Dụ Đồng

Chương 83



Đông cung phủ thái tử

“Thất đệ, đây là thịt khô ngày hôm qua ta lệnh đầu bếp làm cho ngươi, ngươi nếm thử mùi vị như thế nào?” Lam Hạ sai người đem một xấp thiết thịt khô chỉnh tề bưng tới trước mặt Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt tiện tay cầm lấy một mảnh, đưa lên miệng chậm rãi nhấm nuốt, không có mùi máu tươi, có thể tiếp nhận, sau khi ăn xong lại cầm lấy một mảnh nữa bỏ vào trong miệng. Nhìn Hàn Nguyệt nghiêm túc ăn, Lam Hạ trong mắt hiện ra ý cười.

Tám vị hoàng tử lúc này toàn bộ đang ở đông cung thái tử Lam Hạ, khí trời dần dần ấm lên, một đám người ngồi ở giữa lương đình bình tĩnh đàm luận vài đề tài cảm thấy hứng thú, trên bàn bày biện nước trà và điểm tâm.

“Tứ ca, cũng lâu rồi không có nghe ngươi thổi sáo , đến thổi một khúc đi.” Gió mát thổi qua, làm cho Cẩm Sương cảm thấy rất thoải mái.

“Mấy năm nay càng ngày càng bận bịu, thật đúng là đã lâu không thổi qua,” Lam Hạ lúc này cũng đang rất hăng hái, ra hiệu một bên cho người hầu đi lấy cây sáo, “Ta cũng đã lâu chưa được nghe ngươi đàn .”

“Đúng vậy, ngũ đệ, mấy huynh đệ chúng ta cũng chỉ có ngươi và tứ đệ âm vận tốt nhất, hôm nay khó có được mọi người tụ tập đầy đủ dạo một khúc cho chúng ta thưởng thức đi.” Diệu Nhật giúp Hàn Nguyệt rót đầy trà, vừa cười ha hả nhìn hai người bên cạnh.

“Đúng vậy, tứ ca Ngũ Ca, ta cũng muốn nghe.” Thanh Lâm vừa nghe xong, lập tức tích cực hăng hái.

“Hôm nay cầm (đàn cầm) không mang đến, hôm nào rảnh đến phủ của ta, ta cho các ngươi thường thức.” Cẩm Sương nhìn mấy người cười, hắn cũng có chút ngứa tay , nhưng đánh đàn không giống thổi tiêu, nếu muốn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

“Quyết định như vậy a, hôm nào đến phủ Ngũ Ca nghe cầm đi.” Thanh Lâm vội vàng phụ họa, hắn rất thích mọi người ở cùng một chỗ như thế này, Phong Nham và Mang Nặc đang ăn bánh, cũng cười vô cùng vui vẻ, mấy vị hoàng huynh đã hòa thuận lại rồi, thất ca cũng vẫn cùng bọn họ ở cùng một chỗ, bọn họ cuối cùng yên lòng.

“Thái tử điện hạ… Các vị vương gia…” Đứng phía sau Hàn Nguyệt Huyền Ngọc đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, “Nô tài có chuyện không biết có nên nói hay không.”

“Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói.” Lam Hạ nhìn Huyền Ngọc thấy hắn có vẻ bất an và tức giận liền thu hồi vẻ mặt tươi cười, những người khác cũng nghiêm túc nhìn Huyền Ngọc, người này nếu như không phải thật sự có chuyện gì sẽ không vào lúc này nói ra.

“Thái tử điện hạ, các vị vương gia!” Huyền Ngọc đột nhiên tiến lên liền quỳ xuống.

“Huyền Ngọc!” Hàn Nguyệt có chút không vui, muốn gì thì nói là được, quỳ xuống làm gì.

“Huyền Ngọc, ngươi đứng lên, đã phát sinh chuyện gì ?” Cẩm  Sương đưa tay kéo hắn.

Huyền Ngọc đứng lên nhìn chủ tử một chút, mới cắn răng nói: “Gần đây trong kinh thành mở một tiểu quan quán gọi là Hồng Tụ Thiêm Hương……” Huyền Ngọc dừng lại một chút nhìn chư vị điện hạ thần sắc đang không hiểu, tiếp tục mở miệng, “Bên trong nghe nói có một người gọi là Ngưng Nguyệt là hoa khôi hồng bài ở đó, hiện tại khắp nơi trong kinh thành đều nói Ngưng Nguyệt kia có thể so với chủ tử, hơn nữa so với chủ tử còn ôn nhu hơn. Nô tài vốn cũng không để tâm, nhưng mấy ngày trước đây xuất cung cùng chủ tử làm việc, cư nhiên khắp nơi nghe người ta đem hắn cùng chủ tử so sánh nhau. Chủ tử mặc dù không thèm để ý việc này, nhưng nô tài nghe xong thật sự rất bực bội. Nô tài suy nghĩ hồi lâu cảm thấy được chỉ có thái tử điện hạ và các vương gia mới có thể quản việc này.” Nói xong Huyền Ngọc cúi đầu, việc này hoàng thượng không tiện ra mặt, chủ tử lại không quan tâm, hắn cũng không thể để mặc đám người đó nói năng lung tung hạ thấp chủ tử được.

Hàn Nguyệt ngừng lại, nhìn Huyền Ngọc: “Là vì chuyện này sao?” .Hắn hoàn toàn không hiểu Huyền Ngọc vì sao lại bởi vì loại chuyện này mà quỳ xuống, Ngưng Nguyệt như thế nào cùng hắn có quan hệ gì.

“Có chuyện thế này?!”Diệu Nhật hô lên, thất đệ là ai, một tiểu quan đê tiện cư nhiên dám càn rỡ như thế.

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”Lam Hạ lạnh lùng hỏi.

“Thái tử điện hạ, việc này đã truyền hơn một tháng .” Huyền Thanh khẩu khí phẫn nộ trả lời.

“Hồng Tụ Thiêm Hương……” Thanh Lâm nghe nguời nhắc tới cái tên này liền nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên vỗ bàn một cái, “Mấy hôm trước nguyên bảo kia từng phái người đến phủ thượng của ta đưa thiếp mời, hắn nói mới mở Hồng Tụ Thiêm Hương tiểu quan lâu, muốn mời ta tới tham quan một chuyến, ta lúc ấy không để ý tới hắn.” Bởi vì chuyện của chưởng quản tư khố, Thanh Lâm cùng một ít lão bản trong kinh thành cũng có tiếp xúc qua.

“Ngưng Nguyệt…… Ngưng giống như Hàn Nguyệt sao? Tên này đặt thật đúng là hảo a.” Cẩm Sương nhấp một ngụm trà thản nhiên như không có chuyện gì, chỉ là giọng điệu hoàn toàn không có hàm ý tán thưởng.

“Hừ! Cư nhiên dám lấy tên giống thất ca làm mánh lới ( chiêu bài làm ăn), không biết sống chết!” Hoài Ân tức giận bóp nát cái chén trong tay, đem mảnh vỡ vẩy sang một bên.

“Hơn nữa…” Huyền Ngọc lại có chút nghi ngờ nhìn mấy vị điện hạ.

“Còn có cái gì, nói xong , đừng có dông dài .” Lam Hạ lạnh giọng thúc giục, gần đây bận rộn chuyện của tư khố và Thiên Nguyệt phủ, hắn cũng không biết có loại chuyện này xảy ra.

“Mấy ngày nay có một vị cô nương gọi là Sương Phù Nhi bên ngoài nói nàng dị thường ngưỡng mộ chủ tử, chỉ cầu có thể cùng chủ tử gặp mặt, biểu lộ tư tình.”

“Nga?” Lam Hạ buông ly trà trên tay, “Là người ra sao, đã cho điều tra chưa?”

“Không biết thái tử điện hạ cùng mấy vị vương gia có hay không hai năm trước tại Triều Duyệt trong tửu lâu có gặp qua bọn họ chính là mấy kẻ giang hồ kia, Sương Phù Nhi là biểu muội của Hồng Diệp, giang hồ đệ nhất mỹ nữ, là vị hôn thê của võ lâm minh chủ phương bắc Nghiêm Tử Phong, chỉ là một năm trước hai người đột nhiên giải trừ hôn ước, nói là Sương Phù Nhi thay lòng đổi dạ……” Huyền Ngọc đem những chuyện biết được toàn bộ nói ra.

“Những chuyện này lại xảy ra cùng lúc như vậy thật là có điểm bất thường……” Cẩm Sương lạnh giọng cười, làm gì có chuyện trùng hợp như thế

“Người đàn bà kia là chuyện của ta, các ngươi không nên nhúng tay vào.” Hàn Nguyệt đột nhiên chen vào một câu.

“Thất đệ?!”

“Thất ca?!”

Đám người đều có chút kinh ngạc kêu lên, chẳng lẽ hắn đối với nữ nhân kia có hứng thú? Còn đang nghĩ ngợi lung tung, người kia đột nhiên thêm vào một câu loại bỏ mọi nghi ngờ của bọn họ:“Địch nhân của ta, ta tự mình giải quyết.” Nữ nhân kia nếu là hướng tới hắn, thì chính là chuyện của hắn.

“Ha hả, thất đệ ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi , ngươi muốn làm sao thì cứ làm vậy a.”  Cẩm Sương mỉm cười.

“Huyền Ngọc Huyền Thanh, các ngươi phải hảo hảo hầu hạ chủ tử, những chuyện khác các ngươi không cần phải xen vào .” Lam Hạ khôi phục lạnh lùng phân phó.

“Dạ, nô tài hiểu rõ.” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh lập tức thi lễ chờ lệnh, bọn họ biết chuyện này mấy vị điện hạ sẽ đi giải quyết.

“Canh giờ không sai biệt lắm , chúng ta dùng bữa đi,” Nhìn sắc trời một chút, Lam Hạ đứng dậy, “Hôm nay ngoại trừ thất đệ, cửu đệ cùng thập đệ, huynh đệ chúng ta không say không về a.”

“Tất nhiên…” Cẩm Sương gật gật đầu đồng ý, mấy người khác cũng mãn ngậm thâm ý nở nụ cười.

Đêm khuya.

“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?”

“Say rượu” Mấy người đang ở trong thư phòng thái tử Lam Hạ mật đàm.

“Mặc kệ là cố ý hay vô tình, cố tình hay vô tâm, đều không thể bỏ qua.” Cẩm Sương nhìn tứ ca đưa ra ý kiến của hắn.

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!”Ti Lam Hạ buông một câu nói biểu lộ lập trường của hắn.

“Ha hả, thất đệ đối với việc này không hiểu, cũng không biết được, chúng ta thật không nên đi phiền hắn , khi nào tìm thời gian rãnh mấy huynh đệ chúng ta đến Hồng Tụ Thiêm Hương kiến thức một chút Ngưng Nguyệt kia xem mặt mày dáng vẻ như thế nào a.”  Diệu Nhật trong giọng nói trầm ổn hào sảng lại ngậm một tia trào phúng.

“Ngày mai ta phái người quay về lấy mấy thiếp mời kia đi,” Thanh Lâm gật đầu, nhìn về phía bát đệ,  “Bát đệ, đến lúc đó tới nơi rồi ngươi cũng nên khống chế bản thân một chút a.”

“Ta hiểu được , cứ yên tâm.” Hoài Ân mặt không chút thay đổi, hắn không phải là Ti Hoài Ân trước kia, hắn biết phải làm sao mà.

“Trên đời này cũng có kẻ không biết sống chết a…… Thất đệ há là phàm phu tục tử có thể bị kẻ khác bình luận lung tung ganh đua so sánh sao .” Lam Hạ ánh mắt băng hàn mà lãnh liệt, nếu đã biết thất đệ khiếm khuyết tình cảm, như vậy càng không để cho kẻ khác xúc phạm đến hắn.

“Xem ra, ta cũng phải lui tới nhiều một chút với đám người trên giang hồ một phen .” Diệu Nhật cũng hạ ra quyết định, hôm nào thỉnh một số người đến phủ thượng của mình giao hảo uống trà một bữa, cái đám giang hồ này thật đúng là không thành thật chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện