Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 28: Không ly khai



Thị vệ đỡ cây, cảm thấy có xúc động muốn ngất, nói thêm thì sợ vị đại tỷ này còn nói ra cái gì không nên nói, không nói đi…… hắn vụng trộm liếc giáo chủ đại nhân trên cây một cái, tâm nói giáo chủ còn ở bên trên nhìn, ta dám đi sao…… chính là đang rối rắm, lại nghe nữ nhân kia ôn nhu khuyên giải an ủi nói “công tử cũng không cần quá lo lắng…… Đông Phương Bất Bại đại ma đầu tuy rằng là lợi dụng công tử, nhưng xem thái độ mấy ngày nay đối công tử…… vẫn là có chút cảm tình……”

Thị vệ một cỗ lửa giận bốc lên, tâm nói ngươi có thể bớt nhiều chuyện chút được không, hiện tại giáo chủ mặt đã đen như đáy nồi rồi, nói thêm còn có ích lợi gì? Có thể bảo mệnh sao? Hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói “cô nương không biết là trong lời nói của mình trước sau mâu thuẫn sao? Đầu tiên là nói xấu Đông Phương lợi dụng ta, hiện tại lại nói Đông Phương đối ta có cảm tình…… Tại hạ thầm nghĩ cô nương nói như vậy rốt cuộc có dụng ý gì? Nếu là nhắc nhở, nay đã nói xong, có thể đi rồi đi?”

Tú Ngọc thấy hắn thần sắc không tốt, chọn mi cười nói “có phải nói xấu hay không trong lòng công tử tự rõ ràng…… hơn nữa lời nói tiểu nữ tử mặc dù không đúng, nhưng cũng đều là lời vàng ngọc…… Nói Đông Phương Bất Bại không có thiệt tình là thật, nói Đông Phương Bất Bại có cảm tình với công tử cũng là thật…… Đông Phương Bất Bại tả ủng hữu ôm, hắn đối công tử, cũng không tính như khách làng chơi đến thanh lâu, lời ngon tiếng ngọt cũng thế, vung tiền như rác cũng thế, bất quá là một hồi phong lưu…… thiệt tình mặc dù không có, nhưng đã lên giường, cảm tình cũng vẫn có…… công tử nghĩ sao?” nói xong tà liếc thị vệ một cái, lại nói “về phần ta có dụng ý gì…… ta là thật sự thương tiếc công tử gặp được, mới nói một phen với công tử…… bất quá ta mạo hiểm phong lưu, một đường theo công tử đến tận đây, cũng quả là muốn giúp công tử một việc……”

Thị vệ trộm nhìn Đông Phương Bất Bại trên cây, kiên trì nói “trước tiên nói mục đích của ngươi là gì.”

Tú Ngọc hạ mi mắt, có chút lúng túng nói “công tử hẳn là còn nhớ rõ lúc gặp ta trong rừng nhỏ trên Hắc Mộc Nhai đi. Ngay lúc đó sự tình bị công tử cùng Tần trưởng lão bắt gặp…… Tần trưởng lão là người không giấu được chuyện gì, sớm muộn gì cũng truyền ra…… lúc này Dương tổng quản còn đang trọng thương bên ngoài, còn an toàn, một khi hắn quay lại, biết được chuyện này, tính mạng ta khó bảo toàn…… ta muốn cầu công tử cho ta đi theo hầu hạ bên người……”

Thị vệ cười lạnh nói “ngươi nếu nói Đông Phương đối ta như khách làng chơi đối kỹ nữ, làm sao có thể khẳng định ta nghe xong lời ngươi nói, còn có thể ở lại bên người Đông Phương?”

Tú Ngọc nhìn hắn một cái, nở nụ cười “lời ta vừa nói, là làm cho công tử nhận rõ bản chất của Đông Phương Bất Bại. Bây giờ lời ta nói, là để cho công tử nhận rõ tình cảnh chính mình……” Nàng dừng một chút nói “không giấu gì công tử, ta lúc trước ở thanh lâu, coi như lăn qua hồng trần. Cái khác không nói, nhìn nam nhân vẫn là chuẩn…… nếu ta đụng tới loại khách làng chơi như Đông Phương Bất Bại, tuyệt đối sẽ nghe lời đến cực điểm, hắn muốn xem ta cười ta liền cười, muốn nghe ta kêu ta liền kêu, chỉ sợ hắn đem ta đùa chết khiếp, ta cũng nhất định làm cho hắn phải tận hứng…… hắn không đuổi ta đi, ta liền một bước cũng không dám đi, hắn nếu kêu ta chướng mắt, ta chính là đi cũng phải đi thật xa……” nói xong nhìn thị vệ vẻ mặt dại ra, tươi cười chua xót “người như hắn đứng trên đầu người khác, duy ngã độc tôn, tùy tâm sở dục…… người khác trong mắt hắn, chỉ sợ đều như con kiến tầm thường. Công tử nếu đã dính đến hắn, hết thảy liền do hắn định đoạt…… cho dù hắn đối ngươi mất hứng thú, cũng chỉ có hắn vứt bỏ ngươi, không có chuyện ngươi vứt bỏ hắn…… cũng không phải ngươi muốn rời đi liền có thể rời đi……”

Tề Bạch không tự giác quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại đem đầu áp bên tai hắn, cúi đầu nói “lời người này nói chỉ có một câu cuối cùng vừa lòng ta, nếu ngươi đã muốn dây dưa với bổn tọa, vô luận như thế nào, đều đừng nghĩ đến chuyện rời đi……”

Tề Bạch yên lặng không nói.

Thị vệ trầm mặc một hồi, chuyển đề tài “ngươi lên Hắc Mộc Nhai, rốt cuộc có mục đích gì? Nếu lo Dương tổng quản đối ngươi bất lợi, vì sao không đào tẩu?”

“…… Nói cho công tử cũng không sao.” Tú Ngọc trầm mặc một hồi nói “ta lên Hắc Mộc Nhai là vì tìm muội muội của ta…… phụ mẫu ta chết sớm, ca ca mê đánh bạc, bởi vì thua quá nhiều, đem ta cùng muội muội bán vào thanh lâu trả nợ…… muội muội tuổi còn nhỏ, tuy rằng bị bán vào thanh lâu, nhưng vẫn chưa…… vốn định trước về sau sẽ tốt hơn, không nghĩ đến, từ sau đó ta vẫn chưa một lần nhìn thấy muội muội, chỉ nghe nói tựa hồ bị đưa đến nơi nào đó…… ta trăm phương nghìn kế hỏi thăm, ngẫu nhiên biết được Tiết công tử là người trong ma giáo, thường xuyên vơ vét một ít nữ nhân đưa lên Hắc Mộc Nhai. Ta nghĩ muội muội cũng bị đưa lên Hắc Mộc Nhai, nên mới nghĩ biện pháp, cũng bị đem lên. Rồi bị Dương tổng quản lựa chọn, làm nha hoàn……”

“Trên Hắc Mộc Nhai thủ vệ sâm nghiêm, ta tuy rằng là nha hoàn của Dương tổng quản, nhưng cũng không thể tùy ý đi lại, chỉ phải nhờ đến Cát trưởng lão, không nghĩ muội muội cũng không có tin tức, tình trạng như vậy…… ta vì lên núi đã trả giá rất nhiều, không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ…… vô luận như thế nào, đều muốn hết sức tìm ra……”

Thị vệ liếc Tú Ngọc một cái, lúc trước nghe nàng châm ngòi giáo chủ cùng Tề công tử, còn tưởng rằng có âm mưu ghê gớm gì, không nghĩ tới là loại nguyên nhân này…… nếu nàng nói là sự thật, cũng là một người đáng thương, chính là loại chuyện này hắn cũng không thể làm chủ……

Tú Ngọc thấy hắn do dự, vội hỏi “ta tuyệt sẽ không gây phiền toái cho công tử, ta từng hầu hạ bên người Dương tổng quản, đối hắn có một chút hiểu biết, Dương Liên Đình người này nhỏ mọn, chờ hắn trị thương trở về, chắc chắn sẽ tìm công tử gây phiền toái, lưu ta tại bên người, có thể giúp công tử chiếu cố. Hơn nữa ta lăn lộn trong phong trần, nếu công tử không có chủ ý, cũng có thể giúp công tử mưu hoa mưu hoa.”

Thị vệ không tự giác ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Tề Bạch, Tề Bạch cũng ngẩng đầu nhìn hắn…… thần sắc rõ ràng muốn bóp chết nàng.

Đông Phương Bất Bại hé miệng, tuy rằng nhìn nữ nhân kia không vừa mắt, vẫn là gật gật đầu.

Thị vệ âm thầm thở phào, giáo chủ nếu ngay cả nữ nhân này cũng buông tha, liền sẽ không truy cứu hắn……

Tâm tình thả lỏng, khẩu khí cũng dịu đi không ít, nói “nếu người nói là sự thật, ta giúp ngươi cũng không vấn đề.”

Tú Ngọc thoạt nhìn cũng nhẹ nhàng thở ra, tươi cười cũng nhẹ nhàng nhiều hơn nói “ta biết công tử là một người lương thiện, sẽ không đành lòng xem ta chịu chết.” Nói xong tiến lên đỡ hắn nói “chúng ta đi thôi!”

⊙o⊙? Đi đâu? Hắn còn có nhiệm vụ…… giáo chủ đại nhân còn đang nhìn mà……

Tú Ngọc túm áo hắn vừa đi vừa nói “ta bất quá là một tiểu nha hoàn, tự dưng chạy loạn, nếu bị phát hiện, mất mạng như chơi. Nay công tử nếu đồng ý giúp ta, chẳng bằng, nói ta nhìn thấy công tử bị ngã, chạy tới nâng dậy, sau lại cùng công tử trong rừng cây tìm giáo chủ…… công tử còn có thể coi đây là cớ đem ta bên người, nói ta nhanh nhẹn, hầu hạ chu đáo……”

Thị vệ đỡ trán quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại……

Trên cây trống không…… giáo chủ đại nhân cùng Tề công tử đã rời đi rồi……

————-

Nghe xong đoạn đối thoại làm cho người ta sốt ruột kia, giáo chủ đại nhân cùng Tề Bạch trong lòng đều loạn…… Đông Phương Bất Bại đơn giản một đường ôm Tề Bạch chạy trên nóc nhà trở về Đông Phủ.

Vẫn là gian sương phòng kia, đi vào phòng ngủ giống như còn phảng phất hương vị dâm mỹ hoan ái lưu lại từ tối hôm qua. Ánh mặt trời ấm áp giữa trưa chiếu vào, có loại không khí an bình yên tĩnh. Gian phòng này như là thế giới kia, làm cho người ta có cảm giác như trong đại mộng hư ảo……

Chỉ có lá thư nằm trên mặt đất mới biểu thị hết thảy mọi chuyện đều là sự thực. Tề Bạch đem thư nhặt lên, nhớ tới tình cảnh mình buổi sáng dựa bên cửa sổ, tâm thần không yên, trong lòng nói không rõ là tư vị gì……

Đông Phương Bất Bại có chút không yên lòng đi theo Tề Bạch, nhìn hắn thần sắc lạnh nhạt, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Y rất muốn giải thích, giải thích, chính là loại hành vi này đối với y mà nói rất xa lạ…… do dự một lúc lâu, khô khốc phun ra một câu “đói bụng sao?”

“Ân” Tề Bạch thản nhiên gật gật đầu.

Đông Phương Bất Bại hướng ra cửa ngoắc ngoắc ngón tay, thị vệ thủ trước cửa thực mau lẹ, sưu một cái chạy vội đi phòng bếp kêu cơm.

Đông Phương Bất Bại mất mát buông tay, lần đầu tiên cảm thấy hiệu suất quá cao, cũng là chuyện làm cho người ta cảm thấy thực buồn bực…… y nhìn thoáng qua Tề Bạch, đi qua ngồi lên một bên ghế hắn, dùng trán áp lên vai Tề Bạch, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói “ta đối với ngươi là thật.”

Tề Bạch cảm thấy khóe mắt ê ẩm, hé miệng thản nhiên nói “uh”.

“Còn sinh khí sao?” Đông Phương Bất Bại ôm Tề Bạch, tay trượt xuống eo, vừa nặng vừa nhẹ xoa xoa.

“Ngươi nói xem.” Tề Bạch thản nhiên nói, thân thể lại nhích gần vào Đông Phương Bất Bại.

“Đừng tức giận……” Giáo chủ đại nhân trong lòng mừng thầm, thuận miệng nói “bổn tọa không thích nhìn ngươi sinh khí……”

[╰_╯]?!! Không thích? Vậy đi chỗ khác mà tìm cái ngươi thích…… Tề Bạch hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.

Đông Phương Bất Bại sửng sốt một lúc mới phản ứng lại sao lại thế này. Không khỏi nhìn trời, tâm nói bổn tọa nhất thời nói sai sao…… nói không thích cũng là theo bản năng thôi, ý bổn tọa là…… Đông Phương Bất Bại nhớ lại nửa ngày, phát hiện chính mình nghĩ đến đều là không nói lời nào, trực tiếp một ánh mắt lạnh đảo qua……

Y nhìn nhìn Tề Bạch, quay ót lại với y, lấy tay chống má nhìn ra ngoài sân…… ánh mắt tuyệt đối mặc kệ phía sau……

Giáo chủ đại nhân một bên thở dài cho địa vị giảm xuống cực nhanh của mình, một bên đem ghế dựa nhích đến gần Tề Bạch, ôm eo Tề Bạch ôn nhu nói “nhìn cái gì vậy?” tâm tư lại bị xúc cảm trên tay hấp dẫn, eo lưng Tề Bạch không tinh tế như nữ nhân, cũng không mất cân đối như y mà là trong mềm mại mang theo dẻo dai…… giáo chủ đại nhân liếm liếm khóe miệng, đột nhiên nhớ tới nhiệt hỏa ngày hôm qua, khi đó tay y đặt trên eo Tề Bạch, mồ hôi trên da Tề Bạch theo đường cong cơ thể chảy xuống tay y, y tựa hồ theo bản năng muốn đem Tề Bạch nhét vào trong thân thể mình…… nơi đó của hắn hung hăng đỉnh vào chỗ kia của mình, giống như đốt pháo trong cơ thể mình…… giáo chủ đại nhân thở dài, chỉ cảm thấy trong thân thể có chỗ nào đó “ba” một cái, tuôn ra mấy đốt lửa hoa, chậm rãi bốc cháy……

———-

Hết chương 28……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện