Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 154: Ngươi có phải uống thứ thuốc kì quái gì rồi không?



“Đứng yên không được nhúc nhích!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc, vươn tay cởi ra đai lưng của Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ rất phối hợp.

Sau khi cởi áo xong, Thẩm Thiên Lăng kiểm tra trước sau một chút, bối rối hỏi. “Vết thương đâu?”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh chỉ xuống bụng.

Thẩm Thiên Lăng cố gắng nhìn một lúc, rốt cuộc tìm được một vết sẹo mờ, dài hơn hai tấc, nếu không nhìn kĩ thì không thể phát hiện, mà cho dù nhìn kĩ cũng rất khó thấy!

Vì vậy Thẩm tiểu thụ phút chốc cảm thấy bị lừa dối. “Cái này cũng gọi là bị thương sao?”. Gọi là vết muỗi cắn thì đúng hơn!

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nhớ lại. “Lúc đó máu chảy thành sông”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi còn dám chém gió hơn nữa không?

“Cho nên Lăng nhi phải an ủi ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn về phía giường.

“Chờ đến tối không được sao?”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị. “Ngươi là cái đồ dâm loạn giữa ban ngày ban mặt!”

“Chúng ta có thể xx tới tối”. Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ.

Có lề thói chút đi! Thẩm Thiên Lăng giãy dụa. “Ít nhất cũng nên đi tắm trước”

“Người đâu!”. Tần Thiếu Vũ gọi ra ngoài cửa sổ.

“Cung chủ”. Ám vệ rất hiểu ý. “Đang nấu nước tắm, lập tức sẽ mang đến ngay”

Phòng ngừa rất chu đáo.

Thẩm tiểu thụ lệ rơi đầy mặt.

Thùng nước tắm hơi nhỏ, một Thẩm Thiên Lăng cũng đã đầy rồi, vì vậy Tần cung chủ không thể làm gì khác hơn ngoài dục cầu bất mãn mà chờ đợi bên ngoài, cầm khăn giúp Thẩm Thiên Lăng lau người.

“Đừng sờ lung tung!”. Thẩm Thiên Lăng hất tay hắn ra.

Tần cung chủ lập tức lộ ra vẻ mặt “xa nhau lâu rồi mới gặp lại, thế mà không cho sờ, thật khổ sở”.

Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác hơn ngoài cống hiến ra cái bụng.

“Gầy”. Tần Thiếu Vũ ở dưới nước nhéo nhéo eo hắn. “Dọc đường ăn không ngon miệng sao?”

“Đúng vậy”. Thẩm tiểu thụ yếu ớt nói. “Vẫn luôn bệnh, hiện tại cực kì chóng mặt”

Tần Thiếu Vũ: …

“Cho nên không thể xx!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

“Phải không?”. Tần cung chủ cười như có như không, bóp “tiểu Lăng” một cái.

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai tát hắn một phát, quả thật đáng ghét!

“Không muốn làm ư?”. Tần Thiếu Vũ bóp vai cho Thẩm Thiên Lăng.

Thật ra cũng hơi muốn, Thẩm Thiên Lăng lầm bầm.

“Nói đàng hoàng”. Tần Thiếu Vũ lấy một cái khăn lớn, ôm Thẩm Thiên Lăng ra khỏi thùng nước.

Thẩm Thiên Lăng thành thật. “Ta khẩn trương”

“Có gì đâu mà khẩn trương?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Đã sớm là người của ta rồi”

Thẩm tiểu thụ bọc khăn ngồi trên giường. “Ta thấy mắt ngươi hơi xanh xanh”

Tần Thiếu Vũ: …

“Thật ra một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi nhất định sẽ hứng thú”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị. “Hay là chúng ta trò chuyện cả ngày đi?”. Nói chuyện mệt rồi thì ôm nhau ngủ, cái gì cũng không xảy ra, rất thuần khiết!

Một giây sau, Thẩm Thiên Lăng đã bị đẩy ngã!

Quả nhiên hoàn toàn không có nhân quyền!

Ta muốn ly hôn với ngươi! Ôm chăn nằm sấp trên giường, Thẩm tiểu thụ hai mắt rưng rưng, hoa cúc cực kì yếu đuối, cực kì đau!

“Ngoan, đừng khẩn trương”. Động tác của Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.

“Lạnh”. Thẩm Thiên Lăng hơi co người, mắt đỏ lên quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ. “Cái gì vậy?”

“Diệp Cẩn cho ta”. Tần Thiếu Vũ đặt bình thuốc lại trên bàn, cúi người cắn lên mông Thẩm Thiên Lăng một cái. “Có thể giúp ngươi thoải mái hơn”

“Vậy lát nữa ngươi phải nhẹ một chút”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nâng eo hắn lên.

Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào gối giả chết.

Một lát sau.

“Đau!”

“Lăng nhi ngoan”. Tần Thiếu Vũ dịu dàng dỗ dành hắn, nhưng không hề ngừng động tác.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn ngào, cảm giác hoa cúc sắp tàn này thật thê thảm!

Bảo bối mong nhớ ngày đêm rốt cuộc ở dưới thân, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước vài phần. Tần Thiếu Vũ có chút mất kiểm soát, cúi người nâng cằm Thẩm Thiên Lăng lên, trao nhau một nụ hôn triền miên.

Đầu lưỡi bị Tần Thiếu Vũ quấn lấy, đầu óc Thẩm Thiên Lăng trống rỗng, thậm chí quên cả hô hấp, chỉ biết hùa theo bản năng.

“Đau không?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn, thấp giọng hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn lắc đầu. “Ta muốn nhìn ngươi”

Tần Thiếu Vũ ngồi thẳng lưng, ôm hắn nằm ngửa trên giường.

“Chíp!”. Cục Bông ló đầu vào cửa sổ, cực kì hớn hở kêu một tiếng, vì nó muốn chơi gãi gãi.

Tần cung chủ bình tĩnh vung tay quét nó ra ngoài.

Má ơi! Ám vệ vội nhào tới tiếp được.

Cục Bông: …

Làm một tiểu phượng hoàng bướng bỉnh chưa trưởng thành, không thể vui chơi với cha mẹ là một chuyện rất tàn nhẫn, cần được hậm hực một phen!

Vì vậy Cục Bông buổi tối ngay cả cá cũng không ăn mà nằm vào ổ ngủ.

Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra!

Ám vệ cảm giác tan nát cõi lòng.

“Hay chúng ta đi tìm công tử để hắn chơi với Thiếu cung chủ?”. Một ám vệ đề nghị.

Những người khác lập tức điên cuồng tỏ ra rằng ý định này rất hay, nếu ngươi nghĩ ra được thì ngươi đi tìm đi, đến lúc đó nếu cung chủ băm vằm ngươi ra thì các huynh đệ cũng sẽ không cứu, tối đa là sang năm sẽ đốt nhiều giấy tiền vàng bạc một chút thôi.

Giỡn sao, bây giờ mà đi tìm Thẩm công tử? Chán sống rồi sao?

“Đừng…”. Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng, mềm nhũn vươn tay đẩy Tần Thiếu Vũ.

“Một lần cuối cùng”. Tần Thiếu Vũ nắm chặt eo hắn.

Thẩm Thiên Lăng khóc ròng. “Những lời này ngươi đã nói ba lần rồi”

“Cũng tại Lăng nhi quá mê người”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy cánh môi của hắn. “Ngoan”

“Có phải Diệp đại ca cho ngươi uống thứ thuốc kì quái gì không?”. Thẩm Thiên Lăng nghẹn ngào, một đêm N lần, chuyện này không khoa học!

“Ngươi nghĩ ta cần những thứ đó ư?”. Tần Thiếu Vũ bất mãn.

Rất khó nói nha, ngươi biến thái như vậy cơ mà! Thẩm Thiên Lăng khóc đến ho khan, ngươi quả thật là trăm trận không ngã!

Chắc vì thấy Thẩm Thiên Lăng quá đáng thương mà lần này Tần Thiếu Vũ rốt cuộc có lương tâm, sau khi qua loa kết thúc thì ôm hắn đi tắm, lại đổi một tấm đệm giường mềm mại khô ráo.

Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường, mơ màng để Tần Thiếu Vũ bôi thuốc cho mình, sau đó triệt để ngủ!

“Ta yêu ngươi”. Sau khi xức thuốc xong, Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng hơi há miệng, ngủ như heo.

Trong mắt Tần Thiếu Vũ mang ý cười, ôm chặt hắn vào lòng.

Cả đời cũng không muốn buông ra.

Sáng hôm sau, ngoài phòng truyền đến tiếng chim hót ríu rít, Thẩm Thiên Lăng duỗi người, cọ cọ trước ngực Tần Thiếu Vũ.

“Tỉnh rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ vỗ về hắn.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng không muốn mở mắt, ôm eo Tần Thiếu Vũ lẩm bẩm. “Giờ gì rồi?”

“Còn sớm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mệt thì ngủ thêm một lát đi”

“Không ngủ”. Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt. “Đói bụng rồi”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Heo”

Rõ ràng là vì hôm qua vận động quá độ, ngươi cũng phải chịu phân nửa trách nhiệm biết không! Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị.

“Ta đi gọi thức ăn cho ngươi, hôm nay chúng ta không ra khỏi cửa”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn ngồi dậy.

Cái gì gọi là hôm nay chúng ta không ra khỏi cửa? Thẩm tiểu thụ lập tức lệ rơi đầy mặt. “Dù đói bụng cả năm cũng không thể ăn quá no nha!”. Chuyện này không thực tế!

Tần Thiếu Vũ lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó cười thắt ruột.

“Có gì đáng cười đâu?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, rõ ràng là vấn đề nghiêm túc biết không! Hoa cúc sẽ không chịu nổi.

“Ừ, chúng ta không làm”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt “ta thật lỗ, phải cho ta hôn bụng mỡ một chút”.

Thẩm Thiên Lăng: …

“XX hoặc hôn bụng mỡ, chọn đi”. Tần Thiếu Vũ rất dân chủ.

Thẩm tiểu thụ căm giận nhắm mắt lại, đã nói nam nhân của hắn chính là tên biến thái mà!

Mục đích đạt được, tâm trạng Tần cung chủ rất tốt, kéo áo Thẩm Thiên Lăng lên tỉ mỉ thưởng thức một phen.

“Muốn hôn thì hôn nhanh một chút!”. Thẩm Thiên Lăng bị hắn nhìn, trong lòng sợ hãi.

Tần Thiếu Vũ không nặng không nhẹ mà cắn một chút, lưu lại một dấu răng.

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai kéo áo xuống, đáng ghét!

“Ta đi dặn nhà bếp làm điểm tâm cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Muốn ăn cháo hay ăn canh?”

“Cháo hoa”. Thẩm Thiên Lăng rất dễ nuôi.

Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn, mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.

“Cung chủ”. Ám vệ đang chờ ngoài cửa.

“Chíp!”. Cục Bông cũng nhào vào lòng Tần Thiếu Vũ.

“Có việc gì?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu con trai.

Cục Bông lập tức ngoan ngoãn cuộn tròn, rất MOE.

“Vài ngày trước gặp được một chuyện kì lạ”. Ám vệ hạ giọng kể lại chuyện giữa đường gặp phản quân cho Tần Thiếu Vũ nghe.

“Có người giả mạo ta?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

Ám vệ gật đầu. “Hắn tự xưng là Truy Ảnh cung chủ”

“Có chắc là tự sát không?”. Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

“Chắc trăm phần trăm”. Ám vệ nói. “Thuộc hạ đoán là Lý Uy Viễn rất nghiêm khắc, bọn họ nghĩ rằng nếu bị mang về cũng chỉ còn đường chết, thôi thì tự sát cho xong”

“Đã chạy trốn khỏi chiến trường thì đương nhiên là sợ chết, người như vậy sẽ không có dũng khí tự sát”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Thi thể đâu?”

“Sợ công tử biết sẽ tự trách nên thuộc hạ đã chôn những người đó ở bãi tha ma”. Ám vệ nói. “Cung chủ nghĩ có vấn đề ư?”

“Phái vài người đi kiểm tra kĩ một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng cho Lăng nhi biết chuyện này”

“Thuộc hạ hiểu”. Ám vệ nhận lệnh rời đi, Cục Bông đầy chờ mong mà xoè cánh, đôi mắt hạt đậu rất MOE!

Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo cổ nó, mang về giao cho Thẩm Thiên Lăng.

“Chíp!”. Cục Bông hạnh phúc nằm sấp trên gối, đồng thời quay đầu đòi chăn – mau đắp lên!

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi thật sự chỉ là một con chim thôi sao?

Sau khi ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng lại nghỉ ngơi một chút. Thấy trong phòng hơi bức bối, hắn muốn ra ngoài. Tần Thiếu Vũ đương nhiên chiều theo, dùng áo choàng bọc lấy hắn đặt trên xích đu.

Nắng Tây Bắc khá gay gắt, may mà trong sân nhiều cây cối nên cũng không oi bức.

“Vân cô nương đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không về, chắc là ra bờ sông với sư huynh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tro cốt của sư huynh ở đó”

“Một cô nương ra ngoài một mình, liệu có bị người khác ức hiếp hay không?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. Dù sao một nữ nhân mỗi ngày mặc đồ cưới, lại không nơi nương tựa, thật sự khó tránh khỏi khiến cho người ta chú ý.

“Võ công của nàng cũng không kém”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù không thể đối đầu với cao thủ, nhưng dư sức dạy cho mấy tên côn đồ một bài học”

“Nhiều năm qua nàng sống cũng không dễ dàng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Thật ra lúc rảnh rỗi ngươi có thể đi khuyên nhủ nàng, người chết không thể sống lại, có một số chuyện đừng quá để tâm”

“Nếu có thể buông tay thì đã không kéo dài tới bây giờ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện tình yêu, người bên ngoài không thể xen vào”

Điều này cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng thở dài, vươn tay xoa đầu Cục Bông.

Trong sân, ánh mặt trời loang lổ, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, một lát sau Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì mấy ám vệ từ ngoài cửa bước vào.

“Các ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình. “Sao toàn thân đều là đất thế?”

“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ đứng lên hỏi.

Ám vệ kề vào tai hắn thấp giọng nói. “Không tìm thấy tất cả những thi thể kia”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện