Hoàn Khố Đế Phi

Chương 17: Thiếu nữ quỷ dị biến thân kí



Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Tư thế cúi đầu hạ khí của cây non kia nhận được hai trăm phần trăm sự coi thường từ Thiên Lan, không phải chỉ là một tên đại lục công địch sao, sau khi chết hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán, thấp giọng hạ khí như thế rõ ràng là nỗi nhục đối với thụ cách.

Cây non nào để ý đến sự coi thường của Thiên Lan, nhận được sự bỏ qua của Đế Lâm Uyên, liền nhổ rễ của mình mà chạy mất, nó khó khăn lắm mới tu luyện ra được linh trí, thật không muốn mất hết trong tay nam nhân này.

Thiên Lan nhìn thấy một màn quỷ dị trước mặt, nàng biết đại lục này quỷ dị là điều không thể chối cãi, nhưng chuyện cây biết chạy làm cho nàng làm sao chấp nhận?

Đây hoàn toàn là sự sắp đặt không hợp lý có được không hả!

“Gia cho phép ngươi đi rồi sao?” Đế Lâm Uyên tay chắp trước ngực, một chân đạp trên thân của cây non kia.

Cây non dưới chân Đế Lâm Uyên toàn thân run đến lợi hại, một chút cũng không dám phản kháng, cái chân trên thân thể nó chỉ cần dùng chút lực là nó liền hồn bay phách tán.

“Đại nhân còn có gì dặn dò” thanh âm của cây nhỏ đã biến thành âm thanh nịnh nọt, trên thân mấy phiên lá nhỏ cũng hùa theo mà rung rung.

Đế Lâm Uyên rời chân đi, dùng hai ngón tay thon dài cầm vào lá của thân cây non mà nhấc lên, giữa không trung lắc lắc, lá cây kia chịu đựng sức nặng của thân cây nhỏ mà không hề có ý sẽ rụng xuống, Đế Lâm Uyên lại lắc thêm vài cái nữa, lần này lực đạo có chút lớn, cây non rõ ràng run lên càng mạnh.

“Nào, Thiên Lan tiểu thư cái này coi như món quà đầu tiên gia tặng ngươi” Đế Lâm Uyên cuối cùng cũng không lắc nữa, tảng đá trong lòng cây non còn chưa hạ xuống liền bị câu nói của Đế Lâm Uyển kích cho tan nát.

Tặng …

Tự do của nó như vậy không phải là không còn nữa? So với tự do thì mạng quan trọng hơn, tặng thì tặng, so với chết còn tốt hơn!

Thiên Lan nhìn cây non trước mặt mình đang run đến không còn ra bộ dạng gì nữa, thật sự không hiểu Đế Lâm Uyên này đang nghĩ cái gì, cơ hội để thực vật thành tinh là một phần một vạn, một khí đã tu luyện ra linh trí, lực công kích của thực vật so với linh thú đồng cấp lợi hại hơn rất nhiều.

Cây non này rõ ràng là đã có linh trí, cộng thêm một màn vừa rồi, thiên phú của cây non này chắc là ảo ảnh, một vật hỗ trợ tốt như vậy Đế Lâm Uyên vậy mà dễ dàng tặng cho nàng?

Đón nhận ánh nhìn đánh giá quỷ dị của Thiên Lan, sắc mặt Đế Lâm Uyên có chút từ sáng chuyển sang âm u, Thiên Lan lập tức nhận lấy cây non rồi hướng Đế Lâm Uyên giương lên một nụ cười ngoan ngoãn.

Đế Lâm Uyên vừa ý mà vỗ vỗ đầu Thiên Lan, chiều cao quyết định vị thế, Thiên Lan nhiều lắm cũng chỉ có thể vỗ vỗ ngực hắn, Đế Lâm Uyên thì dễ dàng mà xoa đầu nàng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ có thể trong lòng tự an ủi mình, nàng còn nhỏ, còn có thể cao lên, còn có thể cao lên.

Cây non bị Thiên Lan nắn ở trong tay, đáy lòng kêu khổ, nó còn không bằng bị đại nhân đạp dưới chân kia, lực lớn như vậy là muốn nắn chết nó sao?

“Ngoan ngoãn làm một tì nữ tốt” Đế Lâm Uyên lập tức tươi tỉnh, mang một gương mặt mà người thần đều phải phẫn nộ, nói ra những lời không có nhân tính, Thiên Lan trên mặt toàn là phẫn nộ nắn cái cây nhỏ trong tay.

“Đế công tử nói gì, sao ta nghe không hiểu gì hết?” Thiên Lan hừ lạnh một tiếng, nàng chính là không thừa nhận, hắn có thể làm gì nàng?

Đế Lâm Uyên sớm đã biết Thiên Lan sẽ nói vậy, lông mày khẽ giương lên, trào phúng nói: “ Hóa ra Thiên Lan tiểu thư là một tiểu nhân nói lời không giữ lời.”

Thiên Lan cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “ Đế công tử nói sai rồi, ta là nữ nhân, không phải tiểu nhân.”

Nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó nuôi, Đế Lâm Uyên hôm nay cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này, Đế Lâm Uyên quay người đi, lời hắn nói vừa rồi cũng chỉ là tùy tiện mà nói thôi.

Thấy Đế Lâm Uyên không để ý đến mình, Thiên Lan cười lạnh vài tiếng, trên mặt là lãnh ý thấu người, cây non cảm nhận được khí tức kia liền lập tức không dám run nữa, hóa ra cô nương này so với vị đại nhân kia còn đáng sợ hơn.

Nghĩ đến cuộc sống sau này của mình, cây non có chút nhụt chí, đi theo chủ nhân như thế này nó có khi nào sẽ chết rất thảm không?

Phạn Diệt trong tay áo Thiên Lan vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đợi mà bị ngược đi!

Khu vực này là địa bàn của cây non, nó chỉ biết mình là hoan mộc thụ, bây giờ mới chỉ là ấu mầm, đợi nó thành niên, thân cây ít nhất phải năm sáu người ôm, hoan mộc thủ am hiểu biên chế ảo ảnh, người có thực lực thấp hoàn toàn không thể nhìn ra, giống như Thiên Lan đây.

Nhưng đối với người có cấp cao, ảo ánh đối với bọn họ mà nói hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn ra, hoan mộc thụ chỉ có thể không ngừng trưởng thành mới có thể chế trụ được người có cấp cao. Nhưng điều kiện để hoan mộc thụ trưởng thành cũng rất kì quái, đó là hấp thụ khí sinh linh của vật còn sống, bảo sao lúc trước Thiên Lan cảm thấy lực hút kia rất kì quái, không có khí sinh linh, người sẽ chết rồi.

Cầm trên tay hoan mộc thụ, Thiên Lan có cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng, nàng đi đâu tìm khí sinh linh cho nó tu luyện chứ?

“Thật ra cây cỏ bình thường cũng có khí sinh linh, chỉ là rất ít, cần phải hấp thụ rất nhiều” hoan mộc thụ cảm nhận được âm khí trên người Thiên Lan, nhỏ giọng mà mở miệng.

“Ấy?” Thiên Lan nghiêng đầu nhẹ kêu lên một tiếng, sau đó hoan mộc thụ từ trên tay nàng thoát ra, “ Nếu ngươi có thể chạy vậy ngươi vừa đi theo ta vừa hấp thụ đi”

Hoan mộc thụ hóa đá tại chỗ, đây là kiểu chủ nhân gì vậy?

Làm sao mà nó dám chạy, ai nói phía trước kia còn có một vị thực lực cao không thể đoán kia chứ, huhu, mệnh của nó sao mà khổ quá vậy. Thực ra hoan mộc thụ nghĩ nhiều rồi, cho dù nó có chạy mất Đế Lâm Uyên cũng chẳng làm gì, hắn cũng không có thời gian mà để ý một cái cây, ai bảo hoan mộc thụ không hiểu chứ, chỉ có thể lệ rơi khắp mặt vừa hấp thụ khí sinh linh xung quanh, vừa lắc lư mà đi theo phía sau.

Một cây non biết chạy, một bóng trắng phiêu diêu, một thiếu nữ quỷ dị lúc thì lớn tiếng la mắng, lúc thì yêu kiều ôn nhu, một tổ hợp này làm cho những người nhìn thấy trong khu rừng chết đầy ngây ngốc tại chỗ, bọn họ là chưa tỉnh ngủ sao?

“Xem kìa xem kìa, chính là bọn họ”. Thiên Lan đang đi, bỗng nhiên có một âm thanh từ trong bụi cây bên đường truyền tới.

“Thật không ngờ những gì bọn họ nói là thật, nhưng cô nương kia nhìn có vẻ rất bình thường mà? Cũng không nhìn thấy cái cây nào biết chạy?” một giọng nói khác cũng lập tức vang lên.

Thiên Lan mân mê lọn tóc trước ngực, hướng về phía bụi cây quét một lượt, khóe miệng lộ ra một đường cong, dưới ánh nhìn rình rập kia, Thiên Lan trực tiếp đem hoan mộc thụ từ đằng sau lấy ra, hướng về phía bụi cây làm bộ ném đi, hung thần ác liệt mà nói: “Ăn bọn họ”

“Aaaaaa!”

“Mau chạy, quái vật ăn người rồi”. Mấy âm thanh hoảng loạn vang lên, bụi cây rung lắc một trận, tiếng bước chân tán loạn ngày càng xa dần.

Thiên Lan thuận tay ném hoan mộc thụ đi, cười ác liệt, nàng cũng chưa bệnh hoạn đến mức cho hoan mộc thụ đi ăn người vô tội, chỉ là muốn hù dọa bọn họ một chút, không chịu được bị dọa như vậy, còn dám đến đây rình rập.

Hoan mộc thụ hoa mày chóng mặt, không ngừng lăn tròn, chóng mặt quá, chóng mặt quá, có thể đừng lăn nữa không?

Nhưng cũng từ đó về sau những thông tin liên quan đến nàng từ thiếu nữ quỷ dị biến thành thiếu nữ tàn bạo, dựa vào ăn người để sống, biểu hiện của Thiên Lan đối với chuyện này, nàng là vô tội mà, nàng ngay đến một con gà cũng không có giết, làm sao có thể ăn thịt người, thật là bệnh hoạn.

Đế Lâm Uyên nghe Thiên Lan không ngừng kêu ca, động mạch trên trán không ngừng giật giật, kết quả như vậy rõ ràng là do nàng tự làm ra, bây giờ còn đem tội danh đổ lên đầu hắn, chuyện này tính thế nào chứ?

“ Đế Lâm Uyên, ta nói cho ngươi biết. Đến nay danh tiếng của ta đều mất hết rồi, sau này ta mà bị truy sát lỗi chính là do ngươi, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.” Thiên Lan kéo theo hoan mộc thụ đi theo phía sau Đế Lâm Uyên, nói liên tục không ngừng.

Nếu hoan mộc thụ mà có một khuôn mặt thì chắc chắn bây giờ lệ sẽ rơi khắp mặt cộng thêm ai oán, chủ nhân à, ta có thể đi, thật sự có thể đi.

“Thiên Lan tiểu thư còn sống gia cũng không sợ, còn sợ ngươi chết sao?” thanh âm Đế Lâm Uyên đè thấp mấy phần, trào phúng mà nói.

Thiên Lan nhíu chặt mày, Đế Lâm Uyên lại phát điên gì vậy?

“Phanh”

Thiên Lan đang định vòng đến trước mặt Đế Lâm Uyên, ai ngờ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, chớp mắt khói bụi đã từ phía trước bay đến, ánh sáng trong rừng vốn đã ít, lúc này lại càng trở nên mù mờ không rõ ràng.

Cũng may khói bụi cũng không quá dày đặc, trong khói chốc chốc lại truyền đến âm thanh binh khí va đập vào nhau, chốc chốc lại có ánh sáng chói mắt xẹt qua.

Có người đang đánh nhau?

Thiên Lan buông hoan mộc thụ ra, đỡ lấy cằm suy nghĩ một lúc, nàng không muốn giống như lần trước vô cớ chịu mệt đâu. “Thiên lan tiểu thư không đi xem sao?”Đế Lâm Uyên quay lại bên cạnh Thiên Lan, thong dong nói.

“Đế công tử có thấy trên mặt ta viết hai chữ ngu ngốc không?” Thiên Lan giương lên khuôn mặt của mình, khuôn mặt vốn gầy gò vàng vọt giờ đã tròn trịa trắng trẻo hồng nhuận hơn, nhỏ nhắn như một bàn tay có thể che hết.

Đế Lâm Uyên tỉ mỉ nhìn một chút, hơi gật đầu: “ Thiên Lan tiểu thư đừng đau lòng, trí thông minh vốn là do bẩm sinh, gia sẽ không xem thường ngươi đâu.

“Đế – Lâm – Uyên-” Thiên Lan nghiến răng trừng nam tử đang cười ôn nhuận trước mặt này, nàng kiếp trước là nợ hắn sao?

“Ca, đằng trước có người” tiếng nữ nhi thanh lệ mang theo một tia vội vã cùng hi vọng, tiếng bước chân cũng từ bên đó truyền tới.

“Diệu Diệu, muội đi trước” âm thanh trầm ổn cũng theo đó mà vang lên.

Thiên Lan bỏ qua việc đối mắt với Đế Lâm Uyên, nghiêng đầu nhìn về phía sau Đế Lâm Uyên, một thiếu nữ mặt mũi giảo hoạt đang đỡ một thiếu niên dáng vẻ có chút chật vật, dung mạo hai người có vài phần giống nhau, thiếu niên giống như đang bị thương khá nặng, thiếu nữ đỡ lấy hắn có chút vất vả.

Trong tay thiếu nữ còn ôm một con vật lông xù, nhìn có vẻ giống hồ ly, nhưng lại không giống với hồ ly trong tưởng tượng của Thiên Lan.

“Muốn đi thì cùng đi, ca ca cố lên, đằng trước có người, chúng ta nhất định sẽ được cứu” âm thanh của thiếu nữ lộ ra một cỗ kiên định, nàng khó khăn đỡ lấy thiếu niên, không ngừng đi về phía Thiên Lan.

Đế Lâm Uyên di chuyển về phía bên cạnh, dựa vào một thân cây. Con mắt thâm sâu đang nhìn hai người không ngừng tiến lại gần.

Thiên Lan nhìn hai người đó, đầu mày khẽ nhíu, hai người thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, đơn độc xuất hiện trong khu rừng chết, làm thế nào cũng có chút kì lạ.

Sau lưng hai người lại truyền tới một trân tiếng bước chân cùng quần áo xé rách không khí, Thiên Lan nhìn chăm chú, hóa ra là một đoàn nam tử, ai ai mặt mày cũng hung tợn, trong mắt toàn là hận ý, trong tay là các loại binh khí còn đang dính đầy máu tươi, mùi máu tanh theo bọn họ tập kích tới tận đây.

Một đoàn khoảnh mười người nhanh chóng đem hai người họ bao vây lại, trên mặt thiếu nữ hiện ra một số hận ý, không biết là hận những người này hay hận bản thân mình vô năng.

“Hừ, nhãi ranh, các ngươi chạy tiếp đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện