Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 432: Liên Minh Nhã Ca



- Hải Lôi Đình chết rồi.

Tô Chẩm Thư đi tới, ngồi xuống đặt tay lên mũi Hải Lôi Đình, đưa ra kết luận cuối cùng.

Thực ra chẳng cần hắn kiếm tra, ai cũng biết Hải Lôi Đình chết rồi, bị chĩa đâm xuyên từ ngực lên cổ họng mà không chết thì không phải là hải tặc nữa, mà là Phật tổ rồi.

Hải Lôi Đình chết, đám hải tặc Solomon hoàn toàn im bặt, như đã chết lặng rồi, bọn chúng nhìn A Phương Tác với vẻ kinh hoàng, lại nhìn Dương Túc Phong xem rốt cuộc bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì.

Dương Túc Phong sai Tô Chẩm Thư an bài thuyền đem đám hải tặc tới Minh Xuyên đạo làm công nhân xây dựng đường sắt, nơi đó cần vô số sức lao động.

Quân Lam Vũ cần xây dựng tuyến đường sắt từ Ni Lạc Thần tới Minh Xuyên đạo, hơn nữa còn phải hoàn thành trong thời gian ngắn, hiện giờ tài chính đã đủ cả, chỉ thiếu sức lao động.

Tiếp đó thi thể của Hải Lôi Đình được đám thủ hạ của hành nghi thức hải táng, cờ đầu lâu được kéo xuống, bọc lấy thi thể của Hải Lôi Đình ném xuống biển.

Bất kể khi sống Hải Lôi Đình đã làm gì, trên người mang bao nhiêu tội ác, đều bị sóng biển tẩy sạch.

Hải Lôi Đình tuy đã chết, nhưng quân Lam Vũ còn một con đường rất xa mới có thể tiêu diệt được hải tặc Solomon, cho nên A Phương Tác vẫn phải nỗ lực truy quét.

Đương nhiên đối với A Phương Tác mà nói đây là một chuyện tốt, nếu như hải tặc bị giết sạch rồi, hắn sẽ thấy cuộc đời của mình thành vô nghĩa.

Ở hải vực Solomon còn đám thủ lĩnh Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, Đường Lạc Khắc và Bố Đặc Lạp Cách Nặc không tham gia vào cuộc tập kích hôm nay, tạm thời không ai biết bọn chúng trốn ở đâu.

Bọn chúng không giống như Hải Lôi Đình chiến đấu vì tín ngưỡng của hải tặc, mà là vì lợi ích, giống như đám hải tặc mới đơn thuần vì lợi ích, chỉ khi có thương thuyền chúng mới xuất hiện cướp bóc, dù có thành công hay không cũng sẽ chạy xa, không cho quân Lam Vũ cơ hội phát hiện và bắt được.

Tuyệt đại đa số thời gian chúng trốn trong hải vực phức tạp, khiến cho quân Lam Vũ thanh trừ bọn chúng càng thêm khó khó khăn.

Tin rằng sau khi Hải Lôi Đinh chết bọn chúng càng giảo hoạt hơn, thận trọng hơn, hải vực Solomon vô cùng phức tạp, biển rộng biến đổi khó lường, dù A Phương Tác cũng không dám nói hoàn toàn hiểu được nơi này.

Do Lưu Hàng đã làm tan rã đế quốc Ngả Phỉ Ni, cắt đứt viện trợ cho nước Y Lan, làm kế hoạch Bầy Sói của quân Lam Vũ chuẩn bị tiến hành ở Đại Đông Dương không cần thiết nữa.

Các hạm đội ở nơi đó có thể rút về tăng cường đả kích hải tặc ở Đại Nam Dương, trọng điểm là ổ hải tặc ở quân đảo Solomon.

Dương Túc Phong quyết định điều động hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã tới hải vực Solomon đả kích hải tặc.

Như vậy quân Lam Vũ có ba hạm đội hải quân ở nơi này, hơn bảy mươi chiếc Long Nha chiến hạm giữ ưu thế thuyệt đối, thỉnh thoảng hạm đội Phất Lai Triệt có thể xen vào một chút, tiến hành càn quét quy mô lớn.

Dưới binh lực ưu thế tuyệt đối khống chế, tin rằng hoạt động của hải tặc Solomon sẽ bị hạn chế ở mức thấp nhất.

Nhưng không có nghĩ là tiêu diệt được hoàn toàn bọn chúng, còn đường đó còn rất xa, chỉ cần một ngày không tiêu diệt được nguồn gốc nảy sinh ra hải tặc, A Phương Tác sẽ không có thời gian rảnh rỗi.

Không dừng lại nơi này quá lâu, hạm đội Dương Túc Phong tới thẳng liên minh Nhã Ca, dọc đường Dương Túc Phong nhìn thấy rất nhiều thương thuyền từ liên minh Nhã Ca tới đảo Lữ Tống, rất ít cái đi theo chiều ngược lại.

Căn cứ vào đó, Dương Túc Phong cơ bản có thể đoán ra được, vật tư của liên minh Nhã Cha đang cuồn cuộn chảy vào đế quốc LamVũ, đồng thời một số thương nhân thông minh đã đem hàng hóa tới nơi này bán.

Do khoảng cách hai bên cách nhau rất xa nên, lợi nhuận cực cao.

Có một câu nói đùa, một thời gian đèn pin ở liên minh Nhã Ca bán theo cân nặng, đèn cân nặng bao nhiêu, thủ lĩnh thổ dân nơi này sẵn sàng bỏ ra hoàng kim nặng bằng đó trao đổi.

Đối với thổ dân mà nói cái thứ có thể phát sáng không cần gỗ và lửa này thực sự là thần kỳ, rất nhiều thủ lĩnh thổ dân và vu sư đều thích dùng nổ để làm ra vẻ thần bí, lừa bịp con dân.

Đương nhiên đó chỉ là nói đùa thôi, cư dân nơi đó tuy hơi ngốc những cũng chẳng tới mức đó, những thủ lĩnh bộ lạc vẫn có một chút kiến thức phổ thông.

Bất quá điều này gián tiếp nói lên, sản phẩm của đế quốc Lam Vũ rất có thị trưởng ở đây, một số sản phẩm kỹ thuật như đèn pin, kính viễn vọng vô cùng được ưa chuộng.

Chỉ cần là thương nhân có nhãn quang, thì mò được vàng bạc ở nơi này cũng chẳng phải khó.

Trước đó, báo chí đế quóc Lam Vũ từng có tranh luận về liên minh Nhã Ca, có hai quan điểm đối lập.

Trong mắt nhiều người, nơi này một nghèo hai trắng, cư dân nghèo khổ, năng lực chi tiêu thấp, ngay cả trẻ con cũng chẳng có gì để mặc, đừng nói tới mua bán.

Nhưng trong mắt những người có tầm nhìn, thì nơi này có khả năng chi tiêu cực lớn, trẻ con không có cái mặt, nhưng nếu dạy bọn họ mặc đồ cho trẻ con, rồi dùng đồ của mình bán, thì trong thời gian mấy chục năm thị trường nơi này vĩnh viễn không bão hòa.

Đương nhiên điều này phải nhìn vào tầm mắt và lá gan của từng người rồi, chỉ có thương nhân đủ tầm nhìn đủ can đảm, mới có thể vương lên trong cuộc tranh đoạt này.

Ngày 8 tháng 11 năm 1732 thiên nguyên, qua mười mấy ngày đi đường, đội thuyền của Dương Túc Phong tới cửa cảng Tháp Lợi Phật, trung bộ liên minh Nhã Ca.

Cửa cảng Tháp Lợi Phật, nằm sâu trong vịnh, là một tòa thành thị vô cùng đặc sắc.

Khi Dương Túc Phong tới đây, Thiên Cao Thái đại biểu quân Lam Vũ đồn trú nơi này, cũng thiếu tướng Hàn Đại Cương quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 605, thiếu tướng Lâm Tư Đặc quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 604 đều đã đợi sẵn.

Dương Túc Phong cảm giác như trở về xã hội nguyên thủy, cảm giác như nơi xa xôi nhất của đại lục Y Vân.

Vô số căn nhà cỏ tạo thành phong cảnh độc đáo nhất của nơi này. Một số công trình xây dựng giống như mặt trăng và mặt trời, nhìn một cái là biết ngay nơi thờ phụng tôn giáo, mái nhà hình trăng cong vô cùng đặc biệt.

Thổ dân đi lại trong rừng trông có vẻ vô cùng an nhàn, rất nhiều người còn lười biếng tắm nắng dưới gốc cây.

Nghe nói Tháp Lợi Phật đã là thành thị lớn nhất của liên minh Nhã Ca, nhưng theo Dương Túc Phong thấy nó chả khác gì một xóm chài nhỏ ở cảng Bà Châu.

Trừ cửa cảng quân Lam Vũ xây dựng còn có chút hiện đại hóa, còn các phương diện khác đều là xã hội nguyên thủy, dù là nơi lạc hậu nhất của đại lục Y Lan cũng đi trước nơi này mấy trăm năm.

Cửa càng xi măng và nhà cỏ bằng bùn hình thành đối lập rõ ràng, sau này Dương Tú Phong mới biết, ở đây chỉ có mười vạn nhân khẩu, còn không bằng một thị trấn ở đại lục Y Vân.

Đối với cố hương của mình, Phong Tĩnh Hiên đầy cảm khái thậm chí có chút bi ai.

Rời khỏi liên minh Nhã Ca ba mươi năm rồi, không ngờ chẳng có chút nào thay đổi, nhà vẫn là nhà cỏ, canh tác chủ yếu là đốt rẫy reo hạt.

Tài nguyên phong phú nơi này nuôi sống bao người, cũng trở thành mầm họa lười biếng, bọn họ thiếu động lực và áp lực để tiến bộ, khi có nguy hiểm bên ngoài tới, bọn họ căn bản không có động lực phản kháng.

Chỉ có Tiêu Tử Phong thản nhiên, tựa hồ nàng nhìn quen rồi, chẳng còn cảm giác gì.

Thực tế, nàng xuất thân từ Âm Nguyệt Hoàng Triều, tổng thể mà nói còn ngu muội hơn, lạc hậu hơn.

Nơi này còn có chút thương nhân và thuyền bè qua lại, còn Âm Nguyệt Hoàng Triều phong tỏa hoàn toàn, cả đoàn thám hiểm đi vào cũng quá nửa bị dân tộc ăn thịt người đương địa chén mắt.

Lâu ngày đã rất rất ít người còn tới Âm Nguyệt Hoàng Triều.

- Phong lĩnh, người nơi này không biết ngài tới, nếu bọn họ biết không biết sẽ phản ứng thế nào, có lẽ cả vạn người sẽ tới nghênh đón.

Thiên Cao Thái cảm khái nói, trên lịch sử của liên minh Nhã Ca chưa từng có người thống trị tối cao của nước lớn tới đây, thậm chí đại thần hơi có cấp bậc một chút cũng không có.

Nếu có cũng chỉ có Thiên Cao Thái, hắn là ủy viên hành chính ủy viên hội kiêm đại biểu thường trú của đé quốc Lam Vũ, từ cấp bậc mà nói, là cao lắm rồi.

Dương Túc Phong chắc chắn là người có thân phận cao nhất từng tới nơi này, nhưng vì an toàn, quân Lam Vũ không tiết lộ ra, cũng không dám để thủ lĩnh thổ dân tới nghênh đón, nơi này có quá nhiều nhân tố bất trắc, cần phải cẩn thận.

- Thế sao? Vậy đó là vinh hạnh của ta rồi.

Dương Túc Phong tùy ý nói, không hề để ý rằng mình chạy đông chạy tây đã sáng tạo ra vô số kỷ lục.

Kỳ thực đổi lại là người thống trị khác có ai muốn tới đây xem người nguyên thủy sinh sống chứ.

- Cũng là vinh hạnh của toàn bộ cư dân liên minh Nhã Ca.

Thiên Cao Thái nói từ tận đáy lòng, hắn biết nhiều nhà thống trị tuy bề ngoài hô hào bình đằng dân tộc, bình đẳng khu vực, nhưng chấp hành lại là chuyện khác.

Chỉ có Dương Túc Phong chưa từng nói xuông, tác dụng trực tiếp nhất làm bọn họ và cả vạn tướng sĩ nơi này không cảm thấy mình là một đám bị bỏ rơi, cổ vũ cực kỳ lớn cho sĩ khí của bọn họ.

Dương Túc Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mỉm cười nói:

- Ha ha, không biết cái đầu của ta giá bao nhiêu vậy?

Lâm Tư Đặc mồm miệng không biết che đậy nói:

- Thế nào cũng tới mấy nghìn lượng hoàng kim, giá hai chúng tôi đã tới tám trăm …

Thiên Cao Thái nghiêm túc nhìn hai nười, trầm giọng trách :

- Nói lung tung.

Thống soái tối cao có thể nói đùa với bộ hạ, còn bộ hạ sao có thể nói đùa với ngài? Đúng là thứ thiếu giáo dục.

Dương Túc Phong không để ý, ra hiệu cho hai người đó, không cần khẩn trương, nghiêm túc nói:

- Nếu như ông trời cho ta lựa chọn một siêu năng lực, ta sẽ lựa chọn đầu của mình có thể mọc lại, tới khi đó chở tới liên minh Nhã Ca, chở đầy một thuyền hoàng kim về. Ài, người nơi này giàu như vậy, mà ta lại nghèo rớt, người của bộ tài chính gần như muốn treo cổ rồi, ông trời thật không công bằng…

Thấy Dương Túc Phong nói đùa, đám Thiên Cao Thái đều bật cười.

Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương đều lần đầu tiên tiếp xúc với thống soái tối cao, thực sự mà nói bọn họ có chút căng thẳng, nghe Dương Túc Phong nói thế, mới hoàn toàn yên tâm.

Phong Tĩnh Hiên theo ở đằng sau Dương Túc Phong nói:

- Có gì mà đáng cười thế?

TiêuTử Phong nói:

- Có người bỏ tiền mua đầu của tướng công chúng ta.

Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong lạnh lùng nói:

- Đáng tiền lắm à? Tôi chẳng thấy thế.

Tiêu Tử Phong cũng tán đồng:

- Muội cũng thấy chẳng đáng, nhưng có người muốn bỏ tiền, hết cách!

Hai nàng đều mặc giả nam trang, đóng giả trợ thủ của Dương Túc Phong , theo sát sau lưng y. Đám Thiên Cao Thái biết là phu nhân của thống soái tối cao, đương nhiên không dám nhìn nhiều, sợ mạo phạm các nàng.

Thiên Cao Thái nhận ra Tiêu Tử Phong, nhưng không nhận ra Phong Tĩnh Hiên, đương nhiên cũng chẳng dám hỏi, trình độ tán gái của thống soái tối cao xưa nay luôn làm cho người ta phải khâm phục, có lẽ đại gia khuê tú nào đó lọt lưới ở trên đường rồi.

Hai nàng nói tới chuyện mua đầu người, thì ra từ khi quân Lam Vũ tiến vào đây, có một số thủ lĩnh thổ dân không ưa quân Lam Vũ , cho rằng quân Lam Vũ là kẻ xâm phạm sẽ uy hiếp tới bọn họ, nhất là những thủ lĩnh bộ lạc.

KHông biết nghe từ đâu ra nói Dương Túc Phong muốn giết tất cả thủ lĩnh bộ lạc, đem nơi này thành xã hội thống nhất nên sinh ra cực kỳ sợ hãi và đối kháng với quân Lam Vũ .

Sau mấy lần phát động xung đột đổ máu với quân Lam Vũ , những thủ lĩnh bộ lạc này biết chọi cứng với quân Lam Vũ là không xong, nên đã thông báo treo thưởng:

-Giết một binh sĩ quân Lam Vũ thưởng 10 lượng vàng, giết một sĩ quan thưởng 100 lượng vàng, quân hàm càng cao thưởng càng lớn, đám thiếu tướng Đại Hàn Cương được treo giá 800 lượng.

Còn tới Dương Túc Phong thì không có giá xác định, đại khái cho rằng y là bảo vật vô giá rồi, không lấy tiền tính ra được.

Vì có chuyện treo thưởng này, quân Lam Vũ ở đây không dám hành động đơn lẻ, bọn họ có quân doanh riêng, tách biệt với khu dân cư, khi dời quân doanh dù làm gì cũng phải phái trên 10 người, tránh bị ám sát.

Dù là thế cũng có một số chiến sĩ trở thành bật hi sinh của thông báo treo thưởng. Đương nhiên quân Lam Vũ cũng không khách khí, cứ mỗi một chiến sĩ gặp nạn thường kéo theo cả ngàn cư dân bồi tang, kết quả thù hận của hai bên ngày càng sâu.

Mấy ngày trước đó đội tuần tra của quân Lam Vũ bị tập kích, hai chiến sĩ hi sinh, chừng 500 thổ dân bị giết chết. Sau đó Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương báo thù đẫm máu, phái 2 đại đội diệt sạch bộ lạc tập kích quân Lam Vũ kia, ít nhất giết chết 3-4 ngàn người, số còn lại đều hoảng loạn bỏ chạy.

Về sau , căn cứ vào kiến nghị ucar bộ thống soái tối cao, quân Lam Vũ lựa chọn một số bộ lạc đoàn kết lại, gián tiếp lợi dụng bọn họ đi đối phó với các bộ lạc khác, tình huống mới khá hơn một chút.

Ví dụ cảng Tháp Lợi Phật, thực ra là nơi ở của người Tháp Lợi Phật, họ là một trong số minh hữu trung thành nhất của quân Lam Vũ ở nơi đây.

Căn cứ vào thống kê sơ bộ, liên minh Nhã Ca có chừng 3000 vạn nhân khẩu, trong đó người Tháp Lợi Phật gần 60 vạn, các bộ lạc thông thường chỉ có mười mấy 20 vạn, các bộ lạc nhỏ chỉ có mấy vạn.

Kiến trúc nơi này chính là phong cách của người Tháp Lợi Phật, những công trình như mặt trăng mặt trời kia là tín ngưỡng của bọn họ, họ thờ thần mặt trời và thần mặt trăng, bọn họ tự xưng là hậu duệ của hai vị thần đó.

Chủ thể kiến trúc là những ngôi nhà lợp cỏ, chỉ có đền thờ là dùng đá, trông vô cùng trang nghiêm, cũng chỉ có nơi ở của tộc trưởng hoặc thương nhân bên ngoài là hơi văn minh một chút.

Tiếc là nơi này tới tường thành cơ bản nhất cũng không có, không thể kháng cự lại kẻ xâm lược bên ngoài, quân Lam Vũ chỉ đành xây mấy tháp canh cao, giám sát động tĩnh xung quanh.

Những cái tháp này xây bằng xi măng kiên cố, bên trong tích trữ rất nhiều vũ khí đạn dược, lúc nào cũng có ít nhất một tiểu đội đồn trú, tạo nên tuyến phòng vệ căn bản cho cảng Tháp Lợi Phật.

Thiên Cao Thái dẫn Dương Túc Phong vào một công trình kiến trúc cực lớn, toàn một màu trắng, bên trong có nhiều đình viện cùng hành lang trắng muốt, tất cả các gian phòng đều thông với hành lang.

Đây vốn là nơi ở của một thủ lĩnh bộ lạc, được quân Lam Vũ mượn tạm làm hành cung lâm thời cho Dương Túc Phong.

Từ góc độ của Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong mà nói thì nơi này rất là sơ sài, nhưng đã là kiến trúc tốt nhất của cảng Tháp Lợi Phật.

Ngồi xuống uống một cốc sữa đu đủ đặc sản ở địa phương, rồi bắt đầu bữa trưa. Thức ăn ở nơi này vô cùng đơn giản, đại bộ phận là rau hái trên núi, có rất ít thịt lợn rừng được săn về.

Người dân nơi này chưa biết chăn nuôi, cũng chưa biết các làm vườn trông rau, bọn họ trồng nhiều nhất là đu đủ và ngô.

Tiêu Tử Phong ăn không quen, nhưng Phong Tĩnh Hiên lại rất thích, tựa hồ có cảm giác được hương vị của quê nhà. Ăn cơm xong, Dương Túc Phong không nghỉ ngơi mà nghe đám Thiên Cao Thái báo cáo.

Dương Túc Phong chỉ hiểu qua về nơi này từ tài liệu của ban ngành tình báo, còn về tình huống cụ thể thì không biết chút nào.

Thiên Cao Thái nói, nơi này là điển hình của loại quốc gia đất rộng người thưa, các bộ lạc vô cùng phân tán, đại bộ phận đều ở rừng rậm nguyên thủy.

Theo thống kê chưa đầy đủ có chừng 300 bộ lạc lớn nhỏ, còn về bộ lạc ăn thịt người cũng có, bọn họ ở nơi giao giữa liên minh Nhã Ca và Âm Nguyệt Hoàng Triều, mà không chỉ có 1, có tới mấy bộ lạc.

Giữa các bộ lạc không có qua lại mấy, còn khá nhiều bộ lạc thù nhau, vừa gặp mặt là chém giết tới chết.

Cho dù quân Lam Vũ không tới, nơi này cũng chưa từng ngơi đổ máu, nhưng vì vũ khí bọn họ quá lạc hậu, bình thường nhân số bộ lạc cũng không nhiều, đánh nhau cả ngày cũng chết không nhiều bằng quân Lam Vũ dùng súng càn quét 20 phút.

Tín ngưỡng tôn giáo của các bộ lạc rất khác nhau, giống nhau là rất ít, đa số cuồng tín vào tôn giáo của mình, tín ngưỡng khác nhau là nguyên nhân chủ yếu gây ra xung đột, thứ đến mới là tranh giành lãnh thổ và thức ăn.

Trình độ khoa học kỹ thuật ở đây cách xa xã hội văn mình rất xa, cần phải dựa vào thức ăn thiên nhiên ban cho để sống, năm thu hoạch phong phú thì không có vấn đề gì, nhưng một khi thu hoạch không tốt thì tai nạn sinh ra, lúc ấy khẳng định sẽ có bộ lạc vì thức ăn mà bùng phát chiến tranh, nhiều khi vì một con hươu thôi mà các vào đó mấy chục sinh mạng.

Kỳ thực tài nguyên của liên minh Nhã Ca rất phong phú, trừ gỗ và hương liệu ra, còn có rất nhiều vàng và kim cương.

Chỉ tiếc rằng những thứ này chỉ dùng để nhìn, không nhét vào bụng được, cất giữa có nhiều hơn nữa cũng chẳng no bụng được, nên trước kia có rất nhiều nhà mạo hiểm dùng thức ăn và các thứ đồ mới lạ, lừa lấy không ít hương liệu, vàng và kim cương của liên minh Nhã Ca.

Song nơi đây không phải là thiên đường cho các nhà mạo hiểm, các bộ lạc nơi này khác nhau quá nhiều, thái độ đối với người ngoài rất khác nhau, chỉ có một ít có thiện ý, còn tuyệt đại đa số là địch ý.

Nếu như bị lọt vào tay bộ lạc thù địch người ngoài, thì sẽ thấy so ra bị ăn thịt còn hạnh phúc hơn nhiều. Bất quá đó chưa phải là sát thủ lớn nhất đối với các nhà mạo hiểm, mà đó là hoàn cảnh tự nhiên, khí hậu nơi này khá khắc nghiệt, là loại khí hậu nhiệt đới điển hình.

Nơi này tài nguyên rừng phong phú, đương nhiên động vật cũng rất phong phú, tiếc rằng có quá nhiều động vật cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, số gây nguy hiểm cho đoàn thám hiểm quá nhiều.

Ví như rắng độc xuất quỷ nhập thần, hay mãng xà không thể kháng cự, hổ Bengal hung dữ, còn có loại quái thú không biết tên, đều có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào…..

Nghiêm trọng nhất là chướng khí, nhìn thì không thấy nó đâu, chỉ khi bị nhiễm bệnh rồi mới ý thức được mình bị chướng khí hạ gục.

Từ góc độ khoa học mà nói, chướng khí là khí hậu nóng ẩm quá mức, người trong vùng khí hậu đó lâu sẽ có vấn đề, nên quân Lam Vũ ở nơi này tiêu hao nhiều nhất không phải là vũ khí đạn dược mà là Canh ky na.

Đường xá ở nơi này rất tệ, chuẩn xác mà nói đó không là đường đúng nghĩa, cái mà cư dân nơi này gọi là đường chỉ là nơi đi bộ qua được.

Mà với bọn họ thì trừ dòng sông và vách núi mà nói, thì đó đâu không phải là đường? Với quân Lam Vũ thì khác hẳn, lưng vác ba lô tranh bị nặng nề vượt núi non hiểm trở là chuyện thống khổ nhất.

Nhìn chung, Liên minh Nhã Ca là vùng đất nguyên sơ chưa được khai khẩn, ngu muội, lạc hậu và khát máu.

Đế quốc Lam Vũ muốn thống trị nơi này thì ít nhất phải có 10 cái kế hoạch 5 năm mới thay đổi diện mạo nơi này được chút xíu.

Chỉ có xây dựng thật nhiều công xưởng ở nơi này, để ý thức thương nghiệp tràn vào, thì tư tưởng bế tắc của bọn họ mới mở ra được.

Tiếp đó Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương cũng bắt đầu báo cáo tình hình quân sự ở Liên minh Nhã Ca.

Cả hai đều là những người nổi bật trong quan quân mới, được lựa chọn ra đưa vào trường học sĩ quan lục quân, trải qua kiểm tra nghiêm khắc, sau khi tốt nghiệp được đảm nhận vị trí chỉ huy lữ đoàn, cả hai đều mới tới đây từ đầu năm.

quân Lam Vũ cũng mới tiến vào nơi này từ đầu năm, cho dù trước đó chuẩn bị rất nhiều ở Y Mộng, đại bộ phận cũng là người Lỗ Ni Lợi Á và Y Mộng, nhưng nơi đây vẫn gặp không ít khó khăn.

Các bộ lạc của liên minh Nhã Ca rất hung dữ, không biết sợ chết như Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vậy, còn thực tế, nếu như dàn trận đánh nhau, thì mấy khẩu súng tiểu liên thôi cũng đủ diệt cả bộ lạc.

Song thổ dân cũng có cách đánh của mình, đó là chiến thuật quấy nhiễu và du kích, ban đầu bọn họ gặp phải tổn thất thảm trọng, đã thay đổi cách đánh, chuyên tìm sơ hở của quân Lam Vũ tập kích.

Các chiến sĩ ở nơi này gần như ai cũng bị thổ dân quấy nhiễu, có một số chiến sĩ nhớ lại cũng còn cảm thấy sợ.

Thổ dân sở trường nhất là cung tiễn, kế đến là thổi phi tiêu, nhất là thổi phi tiêu, đó là thứ vũ khí quân Lam Vũ sợ nhất.

Loại vũ khí dùng ống trúc này tầm bắn hữu hiệu chỉ có 3-4 chục mét, nhưng lại không có tiếng động gì, không sao biết trước được.

Lính canh của quân Lam Vũ sợ nhất là bị phi tiêu tập kích, sau này quân Lam Vũ phải bỏ chòi canh, đổi sang chòi canh ngầm với 2 người đồng thời trực.

Đáng ghét hơn nữa, phi tiêu mà thổ đân dùng đều có chất độc chết người, linh minh Nhã Ca có một loại cây mà nhựa của nó gây ra thương tổn rất lớn đối với con người, nếu bị dính phải, máu sẽ dần dần đông lại, làm cho máu không lưu thông được mà chết.

Loại cây này chính là cây Kiến Huyết Phong Hầu, tuyệt đại đa số các bộ lạc đều trồng, là vũ khí sát thủ của bọn họ.

Tránh bị thổ dân quấy rối, quân Lam Vũ dùng chế độ cách ly nghiêm ngặt, trừ bộ lạc mình tin tưởng ra, kiên quyết không tiếp xúc với các bộ lạc khác.

Ví dụ như ở thành thị này, nếu như không phải người Tháp Lợi Phật, tuyệt đối không thể tới gần khu vực quân Lam Vũ khống chế.

Thi thoảng Dương Túc Phong còn nghe thấy tiếng súng lác đác, đó là đội vũ trang Tháp Lợi Phật đang hiệp trợ quân Lam Vũ đuổi người của bộ lạc khác.

Vì nhu cầu chiến đấu, quân Lam Vũ sử dụng biện pháp thu lính đánh thuê, đó là lựa chọn một số tráng niên trong bộ lạc quan hệ tốt với quân Lam Vũ , trang bị cho bọn họ súng trường Mauser và lựu đạn, để bọn họ hỗ trợ quân Lam Vũ tác chiến.

Đối với lương bổng cho lực lượng vũ trang này, quân Lam Vũ rất khéo léo, trừ lương hấp dẫn ra, còn có nhiều hạng mục khen thưởng, trong đó nhiều nhất là giết người, giết càng nhiều thưởng càng lớn.

Trong cảm giác chung của các sĩ quan các cấp, người Tháp Lợi Phật là nguồn lính đánh thuê rất tốt, vì bọn họ ít nói, tựa hồ rất khó chung sống với những bộ lạc khác.

Thực tế bọn họ trung thành đoàn kết, chịu khó có thể nói là chiến sĩ tốt nhất như người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, chỉ cần nhận tiền của quân Lam Vũ là bọn họ làm việc vô cùng hoàn mỹ.

Nhất là khi bọn họ đã quyết thì không phản bội, điều này làm Dương Túc Phong rất tán thưởng vì thế quyết định tăng biên chế lính đánh thuê lên 1 vạn người.

Cứ điểm giống Tháp Lợi Phật, quân Lam Vũ tổng cộng xây dựng ở liên minh Nhã Ca có 10 cái, trong đó có 7 cái ở ven biển, đều có bến tàu cho hải quân, chủ yếu là để cung cấp nhiên liệu cho khu trục hạm.

Than ở nơi này không có nhiều, chỉ có một nơi có khá nhiều than hiện giờ đã bị quân Lam Vũ khống chế,xây dựng cứ điểm phái quân đội đồn trú tránh bị thổ dân phá hoại.

Phân bố cứ điểm của quân Lam Vũ ở đây chủ yếu là để tiện tiếp tế, có thể dễ dàng cung cấp đầy đủ đạn dược lương thực từ thuyền vận chuyển.

Trong nội địa có 3 cứ điểm, chủ yếu nơi đó có vàng, hương liệu và than, tiếp tế lương thực đạn dược cho nơi đó rất khó, vì không có đường xá, xe ngựa không thể đi được, tất cả vật tư đều phải nhờ vào lính đánh thuê người Tháp Lợi Phật dùng vai vác tới, hiệu suất thấp, chi phí cao.

quân Lam Vũ cũng muốn xây dựng đường xá, nhưng giá thành quá cao, hơn nữa nguy hiểm lại lớn.

Căn cứ vào chuyên gia thám hiểm nổi tiếng của quân Lam Vũ báo cáo, nếu muốn xây dựng đường bộ hoặc đường sắt ở đây sẽ đắt gấp 5 lần ở đại lục Y Lan. Bất quá quan trọng nhất vẫn là không có đủ đảm bảo an toàn cho nhân công xây dựng đường, hơn nữa dù có làm đường xong vẫn không thể đảm bảo an toàn cho việc đi qua nơi này.

Hiện giờ ở liên minh Nhã Ca, quân Lam Vũ chấp hành phương châm tự vệ tác chiến, trừ khi có tài nguyên đặc biệt nào đó, nếu không quân Lam Vũ sẽ không chủ động rời khỏi cứ điểm.

-Binh lực của chúng ta vẫn thiếu một chút nên không thể khống chế toàn bộ khu vực, nếu có thể xây thêm căn cứ, chia tách các bộ lạc ra thì tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.

Hàn Đại Cương nói có chút rụt rè, nhưng thần sắc mong đợi rất rõ ràng, hiện giờ quân Lam Vũ chỉ có chừng 1 vạn người, lại chia ra ở nhiều căn cứ, nên lực lượng cơ động rất ít.

-Không phải chỉ thiếu một chút mà là thiếu rất nhiều.

Dương Túc Phong biết Hàn Đại Cương chỉ nói tránh đi mà thôi, nếu như muốn khống chế nơi này thật tốt từ mặt quân sự, thì đừng nói là 2 lữ đoàn, tới 12 lữ đoàn cũng chẳng đủ, cho nên ở đây quan trọng là xâm lược bằng kinh tế và chính trị.

Thực tế quân Lam Vũ cũng đang thực hiện sách lược này một cách trình tự, đã xây dựng rất nhiều công trình dọc theo bờ biển liên minh Nhã Ca, sau đó bán thương phẩm tới nơi này, dù là bị lỗ cũng phải phá vỡ cơ cấu dân tộc ở nơi này.

Chính đang nói thì Đỗ Thiên Kỳ vào báo cáo, nói có người tìm Lam Tư Đặc, nói hắn là quan quân tình báo, Đỗ Thiên Kỳ không xác định được thân phận của hắn nên không cho vào.

Lâm Tư Đặc ra ngoài một chút rồi quay trở vào, sắc mặt có chút nặng nề.

Dương Túc Phong hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Lâm Tư Đặc đáp”

-Gần đây có thổ dân gây bạo động, bọn họ cho rằng tiếng súng của chúng ta quấy nhiễu thần linh của bọn họ, nên mỗi ngày đều đến du hành thị uy, chúng tôi cũng quen rồi. Nhưng hôm nay có tin tức khác thường, theo người Tháp Lợi Phật báo cáo, xung quanh có rất nhiều bộ lạc được động viên muốn gây chuyện với chúng ta, bọn họ đã tập trung dược hơn 10 vạn người, muốn đánh chiếm Tháp Lợi Phật. Tôi nghĩ là ai đó đã để lộ tin tức về ngài nên có kẻ đã lợi dụng.

Hàn Đại Cương đứng phắt dậy, nói có chút tức giận:

-Lại là đám gia hỏa này.

Dương Túc Phong cũng nhướng mày lên, lạnh lùng nói:

-Thế hả? Ta muốn ra xem sao

Khi Dương Túc Phong đi ra ngoài, lập tức cảm nhận được không khí khẩn trương ở cảng Tháp Lợi Phật, những người dân vốn thong dong qua lại hiện giờ đều cuống cuồng dẫn con cái chạy trốn vào trong nhà, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Cón có kẻ thừa cơ xông vào nhà người khác cướp đồ, những cư dân chưa được khai hóa này vốn chẳng có mấy đồ đạc gì cả liền lập tức đánh nhau kịch liệt với kẻ cướp, xảy ra không ít án mạng.

Nhìn về phía bên tàu xa xa, Dương Túc Phong loáng thoáng nhìn thấy các quan binh đang tháo các loại vũ khí trên chiến hạm xuống, chuẩn bị di chuyển lên chiến trường đối phó với thổ dân tấn công.

Những khẩu súng máy 12.7 ly cùng với cúng máy canon 20 ly, thậm chí còn có cả pháo trái phá 122 ly đều là khi xưa quân Lam Vũ xây cảng dùng làm vũ khí phòng vệ, chủ yếu là để đề phòng đế quốc Ngả Phỉ Ni, hiện giờ vừa khéo trở nên hữu dụng.

Khi tới tiền tuyến, Dương Túc Phong thấy trên đường phố khắp nơi đều là đoàn người qua lại, nhất là những người không phải người Tháp Lợi Phật, ai nấy đều vô cùng khẩn trương như ngày tận thế tới rồi vậy.

Theo lời giải thích của Thiên Cao Thái thì ra những thổ dân ngoại lai trong chiến tranh bộ lạc thường trở thành con tin, thậm chí là vật hi sinh.

Quả nhiên không lâu sau Dương Túc Phong thấy võ sĩ của người Tháp Lợi Phật nhất tề xuất động, bắt lấy toàn bộ dân cư bên ngoài, đại khái dùng làm con tin vào lúc cần thiết.

-Con tin không có thân phận cũng vô dụng.

Dù chưa tới đây được nửa năm, nhưng Thiên Cao Thái khá hiểu cư dân nơi này, toàn bộ đều là người man rợ chưa được khai hóa, toàn dùng đầu óc thấp kém nhất để suy nghĩ.

Chiến tranh giữa các bộ lạc ở liên minh Nhã Ca gần như lần nào cũng có con tin, cứ như con tin là bộ phận quan trọng tạo thành chiến tranh giữa các bộ lạc vậy, vô số con tin có thể tạm thời trì hoãn hành động của kẻ địch, trì hoãn quyết sách của đối phương, ép đối phương từ bỏ kháng cự…..

Cho dù không đạt được mục đích trên vì vào thời khắc cần thiết, có thể dùng để làm chướng ngại vật, giảm thiểu thương vong của bản thân.

Người Tháp Lợi Phật hiển nhiên là rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, trừ số ít Lang võ sĩ ra thì tất cả đã hoàn toàn hoảng loạn, chạy trốn trong nhà, như chỉ cần không nhìn thấy kẻ địch là an toàn vậy.

Có điều Dương Túc Phong nghi ngờ tác dụng của những căn nhà này, người khác chỉ cần một bó đốc vào là có heo quay rồi.

Thường nghe nói thổ dân của liên minh Nhã Ca kiêu dũng thiện chiến, từ trẻ nhỏ 3 tuổi tới ông gìa 70 đều coi cái chết như không, hiện giờ xem ra là không phải như vậy, bất kỳ chủng tộc nào khi đánh nhau vĩnh viễn người tham sống sợ chết chiếm đa số.

May là càng tới tiền tuyến càng nhìn thấy nhiều người Tháp Lợi Phật không sợ chết, nhiều người hẳn là thành phần vũ trang, đang vội vàng hành động theo chỉ thị của quan chỉ huy.

Vũ khí của bọn họ vô cùng thô sơ, nhiều người còn dùng cung tiễn và gậy gỗ đầu vót nhọn, rất ít người có vũ khí bằng sắt.

Quân đội như thế này sức chiến đấu rất có hạn, có điều cũng chỉ đành vậy, trình độ kỹ thuật nơi này quả là lạc hậu, cư dân chưa biết cách luyện sắt, phải vận chuyển từ bên ngoài đến, cư dân có chút đồ sắt trong tay là đã sướng lắm rồi.

Nghe Thiên Cao Thái nói, Lang võ sĩ chân chính còn chưa xuất động, bọn họ mới nắm giữ vũ khí sắc bén nhất của người Tháp Lợi Phật.

Lúc tới tiền tuyến, Dương Túc Phong đã thấy kẻ địch đầy đồng lấp núi ở phía xa, nơi này không có tường thành, chỉ có một con sông nhỏ chảy qua, độ sâu chưa tới 60cm, rộng chưa tới 100m, có thể lội qua được.

Con sông như vậy tuy có thể chia cách người Tháp Lợi Phật với rừng rậm nguyên thủy, nhưng không có giá trị phòng ngự quân sự mấy.

Vì cố tận dụng dòng sông này làm vũ khí hữu hiệu ngăn cản kẻ địch, quân Lam Vũ đã cắm rất nhiều chông sắt to bằng cổ tay, cao 2m, nó vốn dùng để ngăn cản kỵ binh, nhưng liên minh Nhã Ca không có kỵ binh, nên Dương Túc Phong cũng không biết có tác dụng gì không, có lẽ có thể làm thương binh địch lấy làm gậy chống.

Ngoài ra các binh sĩ quân Lam Vũ cũng đang rải đinh ba cạnh xuống dòng sông, thứ này dùng để đối phó với thổ dân xưa nay không đi giày rất hữu hiệu.

Xung quanh quân doanh của quân Lam Vũ luôn rải thứ vũ khí này, nghe nói hiệu quả rất tốt, cứ làm bị thương 1 tên là 2 tên mất sức chiến đấu vì một tên phải ở lại chiếu cố thương binh.

Thần điện Mặt trăng là công trình kiến trúc cao nhất gần tiền tuyến, cũng là chốt phòng ngự của quân Lam Vũ , đứng bên trên đó Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng nhìn về phía trước.

Từng đoàn từng đoàn không ngớt tập trung ở phía bờ sông đối điện, đối với người mới đến như Dương Túc Phong thì tướng mạo của những thổ dân này gần như là giống như nhau, chỉ có tranh phục là khác nhau thôi

Đám thổ dân đó rất thích dùng lông vũ làm trang sức, trừ trên người có cắm lông ra, thì đỉnh đầu, mũi, thậm chí là vành tai, miệng cũng cắm lông chim, trông từ xa như một con công sặc sỡ phấn khích.

Vũ khí thì chẳng có gì đặc biệt lắm, đa phần thường dùng trường mâu, cung tiễn, tên nào cũng đi chân đất.

-Đó là người Maya.

Thiên Cao Thái nói, tựa hồ có chút lo lắng.

Lâm Tư Đặc báo cáo không sai, đúng là có chừng 10 vạn thổ dân tới sinh sự, hiện giờ đã có tới 3-4 vạn người tập trung ở phía bờ sông đối diện, bọn chúng cứ trào ra như vô cùng vô tận vậy, khí thế đó đúng là làm cho người ta có chút khẩn trương.

Nếu là tòa thành khác thì Dương Túc Phong cũng chẳng cần lo lắng, quân Lam Vũ có hỏa lực mãnh liệt, chỉ cần địa hình có lợi thì cho dù có thiên quân vạn mã cũng chỉ nạp mạng mà thôi.

Song vấn đề lớn nhất là cảng Tháp Lợi Phật không có tường thành, địa hình xung quanh vô cùng bằng phẳng, trừ con sông nhỏ gần như chả có tác dụng gì này thì chẳng còn địa hình khác để tận dụng.

Trong chiến tranh hiện đại, tác dụng của tường thành có thể bỏ qua, nhưng đối diện với kẻ địch dùng binh khí lạnh thế này thì tường thành lại là vũ khí lợi hại nhất.

Tiếc rằng nơi này thiếu đá nghiêm trọng, quân Lam Vũ không thể xây dựng tường thành hoàn mỹ ở cảng Tháp Lợi Phật, chỉ đành quyền biến xây dựng 5 tháp canh bảo vệ, chia ra khống chế mấy phương hướng trọng yếu.

Đương nhiên tháp cảnh vệ cũng có thể làm đám thổ dân xâm phạm đả kích nặng nề, vì bên trên có lắp súng máy Bạo Phong Tuyết, có thể làm kẻ địch xâm phạm chảy tới giọt máu cuối cùng.

Song kẻ địch quá nhiều, nếu như bọn chúng đều tràn tới, quân Lam Vũ khó có thể kháng cự lại được quân địch như biển đó, thế nên hạng chiến cơ bản là không thể tránh khỏi.

Nghĩ tới hạng chiến, Dương Túc Phong lại thấy bực mình, nơi này đa phần đều là nhà cỏ, căn bản không thể dùng hạng chiến được, muốn đào hầm hào thì lại muộn rồi.

-MẸ nói, không ngờ tới đây lại bị kẻ địch chiếu tướng.

Dương Túc Phong rủa thầm trong lòng. Trước đó Thiên Cao Thái đã đoàn những kẻ này tới là vì y, khuyên y trở lại quân hạm, quân Lam Vũ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, có thể thẳng tay chém giết.

Có Long Nha chiến hạm hỗ trợ, dù kẻ địch có đông hơn 100 lần cũng sẽ bị quân Lam Vũ diệt sạch, nhưng Dương Túc Phong lại không nghe.

Dương Túc Phong cho rằng nếu mình bị một đám thổ dân dọa chạy phọt *** về thuyền thì sau này khẳng định sẽ bị người ta chê cười.

Bỏ chạy không phải là phong cách của y, thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ đã bao giờ sợ ai? Chẳng lẽ trước kia khi quân Lam Vũ mới thành lập y chưa bao giờ chạy, ngược lại giờ thành lập cả đế quốc Lam Vũ rồi y lại bỏ chạy? Trò cười.

-Nói với người Tháp Lợi Phật một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị hạng chiến, hỏi thần mặt trời và mặt trăng của bọn họ, chúng ta mượn chỗ của các ngài dùng có được không? Không cho mượn thì thuê, thuê luôn một tuần.

Dương Túc Phong nói với Hàn Đại Cương, làm như không hề để ý tới người Maya đang ào ào tràn tới, thực tế y đã nhìn thấy trong mười mấy phút ngắn ngủi, người Maya đã lại tăng thêm 2-3 ngàn người.

Hàn Đại Cương xoay người đi, người Tháp Lợi Phật ngoài dùng quân doanh và cửa cảng của quân Lam Vũ ra thì chỉ còn mấy công trình kiến trúc tôn giáo thôi.

Thổ dân liên minh Nhã Ca vô cùng ngoan đạo, nếu như nơi thờ phụng bị xâm phạm, bọn họ sẽ nổi điên liều mạng với kẻ địch, nên dù quân Lam Vũ có bá đạo quen rồi, vẫn phải đánh tiếng hỏi trước.

Thấy địch ngày càng đông, Lâm Tư Đặc lo lắng hỏi:

-Phong lĩnh, ngài hãy quay về thuyền đi, không thì ít nhất cũng cách xa tiền tuyến một chút…..

Dương Túc Phong phất tay phủ quyết, ý bảo hắn không cần nói nhiều:

-Ta tiếp thu ý kiến của ngươi, ta sẽ phụ trách chỉ huy ở cửa cảng, nhưng ta không lên thuyền, ta ở đằng sau xem các ngươi đánh trận. Nói với các chiến sĩ Dương Túc Phong ta ở phía sau bọn họ, trừ khi toàn bộ tử chiến ta mới đi. Còn lại 1 người ta cũng không đi.

Lâm Tư Đặc máu nóng sục sôi, giọng đầy kích động nói:

-Xin thống soái tối cao yên tâm, chúng tôi sẽ giết sạch lũ khốn khiếp này, người Maya và người Aztec còn chưa được nếm trải sự lợi hại của chúng ta, giờ phải cho bọn chúng có đi mà không có về.

Dương Túc Phong hạ kính viễn vọng xuống, bình tĩnh nói:

-Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu đã phạm ta rồi ta sẽ phạm lại chút. Người Maya và người Aztec là xương sống của liên minh Nhã Ca, là chướng ngại cho việc chúng ta thống trị nơi này. Trận đánh hôm nay nhất định phải nghĩ ra biện pháp đánh gãy xương sống bọn chúng, tận lực tiêu diệt chủ lực của bọn chúng ở nơi đây, truyền lệnh xuống, giết hết, không bắt tù binh.

Lâm Tư Đặc nghiêm nghị đáp:

-Vâng./

Thiên Cao Thái do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói:

-Phong lĩnh, làm thế có vấn đề gì không? Liệu có khiến cho thổ dân toàn bộ liên minh Nhã Ca phẫn nộ?

Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

-Ta sợ gì bọn chúng nổi giận, nói đạo lí với bọn chúng là vô dụng, cứ lấy lưỡi lê và đạn ra nói chuyện. Trước kia chúng ta giết quá ít, cho nên bọn chúng mới dám gây sự, lần này làm thịt hai tên to đầu nhất, đám còn lại sẽ ngoan ngoãn hơn.

Thiên Cao Thái cảm thấy làm như vậy không ổn, nhưng không nói gì, cá nhân hắn có chút phản cảm với sách lược đồ sát của Dương Túc Phong.

Rất nhiều điển tích đã chứng minh, đồ sát chỉ có thể mang lại khuất nhục nhất thời, nhưng chôn xuống mầm mống thù hận vĩnh cửu, quân Lam Vũ muốn đứng vững lâu dài ở liên minh Nhã Ca chỉ dựa vào mỗi giết người là không được.

Nhưng Dương Túc Phong đã hạ lệnh, hắn không tiện nói, trong lòng hắn cũng cảm thấy, kẻ địch đã mạo phạm quyền uy của thống soái tối cao, đúng là đáng được học 1 bài học nhớ đời.

Chốc lát sau tất cả các nhân viên chiến đấu của quân Lam Vũ đều đã nhận được mệnh lệnh của thống soái tối cao: giết không cần tù binh.

Tức thì sĩ khí tăng vọt, bọn họ cuối cùng cũng biết thì ra Dương Túc Phong đã tới bên cạnh, mọi người kích động, hưng phấn giơ cao vũ khí của mình.

Còn đối với cư dân đương địa, bọn họ cũng đã tích một bụng lửa giận rồi, lần này có thể thẳng tay đánh một trận đúng là mộng tưởng của bọn họ.

Thừa lúc còn có chút thời gian, Lâm Tư Đặc báo cáo tình huống chuẩn bị chiến đấu. quân Lam Vũ ước chừng có 1500 người, bao gồm cả nhân viến chiến đấu và hậu cần, cùng với nhân viên hải quân tạm thời điều đene.

Ngoài ra ở thành trấn Tháp Lợi Phật, quân Lam Vũ còn có thể dùng 8000 lính đánh thuê, bọn họ lập nên bốn tiểu đoàn, chia ra do 4 người con trai của thủ lĩnh A Đức Lý Á Đặc của người Tháp Lợi Phật chỉ huy.

Hiện Hàn Đại Cương đang bố trí nhiệm vụ chiến đấu cho bọn họ, vì bọn họ chỉ có súng trường Mauser và lựu đạn nên chỉ có thể phối hợp hành động với quân Lam Vũ , người Tháp Lợi Phật vô cùng am hiểu địa hình phụ cận, nếu quân Lam Vũ muốn phản kích thì bọn họ là người dẫn đường tốt nhất.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:

-Ta muốn gặp bọn họ.

Thiên Cao Thái sai người mời các thủ lĩnh trọng yếu của người Tháp Lợi Phật tới.

Một lát sau A Đức Lý Á Đặc dẫn 4 người con trai là Khâm Tra Tô Long, Khố Đế Tô Long, An Đế Tô Long và Khoa Á Tô Long tới.

A Đức Lý Á Đặc đã hơn 70t rồi, trông vô cùng yếu ớt, đi đường hết sức khó khăn, còn con trai ông ta hết sức cường tráng mạnh mẽ, toàn thân phát ra sát khí lẫm liệt.

Đến cùng A Đức Lý Á Đặc còn có niềm kiêu ngạo của người Tháp Lợi Phật, đó là những Lang võ sĩ, nhân số chừng 2000 người.

Người Tháp Lợi Phật gọi dũng sĩ của mình là Lang võ sĩ, ý tứ là bọn họ mạnh mẽ, giảo hoạt, hung tàn như chó sói.

Thực tế thì toàn bộ liên minh Nhã Ca không thấy bóng dánh của sói, chả hiểu bọn họ từ đâu mà biết được bản tính của sói, có lẽ là những thương nhân qua lại nơi này nói cho bọn họ, thế là bọn họ học theo, rồi có Lang võ sĩ.

Bất quá 4 người con trai của A Đức Lý Á Đặc trông đúng là rất thuận mắt, thân hình cao to dũng mãnh, dù bọn họ được tranh bị súng trường Mauser nhưng bọn họ vẫn mang theo kiếm lưỡi rắn của người Tháp Lợi Phật, trên đầu đeo vòng hoa, vẽ mặt theo kiểu người Tháp Lợi Phật.

Dương Túc Phong rất chú ý tới binh khí của bọn họ, thứ kiếm lưỡi rắn này trông rất sắc bén, tinh tế, người Tháp Lợi Phật luôn cho rằng rắn có thể đem lại may mắn cho bọn họ, nên ngay cả binh khí cũng có hình dạng này.

Dương Túc Phong hài lòng gật đầu khen ngợi:

-Dũng sĩ, đúng là dũng sĩ chân chính.

Thiên Cao Thái phiên dịch lại, A Đức Lý Á Đặc và bốn người con đều rất tự hào, dù bọn họ chưa biết thân phận của Dương Túc Phong, nhưng được người khác khen ngợi luôn là chuyện đáng vui mừng.

Bọn họ là dân tộc được khai hóa sớm nhất của liên minh Nhã Ca, vì bọn họ sống ở gần cửa cảng, mấy trăm năm qua luôn có thương nhân qua lại, nên bọn họ cũng biết sự tích của quân Lam Vũ .

Nhiệt tình nắm tay mỗi người xong, Dương Túc Phong hỏi:

-Tình hình thế nào rồi? có phát hiện ra điều gì không?

Bởi vì tâm lý bài ngoại nghiêm trọng nên phong tục ngôn ngữ của các bộ lạc nơi này cũng đủ loại hình kỳ quái, giao thông khó khăn, quân Lam Vũ muốn thiết lập cơ cấu tình báo của mình là vô cùng khó khăn, cần phải dựa vào mạng lưới tin tức của các dân tộc thân quân Lam Vũ cung cấp.

Ví như hiện giờ quân Lam Vũ phải dựa vào người Tháp Lợi Phật. A Đức Lý Á Đặc đáp:

-Người Maya và người Aztec không ngờ lại liên kết với nhau, đúng là chuyện vô cùng kỳ quái, trong chuyện này khẳng định là có biến cố lớn,. Chúng tôi thăm dò tin tức gần đây bọn chúng đều tiếp đãi sứ giả của Âm Nguyệt Hoàng Triều, đại khái có liên quan tới chuyện này, tên sứ giả kia có nhắc tới Hắc Diệu Thạch…..

Dương Túc Phong cau mày lại, lập tức nhớ tới cái tên An Lạp Lệ Lôi. Ở liên minh Nhã Ca và An Lạp Lệ Lôi số người thù hận với quân Lam Vũ không ít, nhưng hận bản thân hắn như vậy thì chỉ có An Lạp Lệ Lôi mà thôi.

Nhưng kỳ quái là sao An Lạp Lệ Lôi lại biết mình tới đây? Lại còn khống chế thời gian chuẩn xác như vậy? mình vừa mới xuống thuyền đã gặp phải công kích, đúng là không sao tin được, chẳng lẽ đã có thành viên cao tầng nào đó của đế quốc Lam Vũ có vấn đề?

A Đức Lý Á Đặc giới thiệu, người Maya và người Aztec là tử địch, thường xuyên chiễm lĩnh địa bàn và tài nguyên của nhau, bọn chúng là bộ lạc lớn nhất của liên minh Nhã Ca, mỗi bên đều có hơn 100 vạn người, đều có chiến sĩ vô cùng xuất sắc.

Dương Túc Phong bỗng tò mò hỏi:

-Hắc Diệu Thạch là cái gì?

Thiên Cao Thái nhỏ giọng đáp:

-Là thần khí để dùng cúng tế thần Mặt trời, nghe nói đã mất tích lâu rồi.

Thì ra người Maya và người Aztec thờ rất nhiều thần, như thần gió, thần mưa, thần tự nhiên, thần ngô.. liệt kê hết ra phải tới mười mấy vị thần, nhưng được thờ nhiều nhất vẫn là thần mặt trời.

Bất kể là người Maya hay người Aztec đều coi thần mặt trời là tổ tiên của mình,tôn kính vô cùng, thường dùng người sống để tế thần.

Hắc Diệu Thạch là thần khí cần phải dùng để cúng tế thần mặt trời của bọn chúng, nghe nói Hắc Diệu Thạch dính máu người sống có thể giúp bọn chúng trực tiếp nói chuyện với thần mặt trời, được thần ra chỉ thị.

Nhưng không may một trăm năm trước Hắc Diệu Thạch đã biến mất, nghe nói là một trưởng lão nào đó của người Maya đã lén mang đi mất, từ đó không rõ tung tích.

Không có Hắc Diệu Thạch chỉ đạo, bọn chúng dần đi xuống dốc, vốn là vương giả của liên minh Nhã Ca, nhưng hiện giờ bọn chúng sắp bị các bộ lạc khác vượt qua, cho nên vô cùng coi trọng Hắc Diệu Thạch.

Dương Túc Phong nghĩ chẳng lẽ An Lạp Lệ Lôi đã dùng Hắc Diệu Thạch xúi dục bọn chúng tấn công người Tháp Lợi Phật? Cô ả An Lạp Lệ Lôi này thật thần thông quảng đại, rốt cuộc là cô ta có lai lịch như thế nào?

Âm Nguyệt Hoàng Triều vốn đã thoi thóp rồi, vì sao khi cô ta trở về liền xoay chuyển được tình thế, làm Âm Nguyệt Hoàng Triều cải tử hoàn sinh?

A Đức Lý Á Đặc lúc này vẫn chưa biết thân phận của Dương Túc Phong, chỉ cho rằng y là quan viên cao cấp của đế quốc Lam Vũ tới đây thị sát, cho nên không chủ động nhắc tới An Lạp Lệ Lôi.

Nhưng Dương Túc Phong cơ bản đã đoán ra được rồi, đương nhiên y tuyệt đối sẽ không nói ra.

Đang suy nghĩ, Dương Túc Phong vô tình nhìn thấy một nhóm thổ dân khác xuất hiện từ phía đông nam tới, bọn chúng mặc rất ít, chỉ dùng lá cây che lấy hạ thân, tên nào tên nấy cũng cầm lưỡi búa màu vàng, đằng đằng sát khí làm người ta rùng mình.

Tới từ phương bắc là cung tiễn thủ và chiến sĩ Hùng Ưng của người Maya, theo lời Thiên Cao Thái nói, chiến sĩ Hùng Ưng là một trong số chiến sĩ xuất sắc nhất của liên minh Nhã Ca, dùng trường mâu, mang khiêng mây.

Đặc điểm lớn nhất của chiến sĩ Hùng Ưng này là ý chí chiến đấu rất cao, sức dẻo dai trên chiến trường làm người ta kinh ngạc, đồng thời động tác linh hoạt của bọn chúng cũng là đảm bảo quan trọng cho thắng lợi của bọn chúng.

Cung tiễn thủ của người Maya cũng vô cùng xuất sắc, các bộ tộc thiểu số ở nơi này đều giỏi bắn cung, nhưng có thể dùng cung tới trình độ của người Maya thì không nhiều.

Cung tiễn thủ người Maya là binh chủng làm người ta đau đầu, bọn chúng bắn nhanh, mang nhiều tên là điểm hỏa lực di động rất khó đối phó, may mà tầm bắn của bọn chúng chỉ chừng 60 m.

Tới từ phía nam là chiến sĩ Hổ Châu Mỹ của người người Aztec. Vì sao lại gọi là Hổ Châu Mỹ, điều này không còn lịch sử tra khảo nữa, nhưng cái tên này truyền khắp phía nam đại lục Y Vân rồi.

Chiến sĩ Hổ Châu Mỹ dùng lưỡi búa làm vũ khí, trên người quấn giáp nhẹ, leo núi vượt đồi như đi trên đất bằng, gần như đã đi khắp cả liên minh Nhã Ca.

Cho dù Lang võ sĩ cũng đầy tự tin, nhưng A Đức Lý Á Đặc vẫn thấy rất khẩn trương, các bộ lạc ở đây chiến đấu không phải chỉ là phân thắng bại, mà thường phe chiến bại là hoàn toàn diệt vong.

Nếu như lần này quân Lam Vũ chiến bại, lịch sử của người Tháp Lợi Phật cũng sẽ đi tới hồi kết.

Ngược lại bọn con ông ta lại chẳng hề sợ hãi, đứng ở bên cạnh Dương Túc Phong trầm tĩnh nhìn kẻ địch ngày càng đông, dù biết kẻ địch không dễ đối phó, nhưng bọn họ chẳng sợ hãi rút lui, có lẽ đó là tính cách bẩm sinh.

Còn nếu như nói thiếu cao thượng một chút là vì bọn họ cầm tiền của quân Lam Vũ rồi, phải làm việc cho quân Lam Vũ thôi.

Dương Túc Phong hỏi:

-Phía Tô Chẩm Thư sao rồi?

Thiên Cao Thái đáp:

-Ban chỉ huy pháo binh của bọn họ đã lên bờ rồi.

Dương Túc Phong yên tâm gật đầu, nhìn kẻ địch đông nghìn nghịt trước mặt, lạnh lùng nói:

-Bọn bay sẽ biêt tay ta.

Chiến đấu quy mô như thế này đương nhiên không thể thiếu hải quân yểm trợ rồi, vì để phòng Dương Túc Phong xảy ra chuyện không may trên biển, Hạm đội Tô Chẩm Thư mang theo rất nhiều đạn pháo, đủ để thỏa mãn nhu cầu pháo kích ở cảng Tháp Lợi Phật.

Nếu như người Maya và người Aztec đã hoan nghênh long trọng như thế, thì 28 chiếc long Nha chiến hạm cũng sẽ cùng nổ pháo chào đón bọn chúng.

Tiếc nhất là hơn 1 vạn chiến sĩ của Tang Cách phải một thời gian nữa mới tới được, nếu không Dương Túc Phong đã chẳng cho một tên nào sống trở về.

Đại bản doanh của người người Maya và người Aztec đều ở sâu trong liên minh Nhã Ca, quân Lam Vũ mà muốn thâm nhập vào đó thanh trừ bọn chúng khẳng định sẽ rất khó khăn.

Ồ... Ồ... Ồ....

Đột nhiên tiếng tù và trầm trầm vang vọng khắp Tháp Lợi Phật, tất cả tiếng động giữa đất trời dường như biến mất, mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình.

Thổ dân tới từ phương bắc chầm chậm qua sông, đội ngũ của bọn chúng rất tản mác, tựa hồ không có tổ chức gì cả, nhưng cứ nối liền tưởng chừng như bất tận, đúng là có thể làm cho những người nhát gan lạnh buốt sống lưng.

người Maya phát động tấn công trước. Dương Túc Phong bỗng nói:

-Bọn chúng làm gì thế?

A Đức Lý Á Đặc giải thích:

-Cúng tế, cầu khẩn cho bọn chúng xuất quân thắng lợi.

Cúng tế là hoạt động quan trọng của các dân tộc ở liên minh Nhã Ca, người Maya có rất nhiều vu sư, trước khi phát động chiến đấu, bọn chúng dùng đủ các loại biện pháp, triệu hoán thần linh, nhất là thần mặt trời.

Có một số người bị giết ngay tại chỗ để lấy máu tế thần, người bị giết chết rốt cuộc tới từ bộ lạc nào hiện giờ không quan trọng nữa, có lẽ người Maya giết tù phạm của mình cũng không chừng.

Nếu không biết những người đó là vu sư, Dương Túc Phong còn tưởng bọn chúng biểu diễn thời trang, đủ các loại phục sắc quái dị chỉ cần nghĩ ra được là bọn chúng làm được, hoàn toàn đối lập với đám chiến sĩ Hùng Ưng bên cạnh.

Rất nhiều vữ vu sư vì cúng tế mà chẳng ngại lộ ra những vị trí mẫn cảm trên người, tựa hồ dùng bí mật trên thân thể của mình kích thích dục vọng chiến đấu của các chiến sĩ.

Nghe nói cách này rất có hiệu quả, vì chiến sĩ Hùng Ưng nếu đành được thắng lợi có thể giao hoan với những nữ vu sư này.

Nếu như ở xã hội hiện đại, Dương Túc Phong quá nửa cho rằng bọn chúng tổ chức bữa tiệc thác loạn, những ai không biết nội tình còn cho rằng đó là nghi thức hoan nghênh khách quý.

Đám vu sư nhảy tưng bừng, lầm bầm rì rầm, dùng đủ các hành động quái đản để gọi thần linh, trên người chúng bôi không ít máu người, môt số tên vu sư còn treo cả đầu lâu ở bên hông.

Được đám vu sư kích thích, quả nhiên các chiến sĩ Hùng Ưng hùng hổ xông lên, bọn chúng không ngần ngại cầm trường mâu vượt qua con sông ở giữa, như một bầy trâu rừng xông vào biển, làm cả thế giới chấn động.

Đi đầu là những chiến sĩ Hùng Ưng già nhất, bọn chúng tên ít tuổi nhất cũng 40 rồi, lông vũ trên đầu bọn chúng rất dài, có lẽ là nhân vật lãnh đạo của người Maya,hoặc là những dũng sĩ thiện chiến nhất.

Đương nhiên là hiện giờ bọn chúng không còn dũng mãnh như thời trẻ nữa, xông lên trên cũng đại khái là làm gương cho bọn hậu bối thôi.

Đùng Đùng Đung...

Uỳnh Uỳnh Uỳnh...

Hạm pháo của hải quân Lam Vũ bắt đầu xạ kích, pháo đạn rơi chuẩn xác vào con sông nhỏ, tức thì không còn thấy những tên đi đầu làm gương đâu nữa, bọn chúng đã hoàn toàn biến mất rồi.

Khoảng cách xạ kích này đã được đo đạc từ trước, quan chỉ huy pháo binh của hải quân cũng đã đích thân lên bờ quan sát chỉ huy pháo kích, sau khi chỉnh lý đường đạn, càng thêm nhiều đạn pháo chuẩn xác chút xuống.

Đám chiến sĩ Hùng Ưng bị bắn cho tan xương nát thịt biến mất trong làn khói mù, có tên bị bắn tung lên trời, sau đó rơi xuống đè chết luôn đồng bạn mình, có tên khi bị bắn gẫy cả bốn chi, rống lên trong dòng nước, con sông vốn trong suốt tíc tắc đã biến thành bùn sệt, mùi máu và bùn hòa lẫn vào nhau.

Thi thể dày đặc ngăn cản đám chiến sĩ phía sau tiến đến, thế là bọn chúng phải dùng trường mâu gạt thi thể đồng bạn ra mới tiến lên được.

Tạch tạch tạch....

Súng máy trên tháp canh bắt đầu rít lên, tất cả các lỗ châu mai đều phun chiếc lưỡi lửa, đạn lướt tới như tia chớp lao thẳng vào quân địch đông nghìn nghịt, bắn lên từng bông hoa máu, phàm là kẻ bị đạn bắn trúng đều kêu thảm ngã ra như có bàn tay lớn kéo chúng ngã ra đằng sau.

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn cảnh trước mặt này một chút rồi xoay người đi. Y đã ban cho Lâm Tư Đặc toàn quyền chỉ huy trận chiến này, Lâm Tư Đặc là một quan chỉ huy ưu tú, hắn biết phải đối phó với đám thổ dân không biết trời cao đất dày này.

Là thống soái tối cao, y không cần phải ở lại tiền tuyến nữa, lúc này y ở lại đây không phải là điều sáng suốt, chỉ làm tăng thêm lo lắng vô ích cho các chiến sĩ, còn lại làm ảnh hưởng tới quyết tâm và phán đoán của quan chỉ huy.

Hàn Đại Cương cũng đã tới tiền tuyến, hắn sẽ căn cứ vào tình hình chiến đấu cụ thể để đưa ra những điều chỉnh hợp lý nhất, tuyệt đối s

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện