Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 31: Chương 31:



“Ta không nỡ để Vương gia khó chịu.”
 
Nhan Hoan Hoan nằm trên ngực hắn, nàng thích tư thế này, như chú chim nhỏ nép vào người khơi gợi ý muốn bảo vệ, lại có thể lười nhác thả lỏng nét mặt, âm thanh ngây thơ, mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng còn buông thả bản thân trợn trắng mặt hờ hững: “Thật ra được ôm chàng như vậy, ta đã rất thỏa mãn rồi, nếu còn muốn nhiều hơn nữa, chàng có thấy ta thật tham lam, chán ghét ta không……”
 
Dứt lời, khụt khịt mũi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diễn viên phim truyền hình hở ra là tua gần camera cận cảnh, quét cận mặt, muốn cho người vừa nhìn là có thể thấy diễn viên muốn biểu đạt điều gì, cũng không thể thiếu một động tác nhỏ.
 
Rất nhiều người chịu ấm ức, nín nhịn chịu đựng, hoặc là một câu không đau không ngứa ‘tại sao anh lại như vậy’ vô cùng bùng nổ, cho dù là chịu đựng biết bao lâu, người kia thì chỉ thấy một chuyện cỏn con như vậy, trước giờ cũng không thấy ngươi nổi giận, sao đột nhiên lại lật lại nợ cũ? Đúng là lòng dạ hẹp hòi, đúng là thù hằn mà, tức tới mức hộc máu mà không ai thấu hiểu.
 
Nói cho cùng, chính bởi không biết cách biểu đạt cảm xúc của bản thân, thích mà không dám chủ động thổ lộ, chịu ấm ức không biết cách nói không, muốn tranh giành nhưng lại không dám lớn tiếng nói ta muốn, mèo ở nhà chọc tiểu nhân cắn gối yên lặng rơi lệ, chẳng được việc gì.
 
Ở phương diện này, Nhan Hoan Hoan là một chuyên gia về [tự mình tu dưỡng thành diễn viên] và là một chuyên gia về các cách thức hình thể và động tác.
 
“Có không?”
 
Nhan Hoan Hoan vùi đầu càng sâu, giọng nói nghe cũng rất rầu rĩ.
 
Nhưng suy nghĩ của Triệu Trạm đã bay tới chín tầng mây, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, vừa nghĩ tới rất nhiều chuyện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sinh ra trong hoàng cung, từ nhỏ Triệu Trạm đã phải lớn lên trong sự tranh đấu.
 
Cung phi tranh sủng, huynh đệ cũng tranh sủng, sĩ diện cũng phải cất vào lớp áo trong, tất cả xoay quanh hỉ nộ của hoàng đế, ngày thường quý nhân sống kim tôn ngọc quý, một lần không để ý có thể bị mất mạng vì thủ đoạn thâm hiểm..… cũng không phải chuyện lạ, ngay sau khi hắn sinh ra, có một vị hoàng huynh sinh cùng thời chưa kịp lớn đã chết yểu rồi. Trong trí nhớ, lúc đầu phụ hoàng cầm quyền, hậu cung tranh đấu gay gắt, liên tục có bệnh cấp tính, cũng không quản tới được.
 
Không giống trong truyền thuyết rằng nửa đêm đại thần có tè dầm hay không ám vệ đều rõ như lòng bàn tay, người trong hậu cung rất đông, rút dây động rừng phải chỉnh đốn cho tốt, chắn chắn nguyên khí tổn thương nặng nề, đến sau khi hoàng quyền hoàn toàn về tay phụ hoàng, triều đình cũng ổn định thì mới rảnh dọn dẹp nếp sống trong hậu cung.
 
Lương phi xem như bắt kịp thời, không quá mưu toan, bối cảnh không , sủng ái như nhau, cứ thế hai nhi tử đều trưởng thành rất bình yên.
 
Quả nhiên làm người phải cần chút may mắn.

 
Tuy rằng gần đây bận rộn triều chính, tác chiến cùng Thái Tử, nhưng mấy chuyện tranh đấu chốn lệ thường của hậu viện này thời niên thiếu, Triệu Trạm đã nghe Lương phi nói tới không ít. Khi đó bà còn trẻ, không giống như bây giờ, thờ ơ với việc tranh sủng hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng ôm huynh đệ hai người, cho rằng đứa trẻ tuổi còn nhỏ không nghe hiểu nên thường hay nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nửa ngày.
 
Dung quý tần hơi được sủng ái đã lên mặt, khi thỉnh an bà còn cười rất kỳ quái, Lâm Tiểu Viên của Tùy Trúc cung trước đó chiếm được Hoàng Thượng cả nửa tháng, cứ tưởng rằng sắp leo được lên cành cao* nhưng thật không ngờ vị phân còn chưa tăng lên, Hoàng Thượng đã lạnh nhạt với nàng ta rồi, còn người đắc tội trước đó cũng chưa chắc phải gây sức ép cho nàng ta thế nào.
 
*Nguyên văn là "飞上枝头": lấy từ câu "旧巢共是衔泥燕,飞上枝头变凤凰。": ý mặt chữ là mọi người vốn dĩ đều là con én nhỏ cũng đều phải ngậm bùn làm tổ, tới một ngày nó bay được lên cành và trở thành phượng hoàng đáng giá. Ý chỉ khi leo lên được một bối cảnh hay gia đình tốt thì giá trị của bản cũng sẽ tăng theo.
 
Trí nhớ của Triệu Trạm rất tốt, Lương phi cũng là người biết chơi xấu, sau một tháng, bà rảnh rỗi nhắc tới, không biết Lâm Tiểu Viên làm sao, trời lạnh đi ngắm sen bên hồ Ngự Hoa Viên, trượt chân ngã xuống tới mức chết cóng. Cuối cùng, khinh thường cảm thán một câu, đúng là đồ yêu tinh đê tiện, đã chết còn không yên phận, làm xui xẻo tới cả hoa sen.
 
Cho nên Triệu Trạm vẫn luôn không xem thường nữ nhân, lòng dạ đàn bà lại là nói đùa.
 
Cầm quyền triều đình phải ngồi vững, phu nhân chốn hậu viện cũng biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cao lạy thấp đạp, tùy cơ mà hành động.
 
Lời nói xấu về Vương phi mà Nhan Hoan nói với hắn, Triệu Trạm không ngạc nhiên, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
 
Không có ‘ngươi thế mà lại là đồ yêu tinh đê tiện xinh đẹp, ta đã nhìn lầm ngươi rồi’, suy bụng ta ra bụng người, nếu nói xấu có thể khiến phụ hoàng sửa lập mình làm trữ quân thì hắn đã nói hết chuyện Triệu Uyên hơn 3 tuổi tè dầm ra rồi. Đáng tiếc rằng làm người lại không đơn giản như thế, bản thân hắn cũng sẽ không đi nổi giận với Từ Noãn Trúc vì hai câu nói xấu.
 
Chỉ là có chút buồn bã mất mát ‘ồ, hóa ra mình cũng bắt đầu phải quản thúc hậu viện rồi ’.
 
Nhưng Triệu Trạm nghĩ tới nhiều loại khả năng như vậy nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới nội dung nói xấu lại là loại chuyện này.
 
Thận hư?
 
Rốt cuộc là chỗ nào của hắn giống thận hư chứ, dù cho nói về cơ thể trống rỗng thì cũng không tới phiên hắn chứ!
 
Thái Tử còn tung tăng nhảy nhót, sao hắn có thể yếu ớt được?
 
Nếu Triệu Uyên ở Đông cung cảm nhận được cách nghĩ này của nhị đệ, ắt hẳn cũng cảm thấy nằm không cũng trúng đạn, rất tủi thân. Cả đêm bảy lần 
 
Triệu Uyên nếu ở Đông Cung có linh cảm được ý tưởng của Nhị đệ, tất nhiên cảm giác nằm cũng trúng đạn, thực oan, hắn một đêm bảy lần kim thương không ngã hàng to xài tốt cũng không phải là nói đùa, tiến vào có thể ngâm thơ trêu cô nương, lui có thể lên giường chọn nhân phu, thận hư sao? Dáng vẻ rụt rè khúm núm của Tam đệ mới giống như đàn bà mới giống thận hư ấy.

 
Tam đệ Triệu Triệt thật sự cũng không biết bản thân mình trêu chọc phải ai.
 
“…… Nhan Hoan,”
 
Hắn nâng cằm nàng, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, vừa là tủi thân vừa giống như lo lắng: “Nàng cảm thấy ta…… thể lực không tốt sao? Muốn làm bao nhiêu lần?”
 
Triệu Trạm ngừng một lát, có lẽ là cảm thấy giọng mình hơi quá nên cố gắng hết sức nở một nụ cười lại chằng liên quan gì tới hòa nhã dễ gần: “Đừng sợ, ta không trách nàng, cũng đừng khóc, cơ thể của ta không sao, nàng không cần lo lắng.”
 
Hắn cúi đầu hôn lên vầng trán tinh tế mịn màng của nàng, giọng nói mang theo hơi thở mềm mại.
 
“Nếu nàng muốn thêm vài lần nữa, ta cũng hầu được nàng hết.”
 
Đêm dài đằng đẵng, Triệu Trạm dốc sức làm trên người Nhan Hoan Hoan, chứng minh thận mình vẫn rất khoẻ, một đêm rong ruổi, có thể nói cỏ dại cháy không bao giờ hết, gió xuân thổi lại sinh sôi. Nhan Hoan Hoan cũng rất hưởng thụ quá trình hưng phấn này, thật đúng là đôi bên cùng có lợi. Đến mỗi mà nghi vấn tạo sao lại tới, nảy sinh vì ai, hai người đều không hẹn mà cùng ném ra sau đầu.
 
Ở trên giường, nói khích lại hữu dụng tới mức thần kỳ.
 
Hôm sau, trong chính viện.
 
Từ Vương phi bực bội không nói nên lời, nghĩ rằng cầu người không bằng cầu mình, Nhan trắc phi và nàng ta đối lập về lợi ích, sao có thể thật sự khuyên vương gia chứ? Chỉ sợ bên ngoài thì đồng ý với mình nhưng sau lưng lại muốn Vương gia càng chịu khó hơn nhỉ! May mà Vương gia cũng là một người trọng nguyên tắc, thường tới ngồi trong viện của nàng ta, rót trà nói chuyện, trái lại càng khiến nàng ta thoải mái hơn chuyện lên giường.
 
Nếu không phải nhọc lòng vì con nối dõi, nàng ta sao lại đưa ra yêu cầu mắc cỡ như thế chứ?
 
So với Trắc phi, tài hoa trong học vấn của Từ Vương phi cao hơn nhiều, có thể nói chuyện tình cảm một cách tao nhã, cũng biết thêm một chút về chiến lược hành quân, mặc dù thân phận chưa bì kịp hoàng thất nhưng cũng là quý nữ danh môn, tầm kiến thức trong thời đại này không thua kém gì Triệu Trạm. Nàng ta là một nữ nhân tốt, chỉ cần dành chút thời gian thưởng thức nàng ta, hiểu nàng at, sự tài hoa xuất chúng hơn người của nàng ta cũng đủ khiến người khác ái mộ rồi.
 
Đêm nay, hai người đánh cờ cả đêm.
 
Chơi tới nửa ván, Triệu Trạm ra một quân, Từ Vương phi rũ mắt nhìn liền nói không địch lại được: "Vương gia đại tài, thần thiếp tự ti không bằng."
 

“Không cần tự ti, Vương phi đã chơi rất tốt rồi,”
 
Lúc đi học hắn từng mê chơi cờ một thời gian, chơi cùng tiên sinh, chơi cùng Tam đệ, thư đồng đều bị hắn hạ gục tới mức gãi mặt, đương nhiên khá thích những đối thủ ngang sức. Nhưng Từ Vương phi chủ động nhắc tới việc chơi cờ với hắn, hắn cũng xem như ăn cơm xong giải trí, chơi cùng Vương phi vậy, thật ra thắng thua cũng không quan trọng: "Không ngờ vương phi lại có trình độ trong cờ nghệ như thế." 
 
Từ Vương Phi ngại giao tiếp, Triệu Trạm không phải người chủ động nói chuyện tình yêu, chậm nhiệt như khối hình vuông, đẩy một cái mới di chuyển, Nhan Hoan Hoan mất cả một tháng diễn đủ các tiết mục phim thần tượng mới làm hắn hiểu được cách đáp trả lời âu yếm. Từ Vương Phi nói muốn luận bàn cờ nghệ cùng hắn thì hắn lại xem như thật, cho rằng Vương phi thật sự thích chơi cờ, khổ sở vì nha hoàn trong phủ không phải đối thủ, mới đưa ra yêu cầu này.
 
Nàng ta tỉ mỉ trang điểm nửa giờ, thay một bộ váy gấm thêu hai mặt màu ngọc bích, nói là chơi cờ nhưng cũng có dụng ý khác, nhưng mà là cách trao đổi tình cảm hơi mất tự nhiên mà thôi.
 
Không thể so hiện đại, cho dù là xem phim hẹn hò một ngày, tâm tư hơi chậm chạm một chút cũng có lẽ sẽ phân loại thành giao lưu bạn bè.
 
Mặt này ở Đại Tấn bảo thủ hơn nhiều, đã là vợ chồng, chơi cờ cũng là tình thú nhã nhặn.
 
Nhưng sau ba ván cờ, Từ Vương Phi tuyệt vọng phát hiện ra……
 
Hình như Vương gia thật sự đặt toàn bộ lòng dạ vào bàn cờ, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên nét mặt hay quần áo của nàng ta một chút nào.
 
Triệu Trạm cũng đánh giá bản thân mình rất cao. Bận cả ngày trở về phủ còn thỏa mãn đề nghị của Vương phi, có thể nói hắn rất có trách nhiệm.
 
Không có cười hiểu ý với cái liếc mắt đưa tình, cũng không có lời an ủi ấm áp sau hồi cơ chán nản, Từ Vương phi thử tỏ ra yếu đuối: "Vừa rồi một nước của Vương gia, thần thiếp còn tưởng là một sơ hở, đang nghĩ có thể hòa một ván, không ngờ Vương gia vẫn còn chỗ xoay xở, thần thiếp bội phục."
 
Nam nhân có sở thích, hạ đẳng thì khoe khoang, trung đẳng thì khiêm tốn, thượng đẳng lại nhẹ nhàng kéo qua, tìm được chút ưu điểm từ trên người đối phương thì dỗ dành một hồi.
 
Nhưng có vài người nhất định không đi theo con đường thông thường.
 
“Hửm?”
 
Triệu Trạm nghĩ lại một chút, giọng bình thản: “Bước đó là cố ý nhử thôi, lúc sau không tính là giữ lại chỗ xoay xở, một nước thường thấy trong sách đánh cờ, sau này Vương phi ở trong phủ rảnh rỗi nhàm chán mà không tìm được đối thủ thì có thể đọc một vài cuốn sách đánh cờ kinh điển, chắc hẳn có thể tăng kỹ năng đánh cờ."
 
……???
 
Từ Vương Phi khó khăn nuốt nước miếng: “…… Thần thiếp cảm tạ Vương gia chỉ điểm.”
 
Ánh Tú bàn bạc chiến lược với chủ tử cả một buổi chiều thấy tình thế có vẻ sai sai nên vội dâng trà ôn tồn nhắc nhở thời gian không còn sớm, hỏi hai vị chủ tử muốn đi nghỉ ngơi chưa.
 
Nghe vậy, Từ Vương Phi lập tức lấy lại tinh thần, đúng, chơi cờ chỉ là mở màn, chuyện chính giờ mới tới!

 
Đành phải nháy mắt về phía Ánh Tụ, chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt, giống như nhìn về phía đồng bọn cùng hạ thuốc cô gái ở quán bar.
 
Tới khi lên giường, có rất nhiều chuyện cứ vậy thành hợp lẽ thôi.
 
Theo lẽ thường là thế, Từ Vương Phi bằng bất cứ giá nào, chủ động lôi kéo cổ áo Triệu Trạm, đôi mắt duyên dáng muốn nói lại thôi, vẻ mặt của nữ tử bình thường nghiêm nghị tao nhã lộ ra thần sắc thế này lại cực kỳ động lòng người.
 
“Vương gia, thần thiếp còn tưởng……”
 
Triệu Trạm chặn lời: “Vương phi, giờ không còn sớm nữa.”
 
Đúng đúng, nên làm chuyện chính đi!
 
Xem ra Vương gia vẫn rất có phong độ, biết việc này không nên để nữ tử mở miệng.
 
Trong lúc cơn sóng trong lòng Từ Vương phi dạt dào, giống như độc giả đang hồi hộp thì nghe thấy tác giả nói chương sau động phòng rồi, kích động, ngại ngùng, mong đợi cùng một chút khát vọng tràn ngập trong tâm hồn của thiếu nữ, thời gian không còn sớm nhưng đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngàn vàng cũng không đổi lại được sự thương xót của Vương gia.
 
Triệu Trạm nói tiếp: “Chơi cờ cũng chỉ để giải khuây, Vương phi chớ nên quá mê mệt như thế, sớm nghỉ ngơi đi, lần tới ta lại chơi cờ với nàng tiếp, giờ đừng suy nghĩ nữa, ngủ ngon.”
 
……????
 
Vương gia, người có phải hiểu sai cái gì rồi không?
 
Từ Vương Phi nói lời tình cảm súc tích như thế, vậy mà chưa kịp thi triển ra đã thấy Triệu Trạm xoay người, ngủ mất rồi.
 
Lúc này, Từ Vương Phi nửa nằm lên giường, muốn nói lại thôi, tựa như độc giả mong đợi chương H nghìn chữ cả một ngày cuối cùng lại bị một câu lấy lệ cho qua Chăn xô sóng đỏ*, Vu Sơn vân vũ*, đêm xuân đâu chỉ một khắc
 
*Nguyên văn là 红被翻浪: ý chỉ chăn gấm đỏ bị xô đẩy không còn nguyên vẹn tựa như làn sóng, nhằm chỉ cái gì ai cũng biết :v
 
*Ý chỉ trai gái giao hợp
 
Quần ta cũng đã cởi rồi, người lại nói như này với ta sao?

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện