Điềm Mật Anh Túc

Chương 4



“A, dượng… Nhẹ một chút…”

Giữa đường về nhà, xe đi vào một đường hầm nhỏ. Hạ Vũ Thụy bị người kia lôi ra khỏi xe, đè mạnh cậu lên trên động cơ…

“Nói, con để anh ta đụng vào phải không?”

“Không có, dượng à, thật sự không có mà.”

“Ta không tin, ta phải tự mình kiểm tra.”

Anh ta thô bạo cởi áo sơmi của cậu nhỏ, dùng đôi tay to dày cẩn thận kiểm tra…

“Đầu ngực con vì sao lại sưng như thế này hả?” Hạ Mặc Lâm bất mãn dùng hai ngón tay vuốt ve thứ quả đo đỏ bên ngực trái.

“Ư… Vì con vừa sờ vừa nhớ dượng…” Bị cha dượng yêu dấu đụng vào, Hạ Vũ Thụy lập tức cảm thấy tràn ngập khoái cảm mà thở dốc.

“Con thật không để người kia chạm vào đó chứ?” Hạ Mặc Lâm hoài nghi dùng mũi ngửi ngửi, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.

“Aaa…” Hạ Vũ Thụy giống như bị điện giật nảy người lên…

“Đáng ghét! Con sao lại mẫn cảm như vậy?”

Người kia *** đãng giày vò đầu ngực nhỏ, tức giận vừa mút lại vừa cắn, khiến Hạ Vũ Thụy thấy vừa đau vừa ngứa, nhịn không được kêu ai ái liên tục, “Aaa… Đứt mất… Dượng… Dượng tha con đi… Dượng à…”

“Dượng không tha con đâu, con như thế nào lại có thể nói như thế với người khác hả?” Hạ Mặc Lâm đâu khổ kêu to.

“Không phải, dượng à, con nói đùa thôi, dượng tin con đi, con cùng ông chủ không có quan hệ gì hết mà, thật đó!”

Không, giọng điệu Thụy Thụy lúc đó nghe thật lắm. So với người đàn ông đẹp trai cao lớn đáng giận kia, với diện mạo của một ông già, anh ta dựa vào cái gì mà đòi đứa nhỏ xinh đẹp như thạch anh này vĩnh viễn ở bên mình chứ?

Hạ Mặc Lâm càng nghĩ càng tự ti, thương tâm không chịu được mà đỏ cả hai mắt lên. “Thụy Thụy, con có phải… Chê dượng già không? Con không cần dượng nữa phải không?”

Hạ Vũ Thụy không biết chỉ một câu nói đùa lại làm sự tình rắc rối đến rối ren như thế này, cậu sợ tới mức nước mắt liền rớt xuống. Cậu vừa khóc vừa ôm lấy người yêu, ra sức hôn, “Không phải, không phải! Dượng à, con không dám, con không dám nói đùa nữa đâu, dượng đừng giận con, xin dượng đó…”

Hạ Vũ Thụy biết mối quan hệ chênh lệch tuổi tác giữa hai người vẫn là mối bận tâm của người kia. Năm đó cậu phải bày tỏ hết tâm tư mới phá bỏ được rào cản, hiện giờ cậu không thể để mọi chuyện lùi lại được.

“Dượng không có giận con…” Hạ Mặc Lâm đau buồn lau nước mắt trên mặt cậu, “Con còn trẻ, con có quyền làm điều con muốn, chỉ là dượng… Dượng không có cách nào buông con được, nói cho dượng nghe, dượng phải làm thế nào con mới không xa rời dượng?”

Lời người kia nói làm cho Hạ Vũ Thụy tan nát trái tim.

Run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, Hạ Vũ Thụy nhẹ nhàng nói, “Dượng, dượng cái gì cũng không cần làm. Con có chết cũng không xa rời dượng.”

“Thật ư? Thụy Thụy… Cục cưng của dượng… Tha thứ cho dượng ích kỉ… Nhưng dượng thật không thể mất con được… Con đừng rời xa dượng, xin con… Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm cúi đầu cầu khẩn, rốt cuộc nhịn không đựơc cũng rơi nước mắt.

Anh ta yêu đứa nhỏ này đến tận xương tủy, tuyệt nhiên không dám tưởng tượng ngày nào đó phải mất cậu ta.

“Dượng đừng khóc… Con yêu dượng, dượng không biết con yêu dượng nhiều thế nào đâu…”

Hạ Vũ Thụy giống như phải truyền đạt hết tấm lòng mình, bắt đầu cởi bỏ quần áo người kia…

Hôn lên khuôn ngực ấm áp mình yêu thương từ nhỏ, Hạ Vũ Thụy thở gấp đầy mê hoặc, vươn đầu lưỡi liếm đầu ngực nâu nhạt kia…

“Aa… Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm đưa tay vào khe hở mềm mại của cậu trai, ngẩng đầu rên nhẹ.

“Dượng… Có thích con liếm như thế này không?” Hạ Vũ Thụy dùng đầu lưỡi khiêu khích chóp của thứ quả đáng yêu.

“Thích… Thích… Aa… Cục cưng của ta…”

Nhìn thấy người kia phản ứng mạnh, Hạ Vũ Thụy đắc ý tiếp tục một đường xuống dưới, dùng đầu lưỡi *** đãng lần tới bụng dưới của anh ta, cố tình không đụng chạm vào “gậy thiết bổng lớn” đang cứng rắn dựng lên cao ngất.

“Aa… Thụy Thụy…Mau, liếm nó đi…”

“Dượng phải đáp ứng một điều kiện của con, con mới liếm.”

“Điều kiện gì dượng cũng đáp ứng mà, Thụy Thụy, nhanh lên, đừng giày vò dượng nữa…” Hạ Mặc Lâm chịu đựng đã toát hết mồ hôi, cầm lấy phân thân sưng tấy của mình tiến đến bên cái miệng khiêu gợi.

“Hii, là dượng nói đó nhé, vậy dượng phải…” Hạ Vũ Thụy vươn đầu lưỡi liếm liếm môi trên, “Xuất ở trong miệng con!”

“Cái gì?” Hạ Mặc Lâm nghe vậy há hốc miệng ngay tại chỗ, qua một lúc mới hồi phục tinh thần, vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không nên, không nên, bẩn như vậy sao có thể cho Thụy Thụy ăn được, tuyệt đối không, vạn nhất ăn vào đau bụng thì sao?”

“Dượng chưa từng thử của mình, sao biết nó ngon hay không?” Hạ Vũ Thụy nhanh mồm nhanh miệng cãi lại.

Hạ Mặc Lâm đỏ mặt, “Nhưng mà, nhưng mà…”

“Con mặc kệ, con sẽ ăn.” Hạ Vũ Thụy bất chấp tất cả, há miệng ngậm phân thân người kia.

“Thụy Thụy… Đừng…” Hạ Mặc Lâm không cản kịp, khoái cảm mạnh mẽ đã theo phân thân mẫn cảm truyền đến, thoáng cái khiến cho chút kháng cự bay mất, cảm xúc dạt dào mà phát sinh tiếng rên rỉ…

“Aaa… Cục cưng à…”

Đầu lưỡi kia đâm vào lỗ nhỏ khiến anh ta quả thật muốn phát điên, Hạ Mặc Lâm khó có thể kiềnm chế, mãnh liệt đưa đẩy eo.

“Ưm… A…” Bị người kia chăm chỉ ra vào muốn nghẹt thở, Hạ Vũ Thụy vẫn cố gắng thở, say mê rên rỉ, cố mở lớn cổ họng khiến cho người kia càng tiến vào sâu hơn.

“Aa… Thích quá…. Sướng quá…” Hạ Mặc Lâm cúi đầu thấy phần bên dưới khó coi của mình lại được ra vào nơi khe hở giữa đôi môi vô cùng duyên dáng kia, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nhịn không được muốn hung hăng giày vò cơ thể vừa thuần khiết vừa *** đãng đó.

Lí trí đã muốn bay cái vèo, anh ta đã chìm trong thú tính, thở hổn hển nắm lấy mái tóc mềm, càng điên cuồng mà đâm chọc cái miệng nhỏ mềm như tơ, miệng kêu gào những lời thô tục mà bình thường một con người chững chạc ôn hoà như anh ta tuyệt đối không dùng đến.

“Aaaa… Chặt quá… Chặt quá… Dượng thích muốn chết rồi… Đứa nhỏ *** đãng này, muốn nuốt dượng luôn sao? Con thật muốn ăn dịch thể của dượng sao?”

Hạ Vũ Thụy nghe thấy trong lời nói của anh ta đã tràn ngập hưng phấn, không thể lên tiếng nên cậu chỉ còn biết ra sức co rút cổ họng đáp lại…

“Aaa… Đáng ghét… Ra đi… Con mút ra đi! Dượng muốn đem dịch thể cho con hết… Cưng à…”

Một đợt dịch thể vừa tanh vừa đặc điên cuồng bắn ra, bắn đầy thực quản mẫn cảm, Hạ Vũ Thụy lần đầu tiên được nếm dịch thể người yêu dấu, giống như thú con đói khát mà tham lam nuốt hết, phân thân vốn cương cứng cũng không kiềm được mà xuất tinh…

Nơi rừng núi, gió nhẹ mơn man, hai ngừơi nằm phía trên động cơ ôtô thở hồng hộc cả lượt.

“Xin lỗi con, Thụy Thụy, dượng nhất định là điên rồi, như thế nào lại làm vậy với con chứ, Thụy Thụy nhất định rất khó chịu?” Hạ Mặc Lâm khôi phục lại lí trí, tự trách mình mà đau lòng vuốt ve khuôn mặt cục cưng.

“Không có mà, thứ đó của dượng ăn rất ngon…” Hạ Vũ Thụy chưa đã thèm còn liếm liếm môi. “Cái miệng đoan chính bên trên đã no rồi, cái miệng bên dưới còn đói đó, dượng à…” Hạ Vũ Thụy đầy cám dỗ mà cầm lấy phân thân hơi mềm kia, cười khiêu khích, “Trách nhiệm của dượng là làm cậu nhỏ này ăn no à nha…”

“Thụy Thụy, thằng bé này…” Hạ Mặc Lâm xấu hổ đỏ lừ hai tai.

“Mau đi, con đói chết thôi,” Hạ Vũ Thụy khó chịu vặn vẹo mình, mở hai đùi để lộ ra cúc huyệt đói khát, “Ư… Dượng à, con muốn… Con muốn ăn lạp xưởng lớn của dượng…”

“Thụy Thụy…” Rõ ràng đã qua thời kì trai trẻ, nhưng Hạ Mặc Lâm vẫn là chỉ cần thấy vẻ quyến rũ của đứa bé này thì liền nhịn không được mà lửa lòng lại sôi sục.

Một mặt thầm mắng mình là đồ hám dục, mặt khác lại nhịn không được mà cầm thẳng cứng của mình để lên cúc huyệt làm cho người ta mê đắm kia… Quy đầu chắc nịch nhẹ nhàng đâm vào, Hạ Mặc Lâm mê muội nhìn thấy phân thân của mình sắp làm cây hoa cúc mê người kia nở những cánh thật to, trong lòng thấy tê dại, không khống chế được mà tiến lên phía trước, thật lớn thổi phù một cái đã hoàn toàn biến mất…

“Aaa…” Huyệt nhỏ hư hỏng đang ngứa ngáy một chốc bị tấn công, Hạ Vũ Thụy hét lên chói tai, toàn thân giống như điện giật run rẩy không thôi…

của Hạ Mặc Lâm bị nơi đó không ngừng co rút vừa nhu động co bóp lại vừa nóng vừa chặt, anh ta thích đến điên cuồng vặn vẹo thắt lưng, từng chút từng chút hung hăng không thể ngừng được…

“Aa… Thích quá thích quá… Thụy Thụy của ta… Cục cưng của dượng… Con là của dượng… Là người duy nhất của dượng…” Đôi mắt phía sau gọng kính loé lên như mắt dã thú, Hạ Mặc Lâm ôm lấy đầu, dục vọng căng tràn đến phát ra những thanh âm khàn khàn.

Hạ Vũ Thụy bị hung ác của người kia làm cho thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhịn không được khóc lóc, “Ô… Con là của dượng… Con là người duy nhất… Aa… Dượng à… Làm đi, đem cục cưng của dượng giết chết con đi…”

Thấy cục cưng nói như thế làm cho Hạ Mặc Lâm muốn phát điên, kích động đến độ hận không thể nhét cả hai quả cầu thịt vào luôn! Nhấc đôi chân thon dài kia gác lên vai mình, Hạ Mặc Lâm khua phân thân đã trướng tới cực điểm, giống như đóng cọc mà từng chút từng chút gắng sức va đụng cái khiến cho người kia hồn vía lên mây kia…

“Aaa…” Vách đại tràng giống như bị chọc nát, đau đớn cùng khoái cảm mà người khác có lẽ chịu không nổi làm cho Hạ Vũ Thụy điên cuồng lắc đầu, lớn tiếng kêu khóc. “Ô… Sâu quá… Sâu quá… Dượng à… Dượng phải làm con chết đi… Con muốn chết… Dượng à…”

Mồ hôi nóng bỏng không ngừng nhỏ giọt trên trán, nhìn thấy cục cưng bị mình làm cho chết đi sống lại, Hạ Mặc Lâm kích động mà cắn cái tai duyên dáng, thở dốc nói, “Tiểu quỷ, con không phải là thích dượng làm thế này với con sao?”

Hơi thở cực nóng của anh ta ở bên cái tai mẫn cảm, lời anh ta nói rõ ràng đã khiến Hạ Vũ Thụy hưng phấn đến toàn thân run rẩy, khóc càng dữ hơn, “Ô… Dượng hư… Con không thích mà…”

“Thụy Thụy không thích ư? Dượng biết rồi.” Hạ Mặc Lâm cười tà, không hề báo trước mà rút phân thân của mình ra.

Người đàn ông trung niên đã chìm đắm trong ham muốn, sớm đánh mất đạo đức người cha hoá thân thành quỷ háo sắc tà ác…

“Ô… Đừng rút… Dượng xấu quá…” Huyệt nhỏ đang bị làm cho vừa đau vừa thích đột nhiên trống trải kinh khủng, Hạ Vũ Thụy khóc lóc ôm lấy người kia, cắn lên vai anh ta.

“Dượng xấu sao? Là Thụy Thụy tự nói không thích mà.” Hạ Mặc Lâm nâng cằm cục cưng, đưa hai ngón tay vào miệng cậu ta.

“Ư… Thích… Thụy Thụy thích…” Giống như liếm nơi đó của người kia, Hạ Vũ Thụy hai mắt ngây dại, dùng đầu lưỡi đói khát vừa liếm vừa mút ngón tay thon dài, phát ra tiếng rên rỉ say mê…

Khoái cảm nơi đầu ngón tay tê dại đến tận tim, Hạ Mặc Lâm rên khẽ một tiếng, giống mập hợp mà dùng sức đưa đẩy ngón tay, “Thích thật không? Có muốn dượng làm như thế này với Thụy Thụy không?”

“Ư… Muốn… Thụy Thụy muốn… Dượng… Mau vào đi…” Hạ Vũ Thụy vặn vẹo cái mông hư hỏng, càng ra sức mút ngón tay người kia.

Hạ Mặc Lâm cười ha ha, rút ngón tay đã rất ướt át, đâm mạnh vào huyệt nhỏ bên dưới.

“Aaaa…” Hạ Vũ Thụy kinh hoảng kêu lên.

“Sao vậy? Thụy Thụy thoả mãn chứ?”

“Ô… Không… Không đủ… Thụy Thụy thấy không đủ…” Ngón tay của dượng tuy rất thoải mái, nhưng thứ Hạ Vũ Thụy cần phải lớn hơn, thô hơn nữa kìa, để mà cố sức đâm chọc *** huyệt tham lam của cậu nữa chứ.

“Không đủ ư? Thế Thụy Thụy muốn thế nào?” Mặc Lâm rút ngón tay ra.

“Ô… Thụy Thụy muốn cây gậy lớn của dượng cắm vào, xin dượng mau cắm vào đi mà…” Giống như có ngàn vạn con sâu cắn trong cơ thể, cúc huyệt của Hạ Vũ Thụy quả thật ngứa muốn điên lên rồi!

“Thụy Thụy muốn thì tự mình tới đi.” Hạ Mặc Lâm trở mình nằm ngửa bên cạnh, cười cười nói.

Hạ Vũ Thụy rên một tiếng, khẩn trương ngồi vắt trên thân người kia, cầm cây kiếm thô to đang giương thẳng lên trời để vào cửa huyệt đói khát của mình, “Ư a,,, Dượng hư, dượng bắt nạt con, xem Thụy Thụy phạt dượng thế nào…”

Tiểu yêu trên người quyến rũ trừng mắt nhìn mình một cái rồi dùng sức ngồi xuống làm của Hạ Mặc Lâm đang trướng đến tím sậm lại bỗng nhiên bị hút vào thiên đường êm dịu…

“A…” Khoái cảm mạnh mẽ làm cho anh ta thở dốc không thôi…

“Ô aaaa… Thích muốn chết…” Yếu điểm trong người cực kì ngứa ngáy bị đầu đỉnh chắc nịch hung hăng va quệt, Hạ Vũ Thụy ngọ nguậy đầu kêu gào, giống cưỡi ngựa mà không ngừng vặn vẹo mông, cực lớn lên rồi lại xuống chơi đùa trong cơ thể, “Aa… Dượng hư… Thụy Thụy muốn ép kiệt cái đó của dượng, đem dịch thể từng giọt một bắn hết vào mông mình…”

của Hạ Mặc Lâm vốn đã bị vách hang nóng như lửa kia bóp muốn nổ tung rồi, bây giờ lại nghe được những lời *** đãng của cục cưng như thế này, làm sao chịu nổi, lập tức nắm chặt cái eo duyên dáng, không hề báo trước mà đâm mạnh lên, “Aaa.. Dượng phải bắn… Dượng muốn bắn chết cái mông nhỏ này của con…”

“Aaa… Dượng ơi…” Tinh dịch từng đợt, từng đợt phun mạnh vào bên trong làm Hạ Vũ Thụy kêu to, thân thể run rẩy dữ dội, căng thẳng cũng theo đó mà bắn đầy lên bụng người kia…

Núi rừng vốn yên tĩnh nay vang vọng những tiếng rên rỉ đầy yêu thương nóng bỏng, giống như lửa lan khắp rừng…

===========

Bang chủ Vân Dật hội luôn rất nghiêm túc, chính trực khó có thể ngờ vì một trò đùa dai lại phải trả một cái giá đau như này.

Hạ đại đường chủ của Thiên Ưng đường, trợ thủ đắc lực của anh ta đã ba ngày không đi làm rồi.

“Vũ Thụy, cậu làm gì đó? Vì sao lại không đi làm?” Trầm Quan Kiệu đã nhịn không nổi mà cầm lấy điện thoại, giọng điệu không giống giận dữ.

“Ư, ai vậy ta? Có phải là Trầm đại bang chủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ yêu dấu đó không?” Hạ Vũ Thụy nằm một mình trên giường, giọng lười nhác mà châm biếm hỏi.

Trầm Quan Kiệu biết người huynh đệ này của mình có oán là phải trả thù, bất đắc dĩ mà thở dài, “Vũ Thụy, cậu còn muốn ăn vạ đến khi nào? Ngày mai đi làm lại đi.”

“Thực xin lỗi à, Trầm đại bang chủ, anh biết đấy, cha dượng của tôi chính là cả cuộc sống của tôi đó, ông ấy hắt hơi một cái tôi đã run mất nửa ngày rồi, giờ nhờ ơn bang chủ, ông ấy nghĩ tôi với anh có chuyện mờ ám, cho nên ghen dữ quá, thời gian này không cho tôi đi làm, anh nói phải làm sao bây giờ?”

Trầm Quan Kiệu nghe vậy đau đầu không dứt, nhưng do mình có lỗi trước, đành dịu giọng. “Ừm… Như vậy đi, tôi sẽ tự mình đến gặp cha cậu, nói chuyện với ông ấy là tất cả đều chỉ là hiểu lầm.”

“Đừng, đừng, anh Cả đừng có mò đến, dượng tôi hôm nay khó khăn lắm mới thả tôi xuống giường, anh mà đến là đổ thêm dầu vào lửa, là tôi bị trói luôn trên giường đấy.” Hạ Vũ Thụy nói vống sự tình lên, kì thật cha dượng cậu không cần buộc lại thì cậu cũng sẽ không xuống giường.

“Không nghiêm trọng đến vậy chứ?” Trầm Quan Kiệu áy náy hỏi.

“Hừ, nếu anh chính tai nghe được cục cưng của mình bô bô nói đùa như vậy, anh nói coi anh sẽ làm gì hả?”

Trầm Quan Kiệu nghẹn họng.

Nếu A Phi dám nói ra loại chuyện như thế, anh ta tuyệt đối sẽ khiến cậu ta không xuống nổi giường ấy chứ.

Biết anh Cả không còn gì để nói, Hạ Vũ Thụy ngừng cười, ra vẻ đứng đắn nói, “Cho nên, anh Cả, tôi không có cách nào đi làm được, chuyện truy bắt Borgia giao cho anh nhá.”

“Cha cậu không chịu đổi ý thật sao?”

“Chuyện này khó nói đó, nhưng mà tôi sẽ cố dùng cơ thể mình thuyết phục dượng.”

“Cậu… Cậu nói cái gì?” Trầm Quan Kiệu thiếu chút nữa bị lời nói trắng trợn này làm cho chết sặc. “Thật là… Rồi rồi, cứ vậy đi, bắt người tôi sẽ bàn giao cho người khác. Cậu mấy ngày tới coi như nghỉ phép đi, chịu khó giúp đỡ cha cậu nhé.”

“Vậy anh Cả vất vả rồi. Tôi sẽ cố gắng cầm cự.”

“Cám ơn cậu.” Trầm Quan Kiệu thật sự đã thua cái tên giảo hoạt này rồi, chỉ còn biết lắc đầu gác máy.

“Nói nhiều, anh Cả thối, dám hãm hại tôi, giờ cho anh chịu khổ, cho anh biết sự lợi hại của tôi đi nhá.” Hạ Vũ Thụy thực hiện được gian kế, tiện tay khoác lên mình áo sơmi của cha dượng, hết sức phấn khởi mà nhảy xuống giường chạy xuống tầng dưới, muốn báo cáo ngay tin tốt cho người yêu.

“Dượng à, dượng à!”

“Thụy Thụy, dượng ở trong bếp.”

“Hi, dượng lại làm món gì ngon thế?” Hạ Vũ Thụy chạy vào bếp, nhô đầu ra sau lưng người kia.

“Đều là món con thích ăn từ nhỏ đó. Đậu phụ om, trứng hấp ba màu, còn có thịt kho tàu con thích nhất nữa.” Hạ Mặc Lâm quay đầu, hôn lên mặt cục cưng.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hơi khác người. Gà rán, hamburger gì nó đến giờ đều không hứng thú, trái lại chỉ thích anh ta đích thân làm bữa sáng mà thôi.

“Oa, nhìn qua cũng thấy ngon rồi! Cùng dượng đẹp trai ăn cơm thôi.” Hạ Vũ Thụy xấu xa mà sờ soạng trên thân người kia.

“Đồ hư hỏng, lại muốn gì thế?” Hạ Mặc Lâm cười cười gõ nhẹ lên đầu cậu ta.

“Hi, người ta đùa tí thôi mà.”

“A? Thụy Thụy của chúng ta hôm nay có việc gì vui sao?”

“Dượng, con nói dượng nghe, con có thể cùng đi học với dượng nè, vì từ hôm nay con được nghỉ rồi!”

“Được nghỉ?” Hạ Mặc Lâm nghe vậy trong lòng hơi kinh hãi. Chẳng lẽ Thụy Thụy bị ông chủ đuổi việc rồi?

Anh ta biết cục cưng của mình yêu công việc này như thế nào, liệu có phải vì hôm đó anh ta mất đi lí trí, hiểu lầm mà gây ra hậu quả ngày hôm nay không? Nếu thật là thế, thì đây chẳng phải là anh ta đã hại Thụy Thụy ư?

Hạ Mặc Lâm quả thật rất yêu đứa nhỏ này, chỉ cần nó nói tuỳ tiện một câu cũng đủ làm anh ta nghĩ ngợi lung tung mất nửa ngày.

Hạ Vũ Thụy nhìn thấy cha dượng nghe được tin tốt mà trên mặt không chút vui mừng, lại còn cau mày, sự háo hức đang dâng cao giờ giống như bị dội cho một thùng nước vậy…

Chẳng lẽ dượng không thích mình đến trường cùng? Dượng có phải chê mình phiền phức không?

Hạ Vũ Thụy từ trước đến nay thông minh tuyệt đỉnh, nhưng riêng với chuyện liên quan đến đàn ông như thế này thì thường dùng cảm xúc hơn là lí trí, nên càng nghĩ càng muốn bốc hoả, tức giận đến úp mặt lên vai cha dượng mà hung hăng cắn cho một miếng.

Khôg ngờ người kia không kêu lên đau đớn ngược lại còn xoa xoa đầu cậu như muốn trấn an, làm cho Hạ Vũ Thụy muốn tức cũng tức không xong.

“Xin lỗi, dượng có đau không?” Đau lòng xoa vai người kia, Hạ Vũ Thụy vô cùng hối hận với hành vi bốc đồng vừa rồi.

“Không đau, dượng không đau, Thụy Thụy muốn cắn bao nhiêu cũng được.”

Nhìn ánh mắt vô cùng bao dung kia, Hạ Vũ Thụy đột nhiên thấy đau lòng.

“Dượng sao vậy? Rõ ràng là con rất tuỳ tiện, dượng phải tức giận chứ, phải mắng con chứ.”

Hạ Mặc Lâm nghe không hiểu lắm, “Dượng vì cái gì phải mắng Thụy Thụy? Người đáng bị mắng là dượng mới đúng. Đều là dượng không tốt, hại Thụy Thụy bị ông chủ đuổi việc, chỉ cần Thụy Thụy nguôi giận, phải làm gì dượng cũng làm hết.”

Nhìn bộ dạng vừa lo lắng vừa khổ sở của anh ta, Hạ Vũ Thụy mới biết là lại có hiểu nhầm to béo rồi đây. “Dượng à, dượng lại suy đoán lung tung rồi. Cái gì mà đuổi việc? Ai nói con bị ông chủ đuổi việc hở? Con thông minh như vậy, giúp ông chủ bao việc mới được nghỉ liền ba ngày đó.”

“A?” Hạ Mặc Lâm ngượng ngùng cười cười, “Thực xin lỗi, Thụy Thụy, hoá ra dượng lại hiểu lầm rồi.”

“Hừ, dượng cũng coi thường giá trị của con quá đi, chỉ cần con hô một tiếng, có rất nhiều người muốn cướp con về công ty họ, ai dám đuổi chứ?”

“Rồi rồi, là dượng không tốt, xem thường Thụy Thụy nhà chúng ta rồi.” Hạ Mặc Lâm biết lỗi, hôn cục cưng của mình, “Con đừng giận dượng, muốn phạt dượng thế nao cũng được, nhé?”

“Hi, được, vậy phạt dượng ngày nào cũng phải để con dính lấy dượng, vĩnh viễn không được kêu con phiền phức nha.” Hạ Vũ Thụy ôm cổ người kia, cười tủm tỉm.

“Được được.” Hạ Mặc Lâm vừa thương vừa yêu ôm chặt lấy cục cưng yêu dấu.

Đứa bé này, đây mà là trừng phạt ư, như này quả thật dượng cầu còn không được kìa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện