Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 24: "Em gái ngoan"



Hoắc Dật Minh bước tới trước mặt Hắc Ly. "A Nhiên!", anh gọi cô lần nữa: " Em thay đổi nhiều quá!"


Ba năm không gặp, cô quả thật khác người trong kí ức của anh rất nhiều. Trở nên trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn. Đến mức anh suýt chút nữa thì không nhận ra.


Hắc Ly đỏ mặt ngại ngùng vì được khen. Cô hỏi: "A Minh ca ca, anh về từ bao giờ vậy? Em tưởng anh còn một năm nữa mới học xong?"


Đối với câu hỏi của Hắc Ly, Hoắc Dật Minh ôn nhu cười, chậm rãi đáp: "Anh về từ ba tuần trước. Bởi vì hoàn thành trước chương trình nên anh đã học xong rồi. Vốn định là sẽ gọi cho em sớm hơn, nhưng vừa về nước, ba anh lại bắt đến công ty làm việc luôn. Công việc bận rộn nên là..."


"Không sao đâu anh. Em hiểu mà." Hắc Ly khẽ xua tay. Cô biết nhà họ Hoắc chỉ có mỗi Hoắc Dật Minh là đứa con duy nhất. Hẳn bác Hoắc đang rất muốn nhanh chóng rèn luyện anh ấy để kế thừa gia nghiệp.


Hai người bọn họ ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. Hàn huyên một lúc, Hoắc Dật Minh nhìn cô hồi lâu. Như nhớ ra chuyện gì, anh ngập ngừng hỏi nhỏ: "A Nhiên này, anh nghe ba nói...chú Vu với dì Lâm..."


Hắc Ly khi nghe anh hỏi về ba mẹ, cả người hơi cứng lại. Rồi cô thở dài một tiếng, bình thản trả lời: "Ba mẹ em li hôn rồi."


"Xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên hỏi." Hoắc Dật Minh cảm thấy áy náy. Một cuộc li hôn giữa ba mẹ luôn là cú sốc với mọi đứa con. A Nhiên cũng không ngoại lệ. Vậy mà anh lại nhắc tới chuyện này với cô.


Hắc Ly đương nhiên nhìn ra anh nghĩ gì, cô vội đáp: "Anh đừng nói thế. Em ổn.". Rồi cô lại gượng cười: "Tình yêu là duyên phận. Hết duyên thì người cũng đi. Lúc đầu em buồn thật đấy, nhưng giờ thì đã hết."


Nói xong, Hắc Ly ngẩng mặt lên nhìn trời, bất giác cảm thán với Hoắc Dật Minh: "Trời có chút nắng rồi. Không bằng chúng ta sang quán cà phê đối diện học viện uống chút gì đó rồi nói chuyện tiếp được không?"


Hoắc Dật Minh liếc thấy trán cô hơi lấm tấm mồ hôi. Anh khẽ gật đầu: "Được."


...


Dạ tiệc ngày kỉ niệm luôn là hoạt động được mong chờ nhất. Bởi vì trong buổi tiệc này, đám tiểu thư sẽ nhân cơ hội ganh đua nhan sắc của mình.


Lại nói, trong giới thượng lưu hào nhoáng, có rất ít cái gọi là tình bạn thật sự. Họ kết giao chẳng qua chỉ vì để phô trương danh thế. Những buổi tiệc như thế này, vô cùng thích hợp để họ đánh bóng tên tuổi. Cũng thuận tiện cho một số kẻ lôi kéo quan hệ.


"Cái váy này là Thẩm An Tình đưa cô mặc à?" Hắc Ly lướt qua một lượt chiếc váy trên người Thẩm An Kỳ, hơi nhíu mày.


"Vâng. Đây là An Tình tự mua rồi kêu em mặc. Có vấn đề gì sao chị?" Cô ấy nhẹ nhàng đáp, lại khó hiểu cúi xuống nhìn chính bản thân.


Hắc Ly chưa vội đáp. Cô lạnh nhạt hỏi tiếp: "Cô ta cũng mặc một cái tương tự phải không?"


"Đúng vậy ạ." Thẩm An Kỳ gật đầu, khẽ mỉm cười: "An Tình nói bọn em là sinh đôi, mặc đồ đôi mới đẹp."


Hắc Ly nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc hiện lên tia châm chọc. Lúc nghe tin An Kỳ sẽ dự tiệc, cô đã rất kinh ngạc. Bởi vì em ấy luôn không thích náo nhiệt, tham gia mấy bữa tiệc càng là việc bất khả thi.


Sau đó, chẳng hiểu sao cô lại có linh cảm chẳng lành về việc này, liền gọi cho tài xế Vương đang đưa An Kỳ đến học viện, bảo ông ấy quay xe tới nhà cô.


Chiếc váy mà An Kỳ mặc màu hồng phấn. Vạt váy dài ngang đầu gối, là loại váy xoè. Phần thân váy phủ một lớp voan mỏng. Dây váy cũng được may thêm voan trắng kiểu cách. Trước ngực còn thêu một bông hoa hồng. Đích thực là kiểu váy công chúa, vô cùng đẹp mắt.


Lúc An Kỳ vừa bước vào, Hắc Ly đã nhìn ra ngay chiếc váy trên người cô em gái chắc chắn do Thẩm An Tình chọn. Bởi vì với gu thẩm mỹ của An Kỳ, tuyệt đối không thể tự lựa được một chiếc váy như thế này.


Mà với tính cách của Thẩm An Tình, cô ta đang dưng cũng sẽ chẳng đưa đồ tốt cho An Kỳ sử dụng. Vậy nên, chỉ có một khả năng.


Hắc Ly sờ nhẹ lên vạt váy, bâng quơ nói: "Váy thì đẹp đấy! Chất liệu khá tốt! Nhưng nếu cùng mặc nó trên hai người khác nhau, kẻ xấu hơn chắc chắn nắm phần bị dìm thê thảm. Cô hiểu ý tôi chứ?"


Thẩm An Kỳ và Thẩm An Tình là chị em song sinh. Nhưng nhan sắc của Thẩm An Tình luôn nổi bật hơn hẳn, còn biết trang điểm rất giỏi. Nếu hai người mà mặc cùng một chiếc váy đến dự tiệc, sự so sánh xuất hiện là điều không thể tránh khỏi.


Thẩm An Tình rất ranh mãnh. Cô ta lợi dụng tính tình đơn thuần của An Kỳ để thực hiện kế hoạch của mình. Thậm chí còn cố tình để An Kỳ đi trước, cô ta đi sau. Một khi thành công, An Kỳ chắc chắn sẽ trở thành phông nền hoàn hảo cho cô ta.


Chị chị em em, đúng là "em gái ngoan" của chị.


Thẩm An Kỳ đương nhiên không phải quá chậm hiểu. Cô ấy đầu tiên là sững sờ, sau đó thất vọng nhìn Hắc Ly, buồn bã cúi đầu: "Em chẳng thể ngờ An Tình lại có ý định như thế! Khi em ấy rủ em đi dự tiệc, em cứ nghĩ là..."


Nói đến đây, cô ấy liền im bặt. Đôi mắt đỏ ửng sắp khóc đến nơi.


Cũng phải thôi, không hề lạnh nhạt giống như với Thẩm Chi Lăng, An Kỳ thực sự coi Thẩm An Tình là em gái. Bị em gái xiên một nhát sau lưng, tư vị cỡ nào khó chịu chứ?


Hắc Ly có thể hiểu cảm giác của An Kỳ, nhưng chẳng biết phải an ủi ra sao. Cô thở dài một tiếng: "An Kỳ, cô đi với tôi sang đây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện