Gả Cho Chàng Rể Rùa Vàng

Chương 4



Edit: Lavender - Blue

Cũng là lần đầu tiên Đỗ Chân dùng phần mềm nhắn tin.

Tuy nhiên, con chim cánh cụt béo này (QQ) chỉ đơn giản là mộ phần mềm giống như kẽ ngốc, cho nên anh dựa vào hướng dẫn hỗ trợ của Dư Hoàn Hoàn thêm bạn ở trên, cũng trò chuyện thụ động.

Đối vơi Đỗ Chân thì điện thoại di động, chính là nghe và gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin. Cũng là lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện phiếm, cho nên anh viết chữ rất chậm.

Cũng không biết nói cái gì.

Phần lớn đều là Dư Hoàn Hoàn nói, anh xem.

Thật ra thì Dư Hoàn Hoàn cũng không biết nói gì, bây giờ cô đang mừng như điên choáng váng đầu óc.

Cô ôm điện thoại di động cười khúc khích, phía trước hiện một tin nhắn.

【 Tôi nghe điện thoại. 】

Dư Hoàn Hoàn nghĩ thầm, có phải hay không mình nói quá nhiều, làm phiền đối phương.

【 Cũng không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Phía bên kia cũng không trả lời tin nhắn của cô, khiến Dư Hoàn Hoàn thất vọng một lát. Chỉ là suy nghĩ một chút có số điện thoại di động, QQ cũng đã kết bạn, sau này cũng không phải không có cơ hôi trò chuyện. 

Nhưng mà không phải anh không có QQ sao? 

Dư Hoàn Hoàn suy nghĩ trong lòng, mở avatar của anh ấy, giao diện hoạt động trống trơn, một chấm nhỏ cũng không cóthậm chí hình avatar cũng là mặc định của hệ thống.

Chẳng lẽ là mới tạo?

Bởi vì suy nghĩ này, tâm tình Dư Hoàn Hoàn vui vẻ tiến vào mộng đẹp.

*

"Hoàn Hoàn, ăn sáng thôi."

Dư Hoàn Hoàn nhắn “Good morning” trước khi rời giường.

Ra tới phòng ngoài cô cất điện thoại di động vào túi áo ngủ.

Đồ ăn sáng là cháo, còn có bịch bánh bao mà Dư Kiến Quốc có ngày hôm qua.

Là bánh nhân thịt heo rau cải.

Ăn thật ngon, Dư Hoàn Hoàn không tự chủ là nhiều hơn một chút.

Ăn sáng xong, Dư Kiến Quốc đi dạo để tiêu thực, Lâm Phân dọn dẹp bát đũa xuống phòng bếp.

Phòng ăn nhà họ Dư không lớn, phòng bếp ngay bên cạnh, Lâm Phân vừa rửa chén, vừa hỏi con gái chuyện gặp mặt ngày hôm qua.

"Có lưu số điện thoại? Ấn tưởng của Tiểu Đỗ về con thế nào?"

"Lưu. Mẹ, người khác đối với con ấn tượng như thế nào, Làm sao con biết." Dư Hoàn Hoàn hết sức bất lực.

"Ấn tượng có được hay không, từ lời nói cử chỉ là có thể nhìn ra, cậu ấy có hẹn con gặp lần sau không? Có hỏi con về chuyện của con không?"

Đối với người xem mắt bên trong, làm sao phán đoán tính cách đối phương có được hay không, Lâm Phân đã truyền thụ cho con gái rất nhiều bí quyết, đều là bà và các bà mẹ khác kia tổng hợp lại.

Người trẻ tuổi bây giờ, mọi người theo chủ nghĩa độc thân, người quan của Lâm Phân có không ít con trai con gái cũng đã gần tới ba mươi tuổi rồi cũng không muốn kết hôn. Hết cách rồi, chỉ có thể bị cha mẹ thúc giục đi ra ngoài xem mắt, cho nên các bả mẹ đều rất có kinh nghiệm.

Những thứ này, Dư Hoàn Hoàn cũng gánh vác.

Nàng cũng không biết được Đỗ Chân có quan tâm đến cô hay không.

Nói có, nhưng thái độ của anh có chút lạnh nhạt; nói không có, anh cho cô số điện thoại, còn đặc biệt đăng ký QQ.

Ngón tay Dư Hoàn Hoàn ở cửa sổ chat ( nhắn tin)  với Tiểu Đỗ trượt lên, Tiểu Đổ cũng không trả lời tin nhắn của cô.

"Mẹ, lần đầu tiên gặp mặt, gấp làm gì."

"Đương nhiên mẹ sốt ruột......"

Lúc này,lầu dưới vang lên tiếng còi.

Con đường hẹp trong ngõ hrm3, không phải là xe không thể vào, chính là dễ dàng bị tắc nghẽn, cho nên bình thường rất ít người lái xe vào.

"Là An Tuệ đó?" Lầu dưới có người nói chuyện, là tiếng của bà Chu.

Ngay sau đó, giọng Vương Mỹ Cầm rõ ràng không vui, ở cửa sổ bên lầu hai nói: "Niếp Niếp, còn chưa lên."

Lâm Phân vội vàng đi đến bên cửa sổ, đưa đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một chiếc xe Audi màu đen, dừng ở ngã ba cách cửa phòng ông Dương không xa, Lưu An Tuệ đang nói chuyện với một người trong xe.

Nghe tiếng Vương Mỹ Cầm, Lưu An Tuệ vây vẫy tay với người trong xe và đóng cửa lại, nhìn theo chiếc Audi rời khỏi.

Bà Chu đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể cường tráng, cãi vã với con dâu không bao giờ ở thế hạ phong. Người cao tuổi đều rất thích xen vào việc của người khác, liền hỏi Lưu An tuệ người đưa cô về là ai.

Lưu An Tuệ vội vã nói một câu bạn trai, khom người chui vào ngưỡng cửa, ngay sau đó là tiếng cầu thang kẽo kẹtt kẽo kẹt, xen lẫn tiếng giày cao gót lên lầu.

Lâm Phân đi tới sofa ngồi xuống, nói với con gái: "Con không được học Lưu An Tuệ, để đàn ông đưa về vào lúc sáng sớm, ai biết tối hôm qua đã làm gì. Chỉ là cô ta khi nào có bạn trai rồi, không nghe thấy Vương Mỹ Cầm nói sao."

Đây là tật xấu bát quái của Lâm Phân tái phát, cũng là hai nhà lầu trên lầu dưới, một nhà trong đó có chút chuyện gì, một nhà khác đã biết, lừa gạt cũng không gạt được.

"Mẹ, người ta có bạn trai còn phải nói với mẹ." Dư Hoàn Hoàn có chút bất đắc dĩ.

"Dĩ nhiên không liên quan đến việc của mẹ, con đừng để Tiểu Đỗ bị như lần trước, bị Lưu An Tuệ cướp đi là tốt." Lâm Phân trợn mắt nhìn con gái một cái.

Nói như vậy là có nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện