Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 79



Lông mày Thẩm Thận nhất thời nhíu chặt lại, nửa chống thân mình lên, cúi thấp mặt xuống hỏi cô, ngữ khí có chút lo lắng, "Thân thể không thoải mái sao?"

Hứa Mạt hòa hoãn một hồi, đợi phần hoảng sợ kia biến mất, mới miễn cưỡng trấn định lại, cô lắc đầu, khoát tay, nhẹ nói, "Không sao, em bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."

Đầu lông mày Thẩm Thận xoắn lại, như cũ không có giãn ra, sau đó nhấc tay thăm dò trán của Hứa Mạt, xúc cảm ấm áp, hẳn không có phát sốt.

Anh không có tâm tình tiếp tục náo loạn nữa, mở chăn mỏng ra, nhẹ nhàng đắp lên người Hứa Mạt, nhẹ nhàng mà bọc lấy cô, sau đó kẹp chặt lại.

Hứa Mạt cười lên, "Anh làm gì vậy, như vậy em có chút nóng."

Vừa dứt lời, cô duỗi bàn chân ra, lộ ở bên ngoài chăn mỏng.

Thẩm Thận vẻ mặt  lười biếng, động tác lại cường thế không cho cự tuyệt, nhét bàn chân cô trở về, ngữ khí kiên định, "Nghe lời."

Hứa Mạt bĩu môi, không tình nguyện, "...... Không bị bệnh cũng muốn bị bịt đến có bệnh......"

Thẩm Thận ngòi ở bên cạnh giường, trông coi cô không cho cô loạn động, sau đó gọi điện thoại bàn ở đầu giường, dặn dò gì đó với đầu bên kia, mới cúp máy.

Cũng không lâu sau, chuông cửa liền bị ấn vang.

Người đến là bác sĩ gia đình, khách sạn chuyên môn bố trí đặc biệt đối với khách, để phòng ngừa ở trong lúc du lịch đột cảm thấy khó chịu hoặc là cảm mạo.

Bác sĩ gia đình đơn giản kiểm tra một chút, quay người nói với Thẩm Thận, "Vợ ngài không có cái gì trở ngại, nếu có tình huống chóng mặt, hẳn là gần nhất mệt nhọc quá độ dẫn đến."

Thẩm Thận im lặng một chút, tiếp tục nói, "Không có nguyên nhân khác?"

Bác sĩ lắc đầu, như có điều suy nghĩ, tiếp tục nói, ngữ khí rất nghi hoặc, "Không có. Có điều hai người đi chỗ nào dạo? Khiến bản thân mệt như vậy?"

Thẩm Thận dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng đến Hứa Mạt. Hứa Mạt có chút xấu hổ, yên lặng kéo cao chăn, che khuất đi nửa gương mặt bóng loáng.

Bác sĩ tiếp tục bổ sung, "Không cần quá lo lắng, nghỉ ngơi một chút liền tốt, cũng không cần kê đơn thuốc, chúc đường du lịch tiếp theo của hai người vui vẻ."

Đợi đến bóng lưng bác sĩ biến mất ở sau lưng, gian phòng nhất thời yên lặng, hai người ai cũng không nói gì.

Hứa Mạt trước hết cảm giác được, bên giường nước hơi lõm xuống, cô nhẹ nhàng nâng mắt, liền giao nhau với ánh mắt trêu chọc của Thẩm Thận ở trong không trung.

Cô nhỏ nhẹ kêu một tiếng, bọc bản thân càng chặt hơn.

"Bây giờ lại không nóng?" Thẩm Thận vỗ vỗ cô.

Hứa Mạt đột nhiên quay người, đá anh một cước, "Vì sao mệt mỏi như vậy, còn không phải bởi vì anh, ngoài chơi chính là......"

Thẩm Thận nhướng mày, dưới cằm giương nhẹ, "Chính là cái gì?"

"Anh nói đi...... Chính là cả ngày ở chỗ này...... Một mực......" Giọng Hứa Mạt càng nói càng nhỏ, càng nói càng trầm.

"Còn không phải em luôn câu dẫn anh?" Thẩm Thận nhéo mặt của cô, kéo ra ngoài, kéo thành độ cong mình hài lòng, tiếp tục nói, "Kỳ thật anh cho rằng em mang thai."

Nhắc đến đề tài này, Hứa Mạt im lặng lại, cứ như vậy yên lặng nhìn anh.

"Cũng đúng nha, còn không có." Giọng nói của cô thế mà còn mang theo chút nhụt chí.

Thẩm Thận cười càng vui vẻ hơn, "Chuyện này em càng coi nó là thành một nhiệm vụ, càng dễ bị ngăn lấy, theo anh thấy......"

"Ừm, anh nói đi." Hứa Mạt ngoan ngoãn lại gần.

"Là phải hưởng thụ cho tốt, thuận theo tự nhiên." Thẩm Thận không nhanh không chậm nói, ánh mắt lại thẳng tắp rơi xuống môi cô.

Vợ nhà mình thơm thơm mềm mềm chủ động đưa môi đỏ lên, Thẩm Thận không chút suy nghĩ, tự mình cúi đầu, sau đó hung tợn gặm một cái lên trên đó.

Hứa Mạt che khóe môi, gần như tức mà cười, "Thấy ghét."

Thẩm Thận kéo eo của cô, "Chớ cho bản thân áp lực quá lớn, tụi mình còn trẻ, gấp cái gì?"

Khóe miệng Hứa Mạt cong cong, "Anh lại cảm thấy mình trẻ tuổi rồi, không cảm thấy mình già sao?"

Thẩm Thận hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, làm bộ muốn lên đến gãi cho cô ngứa, bị Hứa Mạt một cái thoát được.

Cuối cùng cô nằm trong ngực Thẩm Thận, giống mèo con lười biếng, hưởng thụ lấy thời gian yên tĩnh trôi qua này.

"Kỳ thật anh biết tại sao em muốn em bé như vậy không?" Hứa Mạt chậm rãi mở miệng.

Cằm Thẩm Thận chống lên trên đỉnh đầu cô, cọ xát, "Ừm."

Hứa Mạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi xa ánh mắt chạm đến là một mảng xanh thẳm, mặt biển không gợn sóng, gió cũng cũng giống như dừng lại.

"Bởi vì cha mẹ em mất sớm, thân thể bà nội cũng không tốt, lúc còn rất nhỏ một mình em lo liệu việc nhà." Giọng cô rất nhẹ, cứ như vậy kể lại quá khứ của mình, "Khi đó tan học, cổng trường mỗi lần đều có rất nhiều phụ huynh tự mình đến đón con cái, bên cạnh còn có chú bán kẹo hồ lô, bạn học của em cầm trong tay một xâu, đỏ rực, nhìn cực kỳ ngon."

"Về sau em cuối cùng ăn được rồi, nhưng là cũng không ngọt như trong tưởng tượng, còn có chút chua." Hứa mạt nói xong cười lên, "Em chính là muốn để con của em, về sau mỗi ngày đều có thể ngọt ngào."

Những quá khứ cùng hồi ức bị thời gian che dấu kia có lẽ chua xót, nhưng lúc gửi gắm, luôn luôn mang theo khát khao, ngọt ngào cùng kỳ vọng.

Cô muốn dùng một phần tình yêu hoàn chỉnh, một nửa cho Thẩm Thận, một nửa cho đứa bé.

Thẩm Thận nghe lời của cô, im lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng, "Ai nói không ngọt như trong tưởng tượng, anh kiểu gì cũng sẽ tìm cho em kẹo hồ lô ngọt nhất."

·

Ồn ào một hồi mang thai hoang đường, hai người ở lại hòn đảo nửa tháng, sau đó liền trở về nước.

Còn dư lại nửa tháng, hai người liền ở trong căn hộ, khi thời tiết tốt ra ngoài đi dạo, khi không tốt đều ở nhà nghiên cứu sinh em bé, trái lại trôi qua vô cùng thoải mái dễ chịu.

Hứa Mạt nghe lời trước đó của Thẩm Thận, lòng trầm tĩnh lại, lúc không có tiếp tục tận lực chú ý, kinh hỉ cứ như vậy xuất hiện.

Thời gian là ở hai tháng sau, Thẩm Thận còn đang đi làm, kỳ kinh nguyệt của Hứa Mạt đến trễ, trong lòng ôm một phần kích động, trước tiên cầm que thử thai.

Kết quả kiểm tra là có.

Cô đè nén sự vui sướng đang muốn nổ tung nơi lồ.ng ngực, trực tiếp gửi tin tức cho Thẩm Thận. Thẩm Thận lúc ấy còn đang họp, nhìn thấy tin nhắn vợ mình gửi đến, ngay trước mặt các quản lý cấp cao trong phòng họp trực tiếp gọi điện lại.

Thế là một đám quản lý cấp cao chứng kiến tổng giám đốc nhà mình sắc mặt biến đổi, cực kỳ đặc sắc. Lại liên tưởng đến nội dung cuộc gọi, đám người lòng dạ biết rõ, dù cho nội tâm bát quái đến muốn mạng, nhưng vẫn là khắc chế khao khát muốn hỏi thăm, chỉ là dựng thẳng thật dài lỗ tai, như vậy muốn nghe được càng nhiều tin tức.

Nhưng mà Thẩm Thận không cho bọn họ cơ hội này, tan họp, trực tiếp chạy về nhà.

Hai người vì thêm một bước xác nhận, cùng ngày liền đến bệnh viện tư nhân. Bên này không có cẩu tử, tính tư mật vô cùng tốt, tiền sản hậu sản có phục vụ dây chuyền, rất nhiều phú hào và minh tinh đều lựa chọn làm kiểm tra thai kỳ ở chỗ này.

Đằng sau bệnh viện, còn chuyên môn thành lập trung tâm ở cữ đồng bộ, tính chuyên nghiệp cực mạnh, nghe nói phục vụ bên trong cũng là đứng đầu.

Bác sĩ sắp xếp kiểm tra cho Hứa Mạt là bạn tốt của Thẩm Thận, thoạt nhìn rất tuổi trẻ.

Vị này là người còn lại trong đám bạn cùng phòng đại học với Thẩm Thận, lại là một thanh niên đẹp trai có tài.

Chỉ có điều anh ta không muốn học chuyên ngành mà trong nhà sắp xếp, sau khi tự mình nộp đơn chuyển ngành liền xuất ngoại đào tạo sâu, làm học sinh trao đổi, sau khi trở về dựa theo năng lực xuất sắc làm bác sĩ.

Kết quả tự nhiên là tốt, thanh niên kia cầm báo cáo, nhìn một chút, trực tiếp liền nói chuyện vui với Thẩm Thận, "Chúc mừng trước, hai tiểu bảo bảo nha."

Thẩm Thận hiếm thấy sững sờ tại chỗ, "Hai đứa?"

Ánh mắt ôn hòa của bác sĩ đảo qua Hứa Mạt ở một bên cũng đang ngu ngơ, "Đúng, là thai song sinh. Vợ cậu thân thể rất khỏe mạnh, đến lúc đó định kỳ đến kiểm tra là được rồi, còn có một số hạng mục càng chú ý trong thời gian thai kỳ, tôi sẽ chỉnh lý tốt cho cậu."

Thẩm Thận gật gật đầu, nắm chặt tay Hứa Mạt, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

"Sắp tới có hạng mục gì cần chú ý không?" Thẩm Thận hỏi như vậy, trong lòng đã có dự định sơ bộ, Thẩm trạch bên kia bác sĩ gia đình thường dùng, nhất định phải định kỳ đào tới, lớn tuổi tương đối có kinh nghiệm.

Bác sĩ chậm rãi mở miệng, "Thời gian mang thai có rất nhiều đồ ăn kiêng, giống như tháng ngắn như này xác thực cần thiết phải chú ý, có điều thả lỏng là được, dựa theo sinh hoạt bình thường mà làm."

Thẩm Thận ghi nhớ ở trong lòng, vừa muốn mở miệng, liền nghe được bác sĩ trêu ghẹo bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, ba tháng đầu không được cùng phòng."

Thẩm Thận theo bản năng nhìn về phía Hứa Mạt, ánh mắt sâu kín.

Hứa Mạt véo anh một cái, "Anh nghe cho kỹ, nhìn em làm gì?"

Thẩm Thận rũ mắt nhìn cô, cười đến đặc biệt không đứng đắn, "Đây không phải đang nghe sao."

Hứa Mạt nghe anh nói như vậy, cong đầu ngón tay lên, gãi gãi lòng bàn tay Thẩm Thận.

Thẩm Thận cầm ngược lại bàn tay lộn xộn của cô, lúc này mới nhìn lướt qua thanh niên kia, nâng tay dùng đốt ngón tay gõ gõ cái bàn, ngữ khí hững hờ,"Được nha, có điều cậu có phải có một chuyện quên rồi, tôi kết hôn cậu không đến, phần tiền đó với lần này hợp lại cùng nhau tính, nhớ gửi vào thẻ cho tôi."

Bác sĩ bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười đến đặc biệt ấm áp hiền lành.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hứa Mạt một mực tại im lặng, về đến nhà càng ngây người đứng đấy, cứ như vậy đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

Thẩm Thận lấy ra dép lê cho cô, đưa tới trước mặt, nhíu mày nhìn nàng, "Ngốc rồi?"

Hứa Mạt ngơ ngác nhìn anh, "Em cảm thấy rất thần kỳ, ông xã, bên trong thật sự chứa hai bảo bảo?"

Thẩm Thận chậm rãi mở miệng, "Anh cũng cảm thấy rất thần kỳ, anh chồng em quá lợi hại rồi."

Bởi vì là chuyện vui làm lòng người vui vẻ, lại nghe được anh nói như vậy, Hứa Mạt khúc khích một tiếng cười thành tiếng, "Mèo khen mèo dài đuôi."

Thẩm Thận không để bụng, lười biếng, "Sao lại mèo khen mèo dài đuôi, anh cũng có ra một phần lực."

Nói xong, anh không đợi Hứa Mạt phản bác, đứng lên nói, "Bảo bối đổi giày, bận rộn một đêm, không mệt sao?"

Hứa Mạt dưới sự dìu đỡ của Thẩm Thận, nhấc chân kéo lệt xệt dép đã thay xong, sau đó nũng nịu nằm trong ngực anh, "Muốn ôm ôm, ba người chúng em, đều muốn anh ôm ôm."

Thẩm Thận nhấc tay nhốt cô lại, sờ lên mái tóc của cô, ngữ khí than thở, giọng nói khàn khàn vô cùng, "Thật biết làm nũng."

Lúc trước nào nghĩ đến còn có một ngày như vậy, phòng tuyến trong lòng anh thế mà cũng sẽ quân lính tan rã đến như thế.

-

Hứa Mạt lúc mang thai vẫn luôn rất an ổn bình tĩnh, thoải mái dễ chịu đến mức quá đáng. Cũng không có mập ra, chỉ là cái bụng này trải qua thời gian bốn năm tháng, căng lên nhanh chóng như cỏ dại.

Hứa Mạt thời gian mang thai có thím Chu với thím Lâm chăm sóc, không chịu cực khổ quá lớn. Bọn họ đều trông qua em bé và thai phụ, đều là có kinh nghiệm

Khi cô mang thai song sinh, cả nhà đều sướng đến phát rồ. Lúc trước Thẩm Lãm Dã cũng là một lần được thai long phượng, làm cả nhà vui mừng.

Lần này, mọi người lại ký thác kỳ vọng lên một đôi Thẩm Thận và Hứa Mạt này, hi vọng cũng giống vậy.

Lúc Thẩm Thận vừa nghe cái mong đợi này, khinh thường cười nhạo, "Gì chứ? Con nói là hai đứa con gái chính là hai đứa con gái."

Sau đó sự thật chứng minh, Thẩm Thận vẫn là tuổi còn quá trẻ. Quá sớm kết luận, thượng đế cũng nên cho anh một phần quà bất ngờ.

Đầu mùa hè năm sau, Hứa Mạt sinh ra một đôi song sinh.

Là hai đứa con trai khỏe mạnh, thật sự là hai đứa con trai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện