngươi không nhớ ta sao?" Đã ăn thuốc đổi giọng, Không Không vừa hỏi hắn vừa âm thầm gãi vỏ cây.

Hắn oán hận mà...

"Không nhớ rõ!"

Nghe thấy giọng nữ nhân, Dạ Cẩm không có hứng thú quan sát cửa sổ, căn bản không muốn nghĩ kẻ đó là ai.

"..." Bị coi nhẹ Không Không nổi giận.

Hắn cũng đã hy sinh lớn như vậy, mà Dạ Cẩm lại còn dám không phối hợp!

Bọn Phi Phi vây quanh xem diễn giơ cao giấy chỉ chỉ, bên trên viết hai chữ to ——

"Quyến rũ".

"..." Khẽ cắn môi, Không Không liều mạng.

Không phải là giả trang nữ nhân sao, chẳng lẽ còn có thể đáng sợ hơn khi đối mặt với Đoan Mộc Ly sao?!

Nghĩ như vậy, hắn lập tức có dũng khí.

Đoan Mộc Ly quả thật thực "Dốc lòng" mà...

Lúc này đây, giọng điệu Không Không vô cùng ai oán quyến rũ, "Ngươi không nhớ ta sao?"

"..." Mọi người không nói gì chấn động rớt xuống một lớp da gà.

Phi Phi đánh giá lực sát thương của cổ họng này tuyệt đối có thể đứng top mười trong bảng xếp loại binh khí...

Bất quá, với câu hỏi như vậy, phản ứng của Dạ Cẩm là... Không phản ứng.

"... Dạ Cẩm ~" tiếp tục cố gắng.

Răng của mọi người đều muốn rụng, nhưng Dạ Cẩm vẫn không phản ứng.

Mọi người đều bắt đầu hoài nghi, dùng ánh mắt hỏi Đoan Mộc Ly.

Có thể là hắn đã đoán sai hay không, Dạ Cẩm căn bản không có tình nhân cũ gì?

Đoan Mộc Ly lắc đầu, rất có lòng tin đối với phán đoán của mình.

Việc này...

Quý Ngữ Hàm rối rắm một chút, giơ tay xung phong nhận việc.

Vẫn là nàng đến thử một chút thôi.

Diễn cũng đã diễn đến một nửa, quả thật không có cách nào khác để kết thúc, Đoan Mộc Ly cũng không phản đối đề nghị này.

Điều chỉnh cảm xúc một chút, Quý Ngữ Hàm nắm cổ họng, cất giọng thật thấp như là thở dài, "Ngươi không nhớ ta sao?"

"Rầm" một tiếng, Dạ Cẩm mở cửa sổ...

Hữu hiệu vậy sao?

Kinh ngạc xong, mọi người khinh bỉ Không Không.

Sao có thể ngốc vậy chứ, kịch bản đã viết thật hay cho hắn, đóng giả nữ nhân cũng đóng giả không tốt?!

Xứng đáng với công sức bọn họ "Hóa trang" cho hắn sao!

Không Không giận quá, đem ánh mắt của một đám bọn họ trừng trở về.

Có bản lĩnh thì các ngươi đến mà đóng giả! Nữ nhân không dễ đóng giả vậy đâu!

Nhất thời khiếp sợ mở cửa sổ, Dạ Cẩm chần chờ, không mở miệng nói chuyện.

Lúc trước Đoan Mộc Ly đã dặn dò, chỉ cần làm cho Dạ Cẩm hứng thú, sau đó trăm ngàn lần không cần lại mở miệng.

Bằng không cái gì bọn họ cũng không biết, nói nhiều thực dễ lộ ra sơ hở.

Yên lặng nửa ngày, Dạ Cẩm khẽ nhíu mày, "Là nàng?"

Không Không đứng trên cây vẫn không nhúc nhích, tưởng tượng mình chính là nhánh cây...

Dạ Cẩm tiếp tục hỏi nàng, "Sao nàng biết là ta?"

Nhánh cây, nhánh cây, hắn là một nhánh cây...

Thôi miên mình mấy câu, Không Không liền nổi giận.

Hai đám lửa nhỏ phẫn nộ trong mắt hắn hừng hực thiêu đốt, hận không thể trực tiếp đem mấy người bên cạnh vừa vây xem vừa không tiếng động ăn đồ ăn vặt kia đi nướng.

Tức quá... Chừa cho hắn một chút đi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện