Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 27



Khi Hứa Đồng quay lại trường học, rõ ràng cảm giác được thái độ của Bàng Mông đối với mình lãnh đạm.

Mẹ cô đột nhiên sinh bệnh hôn mê, bị đưa vào bệnh viện, cô cực nhọc vài đêm chăm sóc, mẹ mới tỉnh lại. Xuất viện về nhà ngày đầu tiên, nghĩ đến mọi việc đã xong, bệnh viện chuẩn đoán lại, bọn họ nói, mẹ cô bị nham chứng giai đoạn cuối, thời gian còn không nhiều lắm.

Cô trong lòng lo sợ, cũng không dám khóc trước mặt mẹ. Đường Tráng đem cô vào ngõ nhỏ, mới dám vụng trộm khóc lớn một hồi. Khóc xong, cô buộc chính mình phải làm như không có việc gì, đem mẹ trở lại bệnh viện.

Từ đó về sau, có lẽ mẹ cô sẽ không bao giờ có thể xuất viện.

Ngồi trước bàn, cô không yên lòng, thương tâm nghĩ.

Tuy rằng Bàng Mông tâm tình không tốt, nhưng vì chuyện của mẹ, cô cũng không còn thời gian nói chuyện với anh.

Cô chỉ muốn giữ lại mẹ cô, mặc kệ dù phải trả giá cái gì đi nữa.

Cô trầm mặc, bởi vì cô thương tâm. Bàng Mông lại nghĩ cô chột dạ, không biết như thế nào giải thích.

Chờ thật lâu, không thấy cô mở miệng, cuối cùng anh không thể kiên nhẫn.

Anh lạnh lùng hỏi cô: “Em cùng Đường Tráng, rốt cuộc quan hệ là gì?”

Nghe xong vấn đề của anh, cô vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn ánh mắt anh, trong cô phút chốc hiện lên bao nhiêu thứ.

Khiếp sợ, thương tâm, thất vọng.

A, cô có gì để thất vọng? Nên thất vọng không phải là anh sao? dù sao anh cũng chính mắt nhìn thấy cô cùng Đường Tráng ôm nhau khóc.

Cuối cùng, cô thu hồi tất cả những cảm xúc trong mắt, bình tĩnh hỏi: “Ai lại cùng anh nói gì sao? Là Chương Thực Đồng đi? Anh tin cô ta, hay tin em?”

Anh không khỏi mệt mỏi đứng lên, “Em không cần xả giận lên người em gái em, chúng không phải nói vấn đề này. Em gái em, cô ấy là người đơn thuần, quan hệ trong nhà, cứ việc phức tạp nhưng dù sao cũng chỉ là bi kịch tình cảm của một thế hệ, là vấn đề tình cảm của ba mẹ em, vì cái gì như vậy bài xích cô ấy, không thể khoan dung với cô ấy sao? Hay chẳng lẽ bởi vì cô ấy biết cái gì?”

Anh nói làm cô trở nên phẫn nộ.

Rốt cuộc đối với gia đình cô, đối với việc của cô, đối với em gái đơn thuần của cô, anh hiểu được bao nhiêu? Liền như vậy nghiễm nhiên chỉ trích cô! Anh chẳng qua là nghe Chương Thực Đồng nói ở một bên, anh tại sao không đến hỏi cô một chút, xem sự tình ở một mặt khác đến tột cùng có phải hay không như vậy?

Đối mặt với chất vấn của anh, cô cái gì cũng chưa nói. Cô sợ chỉ cần mở miệng, nhịn không được sẽ nói ra hai chữ chia tay. Cô sợ nói hai chữ này ra về sau, chính mình sẽ hối hận.

Tan học về, cô đi tìm Chương Thực Đồng.

Cô nhất định phải nói cho cô ta biết, quá đủ rồi, không cần tiếp tục, những người trước kia, cô không cần, nhưng Bàng Mông không giống. Nếu cô ta còn tiếp tục mấy chuyện này, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Bởi vì đến đe dọa, cô gằn giọng nói: “Cô nghe nói tôi có một tên anh trai côn đồ đi? Nếu cô còn dám nói hươu nói vượn, tôi tha cho cô, thì anh tôi cũng không bỏ qua cho cô. Nhớ quản đầu lưỡi cô cho tốt, đừng để người khác phải cắt đứt!”

Một màn này, không ngờ bị Bàng Mông xem hết.

Cô trước kia suy nghĩ kín đáo, hành động cẩn thận, nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy. Gần đây mẹ sinh bệnh, cô đã sớm tâm ý hoảng loạn, làm sao có tâm tư để ý cẩn thận những việc này.

Vì thế, cô cưỡng bức dọa nạt chính em gái nhu nhược của mình, Bàng Mông đều tận mắt nhìn thấy.

Anh tiến lại, đem Chương Thực Đồng trong tay cô gỡ ra, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận cùng khiếp sợ: “Không thể tưởng tượng em sẽ làm những chuyện như vậy! Như thế này cùng loại du côn hư hỏng có gì khác nhau!”

Chương Thực Đồng đứng ở đó, sợ hãi khóc, ra bộ rất đáng thương. Vừa nghẹn ngào vừa nói: “Hứa Đồng, chị là chị của em, chị gái người ta rất thương em gái, chị vì cái gì đối với em như vậy? Em làm sai cái gì?”

Đáy lòng Hứa Đồng bốc lên một luồng tức giận. Cô không thể lí giải được tiểu thư họ Chương vì cái gì luôn cho chính mình là một viên thủy tinh thuần khiết vô tội.

Cô nghe thấy thủy tinh cô nương anh anh vừa khóc vừa kể lể: “Chị nêu thích tên anh trai kia, không nên đến trêu trọc Bàng Mông, anh ấy sẽ thương tâm!”

Cô không thể nhịn được cô ta cố tình nói bừa, giơ tay đánh cô ta một bạt tai.

Bình thường cô cũng sẽ không vì thế mà mất bình tĩnh. Nhưng gần đây, mọi việc nhiều phiền muộn, cô mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại.

Bàng Mông lại ngăn cản cô, đem Chương Thực Đồng kéo đến bên người, quan tâm hỏi: “Cô thế nào, không có việc gì? Thực xin lỗi!”. Quay đầu nhìn cô, anh đã thực sự phẫn nộ, “Hứa Đồng! Cô sao có thể đánh người? Cô ấy là em gái cô!”

Em gái tốt của cô, mượn cơ hội này, tiến vào trong lòng thiếu niên kia, khóc tất đau khổ, rất thương tâm.

Nhìn một màn trước mắt, cô chỉ cảm thấy hoang đường. Rõ ràng trong lòng đau đớn, nhưng cô lại tự nhiên nở nụ cười

Cô nghe thấy mình nói với anh: Bàng Mông, chúng ta chia tay đi.

●︶3︶●

Cô không trở lại sơ trung đi học, rất nhanh chuyển đến trường Đường Tráng.

Làm như vậy, không phải muốn cùng ai phân cao thấp, chỉ là vì tiện chăm sóc mẹ.

Nơi đó cách bệnh viện rất gần.

Bàng Mông lại không nghĩ như vậy. Anh một mặt thương tâm vì Hứa Đồng nói lời chia tay, một mặt vì cô nói đi là lập tức đi làm anh cảm thấy tức giận.

Anh nảy sinh ý tưởng độc ác, được rồi, vậy chia tay đi, quên lẫn nhau đi!

Em gái của cô vẫn ở bên cạnh anh. Anh vốn không hay để ý đến người khác, nhưng đó là em gái của cô, cùng cô huyết thống, có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, anh dung túng cô ta ở bên cạnh, cũng không xua đuổi.

Dần dần, anh nghe được mọi người đồn, anh đã thay đổi bạn gái, từ chị gái Hứa Đồng thành em gái Chương Thực Đồng.

Anh cũng không cố tình đi sửa làm gì, bởi anh cảm thấy, Chương Thực Đồng nhất định biết, người anh thích là chị cô, còn cô chỉ là em gái của cô ấy mà thôi.

Chia tay đã lâu, nhưng càng ngày anh càng nhớ cô gái hoạt bát kia, khi cười rộ lên dị thường xinh đẹp.

Cuối cùng có một ngày, anh không nhịn được, đến trường kia tìm cô. Anh nghĩ nói với cô rằng, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng anh ở đó nhìn thấy cái gì? Anh bỏ cả tự tôn, một lần nữa muốn cùng cô bắt đầu lại, thế nhưng anh nhìn đến, một cô gái từng nhẹ nhàng trong sáng, thế nhưng đang cùng tên lưu manh Đường Tráng kia, hai người sóng vai ngồi bên cửa sổ, một bên cười nói vui vẻ, một bên nhả khói thuốc.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô đã sa đọa thành bộ dạng này, anh vô cùng đau đớn, đối với cô cực kì thất vọng.

Anh không nhịn được phẫn nộ ra tiếng: “Hứa Đồng, cô còn hay không nhớ chính mình là con gái? Con gái phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, phải chú ý giữ mình, cô có biết hay không?”

Cô ghé vào cửa sổ, quay đầu nhìn anh, nhưng không giải thích, thậm chí khiêu khích mỉm cười, chậm rãi phun một ngụm khói.

Giờ khắc đó, anh dường như nghe được âm thanh chính cõi lòng mình tan vỡ.

●︶3︶●

Trở lại trường học, anh bắt đầu nản lòng. Chương Thực Đồng lại đến tìm anh, anh nói với cô ta: “Tôi và chị gái cô đã hoàn toàn chia tay, cô về sau cũng đừng tới tìm tôi.”

Chương Thực Đồng lập tức chảy nước mắt, cầu xin anh: “Chị của em không biết quý trọng anh, để cho em cùng anh, được không!”

Trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên. Cô ta cư nhiên thích anh!

Cô ta biết rõ là anh thích chị gái cô. Anh tưởng, cô ta làm sao ngốc như vậy. Tim anh đã chết, cô xứng đáng để người tốt hơn quý trọng.

Vì thế anh nói: “Cô quên tôi đi, về sau, cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi!”

Cô ta khóc rời đi.

Ngày hôm sau, truyền đến tin cô ta tự sát.

Anh trong lòng không khỏi kinh hãi! Cô ta vì anh tự sát!

Nếu chị của cô, không, không cần cô ấy vì anh tự sát, chỉ cần cô ấy mềm mại nhân nhượng anh một chút, đừng quật cường ương ngạnh như thế, thì tốt biết bao.

Mẹ cô ta đến trường học tìm anh, khóc lóc khẩn cầu anh đáp lại con gái mình.

Anh mất Vu tỷ tỷ, cảm động để muội muội trả giá (2), tuy rằng biết như vậy không ổn, vẫn gật đầu đáp ứng.

Về sau, bên cạnh anh, ngày đêm cận kề một cô gái.

Anh kì thật cũng không thích cô. Anh thích, là chị gái cô ta!

●︶3︶●

Ngày đó rời đi xong, từ sau Bàng Mông không còn tìm đến.

Kì thật, cô muốn giải thích cho anh nghe, cô hút thuốc không phải vì cô muốn học thói xấu, chính là cô cảm thấy mẹ sinh bệnh, gây cho cô quá nhiều áp lực, cô phải tìm được một thứ phát tiết, nếu không cô sẽ điên mất.

Nhưng nghĩ tới anh thà giúp Chương Thực Đồng cũng không chịu giúp cô, thà rằng anh tin tưởng người kia, cũng không chịu tin mình, cô liền không thể mở miệng.

Cô có chút hối hận, kì thật, cô rất nhớ anh. Rõ ràng thích anh, hi vọng gặp anh, vậy mà khi nhìn thấy lại không áp chế được chính mình muốn nổi giận. Cô không biết chính mình làm sao nữa.

Cho mãi đến một ngày, mẹ nói cho cô, như vậy bởi yêu sâu sắc nên không thể tha thứ.

Mẹ càng ngày càng suy yếu, tất cả các phương pháp trị liệu đều trải qua nhưng bệnh tình vẫn như cũ không chuyển biến tốt.

Rốt cuộc, một buổi sáng đẹp trời, mẹ gọi cô một tiếng cuối cùng, Lắc Lắc.

●︶3︶●

Mẹ rời đi ngày đó, cô giống như đang ở một thế giới khác. Bên tai vẫn vang không ngừng tiếng ong ong, tim đập lộn xộn lại bối rối, trong đầu vẫn là hình ảnh mẹ cười với cô. Có đôi khi, người kia lại biến thành Bàng Mông.

Cô không khóc. Nghẹn nghẹn, rất khó chịu, nhưng cô thật sự khóc không nổi, giống như tất cả cảm xúc đều tắc nghẽn, không tìm được đường ra.

Về sau, cô cảm nhận thấy chưa bao giờ như vậy bàng hoàng bất lực. Cô giống như bị lạc đường, mất phương hướng, trong lòng khủng hoảng, liều mạng kêu tên một người, nghĩ rằng người đó có thể mang mình rời đi, nhưng cố tình không đáp lại.

Giống như một giấc mộng thật dài, lúc tỉnh lại, cô nghe được mình kêu tên Bàng Mông.

Nguyên lai ở thời khắc bất lực nhất, cô hi vọng có anh ở cạnh.

●︶3︶●

Bỏ lại cả sân vòng hoa phúng viếng, cô lặng lẽ đi sơ trung. Cô muốn tìm được Bàng Mông, muốn nói với anh, mẹ qua đời, cô đau khổ quá. Nghĩ nói cho anh, anh không ở bên, cô rất nhớ anh, nghĩ xin anh, cùng nhau bắt đầu một lần nữa, bởi vì cô luyến tiếc.

Cô bằng này tuổi, chưa từng nghĩ tới sẽ đối với một người nào đó bỏ qua tự tôn. Bắt cô chịu thua, không bằng lấy đi của cô tính mạng.

Cô vẫn không tưởng tượng được, chính mình cũng có thời khắc yếu đuối như thế, cũng có thời khắc vì một người gạt đi tự tôn, muốn cầu anh trở về bên mình, giúp mình vượt qua khó khăn, giúp mình một lần nữa tỉnh lại.

Ngày đó đến vườn trường, các học sinh nhìn cô vô cùng khác lạ.

Trong những ánh mắt này, như giấu một bí mật gì đó, có thể làm cô kinh hồn táng đảm, khẩn trương cùng bất an.

Khi cô tìm được Bàng Mông, cô cuối cùng phát hiện được bí mật trong những ánh mắt ấy là gì.

Thì ra, thì ra, anh đã cùng với em gái thủy tinh kia của cô cùng một chỗ!

●︶3︶●

Lần này, cô không quay đầu tránh đi, cô đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng hỏi anh: “Các người cùng một chỗ?”

Nghĩ đến anh sẽ phủ nhận, anh lại do dự xong, nhìn cô gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Anh sợ phủ nhận, làm cho cô gái kia lại muốn nghĩ tự sát.

Nhưng hai chữ này, lại làm cho một cô gái khác nếm được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Cô gái này cười rộ lên, tươi cười mang chút bất lực, lại xinh đẹp như vậy, “Cô ta không phải là tự sát? Vì thế các người cùng một chỗ?”

Cái chiêu diễn này, cuối cùng cô ta muốn chơi bao nhiêu lần mới đủ?

Anh lại nhíu mày, trách cứ cô nói: “Hứa Đồng! cô thật sự làm cho người ta thất vọng! Mong cô tôn trọng tình cảm cùng sinh mệnh người khác một chút!”

Em gái thủy tinh kia của cô thừa cơ tiến vào trong lòng anh. Mà anh, như sợ cô ta sẽ bị cô làm thương, cẩn thận ôm lấy.

Nhìn trước mắt hai người, lòng cô đau đến mức tê dại.

Cô gật gật đầu, vừa cười, lại nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Anh biết không? Thế giới này có một loại vết thương, vết thương sâu đến vô cùng, về sau, còn lại không hề là đau, mà là chết lặng. Miệng vết thương này vĩnh viễn sẽ không bao giờ liền lại, đau xót này làm cho người ta không thể quay đầu. Anh hiện tại, đã muốn làm cho tôi cảm nhận được một vết thương như thế. Tôi nghĩ chúng ta từ nay về sau, hẳn chính là hai người xa lạ đi.”

Cô cười, cười đến ai oán, trên khuôn mặt có một loại xinh đẹp kinh tâm động phách. Cô nói với anh, “Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể không bao giờ gặp mặt”

●︶3︶●

“Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể không bao giờ gặp mặt”

Không thể tưởng tượng được, đây là lời cuối cùng cô nói với anh.

Rất lâu về sau, khi anh đã không còn thương tâm, lưu học ở nước ngoài, đến lúc này, anh mới biết được, Hứa Đồng tìm anh ngày đó, là ngày mẹ cô qua đời.

Cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ cô đi rồi, cô nhất định rất đau khổ.

Một cô gái kiêu ngạo như vậy, có một ngày, lại cúi đầu tìm anh, anh lại đối với cô nói: Đúng vậy, tôi cùng em gái cô một chỗ!

Anh nói: Hứa Đồng, cô thực làm tôi thất vọng!

Anh nói: Mong cô tôn trọng tình cảm và sinh mệnh người khác!

Thật châm chọc, anh bảo cô tôn trọng cảm tình và sinh mệnh người khác, chính anh lại không ngần ngại dẫm lên tình cảm cùng sinh mệnh của cô.

Sau này nhớ tới đó, anh như muốn đau triệt tâm can.

Anh nhớ rõ cô vẫn cười với anh, cười như vậy đẹp, dường như chỉ cần động vào sẽ biến mất, nói: “Anh biết không? Thế giới này có một loại vết thương, vết thương sâu đến vô cùng, về sau, còn lại không hề là đau, mà là chết lặng. Miệng vết thương này vĩnh viễn sẽ không bao giờ liền lại, đau xót này làm cho người ta không thể quay đầu. Anh hiện tại, đã muốn làm cho tôi cảm nhận được một vết thương như thế. Tôi nghĩ chúng ta từ nay về sau, hẳn chính là hai người xa lạ đi.”

Cô nói: “Bàng Mông, tạm biệt, hi vọng về sau, chúng ta có thể không bao giờ gặp mặt”

Anh làm cô bị thương, không cho cô cơ hội giải thích, không nghe lí do cô thương tâm, một câu nhận định cô bắt nạt em gái – a! Cô gái đơn thuần kia, thì ra cô ta thích anh, chẳng qua là vì chị gái cô ta thích anh. Chị gái cô ta không cần anh, cô ta lập tức cũng không cần.

Anh thật sự ngốc, đem bùn trở thành thủy tinh, lại đem thủy tinh lầm tưởng thành bùn.

Cho dù, cô trước khi thật sự cùng Đường Tráng một chỗ thì thế nào? Anh không phải cảm giác được, sau cô thích là chính mình sao? Khó có được người yêu mình, làm sao so đo nhiều như vậy?

Nhưng muốn nói gì đều đã muộn.

Anh chung quy đã làm bị thương cô đến sâu vô cùng, cả đời này, có lẽ rốt cục cũng không được cô tha thứ.

Biết rõ không thể cùng cô, đành phải bức chính mình quên đi.

Từ khi bắt đầu du học, thẳng đến lúc anh có thể quên được cô, anh tự hạn chế chính mình không được uống rượu, không được gần phụ nữ. Uống rượu, lại càng thêm nhớ cô. Quen bạn gái, chỉ sợ mỗi người đều là hình bóng của cô. Như vậy đi xuống, anh sẽ vĩnh viễn không thể giải thoát.

Mỗi khi đêm khuya trong mơ, từ từ tỉnh lại, trong lòng đều hiện ra một cái tên. Anh không dám đem nó gọi ra. Chỉ sợ hai chữ vừa ra khỏi miệng, sẽ làm cho lòng trở nên đau nhức.

Cho đến hôm nay, anh đã không còn vọng tưởng. Chỉ mong người kêu Đường Tráng kia, có thể quý trọng cô, có thể cho cô hạnh phúc.

--------------------------

(1) Vách núi ở bờ biển, phía bên trong thường sáng màu, phía tiếp giáp mặt biển thường bị đen, ý nói nguy hiểm, sợ hãi

(2) Một điển tích, dạng như Thúy Vân thế chân Thúy Kiều a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện