Hào Môn Đoạt Tình

Chương 74: Đau lòng



Ads Mộ Dung Trần trở về phòng, người nữ giúp việc vẫn ngồi canh giữ bên giường, nhìn anh đến, lập tức đứng lên chào.

"Thế nào?" Mộ Dung Trần thấy gương mặt khẩn trương của người giúp việc lập tức cau mày hỏi: "Có phải bị sốt trở lại không? Lập tức gọi bác sĩ gia đình tới đây."

"Không phải, là cô chủ đang khóc ạ . . . . . ." Người giúp việc của Mộ Dung Trần vội vã đi đến bên anh, nhỏ giọng nói. Cô chủ sau khi ăn được một chút liền tiếp tục ngủ; nhưng trong giấc ngủ lại không ít mộng mị, còn thỉnh thoảng nói cái gì đó mà người giúp việc không nghe rõ.

Phía sau lại vang lên nức nở nghẹn ngào, may mắn là cậu chủ đã về, nếu không người giúp việc thật không muốn biết làm thế nào?

"Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại." Nghe nói cô không phát sốt trở lại, Mộ Dung Trần yên tâm phân phó, sau đó đi tới bên giường, nhìn cô gái nhỏ dù ở trong mộng cũng ngủ không yên ổn.

Nước mắt trên mặt đã cạn khô, anh duỗi ngón có dính chút khí lạnh vì đã đi ra ngoài khá lâu lau nước mắt cho cô, sau khi bàn tay dần ấm áp trở lại mới khẽ vuốt ve gương mặt của cô.

Gương mặt này, không đủ xinh, không đủ đẹp, không phải một người hoàn mỹ đến độ người gặp người mê. Nhưng trong cô lại toát ra một sự thuần khiết và đơn giản, hơn nữa cô có một đôi mắt to, đen lái; đôi mắt luôn có sức cuốn hút thật mãnh liệt đối với người nhìn vào nó, ở cô còn có sự quật cường của ý chí. Cứ như vậy cô ôm trọn trái tim và tâm hồn của anh.

Đôi môi nhỏ tựa cánh hoa, không làm nũng, không dây dưa, mọi lời nói ra lại xuyên thấu trái tim anh.

Cô gái này, từ nhỏ đã là khắc tinh của anh! Rõ ràng từng giây từng phút luôn đem anh chọc đến tức chết, nhưng dù là đang tức giận vẫn tự động trở về bên cạnh cô.

"Mẹ. . . . . . Đừng đi. . . . . ."

Thở ra một tiếng, sau đó anh định đứng dậy đi tắm rồi trở ra ngủ với cô. Thế nhưng người đang ngủ an tĩnh trong chăn lại đột nhiên đưa hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy anh, gương mặt nhăn nhó, bên tai anh lẩm bẩm.

"Lớn như vậy còn muốn mẹ. . . . . ." Anh không cử động nữa, bởi vì cô cứ như vậy ôm bàn tay anh mè nheo.

"Mẹ. . . . . . dẫn con đi cùng đi. . . . . ."

Tình Tình ở rất sâu trong mộng trở lại năm lên mười tuổi. Năm ấy, mưa rơi lác đác, mẹ nói để cho cô ở lại bên cạnh người đàn ông kia, bà muốn dẫn em trai cô đi thật xa.

Cô thật sự rất muốn đi cũng bọn họ, nhưng mẹ không muốn cô theo. Cô không đành lòng khiến mẹ khổ sở thêm.

"Tình Tình, Tình Tình, tỉnh; tỉnh lại được không?" Ngồi trên giường ôm cô vào trong ngực, Mộ Dung Trần vỗ nhẹ gương mặt của cô như muốn gọi cô tỉnh lại.

"Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ, thật là nhớ. . . . . ." Mệt mỏi cộng thêm liên tục sốt lên mấy ngày khiến giấc ngủ của Tình Tình rất sâu, ác mộng vì thế cũng trở nên sâu hun hút, cảm thấy bên cạnh có nhiệt độ của người nào đó, người đó còn gọi mình thức dậy nhưng cô chẳng những không tỉnh lại, ngược lại còn bị quá khứ vây quanh, tay nắm thật chặt, chỉ sợ người kia sẽ rời đi.

"Tình Tình, ngủ đi, anh ngủ cùng em, anh sẽ không đi!" Mộ Dung Trần đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé

Thật vất vả mới giúp cô ngủ an ổn trở lại, Mộ Dung Trần đem cô nhẹ nhàng thả xuống gối, nghiêng người sang, kéo hộc tủ không có khóa ở đầu giường, lấy ra cái gì đó. Đây là vật mà hôm anh kết hôn Tiết Thiệu Trạch đã đặt vào lòng bàn tay của anh.

Nó không tính là một món trang sức đắt tiền, chỉ được mua tùy tiện ở một tiệm trang sức mà thôi, anh đã đem chiếc nhẫn ấy luồn vào dây chuyền của cô. Thế mà cho tới bây giờ cô gái này cũng không mở ngăn kéo ra xem? Bằng không đã sớm phát hiện mới đúng. Có lẽ không phải là không mở ra, chỉ là mắt cũng chả thèm liếc qua?

Cũng không biết có phải cô thật độc ác hay không? Anh đã vì cô mà cố gắng làm nhiều chuyện lắm rồi, thế mà cũng chẳng có chút cảm động nào.

Tựa như anh.

Đưa tay, đem những lọn tóc dính trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, một tay nhẹ giơ lên đầu của cô giúp cô đeo dây chuyền vào.

Mặc dù cô gái này là người của anh, anh không thích cô để ý đến người khác, nhưng thôi coi như người đó là ngoại lệ. Nếu mẹ của cô không có cách nào thấy được cô, mà cô lại muốn vậy, thì tạm thời như vậy đi. Một ngày nào đó anh sẽ giúp cô tìm được mẹ của mình.

"Bảo bối, đây là mẹ em gửi trong ngày chúng ta kết hôn, em mang nó tựa như mẹ vẫn ở bên cạnh em vậy." Mộ Dung Trần sờ lên cổ của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ ngon lành, trong lòng không nhịn được liền muốn hôn cô, tay cũng đưa vào trong chăn vuốt ve thân thể kia, sợ làm cô tỉnh giấc mới miễn cưỡng nằm xuống.

"Mộ Dung Trần, tôi ghét anh nhất, ghét anh nhất. . . . . ."

Khi Mộ Dung Trần nằm xuống, một tay ôm cô, muốn nhắm mắt ngủ cùng cô, thì cô gái nhỏ đang nằm trong ngực anh bỗng gào thét, hơn nữa đôi tay nhỏ bé còn quơ múa ở khắp nơi. . . . . .

"Tiết Tình Tình, ngủ. . . . . ." Nếu như không phải là biết cô đang gặp ác mộng, tất cả chỉ là đang nằm mơ, thân thể cũng vừa hết bệnh, thì anh nhất định sẽ lôi cô từ trong chăn ra “hành hạ” đủ kiểu!

Anh làm sao có thể để cô ghét anh? Đến nằm mơ cũng không quên chuyện này? Hơn nữa còn tức giận oán trách anh!

"Anh tránh ra!" Không rõ cô có phải đang nằm trong mộng hay không, sao cô có thể từ trong ngực anh lăn ra ngoài, vùi mặt xuống gối.

"Tiết Tình Tình, nếu em đã tỉnh, vậy thì mở mắt ra nhìn anh, có nghe hay không?" Anh nửa đứng dậy nửa nằm lại trên giường, mắt nhìn chằm chằm cô gái ở bên cạnh.

Anh biết, cô nhất định là đã tỉnh lại. Có phải là vì vừa rồi anh hôn có hơi mạnh nên đánh thức cô không? Động tác của anh đã rất nhẹ rồi mà.

Đáp lại anh như cũ vẫn là một căn phòng yên tĩnh và một cô gái nằm xoay lưng về phía anh không nhúc nhích.

Cô mới không cần nhìn anh! Tình Tình nhắm chặt hai mắt, tay phải lại không tự chủ được mà vuốt ve cái sợi dây chuyền anh vừa đeo lên cổ của cô, nắm thật chặt vật ấy.

Những lời anh vừa nói, cô đều nghe được. Món quà này chính là mẹ cô đưa cho cô sao? Mộ Dung Trần chính là gặp qua mẹ của cô rồi hả? Nếu mẹ bằng lòng gặp anh, tại sao không muốn thấy cô?

Cô rất muốn ngủ, mệt chết đi, không có hơi sức cùng anh tranh cãi một vấn đề, cho nên chỉ có thể chôn mình trong gối nằm mà thôi.

"Tiết Tình Tình. . . . . ."

Nhìn cô vẫn đưa lưng về phía anh, đối với lời nói của anh không có phản ứng gì, đề phòng anh giống như đề phòng kẻ cướp, trong lòng dâng lên một trận oán giận.

Nhiều hơn nữa chân tình cùng dịu dàng, cũng không thể cảm hóa trái tim cô sao? Muốn trừng phạt cô một chút lại sợ vô tình làm tổn thương cô. Vậy chỉ có thể để cho mình chịu khổ!

Tiết Tình Tình, tại sao em độc ác như vậy? Một chút hi vọng cũng không cho anh? Không cho anh hy vọng được đi tiếp trên con đường của em sao?

Đột nhiên Mộ Dung Trần từ trên giường ngồi dậy, đi tới tủ treo quần áo, mở hộc tủ ra, cầm quần áo lên, không tới năm phút đã mặc chỉnh tề, không thèm nhìn lại người trên giường một cái, đi thẳng ra ngoài.

Khi nghe tiếng đóng cửa từ sau lưng vọng lại, Tình Tình cuối cùng cũng mở mắt, chuyển mình nhìn ra bên ngoài. Đúng vậy, anh đã đi rồi! Cô đã thành công để anh tức giận bỏ đi!

Nhưng, tại sao nhưng trong lòng không có nửa điểm vui sướng ?

Bên cạnh không có hơi ấm của thân thể anh, dù là khí ấm mười phần, cô cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Những cảm xúc không thể nói thành lời cứ lấn áp trái tim cô, nuốt chửng lấy lý trí của cô.

Cô không phải vô dụng như thế, đối với người đàn ông một cường bạo của mình sẽ không sinh ra cảm xúc gì! Không phải, không phải, mới không phải.

Đêm khuya yên tĩnh, bên ngọn đèn dầu, có một người không thể nào ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện