Điên
Chương 34
Lisa chấn động toàn thân, miễn cưỡng đỡ lấy tay vịn sô pha mới không ngã xuống, giọng nói run run nhưng không có ý phủ nhận, hồi lâu sau mới thốt: "Chị..."
"Trước đây tôi cứ tưởng vì tôi theo chị khá lâu, nên chị thân cận với tôi hơn với người khác là lẽ đương nhiên. Vì thế chị mới ít khi trách móc, nổi cơn lôi đình với tôi, hơn nữa còn cực kỳ để tâm chớp lấy cơ hội giùm tôi..." An An nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn vỡ, không màng tới vẻ mặt của Lisa: "Nhưng sau này, chẳng lẽ chị không nhận ra tôi đã phải cố gắng tránh chị ra sao ư? Tôi cố gắng không trò chuyện với chị, không tiếp chuyện, để chị tự mình hiểu ra."
Sao chị ta lại không phát hiện ra An An khác thường chứ. Trước đây bọn họ hay thoải mái đùa giỡn với nhau, nhưng dạo gần đây, có lúc không nhịn nổi, chị ta hay chê cô "kỳ quái", nhưng An An chỉ hờ hững, không hề đáp trả. Tuy mặt mày Lisa tái nhợt, nhưng thần thái tựa hồ điềm tĩnh dần. Nỗi phân vân, lo sợ, mặc cảm dồn nén trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng được trút ra, tuy đau khổ, nhưng đáy lòng chị ta bất thần thấp thỏm chờ mong.
"Em... Sao em lại biết...?"
"Năm trước lúc tới công ty ký bộ 'Hồng trần phá", tôi bắt gặp chị đang giáo huấn A Nhan. Khi ấy tôi lờ mờ phát hiện ra điểm bất thường... A Nhan có tiềm năng hơn tôi rất nhiều, đúng chứ? Nhưng chị lại luôn miệng trách mắng, cau có với con bé ấy, thậm chí cả với Tô Thần Thần cũng không hề khách sáo. So ra thì tôi còn kém cả Tô Thần Thần lẫn A Nhan, thế nhưng chị lại luôn chịu đựng mỗi khi tôi nổi giận." An An lạnh nhạt liếc nhìn Lisa, thấy chị ta ngơ ngác thì nhoẻn cười nói: "Trong công ty giải trí, có người quản lý nào không đặt hết tâm tư vào nghệ sỹ có tiềm năng, xu thế phát triển tốt chứ, chỉ có chị là khác thường... Trong giới này, tình yêu đồng tính cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì, mọi người có lẽ cũng đã nhìn quen mắt rồi."
Lisa bỗng nhiên sáng bừng mắt, cất giọng khẩn thiết: "Vậy An An, em..."
"Nhưng tôi không chấp nhận!" An An dứt khoát chặn họng, lạnh lùng nói: "Hôm đó lúc giáo huấn A Nhan xong, chị từng nói dây phải tôi, cả đời chị cũng không yên ổn được, tôi đã đáp lại rằng 'hãy đổi người khác', chị cứ tưởng đùa, nhưng tôi thì nói thật."
Lisa kinh ngạc nhìn An An, đôi mắt cô trong sáng hữu thần, rõ ràng lăn lộn nhiều năm trong nghề nhưng vẫn giữ được một đôi mắt thẳng thắn, nhìn thấu tận tâm can người khác. Nhưng giờ đây nó chỉ còn lại nỗi yêu hận đan xen, đau đớn và tuyệt vọng.
An An dời mắt, bình thản lên tiếng: "Lisa, chị là người trưởng thành, đã hơn 30 tuổi, không thể sống tùy hứng được. Chị hiểu đạo lý này, tôi cũng thế. Chị còn cô con gái sáu tuổi, còn phải chăm sóc chồng và cha mẹ, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chị. Đừng nên tơ tưởng lệch lạc."
"Chị biết." Lisa đột nhiên nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt: "Thế nhưng chị không chịu nổi nữa... Em được bao người yêu mến như thế, An An... Chị không thể thích em, nhưng mà chị thật sự rất thật lòng, An An à..."
"Thế nhưng tôi không thích chị!" An An mạnh mẽ cắt ngang: "Tình cảm của chị là kiểu gì thế? Khi tôi còn ở bên Lương Cảnh Phàm, chỉ hơi động lòng một chút, chị liền khuyên tôi rời xa anh ta, lấy sự nghiệp làm trọng. Giờ đây tôi qua lại với Tập Mặc Nhiên, chị cũng tìm cách chia rẽ, rồi viện cớ là thích tôi ư? Có ai lại ích kỷ và tàn nhẫn như chị không?!"
"Nhưng chị không còn cách nào khác!" Lisa rốt cuộc khóc rống lên, kích động: "Chị không thể chịu được khi thấy em ở bên mấy gã đàn ông đó! Bọn họ có gì tốt chứ? Bọn họ đâu thể nâng đỡ em, giúp em đạt được ước mơ... Nhưng mà chị thì có thể! Dù không có năng lực như họ, nhưng chỉ cần chị còn ở bên em, chị sẽ cố gắng hết sức! An An à... Chị vẫn luôn ở bên em mà..." Chị ta ít nhiều không thể khống chế nổi tâm tình, nước mắt chảy ròng ròng, vừa nức nở vừa không cam tâm: "Bao giờ em mới để ý tới chị đây? Chị đã ở bên em ba năm rồi... Ba năm qua chưa có giây phút nào chị muốn rời xa em, nhưng em thì... Trong ba năm này, có bao giờ em để ý tới cảm nhận của chị đâu..."
"Đừng nói nữa..." An An mệt mỏi ngăn chị ta lại, song Lisa tựa hồ kích động tới nỗi bất chấp tất thảy, chị ta gào lên: "Chị cứ nói đấy! Lương Cảnh Phàm nói thích em nhưng lại đối xử với em thế nào! Tập Mặc Nhiên yêu em, thế sao lại dễ dàng tin lời Lương Viễn như vậy! Bọn họ dù chỉ một chút thật lòng với em như chị thì sẽ không khiến em phải khổ sở!"
"Lẽ nào chị thì không làm tôi đau khổ? Chẳng phải bọn họ toàn do chị bày mưu chia rẽ ư?" An An cao giọng chất vấn, đập mạnh tay vào sô pha, giương ánh mắt sắc nhọn: "Chị đúng là đồ ích kỷ! Tôi yêu ai, chị liền nhảy ra làm bộ muốn tốt cho tôi, sao lúc tôi lên giường với kẻ khác để giành lấy vai diễn, chưa bao giờ thấy chị tỏ ra không hài lòng?! Lúc cơ thể tôi bị chà đạp, sao chưa từng thấy chị bày kế quyết liệt giống như đối phó với bọn họ hả? Chị còn dám nói chị làm vậy vì thích tôi à?!"
An An vốn đã kiệt sức cả một ngày, vốn rã rời mệt mỏi, giờ đây đột nhiên khí thế bức người, khiến Lisa bất thần thừ người ra, chốc lát sau chị ta mới phản ứng lại, chậm rãi che lấy mặt, khàn giọng nói: "Chị không thể bảo vệ chu toàn cho em được, những chuyện đó quá khó... Chị không có năng lực như họ..."
An An cười lạnh: "Không có năng lực nên mới khiến tôi phải làm những chuyện đáng kinh tởm đó." Dứt lời cô lại tựa lưng về sô pha, cất giọng bình thản: "Tôi không thích đồng tính, cho dù có thì tôi cũng không thích chị. Lô Vi đã từng chê quản lý Gary của cô ấy là kẻ chuyên nịnh hót, nhưng nếu như có thể quay lại ba năm trước, tôi nhất định sẽ tìm tới anh ta, chứ không phải là chị. Lisa, những lời chị nói, những việc chị làm đều khiến tôi thấy ghê sợ, buồn nôn không chịu nổi. Nếu có thể, tôi mong không bao giờ gặp lại chị nữa. Chị đi đi."
Chỉ cách có chiếc ghế sô pha, nhưng người đối diện tựa hồ xa tận chân trời. Những khoảnh khắc vui vẻ, đùa giỡn thân thiết tựa hồ loáng lên rồi tan biến. Trong đầu Lisa giờ chỉ còn lại sự trống trải, ngoại trừ những từ ngữ "chán ghét không chịu nổi", "không bao giờ gặp lại nữa" cứ vang rền. Chị ta thậm chí không còn hơi sức đâu mà nói lời cứu vãn, chỉ có thể ngơ ngẩn lê bước về phía cửa, rồi đóng rầm một tiếng, tựa hồ vĩnh biệt, phân rõ khoảng cách giữa hai thế giới, không bao giờ gặp lại nữa.
Cửa phòng đóng lại, không khí lại chìm vào yên tĩnh, An An dán mặt vào sô pha, không bật đèn, thậm chí không động đậy, chỉ mải miết nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
*
Cơ hồ cả đêm không ngủ, cho đến khi sắc trời thay đổi, ánh bình minh le lói, tờ mờ sáng, đôi mắt đau nhức của An An mới khép hờ lại.
Cô bật tỉnh vì tiếng chuông di động và tiếng đập cửa vang lên.
Mới hơn 7h sáng, cô ngủ chưa được bao lâu.
Di động hiển thị tên "Lương Viễn", An An nhìn thoáng qua rồi lại vùi mình vào sô pha. Song tiếng đập cửa cứ vang lên liên tục, cô không đoán ra là ai, đành phải dựng dậy, lê tấm thân rệu rã ra mở cửa.
Ngoài cửa cũng là Lương Viễn.
Đầu óc An An hiện giờ hơi chậm chạp, nhưng phát hiện ra là Lương Viễn, cô bèn quả quyết toan đóng sập cửa vào. Lương Viễn nhanh mắt thò một tay vào chặn cửa, An An tăng thêm lực, cánh cửa nghiến vào tay khiến hắn ta biến sắc, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ ra.
"An An! Hãy nghe tôi nói!"
"Chẳng có gì để nói cả!." An An lạnh giọng: "Lương Viễn, sau này chúng ta coi như không quen biết."
Lương Viễn đau khổ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, định gắng sức xông vào, sau rồi nghĩ thế nào lại khàn giọng nói: "An An, tôi tìm em có việc muốn nói... Nhưng em phải bình tĩnh."
Đối phương thờ ơ không nói tiếng nào, hắn ta càng khó tiếp lời, nhưng vẫn phải nói: "Chị Lisa... Đêm qua gặp tai nạn, tử vong tại chỗ."
Đôi mắt An An thoắt ánh vẻ bàng hoàng, sắc mặt khó lòng nhận biết. Lương Viễn dán chặt mắt vào cô, run rẩy nói: "Rạng sáng nay, chị ấy lái xe về nhà... Xe lao khỏi đường cao tốc, rơi xuống dưới... Bác sỹ pháp ý giám định rằng, lượng cồn trong người chị ấy gần đạt mức 300mg/1L..."
Giọng nói của hắn ta càng lúc càng thấp xuống, An An mặt lạnh như nước, bình tĩnh nghe, lát sau nở nụ cười: "Chẳng phải đáng đời sao, Lương Viễn, anh cũng cẩn thận đấy, không chừng người tiếp theo chính là anh."
Lương Viễn thoắt trắng bệch mặt mày, ngơ ngác nhìn cô: "An An..."
An An không đợi anh ta nói tiếp, lập tức đẩy người ra, đóng sập cửa lại.
Lương Viễn khẩn thiết đập cửa hồi lâu, nhưng không hề có tiếng trả lời, sau cùng, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa. An An tựa vào cánh cửa, cuối cùng cô trượt dần xuống đất, đưa tay che mắt, những giọt nước mắt dần tuôn rơi giữa kẽ hở ngón tay, nhưng không hề có tiếng nức nở.
Đúng là cô đã nói rất chán ghét, nói không bao giờ muốn gặp lại nữa, nhưng đâu có ngờ sự tình lại trở nên như vậy.
"Trước đây tôi cứ tưởng vì tôi theo chị khá lâu, nên chị thân cận với tôi hơn với người khác là lẽ đương nhiên. Vì thế chị mới ít khi trách móc, nổi cơn lôi đình với tôi, hơn nữa còn cực kỳ để tâm chớp lấy cơ hội giùm tôi..." An An nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn vỡ, không màng tới vẻ mặt của Lisa: "Nhưng sau này, chẳng lẽ chị không nhận ra tôi đã phải cố gắng tránh chị ra sao ư? Tôi cố gắng không trò chuyện với chị, không tiếp chuyện, để chị tự mình hiểu ra."
Sao chị ta lại không phát hiện ra An An khác thường chứ. Trước đây bọn họ hay thoải mái đùa giỡn với nhau, nhưng dạo gần đây, có lúc không nhịn nổi, chị ta hay chê cô "kỳ quái", nhưng An An chỉ hờ hững, không hề đáp trả. Tuy mặt mày Lisa tái nhợt, nhưng thần thái tựa hồ điềm tĩnh dần. Nỗi phân vân, lo sợ, mặc cảm dồn nén trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng được trút ra, tuy đau khổ, nhưng đáy lòng chị ta bất thần thấp thỏm chờ mong.
"Em... Sao em lại biết...?"
"Năm trước lúc tới công ty ký bộ 'Hồng trần phá", tôi bắt gặp chị đang giáo huấn A Nhan. Khi ấy tôi lờ mờ phát hiện ra điểm bất thường... A Nhan có tiềm năng hơn tôi rất nhiều, đúng chứ? Nhưng chị lại luôn miệng trách mắng, cau có với con bé ấy, thậm chí cả với Tô Thần Thần cũng không hề khách sáo. So ra thì tôi còn kém cả Tô Thần Thần lẫn A Nhan, thế nhưng chị lại luôn chịu đựng mỗi khi tôi nổi giận." An An lạnh nhạt liếc nhìn Lisa, thấy chị ta ngơ ngác thì nhoẻn cười nói: "Trong công ty giải trí, có người quản lý nào không đặt hết tâm tư vào nghệ sỹ có tiềm năng, xu thế phát triển tốt chứ, chỉ có chị là khác thường... Trong giới này, tình yêu đồng tính cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì, mọi người có lẽ cũng đã nhìn quen mắt rồi."
Lisa bỗng nhiên sáng bừng mắt, cất giọng khẩn thiết: "Vậy An An, em..."
"Nhưng tôi không chấp nhận!" An An dứt khoát chặn họng, lạnh lùng nói: "Hôm đó lúc giáo huấn A Nhan xong, chị từng nói dây phải tôi, cả đời chị cũng không yên ổn được, tôi đã đáp lại rằng 'hãy đổi người khác', chị cứ tưởng đùa, nhưng tôi thì nói thật."
Lisa kinh ngạc nhìn An An, đôi mắt cô trong sáng hữu thần, rõ ràng lăn lộn nhiều năm trong nghề nhưng vẫn giữ được một đôi mắt thẳng thắn, nhìn thấu tận tâm can người khác. Nhưng giờ đây nó chỉ còn lại nỗi yêu hận đan xen, đau đớn và tuyệt vọng.
An An dời mắt, bình thản lên tiếng: "Lisa, chị là người trưởng thành, đã hơn 30 tuổi, không thể sống tùy hứng được. Chị hiểu đạo lý này, tôi cũng thế. Chị còn cô con gái sáu tuổi, còn phải chăm sóc chồng và cha mẹ, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chị. Đừng nên tơ tưởng lệch lạc."
"Chị biết." Lisa đột nhiên nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt: "Thế nhưng chị không chịu nổi nữa... Em được bao người yêu mến như thế, An An... Chị không thể thích em, nhưng mà chị thật sự rất thật lòng, An An à..."
"Thế nhưng tôi không thích chị!" An An mạnh mẽ cắt ngang: "Tình cảm của chị là kiểu gì thế? Khi tôi còn ở bên Lương Cảnh Phàm, chỉ hơi động lòng một chút, chị liền khuyên tôi rời xa anh ta, lấy sự nghiệp làm trọng. Giờ đây tôi qua lại với Tập Mặc Nhiên, chị cũng tìm cách chia rẽ, rồi viện cớ là thích tôi ư? Có ai lại ích kỷ và tàn nhẫn như chị không?!"
"Nhưng chị không còn cách nào khác!" Lisa rốt cuộc khóc rống lên, kích động: "Chị không thể chịu được khi thấy em ở bên mấy gã đàn ông đó! Bọn họ có gì tốt chứ? Bọn họ đâu thể nâng đỡ em, giúp em đạt được ước mơ... Nhưng mà chị thì có thể! Dù không có năng lực như họ, nhưng chỉ cần chị còn ở bên em, chị sẽ cố gắng hết sức! An An à... Chị vẫn luôn ở bên em mà..." Chị ta ít nhiều không thể khống chế nổi tâm tình, nước mắt chảy ròng ròng, vừa nức nở vừa không cam tâm: "Bao giờ em mới để ý tới chị đây? Chị đã ở bên em ba năm rồi... Ba năm qua chưa có giây phút nào chị muốn rời xa em, nhưng em thì... Trong ba năm này, có bao giờ em để ý tới cảm nhận của chị đâu..."
"Đừng nói nữa..." An An mệt mỏi ngăn chị ta lại, song Lisa tựa hồ kích động tới nỗi bất chấp tất thảy, chị ta gào lên: "Chị cứ nói đấy! Lương Cảnh Phàm nói thích em nhưng lại đối xử với em thế nào! Tập Mặc Nhiên yêu em, thế sao lại dễ dàng tin lời Lương Viễn như vậy! Bọn họ dù chỉ một chút thật lòng với em như chị thì sẽ không khiến em phải khổ sở!"
"Lẽ nào chị thì không làm tôi đau khổ? Chẳng phải bọn họ toàn do chị bày mưu chia rẽ ư?" An An cao giọng chất vấn, đập mạnh tay vào sô pha, giương ánh mắt sắc nhọn: "Chị đúng là đồ ích kỷ! Tôi yêu ai, chị liền nhảy ra làm bộ muốn tốt cho tôi, sao lúc tôi lên giường với kẻ khác để giành lấy vai diễn, chưa bao giờ thấy chị tỏ ra không hài lòng?! Lúc cơ thể tôi bị chà đạp, sao chưa từng thấy chị bày kế quyết liệt giống như đối phó với bọn họ hả? Chị còn dám nói chị làm vậy vì thích tôi à?!"
An An vốn đã kiệt sức cả một ngày, vốn rã rời mệt mỏi, giờ đây đột nhiên khí thế bức người, khiến Lisa bất thần thừ người ra, chốc lát sau chị ta mới phản ứng lại, chậm rãi che lấy mặt, khàn giọng nói: "Chị không thể bảo vệ chu toàn cho em được, những chuyện đó quá khó... Chị không có năng lực như họ..."
An An cười lạnh: "Không có năng lực nên mới khiến tôi phải làm những chuyện đáng kinh tởm đó." Dứt lời cô lại tựa lưng về sô pha, cất giọng bình thản: "Tôi không thích đồng tính, cho dù có thì tôi cũng không thích chị. Lô Vi đã từng chê quản lý Gary của cô ấy là kẻ chuyên nịnh hót, nhưng nếu như có thể quay lại ba năm trước, tôi nhất định sẽ tìm tới anh ta, chứ không phải là chị. Lisa, những lời chị nói, những việc chị làm đều khiến tôi thấy ghê sợ, buồn nôn không chịu nổi. Nếu có thể, tôi mong không bao giờ gặp lại chị nữa. Chị đi đi."
Chỉ cách có chiếc ghế sô pha, nhưng người đối diện tựa hồ xa tận chân trời. Những khoảnh khắc vui vẻ, đùa giỡn thân thiết tựa hồ loáng lên rồi tan biến. Trong đầu Lisa giờ chỉ còn lại sự trống trải, ngoại trừ những từ ngữ "chán ghét không chịu nổi", "không bao giờ gặp lại nữa" cứ vang rền. Chị ta thậm chí không còn hơi sức đâu mà nói lời cứu vãn, chỉ có thể ngơ ngẩn lê bước về phía cửa, rồi đóng rầm một tiếng, tựa hồ vĩnh biệt, phân rõ khoảng cách giữa hai thế giới, không bao giờ gặp lại nữa.
Cửa phòng đóng lại, không khí lại chìm vào yên tĩnh, An An dán mặt vào sô pha, không bật đèn, thậm chí không động đậy, chỉ mải miết nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
*
Cơ hồ cả đêm không ngủ, cho đến khi sắc trời thay đổi, ánh bình minh le lói, tờ mờ sáng, đôi mắt đau nhức của An An mới khép hờ lại.
Cô bật tỉnh vì tiếng chuông di động và tiếng đập cửa vang lên.
Mới hơn 7h sáng, cô ngủ chưa được bao lâu.
Di động hiển thị tên "Lương Viễn", An An nhìn thoáng qua rồi lại vùi mình vào sô pha. Song tiếng đập cửa cứ vang lên liên tục, cô không đoán ra là ai, đành phải dựng dậy, lê tấm thân rệu rã ra mở cửa.
Ngoài cửa cũng là Lương Viễn.
Đầu óc An An hiện giờ hơi chậm chạp, nhưng phát hiện ra là Lương Viễn, cô bèn quả quyết toan đóng sập cửa vào. Lương Viễn nhanh mắt thò một tay vào chặn cửa, An An tăng thêm lực, cánh cửa nghiến vào tay khiến hắn ta biến sắc, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ ra.
"An An! Hãy nghe tôi nói!"
"Chẳng có gì để nói cả!." An An lạnh giọng: "Lương Viễn, sau này chúng ta coi như không quen biết."
Lương Viễn đau khổ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, định gắng sức xông vào, sau rồi nghĩ thế nào lại khàn giọng nói: "An An, tôi tìm em có việc muốn nói... Nhưng em phải bình tĩnh."
Đối phương thờ ơ không nói tiếng nào, hắn ta càng khó tiếp lời, nhưng vẫn phải nói: "Chị Lisa... Đêm qua gặp tai nạn, tử vong tại chỗ."
Đôi mắt An An thoắt ánh vẻ bàng hoàng, sắc mặt khó lòng nhận biết. Lương Viễn dán chặt mắt vào cô, run rẩy nói: "Rạng sáng nay, chị ấy lái xe về nhà... Xe lao khỏi đường cao tốc, rơi xuống dưới... Bác sỹ pháp ý giám định rằng, lượng cồn trong người chị ấy gần đạt mức 300mg/1L..."
Giọng nói của hắn ta càng lúc càng thấp xuống, An An mặt lạnh như nước, bình tĩnh nghe, lát sau nở nụ cười: "Chẳng phải đáng đời sao, Lương Viễn, anh cũng cẩn thận đấy, không chừng người tiếp theo chính là anh."
Lương Viễn thoắt trắng bệch mặt mày, ngơ ngác nhìn cô: "An An..."
An An không đợi anh ta nói tiếp, lập tức đẩy người ra, đóng sập cửa lại.
Lương Viễn khẩn thiết đập cửa hồi lâu, nhưng không hề có tiếng trả lời, sau cùng, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa. An An tựa vào cánh cửa, cuối cùng cô trượt dần xuống đất, đưa tay che mắt, những giọt nước mắt dần tuôn rơi giữa kẽ hở ngón tay, nhưng không hề có tiếng nức nở.
Đúng là cô đã nói rất chán ghét, nói không bao giờ muốn gặp lại nữa, nhưng đâu có ngờ sự tình lại trở nên như vậy.
Bình luận truyện