Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 40: Vô cớ tức giận



“Lại nói tiếp.” – Tiết Bắc Phàm nhìn những giọt mưa rơi xuống, buồn bực hỏi Tiểu Đao – “Cô làm sao mỗi lần đều biết khi nào thì trời mưa?”

Tiểu Đao đắc ý – “Bí mật.”

“Này.” – Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao xoay người muốn đi, vội giữ chặt nàng – “Váy trắng như vậy, không sợ đi sẽ dính bùn sao?”

Tiểu Đao cúi đầu vừa nhìn thấy, lập tức mếu máo —— vùng Tây Bắc cũng không giống như Giang Nam có đường đá, nơi này đều là đường đất, mưa trên trời rơi xuống đều đọng lại thành vũng, chảy qua chảy lại, này nếu một đạp xuống một cước, váy nàng nhất định sẽ có chuyện.

Thất sách a! Tiểu Đao thật hối hận, váy này rất quý!

“Ta cõng cô?” – Tiết Bắc Phàm ngược lại rất niềm nở – “Dù sao y phục ta đang mặc cũng là của Trọng Hoa.”

“Ngươi đúng là thiếu đức.” – Tiểu Đao vẻ mặt khinh bỉ – “Trọng Hoa cho ngươi mượn y phục ngươi còn làm cho người ta một thân đầy bùn?”

“Vậy cô không hiểu rồi.” – Tiết Bắc Phàm cười đến thật vui vẻ – “Trọng Hoa đang ước gì mỗi kiện y phục đều dính bùn trên đó.”

Tiểu Đao ngẩn người, lập tức hiểu được – “A. . . . . . Muốn để Hiểu Nguyệt giúp hắn giặt a, nam nhân các ngươi lại đi tính toán chuyện này.”

“Lên hay không?” – Tiết Bắc Phàm cười tủm tỉm hỏi nàng, Tiểu Đao hơi cân nhắc, bị hắn cõng trên lưng một chút hình như cũng không phải tổn thất gì, lại nhìn bộ váy bạch – “Ừm. . . . . .”

“Nhanh lên, bằng không mưa sắp tạnh rồi.”

“A?”

“Không phải, bằng không mưa càng lúc càng lớn.” Tiết Bắc Phàm vội vàng sửa chữa.

Tiểu Đao thấy Tiết Bắc Phàm cười hì hì quay lưng lại, vẫn là ôm lấy bả vai hắn, xem Tiết Bắc Phàm giống như xa phu*, nàng thay hắn bung dù.

*xa phu: người đẩy xe

Tiết Bắc Phàm muốn di chuyển tay đến chỗ khác một chút, Tiểu Đao vội vàng đập một cái – “Không được sờ loạn!”

“Nga. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm đi lên phía trước hai bước, Tiểu Đao một tay ôm trụ cổ hắn một tay cầm dù, vẫn buồn bực – “Thật chậm nga.”

Tiết Bắc Phàm mặt đột nhiên đỏ bừng, khó khăn lắm mới quay đầu lại – “Nha đầu. . . . . . buông tay ra, ghìm chết ta rồi!”

Tiểu Đao nhanh chóng buông lỏng tay, Tiết Bắc Phàm thuận thế nâng nàng lên một chút, Tiểu Đao mặt đỏ lên bảo hắn – “Đi về, trời mưa to cũng không hỏi thăm được gì.”

“Tuân mệnh.” – Tiết Bắc Phàm cợt nhả với nàng quay lưng trở về.

Mà lúc này, ở trước cửa sổ một khách điếm không xa có hai người đang đứng.

Đứng đằng trước chính là Tần Kha, Tiết Bắc Phàm cõng Tiểu Đao trở về, nàng nhìn thấy rõ ràng. Ngón tay bấu chặt khung cửa sổ, đến nỗi vụn gỗ rơi xuống, vẻ mặt khó chịu.

“Sư muội.” – Phương Đồng Lý giọng điệu chua chát – “Muội xem trọng Tiết Bắc Phàm kia cái gì a, bất quá chỉ là một con chó trong nhà đang có tang, bộ dạng xinh đẹp cũng không thể thay cơm ăn, Bắc Hải phái sớm đã không có phần hắn, làm người vẫn là nhìn lên trên một chút.”

Tần Kha quay đầu lại liếc hắn một cái, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, một lúc sau, căm giận hỏi – “Nữ nhân kia rốt cuộc là ai?”

Tiết Hình cũng có chút hứng thú – “Tiết Bắc Phàm vì sao lại cùng một nha đầu như vậy thân cận, nếu thật sự là tiểu tình nhân, hắn sẽ không đến Quỷ thành tuyển phu, vậy thật ra hắn đến Tây Vực làm gì?”

“A?” – Tần Kha đột nhiên hỏi – “Ngày đó không phải nói Tiết Phúc mang một nha đầu rất xinh đẹp vào trạch viện sao, sau đó lại mất tích, có phải là nàng hay không?”

“Cái nàng cầm xác thực chính là Hồng chỉ trong bảo khố tán.” – Phương Đồng Lý vừa rồi còn cảm thấy cây dù kia có chút quen mắt, đêm đó thời điểm đánh lén Tiết Bắc Hải thật ra cũng thấy thoáng qua, lúc ấy chỉ cảm thấy là một cây hồng tán bình thường, nhưng hôm nay nghĩ lại. . . . . . Màu đỏ chói mắt như vậy thập phần hiếm thấy.

“Là nàng cầm Long Cốt Ngũ Đồ mang đi?” – Tần Kha đứng lên – “Chúng ta đây còn cần nữ vương tộc Quỷ mẫu gì nữa, trực tiếp bắt nàng đem Long Cốt giao ra đây không phải được rồi sao?!”

Phương Đồng Lý nhíu mày – “Nhưng mà sư phụ trước kia từng nói qua, Long Cốt Ngũ Đồ cũng không ở Bắc Hải phái.”

“Lời nói của Tiết Bắc Hải, làm sao có thể tin tưởng.” – Tiết Hình cười lạnh một tiếng – “Thi thể của hắn còn chưa tìm được, nói không chừng người còn chưa chết. . . . . . Không biết hắn có âm mưu gì. Tóm lại chúng ta tạm thời giám sát chặt chẽ nha đầu kia, chắc là đúng.”

. . . . . .

Mưa ở Tây Vực đến thật chóng, nhưng hết cũng nhanh, Tiểu Đao lắc lắc bọt nước trên hồng tán, chụp bả vai của Tiết Bắc Phàm – “Tiết Nhị, hết mưa rồi, ta tự mình đi.”

“Hết mưa rồi nhưng trên mặt đất vẫn còn thấp ẩm ướt.” – Tiết Bắc Phàm hiển nhiên không muốn cho Tiểu Đao xuống dưới.

“Ngươi không thấy phiền sao?”

“CÔ có nặng bao nhiêu đâu.”

“Ta tự mình đi, chuyện kỳ quái này thật sự rất dọa người đó.”

“Nam nhân cõng nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nữ nhân cõng nam nhân mới dọa người đó.” Tiết Bắc Phàm không cho là đúng, đảo mắt chú ý tới hồng tán Tiểu Đao cầm trong tay, khẽ nhíu mày. . . . . .

“Ta hình như như đói bụng, Tiết Nhị, buổi tối ăn cái gì?” – Tiểu Đao bắt đầu quan sát bốn phía có quán ăn nào nhìn được không.

“Cô xem xem có túi vải hay không, hoặc là khăn quàng cổ gì đó.”

“Để làm gì a?” – Tiểu Đao nghĩ rằng hắn chủ yếu là muốn che mặt để tránh bão cát, lấy tay bóp chặt quai hàm kéo sang hai bên “Da dày thịt béo, không sợ!”

Tiết Bắc Phàm tức giận – “Cô mau che hồng tán ngươi đem theo đi, thật chói mắt!”

Tiểu Đao hơi hơi sửng sốt, nhìn nhìn cây dù – “Ai nha! Người Bắc Hải phái các ngươi đều biết sao? Nguy rồi, là cây dù đại ca ngươi cầm trong tay lúc đào tẩu đó.”

Tiết Bắc Phàm vừa nghe lời này, sắc mặt trầm xuống —— đại ca sẽ không ngay cả chuyện này cũng tính kế chứ? Tiểu Đao là vì nhìn hồng tán nên mới vào Bắc Hải phái, thời điểm đại ca đào tẩu lại cố tình mượn hồng tán. . . . . . Hồng tán cũng là dấu hiệu tốt nhất để Bắc Hải phái nhận ra Tiểu Đao.

“Cô mấy ngày nay đừng một mình chạy loạn, muốn đi đâu cũng phải gọi ta.” – Tiết Bắc Phàm dặn Tiểu Đao – “Hồng tán tạm thời thu hồi lại.”

“Ngươi cảm thấy đám yêu quái của Bắc Hải phái sẽ đối phó ta?” – Tiểu Đao gãi gãi cằm – “Thật ra ta cũng không sợ, mẹ ta nói, hành tẩu giang hồ không thể sợ hãi rụt rè được.”

“Với công phu mèo ba chân kia của cô. . . . . . Ai nha.” Tiết Bắc Phàm nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao đã nhéo tai hắn.

“Ai ai, đừng nhéo tai, nơi đó không được chạm!”

“Cứ nhéo!”

“Cô còn nhéo nữa ta sẽ nổi thú tính a!”

Tiểu Đao tiếp tục nhéo, “Sợ ngươi. . . . . . A!”

Tiểu Đao đột nhiên phát hiện Tiết Bắc Phàm lấy tay sờ loạn, tức giận đến giơ tay nhéo hắn một cái, Tiết Bắc Phàm nhe răng, quay đầu lại nhìn nàng – “Cô sao lại hung như vậy a? Nương cô không nói cho cô, nữ nhân phải ôn nhu hiền lành mới xuất giá được sao?”

Tiểu Đao nhướng mi cãi lại – “Nương ta chỉ dạy ta, người thiện lương sẽ bị khi dễ, ngựa ngoan bị người cưỡi, nữ nhân ra thính đường vào trù phòng là vô dụng, đem nam nhân dạy thành xa phu hoặc bao cát mới được!”

Tiết Bắc Phàm nhếch miệng cười – “Cái đó chẳng phải chính là nói ta sao! Mẹ vợ dự kiến trước. . . . . . Ai.”

“Ai là mẹ vợ ngươi, đánh chết ngươi!” – Tiểu Đao kéo da mặt hắn.

Hai người cãi nhau ầm ĩ đến khi về tới khách điếm, vừa mới vào cửa, chỉ thấy một cái bàn trong khách điếm đang tụ tập không ít người, tựa hồ đang tranh nhau nhìn cái gì.

Tiểu Đao được Tiết Bắc Phàm thật cẩn thận đặt xuống đất, làn váy vẫn là tuyết trắng, một miếng bùn cũng không dính, thật hài lòng.

Trong đám người đang tụ tập thường xuyên phát ra lời nghị luận.

“Thật sự là không biết liêm sỉ a!”

“Quả thực là người không biết nhục!”

Tiểu Đao gãi gãi đầu. . . . . . nhìn cái gì vậy?

Chưởng quầy ở một bên gảy bàn tính, thấy bọn Tiết Bắc Phàm trở về, lập tức ân cần gật đầu. Lần trước Trọng Hoa ra tay hào phóng, bao hạ hơn phân nửa khách điếm của hắn, bởi vậy chưởng quầy liền xem đoàn người này giống như kim chủ.

Tiết Bắc Phàm tựa vào cạnh bàn hỏi – “Chưởng quầy, bọn họ làm gì vậy?”

“À, thưởng thức bức họa nữ vương đó.” – Chưởng quầy cười hắc hắc – “Năm nay đối với việc thành thân nữ vương tựa hồ đặc biệt chủ động, nói là hy vọng lần này sẽ chọn được một người, cho nên phái người phát đi rất nhiều bức họa.”

Tiểu Đao tò mò muốn nhìn xem thử một chút vị nữ vương mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên trong truyền thuyết kia bộ dáng ra sao, nhưng mà đông người quá, nàng chen vào không được. Tiết Bắc Phàm không chút hoang mang đưa qua một thỏi bạc cho chưởng quầy.

Chưởng quầy hiểu ý cười, hé ra một món đồ đưa Tiết Bắc Phàm. Tiết Bắc Phàm bất động thanh sắc giấu vào tay áo, lôi kéo Tiểu Đao vẫn đang loay hoay chen vào đám người ra hậu viện.

“Này.”

Ra hậu viện không có người, Tiết Bắc Phàm đem bức họa nhét vào tay Tiểu Đao .

Tiểu Đao vỗ vỗ vai hắn – “Tiết Nhị, giỏi lắm!”

“Hôn miệng?!”

“Phi!”

Tiểu Đao đẩy Tiết Bắc Phàm lại không đứng đắn ra, mở bức họa ra. Mới liếc mắt một cái, mặt liền đỏ bừng.

“Các ngươi đã về rồi?” – Lúc này, Hiểu Nguyệt đang cầm chậu giặt y phục đi tới, Trọng Hoa đi phía sau, còn có Hách Kim Phong đang cầm theo mấy cây gậy trúc. Vừa rồi Trọng Hoa đang mải mê xem Hiểu Nguyệt giặt y phục, không ngờ trời đổ mưa. Hiểu Nguyệt lo lắng trời mưa không dừng, không biết phơi y phục ở đâu.

Trọng Hoa là một quý công tử, làm sao biết phơi y phục như thế nào, may mắn Hách Kim Phong hay làm việc này, cầm gậy trúc nói sẽ làm một giá phơi y phục ở trong hành lang, không sợ gió thổi mưa rơi.

Tiểu Đao nhìn bức họa mặt đỏ bừng, đem bức họa vân vê một hồi, ném lại cho Tiết Bắc Phàm.

“Sao lại vò nó?” – Tiết Bắc Phàm vẻ mặt mờ mịt, lấy tay vuốt thẳng lại – “Ta mua một lượng bạc đó.”

“Cái gì vậy?” – Hách Kim Phong tò mò.

“Bức họa nữ vương.”

Vừa nghe lời này, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong đều chạy tới xem.

Hiểu Nguyệt bưng chậu giặt y phục hỏi Tiểu Đao – “Nữ vương nhìn đẹp không?”

Tiểu Đao bĩu môi – “Yêu quái!”

“Oa!”

Đúng lúc này, bọn Tiết Bắc Phàm cùng nhau kinh hô.

Hiểu Nguyệt lại càng không hiểu.

“Bức họa như vậy cũng dám đem phát, nữ vương thực can đảm a!”

“Người dân của Quỷ thành rất cởi mở a?”

“Chính là, dáng người này. . . . . . chậc chậc.”

Hiểu Nguyệt nhịn không được tò mò, đem chậu y phục giao cho Tiểu Đao, quay lại xem. Vừa nhìn liền minh bạch, thì ra bức họa thật sự hơi thái quá. Nói người dân Quỷ thành cởi mở cũng được, nhưng nữ vương này ăn mặc quả thật là rất ít, bộ đồ trong bức họa này cùng với nội y hình như không khác nhau mấy, xiêm y cũng đều là sa mỏng*, thêm nữa bộ dạng của nữ vương lẳng lơ, thoạt nhìn cùng đông cung đồ không khác biệt lắm. Thật sự cùng nữ vương xinh đẹp, cơ trí, đoan trang trong truyền thuyết khác nhau khá xa. Nói là vũ nữ Ba Tư có lẽ còn chuẩn xác hơn. . . . . .

*sa mỏng: lụa mỏng

“Hiểu Nguyệt, ta không thích nhìn cái này!” – Trọng Hoa nguyên bản cùng Tiết Bắc Phàm, Hách Kim Phong giống nhau vẻ mặt ngạc nhiên, vừa thấy Hiểu Nguyệt đột nhiên đến gần, vội xua tay – “Khụ khụ, cái này rất xấu hổ, lấy đi lấy đi.”

Hiểu Nguyệt lại tựa hồ vẫn chưa để ý, chỉ tay vào bức họa nữ vương – “Nữ nhân này từng sinh đứa nhỏ sao? Vì sao ngực và mông lớn như vậy? Nữ tử này có thể đứng vững sao?”

“Ách. . . . . . Này sao. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm bọn họ vừa rồi nhìn thấy rất ngạc nhiên, Hiểu Nguyệt vừa nói xong mới để ý hình như tỉ lệ không cân đối.

“Nữ nhân Tây Vực nghe nói là dáng người như vậy.” – Hách Kim Phong thuận miệng nói một câu – “Ta từng nghe ta cha nói qua.”

“Cái gì?!”

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Đao bỗng nhiên nhảy dựng lên – “Cha huynh làm sao biết nữ nhân Tây Vực có dáng người gì? Nói! Hắn là không phải cùng nữ nhân Tây Vực yêu đương vụng trộm chứ?”

Trọng Hoa đỡ trán, Tiết Bắc Phàm vội giữ cánh tay Tiểu Đao lại —— bình tĩnh a, bình tĩnh.

Hiểu Nguyệt cầm bức họa tiếp tục nhìn, hình như còn đang nghiên cứu.

Hách Kim Phong chỉ ngây ngốc nhìn Tiểu Đao, thật lâu sau, vội vàng lắc đầu – “Không có a! Cha ta có một quyển sách, là nương ta năm đó để lại cho ông, muốn ông chờ ta trưởng thành nhất nhất nói cho ta biết, để tránh quá ngu ngốc đến nỗi bị nữ nhân lừa.”

Tiểu Đao há miệng thở dốc.

“Phụ thân từ nhỏ đã giảng cho ta nghe sách của nương đưa, bên trong có nói về điểm bất đồng giữa nữ nhân Trung Nguyên, nữ nhân Tây Vực cùng nữ nhân Ba Tư gì đó. . . . . .”

“Lấy ra xem?” – Tiết Bắc Phàm cảm thấy thực hứng thú bước lại gần.

“Không được!” Hách Kim Phong một phen che ngực – “Cha ta nói, muốn ta dựa vào quyển sách này để nhận lại nương, ông cố ý không dạy ta khinh công, nói khinh công ông kém, nương ta khinh công tuyệt đỉnh, để lại cho nàng dạy ta.”

Mọi người hiểu rõ, quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.

Lúc này, Tiểu Đao cũng có chút xấu hổ, vừa rồi phản ứng quá kích, nghĩ lại, thấp giọng thanh than thở một câu – “Phụ thân huynh còn nhớ rõ nương huynh, nương huynh cũng nhớ rõ huynh, vậy phụ thân huynh có nhớ rõ muội muội của huynh không ?”

“Đương nhiên là có!” – Hách Kim Phong gật đầu – “Trước đây ta nghe đến nỗi tai sắp đóng kén luôn, phụ thân lúc nào cũng bảo ta mở to hai mắt nhìn cho rõ, ai so với ta nhỏ hơn một chút, thật thông minh, thật xinh đẹp, khinh công thật tuyệt, thật lanh lợi thì người đó chính là muội muội của ta!”

Tiểu Đao nguyên bản bộ mặt đang suy sụp lập tức ngước lên, ánh mắt cười tủm tỉm cong như mặt trăng, khóe miệng cũng nhếch lên – “Thật sự sao?”

“Đúng vậy, đó là muội muội ta! Nói ra nàng giống nương ta, từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, thời điểm còn bú sữa, bú một bên bên còn lại lấy tay giữ, để tránh ta đoạt lấy. . . . . .”

“Phốc. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm che miệng đứng tại chỗ dậm chân, Trọng Hoa cũng nhịn cười, Tiểu Đao khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng lấy tay nhéo Hách Kim Phong – “Thiếu tâm nhãn!”

“Cha ta thực nói vậy mà.” – Hách Kim Phong bị nhéo đau, chỉ lên trời thề, sau đó lại hỏi – “Đúng rồi Tiểu Đao, sao muội lại quan tâm phụ thân ta như vậy?”

Tiểu Đao trên mặt biến đổi, ấp úng – “Ta. . . . . . Ta từ nhỏ không có phụ thân.”

Hách Kim Phong giật mình vẻ mặt đồng tình lẫn thương tiếc – “Hảo muội tử, ta cũng từ nhỏ không có nương, về sau phụ thân ta chính là phụ thân muội, nương muội chính là nương ta!”

Tiểu Đao cười gật đầu, thầm nói xem huynh kìa, nương ta không phải chính là nương huynh sao.

“Bức họa này nhìn thật kỳ lạ.” – Hiểu Nguyệt đem bức họa lật đi lật lại nhìn vài lần, thủy chung cảm thấy không thích hợp.

“Có vấn đề gì?” – Tất cả mọi người nhìn nàng.

“Ừm, Thiếu chủ từng bảo ta nhận thức. . . . . . Ta xem qua không ít bức họa.” – Hiểu Nguyệt đem bức họa đưa Tiểu Đao xem – “Cô không cảm thấy dáng người này là ghép lại sao?”

“Ghép lại sao?” – Tiểu Đao cầm lấy bức họa cẩn thận nghiên cứu một chút – “Thật sự nga! Thật sự cảm thấy thân thể dị dạng, người bình thường làm sao có thể dài như vậy?”

Trọng Hoa vuốt cằm – “Nói như vậy, bức họa là giả?”

“Vì sao lại phân phát bức họa nữ vương giả?” – Tiết Bắc Phàm buồn bực – “Hay là nữ vương kia diện mạo thực bình thường, muốn gạt nam nhân đi kén rể cho nên ra hạ sách này?”

“Nhưng mà bức họa này truyền ra ngoài không phải là phản tác dụng?” – Tiểu Đao không cho là đúng – “Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy phản ứng của những nam nhân ngoài kia, tuy rằng thấy rất hài lòng, nhưng là sau lưng còn nói nữ vương không tuân thủ nữ tắc hành vi không kiểm soát châm chọc gì đó. Dựa theo cách nói của Diêu Đóa, vốn điều kiện tuyển thân* cũng rất hà khắc, cứ như vậy, có lẽ sẽ càng ngày càng ít.”

*tuyển thân: chọn người thành thân

“Làm sao vậy?”

Lúc này, Diêu Đóa từ bên trong đi ra, trên người nàng mặc dù bị thương, nhưng cũng không đáng ngại, đi lại vẫn không thành vấn đề, phỏng chừng là ở trong phòng lâu rồi nên đi ra hít thở không khí.

“A. . . . . . Này.” – Tiểu Đao thuận tay đem bức họa đưa cho nàng – “Đây là nữ vương của các người sao?

Diêu Đóa nhận lấy vừa nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó, nàng mạnh tay ném bức họa xuống đất, lấy hai chân dùng sức đạp, còn tức giận đến ho khan.

“Ai, cô đừng kích động.” – Tiểu Đao nhẹ nhàng giúp nàng vỗ lưng.

“Đồ vô liêm sỉ!” – Diêu Đóa thoạt nhìn có vẻ phi thường tức giận, Hiểu Nguyệt vội giúp nàng về phòng nghỉ ngơi.

Hai người đi rồi, Tiết Bắc Phàm lấy tay nhặt bức họa trên mặt đất lên, đưa cho Tiểu Đao, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một chút – “Cố ý cho nàng xem sao?”

Tiểu Đao nhận lấy bức họa nhẹ nhàng phủi bụi đất bên trên, mỉm cười – “Đại khái có chút manh mối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện