Dụ Đồng

Chương 41



Lễ hội săn bắn đã bước sang ngày thứ năm, chỉ còn hai ngày nữa sẽ chính thức kết thúc. Hôm đó, Ti Ngự Thiên cũng không ra ngoài, chỉ ngồi trong trướng thảo luận với Hàn Nguyệt cách giải quyết một số vấn đề của ba chỗ kia. Đột nhiên, Lý Đức Phú ở bên ngoài hoảng hốt kêu lên: “Bẩm hoàng thượng, đã xảy ra chuyện. Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ vừa đụng độ với hổ dữ. May mà Đại điện hạ kịp thời chạy đến giết hổ. Nhưng trước đó, Tứ điện hạ vì cứu Ngũ điện hạ nên đã bị hổ vồ. Thương thế rất nghiêm trọng.”

Nghe vậy, Ti Ngự Thiên lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Nguyệt cũng theo sát đằng sau.



“Thế nào rồi!?” Vừa bước vào cửa, Ti Ngự Thiên đã hỏi ngay.

“Phụ hoàng… Ô ô ô…” Thanh Lâm không nhịn được bật khóc thành tiếng.

“Bẩm hoàng thượng, Tứ điện hạ thương thế quá nặng, tim phổi đều bị tổn thương, e rằng…” Lý Quý Sâm cúi đầu. Ti Ngự Thiên đau đớn nhìn đứa con đang nằm trên giường, toàn thân máu chảy đầm đìa, hai tay hắn nắm chặt lại.

Những hoàng tử khác hay tin chạy đến nghe thái y nói vậy cũng bắt đầu òa khóc. Cẩm Sương vẫn ngồi bên giường, ngay cả Ti Ngự Thiên đến cũng không phản ứng gì, lúc này bỗng đứng lên quỳ xuống trước mặt Ti Ngự Thiên.

“Phụ hoàng… Ô ô… Xin người, nhi thần xin người… Tứ ca… tứ ca vì cứu con… Con hổ kia vốn định xông đến chỗ con… Phụ hoàng… xin người đừng để cho tứ ca chết… Phụ hoàng…” Lúc này, trên người Cẩm Sương cũng chằng chịt vết thương, vẻ mặt ôn nhu giờ đã trở nên đau khổ vạn phần. “Phụ hoàng… nhi thần xin người… Tứ ca không thể chết được… Ô ô…”

“Mạnh mẽ lên, Sương nhi. Hạ nhi cũng không hi vọng thấy ngươi thế này đâu.” Ti Ngự Thiên ôm lấy đứa con trai thứ năm của mình, trầm giọng nói, âm thanh khàn đục vô cùng. Dù hắn là hoàng thượng, nhưng đối mặt với tử vong, hắn cũng không có cách nào chiến thắng được nó.

“Thất đệ… Ô ô ô…” Thanh Lâm nhào tới ôm lấy Hàn Nguyệt. “Thất đệ… ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết…ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết… Ô ô ô…”

Lão cửu lão thập cũng đứng ở một bên gào khóc thảm thiết. Bọn họ còn nhỏ nên không thể vào khu săn bắn, nhưng không ngờ, tứ ca lại xảy ra chuyện.

Hàn Nguyệt chăm chú nhìn một lúc, rồi giật Thanh Lâm ra, trầm giọng nói: “Nước mắt không cứu được hắn. Đừng khóc nữa.”

“Thất đệ…” Thanh Lâm nước mắt vẫn chảy ròng ròng nhìn thất đệ.

“Hắn còn sống được bao lâu?” Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi Lý Quý Sâm.

Lý Quý Sâm ngây người nhìn Hàn Nguyệt. Ánh mắt mọi người cũng đồng loạt đổ dồn về phía nó.

“Bẩm Thất điện hạ, Tứ điện hạ chỉ có thể cầm cự được nhiều nhất bốn canh giờ…”

“Làm mọi cách giúp hắn sống thêm bốn canh giờ nữa.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Hàn Nguyệt xoay người bước ra ngoài.

“Thất đệ?”

“Nguyệt nhi?”

“Ta sẽ trở lại trong vòng bốn canh giờ nữa.” Nói xong, nó liếc nhìn về hướng lão nhị lão tam một chút rồi rời khỏi doanh trướng của Lam Hạ.

“Phụ hoàng…” Thanh Lâm thì thào gọi.

“Lý Quý Sâm, trẫm lệnh ngươi dùng toàn lực bảo vệ tính mạng cho Tứ điện hạ thêm bốn canh giờ nữa.” Ti Ngự Thiên lập tức tỉnh táo lại, lớn giọng hạ lệnh.

“Thần tuân chỉ.”

Cẩm Sương liền chui ra khỏi lồng ngực của phụ hoàng, cúi đầu che mắt lại, một tia sáng xẹt qua đáy mắt.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Ti Ngự Thiên ngồi ở bên giường nắm lấy bàn tay đầy máu của Lam Hạ, Cẩm Sương quỳ một bên, các hoàng tử khác vẫn lẳng lặng đứng đó.

“Phụ hoàng…” Âm thanh mềm dịu hơi khàn khàn của Cẩm Sương khẽ vang lên. “Phụ hoàng, thất đệ sẽ có cách cứu tứ ca phải không?”

“Ừ. Để ngự y xử lý vết thương cho ngươi trước đã.” Nhìn Cẩm Sương kiên quyết không chịu cho ai động vào vết thương của mình, Ti Ngự Thiên bèn hạ lệnh.

“Ngũ đệ, đệ đi băng bó đi. Đừng để tứ đệ còn chưa tỉnh lại, đệ đã ngã xuống rồi.” Diệu Nhật bước tới nâng Cẩm Sương dậy. Hôm nay, nếu hắn không nghe thấy tiếng la hét kịp thời chạy tới, thì bây giờ đã không chỉ có một mình tứ đệ nằm ở đây.

“Đại ca, cảm ơn huynh. Nếu hôm nay đại ca không tới, e rằng đệ…” Nhìn trên người đại ca cũng có thương tích, đôi mắt Cẩm Sương lại bắt đầu đỏ lên.

“Cảm ơn làm gì. Đại ca hối hận sao mình không chạy tới sớm hơn một chút. Nếu thế, tứ đệ cũng sẽ không…” Diệu Nhật lúc này vô cùng hối hận. Hắn là huynh trưởng sao có thể để các đệ đệ của mình bị thương nghiêm trọng thế này.

“Ô ô, sao tự dưng chỗ này lại có hổ cơ chứ?” Thanh Lâm khẽ nức nở nói. Nơi này là khu săn bắn dành riêng cho hoàng gia, sao hổ có thể bất ngờ xuất hiện ở đây được.

“Lục ca, đừng khóc nữa. Thất ca đã nói rồi, nước mắt không cứu được tứ ca.” Nãy giờ, Hoài Ân vẫn im lìm không nói câu nào đột nhiên mở miệng, rồi hắn khẳng định đầy chắn chắn: “Thất ca nhất định sẽ có cách. Chúng ta chỉ cần ở đây đợi thất ca về.”

“Ừ, thất đệ nhất định sẽ có cách.” Thanh Lâm lau sạch những giọt nước mắt trên mặt rồi lại tiếp tục nhìn tứ ca vẫn còn đang hôn mê.



“Hoàng thượng, đã qua ba canh giờ rồi.” Lý Quý Sâm khó xử nhìn hoàng thượng. Bên ngoài, trời đã tối mịt, mà hơi thở của Tứ điện hạ cũng càng lúc càng yếu dần.

“Nguyệt nhi sẽ về đúng giờ. Ngươi chỉ cần chăm sóc Hạ nhi cho tốt là được.” Ti Ngự Thiên cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn đứa con đang nằm thoi thóp trên giường.

“Tuân lệnh.”



“Bát đệ, làm sao giờ. Chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi. Sao thất đệ vẫn chưa trở lại?” Thanh Lâm sốt ruột như kiến bò trong chảo quay sang hỏi Hoài Ân đang đứng cạnh mình. Thấy hơi thở của tứ ca càng lúc càng mong manh, Thanh Lâm sợ hãi vô cùng.

“Lục đệ, thất đệ luôn nói được thì làm được. Đệ ấy nhất định sẽ về kịp.” Cẩm Sương vẫn đang quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng.

Tất cả đang lo lắng chờ đợi thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng hô vang của Lý Đức Phú: “Thất điện hạ, ngài đã trở về!!”

Mọi người trong trướng ngay lập tức nhìn ra cửa.

“Nguyệt nhi!?”

“Thất ca?”

“Thất đệ?”

Chiếc áo choàng của Hàn Nguyệt giờ không còn nữa, trên người chằng chịt vết thương, khuôn mặt xinh đẹp lằn lên vài vết máu đỏ tươi, tay phải lúc trước đã từng bị thương giờ cũng đầm đìa máu.

Không để ý đến những tiếng kêu la kinh hãi của mọi người, Hàn Nguyệt lấy ra một thứ gì đó được bọc trong lớp lụa đen từ ống tay áo trái rồi đưa cho Lý Quý Sâm, nói: “Đút cho hắn ăn.” Rồi đi đến bên giường, kéo Cẩm Sương ra ngồi lên trên đó.

Nghe vậy, Lý Quý Sâm không dám chậm trễ, mở lớp lụa ra xem. Vừa nhìn, hắn đã kinh ngạc kêu lên: “Long quả!”

“Còn ngây ngươi ra đó làm gì?” Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng trách mắng. Lý Quý Sâm lập tức định thần lại, rồi đi đến bên giường nói. “Điện hạ, Long quả tuy là thánh quả nhưng đây là lần đầu tiên thần dùng nó. Tuy Long quả có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh nhưng dẫu sao cũng là vật chí nhiệt. Với tình huống bây giờ của Tứ điện hạ, thì dù có dùng nó, tính mạng vẫn nằm trong vòng nguy hiểm.” Lý Quý Sâm khó xử nói.

“Tận tâm tận lực chữa trị là được rồi, nói nhiều thế để làm gì?” Chẳng màng đến vấn đề của Lý Quý Sâm, Hàn Nguyệt nâng Lam Hạ ngồi dậy rồi xé nát y phục trên người hắn, áp bàn tay mình vào lưng Lam Hạ.

Thấy Thất điện hạ làm vậy, Lý Quý Sâm cũng không do dự nữa, lập tức bắt đầu chữa trị.

Lam Hạ bỗng cảm thấy toàn thân hắn mềm nhũn ra, thân thể dường như bay bổng lên. Hắn muốn mở mắt nhưng không thể nào mở được. Bóng tối khôn cùng kéo đến. Rồi sau đó, hắn cảm thấy cơ thể mình nóng rực như đang bị lửa thiêu đốt, làm hắn đau nhức vô cùng, không thể thở nổi, cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng. Ngay khi hắn tưởng rằng mình lại chìm vào bóng tối một lần nữa, một cái gì đó cực kỳ mát lạnh xâm nhập vào trong cơ thể hắn. Cảm giác nóng rực trong người dần biến mất, ngay cả những cơn đau không cách nào chịu được kia dường như cũng bị mang đi từng chút từng chút một. Luồng khí mát lạnh từ hậu tâm hắn chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân. Tiếp đó, Lam Hạ lại chìm vào trong bóng tối.



Thu tay lại, buông thân thể Lam Hạ ra, Hàn Nguyệt đứng dậy lạnh nhạt nói: “Kiểm tra xem.”

Lý Quý Sâm tiến đến bắt mạch kiểm tra, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Bẩm hoàng thượng, bẩm Thất điện hạ, tính mạng Tứ điện hạ đã không còn nguy hiểm. Tiếp theo chỉ cần từ từ điều dưỡng là có thể khôi phục trở lại bình thường.”

“Thật vậy sao? Tứ ca vô sự rồi chứ?” Cẩm Sương lập tức nắm lấy bả vai Lý Quý Sâm dồn dập hỏi.

“Lý thái y, tứ ca sẽ không chết nữa đúng không?” Thanh Lâm cũng nhào tới hỏi.

“Lý đại nhân, tứ đệ sẽ không có việc gì nữa chứ?” Diệu Nhật vẫn lo lắng hỏi.

“Bẩm các vị điện hạ, Long quả vốn là thánh quả. Người sắp chết ăn vào có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng Long quả tính nhiệt, phải có thứ gì đó hàn băng ở bên hỗ trợ. May mà nội lực của Thất điện hạ vốn tính âm hàn nên tác dụng của Long quả mới hoàn toàn được phát huy. Tứ điện hạ bây giờ đã không có việc gì, cũng sẽ không chết.”

“Thật vậy sao? Thật tốt quá… Tốt quá rồi… ô ô ô… Thật tốt quá. Tứ ca sẽ không chết.” Thanh Lâm cực kỳ kích động vừa khóc vừa nhảy dựng lên.

Khoảng khắc vui sướng qua đi, mọi người định thần lại, định tìm bóng dáng màu trắng quen thuộc nọ thì mới phát hiện, Hàn Nguyệt đã không có mặt ở trong trướng từ bao giờ, ngay cả phụ hoàng cũng đã rời đi.



“Nguyệt nhi.” Sau khi tắm rửa xong, Ti Ngự Thiên ôm lấy Hàn Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên người nó. Tất cả đều được bôi thuốc băng bó cẩn thận.

“Phụ hoàng, ta không có việc gì.” Hàn Nguyệt chậm rãi lên tiếng.

“Có đau không?” Vuốt ve tay trái và lồng ngực, hai nơi bị thương nặng nhất trên người Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khàn giọng hỏi.

“Không đau.” Nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt phụ hoàng, Hàn Nguyệt biết làm vậy có thể khiến phụ hoàng an tâm hơn một chút.

“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên thở dài một tiếng, rồi đưa môi nhẹ nhàng hôn lên trán đứa con đang nằm trong lòng mình. Rồi đến đôi mắt, hàng mi, những vết thương trên mặt, cái mũi, khóe miệng và… dừng lại trên đôi môi nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện