Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 80: Nụ cười xấu xa



Nguyên một ngày phủ Định Quốc Công náo nhiệt, buổi tối Định Quốc Công Tạ Hành quay về phủ, nhìn đến Khương Nịnh Bảo ở trên giường đang ngủ say ngọt, một thân áo ngủ rộng thùng thình thêu hoa quả lựu giấu đi cái bụng đã nhô lên của nàng, Định Quốc Công mặt mày lạnh lùng nháy mắt nhu hòa xuống dưới.

hắn đi nhanh đến ở giữa giường, vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt trên mặt nàng một chút, bên tai đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng Nịnh Bảo, chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi hoa quế.

Lông mày phong Định Quốc Công khẽ nhúc nhích.

Nghĩ đến hôm nay Nịnh Bảo lao tâm lao lực tiếp đãi nữ quyến tiến đến phủ Định Quốc Công chúc mừng, Tạ Hành giữa trán hiện lên một chút đau lòng, hắn đứng dậy bước ra phòng ở, gọi thân vệ, trầm giọng phân phó.

"Tạ Thất, thông báo Triệu quản gia một tiếng, ngày mai phu nhân phải tĩnh dưỡng, không nên gặp khách."

Tạ Thất vội vàng cung kính đáp ứng xuống tới.

"Dạ, chủ nhân!"

Nịnh Bảo đang ngủ say, Định Quốc Công yêu thương nàng một ngày mệt nhọc, không có đánh thức nàng, một thân một mình ở đại sảnh dùng bữa tối, sau đó tắm rửa rửa mặt, động tác ôn nhu đem Khương Nịnh Bảo trên giường ngủ say ôm tới giường lớn khắc hoa.

Trong phòng ánh nến chập chờn.

Màn trướng lụa mỏng buông xuống, Định Quốc Công tầm mắt thâm trầm nhìn Khương Nịnh Bảo khẽ nhếch trên môi, môi mỏng lành lạnh lộn đi lên, triền miên trằn trọc mút vào sau một lúc lâu, mới lưu luyến dời đi, ôn nhu ôm Khương Nịnh Bảo nhắm lại hai mắt đi vào giấc ngủ.

Ngoài cửa Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đang canh chừng ngẩng đầu nhìn bầu trời treo cao ánh trăng cao, không có nghe được trong phòng động tĩnh, liền quay trở về sương phòng của mình.

Lúc đêm khuya vắng người, bên trong nhà ánh nến bùm bùm thiêu đốt, Khương Nịnh Bảo mở ra đôi mắt nhập nhèm, phát hiện mình đang ngủ ở trên giường lớn êm ái, một đôi tay rắn chắt đang ôm cả hông của mình, đem nàng giam cầm thật chặt ở trong ngực.

không cần nghĩ, nam nhân sau lưng nhất định là Quốc Công Gia.

Quốc Công Gia là trở về lúc nào?

Khương Nịnh Bảo có chút mơ hồ thầm nghĩ, lúc này bên ngoài một mảnh im lặng, phỏng chừng hẳn là đêm khuya, nàng thế nhưng ngủ sâu như vậy, ngay cả Định Quốc Công trở về cũng không biết.

Khương Nịnh Bảo ảo não cau lại lông mày.

Bên tai truyền đến tiếng tim đập có quy luật cùng với hơi thở nóng rực của đối phương, Khương Nịnh Bảo mặt đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt ý, hai má oanh đỏ, nghĩ đến bản thân từ lúc mang thai vốn không có cùng Định Quốc Công xảy ra quan hệ, mỗi lần đều chỉ là hôn môi rồi ngưng lại, giờ này khắc này... Khương Nịnh Bảo trong lòng chẳng biết tại sao đột nhiên có xúc động.

Nhưng nghĩ đến bụng mình đã nhô lên, Khương Nịnh Bảo giống như bị rót một cái chậu nước lạnh, về điểm này kiều diễm nháy mắt tan biến không còn dấu tích, nàng có chút không được tự nhiên cựa quậy một cái.

Nàng lại vào lúc này xúc động.

Định Quốc Công ngủ say theo bản năng đem Khương Nịnh Bảo ôm sát, bàn tay to đặt trên bụng nàng trấn an xoa bóp một cái, khuôn mặt tuấn tú cọ một chút trên đỉnh đầu của nàng, sau đó ngừng lại.

Yên tĩnh.

Khương Nịnh Bảo: "..."

Nghe bên tai đều đều tiếng hít thở, Khương Nịnh Bảo mí mắt dần dần khép lại...

một đêm ngủ ngon.

Hôm sau, Khương Nịnh Bảo ăn xong đồ ăn sáng, đưa tiễn Định Quốc Công, một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú nhìn thẳng hai tỳ nữ xinh đẹp Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, nghĩ đến lời nói vừa nói với Quốc Công Gia, nên vì hai nàng suy tính một chút chung thân đại sự.

"Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, các ngươi tuổi cũng không nhỏ, đã có người vừa ý chưa?" Khương Nịnh Bảo uống một ngụm canh gà, cười nhẹ nhàng mở miệng hỏi thăm.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc hai người mặt đỏ lên, im lặng không lên tiếng.

"Xuân Hỉ, ngươi cảm thấy Tạ Thất như thế nào?" Khương Nịnh Bảo nghĩ đến lời nói Quốc Công Gia nóicho nàng biết, đôi mắt nhìn về phía Xuân Hỉ ẩn ẩn lộ ra ý cười.

Thực không ngờ Tạ Thất thích Xuân Hỉ, còn cùng Quốc Công Gia nói ra việc này, Tạ Thất là tâm phúc thân vệ Quốc Công Gia, cao lớn anh tuấn, dáng vẻ đường đường, một người rất không tệ.

Xuân Hỉ sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, đỏ mặt giống như muốn lấy máu, nàng tiếng như muỗi kêu: "Tạ Thất là người rất tốt."

"Chỉ là rất tốt sao, ngươi chẳng lẽ không có ý khác?" Khương Nịnh Bảo ranh mãnh đùa nàng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra là tình chàng ý thiếp rồi.

Bên cạnh Xuân Nhạc che miệng cười trộm.

"Phu nhân, Tạ Thất thích Xuân Hỉ, nô tỳ có lần nhìn thấy Tạ Thất vụng trộm tặng một cây trâm cho Xuân Hỉ, hiện tại cây trâm đó đang ở trên đầu Xuân Hỉ."

Xuân Hỉ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, rất mắc cỡ.

Khương Nịnh Bảo đưa mắt nhìn trên đầu Xuân Hỉ một cây ngọc trâm, tươi cười càng thêm sâu: "Xem ra các ngươi là lưỡng tình tương duyệt a, vừa đúng Quốc Công Gia cũng nói với ta việc này."

"Ta trước đem hôn sự của các ngươi chứng thực xuống dưới."

Xuân Hỉ mắc cỡ cúi thấp đầu, không có phản đối.

"Tuỳ phu nhân làm chủ."

Khương Nịnh Bảo vẻ mặt tươi cười gật đầu, đưa mắt nhìn sang Xuân Nhạc, nghĩ đến Xuân Nhạc còn có cha mẹ, chỉ là nói một chút, khuông mặt tròn trịa của Xuân Nhạc một mảnh đỏ bừng, xấu hổ thắt ngón tay.

"Nô tỳ bây giờ còn không vội, tất cả thuận theo tự nhiên."

Khương Nịnh Bảo nói được thì làm được, lập tức liền gọi Tạ Thất tới, Tạ Thất cùng Xuân Hỉ đều là cônhi, dưới sự chứng kiến của Khương Nịnh Bảo, hai người định ra việc hôn nhân, chờ Xuân Hỉ xuất giá, nàng lại cho Xuân Hỉ một phần đồ cưới phong phú.

Sau khi Khương Nịnh Bảo đem tỳ nữ tâm phúc định ra hôn sự, nàng nhớ tới hôn sự đại ca Khương Cẩn, lúc trước nàng còn muốn để cho Phó Uyển Ninh làm đại tẩu, đáng tiếc hai người vô duyên.

hiện tại giá thị trường của đại ca rất tốt, trên không có công công mẹ chồng, một thân tài hoa hơn người, vẫn là người thứ nhất thi Hương, diện mạo tuấn mỹ phong lưu, hậu viện còn không có thông phòng thiếp phòng.

Quý nữ càng ngày càng nhiều nhìn chăm chú tới đại ca, cũng không có thiếu quan mai mối đến ăn nằm với trước cửa.

Đại cữu mợ cùng Khương Nịnh Bảo có nói qua việc hôn nhân của đại ca, nhưng đại ca kín miệng, nóichờ sang năm sau khi thi qua kỳ thi mùa xuân lại nói.

Khương Nịnh Bảo có chút đồng ý.

Phủ Định Quốc Công đóng cửa từ chối tiếp khách, có Định Quốc Công lên tiếng, không ai dám đến cửa quấy rầy Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo ngày ngày thanh tĩnh nhàn nhã dưỡng thai, vốn muốn ngầm làm cho Dương Thư Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì.

Duy nhất làm Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ là Tạ Cảnh Dực thường xuyên lại đây thỉnh an, mỗi lần nhìn hắn cung kính đến thỉnh an, Khương Nịnh Bảo cảm thấy là lạ.

Ngay cả Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc nhịn không được sinh ra một tia đề phòng.

Khương Nịnh Bảo không có nhận thấy trên người Tạ Cảnh Dực ác ý, nhưng cũng không có ngăn cản Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc cảnh giác, mặc kệ như thế nào thì cẩn thận một chút còn là tốt.

Chỉ là ánh mắt Tạ Cảnh Dực nhìn nàng càng ngày càng làm Khương Nịnh Bảo kinh hãi.

Khương Nịnh Bảo trong lòng toát ra một cái suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, vội vàng để cho Định Quốc Công ngăn trở Tạ Cảnh Dực tiến đến thỉnh an, ánh mắt Tạ Cảnh Dực rất dọa người.

Hy vọng không phải như nàng nghĩ.

Có Định Quốc Công ra mặt, Tạ Cảnh Dực cuối cùng không đến chủ viện thỉnh an.

Khương Nịnh Bảo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không có bước ra chủ viện, chỉ ở trong chủ viện đi lại, trong thời gian ngắn, nàng thật sự là không muốn phải nhìn... hoặc là ngẫu nhiên gặp Tạ Cảnh Dực.

Thời tiết vào đông, trời càng thêm rét lạnh.

Trong phòng dọn lên chậu than, ấm áp như xuân.

Tháng trước Xuân Hỉ đã được gả cho Tạ Thất, hằng ngày vẫn bên người hầu hạ Khương Nịnh Bảo chỉ là bới tóc kiểu phụ nhân*, cùng ngày xưa không có khác gì.

Tóc phụ nhân: ngày xưa nữ tử khi đi lấy chồng sẽ bới hết tóc lên không như thời con gái tóc vừa bới vừa thả sau lưng.

Khuôn mặt Khương Nịnh Bảo đã rất tròn trịa, rõ ràng mới sáu tháng có bầu, bụng đã lộ thật cao, nhìn một cái như mang thai chín tháng nhưng làn da tinh tế bóng loáng, thoạt nhìn so với ngày xưa càng thêm đẫy đà xinh đẹp.

Tạ lão phu nhân lo lắng đến không được, Trần Thái y thường xuyên chạy tới phủ Định Quốc Công, người chú ý phủ Định Quốc Công biết được âm thầm hâm mộ Khương Nịnh Bảo được sủng ái.

Đáng tiếc loại phúc khí này không phải ai cũng có được.

Mang song thai dễ dàng sinh non, trong phủ hiện tại đã mời bốn bà đỡ nổi danh chờ đợi, bốn cái bà đỡ bên trong đều bị tra xét rõ ràng, sau khi xác định không có bất kỳ cái gì uy hiếp, mới có thể mời về phủ Định Quốc Công.

Vào phủ Định Quốc Công, người ngoài muốn nhúng tay đều khó khăn.

Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đề phòng là Dương Thư Thanh, cô gái này quả thực có bệnh, đã gả cho Tần vương, còn nhìn chằm chằm vào nàng, thường thường xuất ra ác tâm đối với nàng mộtchút.

Khương Nịnh Bảo đối với chuyện này chỉ biết cạn lời.

Vốn Tạ lão phu nhân còn muốn tìm trước bà vú, Khương Nịnh Bảo cự tuyệt, nàng không muốn con của mình uống người khác sữa, cho dù sữa của nàng không đủ cho hai hài tử uống, cũng có thể uống sữa bò hoặc sữa dê.

Bởi vậy thôn trang lại nuôi bò sữa, dê sữa đều tìm người tỉ mỉ chăm sóc.

một ngày này, Khương Nịnh Bảo ăn mặc rộng thùng thình áo váy, gắng gượng đỡ lấy bụng lớn đến doạ người ở trong phòng đi tới đi lui rèn luyện thân thể, toàn bộ đám người Hoàng ma ma đều khẩn trương nhìn chăm chú, sợ Khương Nịnh Bảo sơ ý một chút ngã sấp xuống.

đi khoảng chừng một khắc đồng hồ, Khương Nịnh Bảo ngừng lại, ôm bụng thật to ngồi trên mền nhung thật dày đặt trên nhuyễn tháp, Hoàng ma ma thần kinh cẳng thẳng nới lỏng, vội vàng rót một ly nước ấm cho phu nhân.

Khương Nịnh Bảo uống một ngụm nước ấm, nhìn cái bụng thật to đang nhô ra, hỏi một câu: "Ma ma, ngươi nói ta có khả năng tháng sau sinh sao?"

Tháng sau sinh, đứa bé chỉ ở trong bụng của nàng có bảy tháng.

Hoàng ma ma liếc nhìn bụng phu nhân to đến không tưởng nổi, che đậy đáy mắt lo lắng, an ủi: "Lão nô này không biết, Trần thái y nói thân thể của ngài khỏe mạnh, có khả năng sinh đủ ngày đủ tháng cực lớn."

Đủ tháng sinh ra là mang thai đủ chín tháng mười ngày.

không biết có chờ được ngày đó hay không.

Bên cạnh Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc nghe xong, trong lòng hơi hơi lo lắng, từ sau khi phu nhân mang thai, các nàng liền hỏi thăm qua ma ma có kinh nghiệm phong phú cùng đại phu trong phủ, nữ tử mang thai song thai bình thường đều sẽ sinh non, nhưng bảy tháng sinh ra còn sống cũng không nhiều.

Phu nhân bụng thực sự quá lớn.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một bóng dáng cao lớn rắng rỏi đi đến, trong phòng mọi người cảm nhận được hơi thở sát khí, liền vội vàng hành lễ cáo lui.

Khương Nịnh Bảo nhìn Định Quốc Công đang bước về phía của nàng, mặt mày hớn hở kèm với nụ cười ôn nhu.

"Quốc Công Gia, chàng bây giờ trở về càng ngày càng về sớm."

"Gần đây không bận việc."

Định Quốc Công đem trên người áo choàng cởi xuống bắt tại trên cái giá, đi nhanh đến ngồi bên người nàng, tay êm ái dừng ở trên bụng Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Trong bụng hai cái hài tử nghịch ngợm đá mấy đá, tựa hồ đang cùng cha ruột chơi với nhau, Định Quốc Công từ trước đến nay vững như thái sơn hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Nịnh Bảo, nàng có đau hay không?"

Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng cười: "Có chút, kỳ thật nhúc nhích một chút cũng tốt, chứng minh bọn họ rất khỏe mạnh có sức sống."

Định Quốc Công vẫn như cũ đau lòng Nịnh Bảo, thật sự là bụng của nàng quá lớn, hắn gần đây đều muốn giao hết tấu chương cho hoàng đế phê duyệt xử lý, mỗi ngày cố gắng về sớm một chút bồi Nịnh Bảo.

Khương Nịnh Bảo tựa đầu trên bờ vai hắn, nhiều chuyện một chút trong cung hậu phi, biết được hoàng hậu cùng quý phi Phó Uyển Ninh đều có bầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.

Cuối năm sẽ là lúc lộ ra tin tức, phỏng chừng sẽ làm Dương Thư Thanh cùng Tần vương Tấn vương chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện