Địa Ngục Tầng Thứ 19

Chương 18: Tầng 18 địa ngục



[phần 1]

Sáng sớm Xuân Vũ mơ màng tỉnhgiấc, bỗng 1 làn sáng trắng đập vào mắt, cô chỉ có thể hé nhìn ra cửasổ. Ngoài đó là 1 thế giới màu trắng bạc.

Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông này.

Cô vội ngồi ngay dậy, nhìn ra qua ô cửa kính. Đầy trời là những bông tuyết xinh xinh đang bay, lả tả rơi xuống đất. Trên nóc tòa nhà đối diệntuyết đã phủ trắng xóa, những cành cây dưới sân cũng bám đầy tuyết,tuyết trải trên mặt đất như rắc 1 lớp muối, có vài bạn sinh viên đã chạy ra vui đùa trên tuyết.

Cô thấy nao nao xúc động, thành phố này đãlâu không thấy tuyết rơi nhiều thế này. Nhưng rồi nhìn cảnh tuyết baylòng cô lại se lạnh. Vì nhớ đến mùa đông năm cô 11 tuổi, cái buổi chiềukinh hoàng tuyết rơi, cô đã mãi mãi mất đi người cha thân yêu. Cô cònnhớ rất rõ mùa tuyết rơi năm ấy cũng hệt như năm nay.

Không! Tuyết lần này còn đáng sợ hơn nữa.

Cô nhớ ra rằng hôm nay phải đi làm. 9 giờ sáng cô mặc bộ đồ trượt tuyết rất dày, bước ra khỏi phòng.

Trên sân trường đầy tuyết, đâu đâu cũng thấy các sinh viên đang chơi đùa.Tuyết rơi trên đầu Xuân Vũ, tan thành nước chảy trên mái tóc rồi rớtxuống.

Khi đến công ty mọi người đều đang bàn tán về trận tuyết hômnay, chẳng còn tâm trí nào mà làm việc, tất cả đang tập trung ở cửa sổnhìn cảnh thành phố trong tuyết. Vô số những cao ốc đang bị tuyết trắngphủ che, 1 quang cảnh ít thấy trong bao năm qua.

Điều khiến Xuân Vũlấy làm lạ là, hôm nay không thấy ông chủ Nghiêm Minh Lượng xuất hiện.Thật vừa khéo để các nhân viên ngồi chơi đến hết giờ, buổi chiều ai cũng về nghỉ sớm.

Khi đi ra khỏi công ty thì tín hiệu tin nhắn vang lên. Màn hình hiện lên số máy xxxxx741111.

Lại là tin nhắn từ địa ngục. Mọi ngày đều nhắn vào lúc nửa đêm, sao hôm nay lại nhắn giữa ban ngày? Cô ngẩng nhìn bầu trời sáng trắng. Chẳng lẽ vìtrận tuyết rơi bất chợt này à?

Cô vội bước vào 1 góc bên đường, mở tin để đọc:

"Mời bạn đến ngay số 999 đường 9 Hoàng Tuyền, khi đến nơi thì bấm số 1."

Khác hẳn với các tin nhắn mọi lần, đối phương lại gọi cô đến ngay 1 địađiểm? Địa điểm ấy lại rất kỳ lạ: số 999 đường 9 Hoàng Tuyền! Làm gì cócái con đường quái dị này? Ba số 9, và đường Hoàng Tuyền! Ai cư trú ở đó thì sẽ sợ mất vía! (Hoàng Tuyền : suối vàng, âm đọc 999 dễ liên tưởngđến sự vĩnh cửu.)

Có vẻ như là trò bỡn cợt của trẻ con. Xuân Vũ đứng giữa trời tuyết rất lâu, nhưng rồi cô cũng vẫy 1 chiếc tắc-xi. Muốn xem xem có đường 9 Hoàng Tuyền không, hỏi anh lái xe thì biết ngay!

Nào ngờ anh lái tắc-xi cam đoan là có đường ấy, thì ra anh ta vốn là côngnhân bị nghỉ việc, trước đây đã làm ở 1 nhà máy bên đường 9 HoàngTuyền!

Không đợi Xuân Vũ nghĩ ngợi thêm, anh ta rồ máy phóng luôn về hướng con đường "suối vàng không lối về" ấy.

Xe chạy mất đúng 1 giờ thì dừng lại trên 1 con đường khuất nẻo ở ngoạithành. Nhìn quanh thấy có vẻ là 1 khu công nghiệp cũ kỹ, nhưng bên đường quả là có treo tấm biển "đường 9 Hoàng Tuyền".

Số 999 của đường 9Hoàng Tuyền là cái cổng lớn của 1 nhà máy cũ nát xập xệ, Xuân Vũ xuốngtắc-xi. Cánh cổng sắt đóng kín, có vẻ như không có người. Tuyết phủ trên các mái nhà xưởng xám xỉn, trông như 1 thế giới huyền bí lạ lùng.

Xuân Vũ băn khoăn nghi hoặc, cô mở di động bấm số "1".

Chỉ vài giây sau đã có tin nhắn gửi đến: "Trước mặt là ngã tư, trước hết rẽ phải rồi đi thẳng; qua cầu thì dừng lại, sau đó ấn số 1 trả lời."

Đúng thế, trước mặt Xuân Vũ có 1 ngã tư, con đường 9 Hoàng Tuyền cắt ngangqua nó. Cô rẽ sang phải, tiếp tục đi thẳng. Đi chừng 3 phút thì cô nhìnthấy 1 chiếc cầu rất hẹp, chỉ đi lọt ô tô cỡ nhỏ, dưới cầu là dòng sôngnhỏ vô danh vẫn thấy ở nông thôn. Trời đang quá lạnh nên mặt nước đóng 1 lớp băng mỏng, tuyết đang rơi khắp mặt sông.

Đi qua cầu, thấy phía trước có 1 ngã tư. Cô vội mở di động nhấn số "1" trả lời.

Địa ngục hồi âm rất nhanh: "Rẽ trái, rồi đi tiếp, sẽ thấy 1 cái cửa lớn, bước vào trong rồi ấn số 1 trả lời."

Xuân Vũ không nghĩ nhiều, cô làm theo ngay. Cô rẽ trái rồi đi mãi, bốn bềtịnh không 1 bóng người, chỉ thấy công trường hoặc ruộng đồng hoangvắng.

Đi chừng 5-6 phút, quả nhiên trông thấy một cái cửa lớn, bênngoài treo tấm biển rất chững chạc, có lẽ là thư pháp của 1 nhà văn nàođó, viết 4 chữ "Học Viện Tài Trí".

Cô bỗng nhớ ra mấy năm trước đãthấy cái tên này trên báo chí. Hồi ấy nó là 1 trường đại học dân lập nổi tiếng, về sau phải đóng cửa vì nguyên nhân tài chính. Thì ra đây chínhlà học viện Tài Trí ngày trước.

Xuân Vũ đi loanh quanh ở đó mấyvòng, ở đây thực quá hắt hiu, không hề trông thấy bóng người. Đặt trường học ở đây, không muốn đóng cửa cũng không xong. Nhưng dù trong đó đangchứa cái gì thì cô cũng phải vào xem sao. Ý đã quyết, cô bèn thận trọngbước vào cổng trường.

Đúng, nó là 1 trường học, có vài khu nhà giảng dạy khá bề thế, 1 khoảng sân rộng đầy cỏ úa khô. Tất cả đều bị tuyếtphủ che, vắng ngắt không thấy 1 ai, trông chẳng khác gì 1 khu bỏ hoang.

Một đốm tuyết bay vào mắt cô, rồi tan thành nước lạnh, cô bỗng nhớ đến "ngôi trường ma" trong truyền thuyết.

Cô nín thở, mở di động ra nhấn số 1.

Địa ngục đã trả lời ngay:

"Bạn đã bước vào tầng 18 địa ngục."

[phần 2]

4 giờ chiều, Diệp Tiêu đang đứng trước khu nhà văn phòng cao ngất. Tuyếtrơi ướt bộ trang phục cảnh sát. Đôi mắt tinh tường như mắt chim ưng nhìn xuyên không gian, nhằm vào cửa sổ của tầng 19.

Diệp Tiêu vẫn còn sống.

Cuối đêm hôm qua đối mặt với địa ngục, anh ném vỡ tan chiếc di động rồi ngất đi.

Sáng sớm anh dần tỉnh dậy. Anh cố gắng trở lại trạng thái thật tỉnh táo, nhớ lại những chuyện cách đây 7 năm. Thậm chí anh còn gọi điện cho đồngnghiệp ở Vân Nam xác minh, để có thể nhớ lại cho đúng - năm đó ở VânNam, anh chĩa súng vào đầu tên tội phạm ma túy nhưng không bắn, anh từtừ hạ súng xuống, giải hắn về sở công an.

Vậy là màn cuối của "nhóm 7 đại tội" đã không nổ ra, anh đã không nổ súng như Brad Pitt. Trong giây phút quyết liệt ấy, lí trí của anh đã vượt lên trên sự thù hận, hoànthành chức trách của 1 người cảnh sát.

Nhưng trò chơi địa ngục vẫn chưa kết thúc, anh phải nhanh chóng điều tra ra cái bí mật ẩn nấp sau số máy xxxxx741111.

Có thể nhận ra rằng trong số các nữ sinh viên gặp nạn, Tố Lan là người đầu tiên chơi trò chơi địa ngục. Xuân Vũ còn cho biết cái công ty Tố Lan đã từng đến làm, công ty ấy lại chuyên hoạt động về nhắn tin, điều nàykhiến Diệp Tiêu phải để mắt đến công ty này. Anh đã điều tra, nó mớiđược thành lập cách đây vài tháng, Giám đốc là Nghiêm Minh Lượng, tốtnghiệp cùng trường đại học với Xuân Vũ, anh ta đã từng du học châu u mấy năm, mới về nước cách đây không lâu.

Sáng nay anh đã xin giấy giớithiệu của Sở công an đến Sở thông tin để điều tra về nghiệp vụ của côngty Minh Lượng. Mọi vấn đề đều hợp pháp, không có điểm nào đáng ngờ cả.Nhưng khi xem các ghi chép về nghiệp vụ, Diệp Tiêu đã có 1 phát hiện bất ngờ: cách đây 2 năm, Minh Lượng đã khai thác 1 game nhắn tin có tên là"HELL", đăng ký số máy xxxxx741111. Nhưng vì không có ai nhìn thấy nộidung của trò chơi ấy nên rốt cuộc đã không thực thi vận hành.

Pháthiện này khiến Diệp Tiêu sửng sốt, "HELL" chính là địa ngục, game nhắntin là "HELL" đương nhiên là trò chơi địa ngục, số máy xxxxx741111 màMinh Lượng đăng ký là 1 chứng cở hiển nhiên.

Vậy là u linh giấu mặt sau địa ngục chính là Nghiêm Minh Lượng?

Mục tiêu đã rất rõ ràng, Diệp Tiêu phải tóm gáy anh ta để làm rõ.

Anh bước vào tòa nhà văn phòng, đi cầu thang máy lên công ty của Nghiêm Minh Lượng.

Nhưng các nhân viên đều đã ra về, chỉ còn 1 cô đang ngồi chat trên mạng. Thấy Diệp Tiêu với bộ trang phục cảnh sát, công ta rất hoang mang nhưng cũng không biết Nghiêm Minh Lượng đang ở đâu.

Diệp Tiêu hỏi về Tố Lan,cô ta cũng hơi hơi nhớ ra, trả lời anh có phần căng thẳng. "Tố Lan chỉlàm ở đây 1 tháng, Giám đốc Minh Lượng rất coi trọng cô ấy, cho cô ấytrợ giúp về khai thác các trò chơi nhắn tin."

"Cô có biết là trò chơi gì không?"

"Tôi chỉ biết nó có tên tiếng Anh là "HELL", chính giám đốc đã tổ chức khaithác, anh ấy đã tự mình lập trình thiết kế. Các nhân viên đều không biết nội dung trò chơi. Nhưng không hiểu tại sao trò chơi này vẫn không thểphát triển, còn Tố Lan cũng không đến công ty làm việc nữa."

"Hồi đó Tố Lan ngồi ở bàn làm việc nào?"

Cô gái chỉ vào vị trí sát cửa sổ. Diệp Tiêu đi đến bên bàn, anh thấy có 1 cái thẻ của Xuân Vũ đặt trên bàn.

"Hiện giờ là chỗ làm việc của 1 nữ sinh viên thực tập tên là Xuân Vũ." Cô nói không mấy tự nhiên.

Trên tấm thẻ là ảnh Xuân Vũ, Diệp Tiêu đương nhiên nhận ra. Không ngờ XuânVũ cũng đến đây làm, sao hôm nọ cô ấy không nói gì cả?

Bàn tay DiệpTiêu bỗng nắm lại thật chặt, thật chặt, rồi lại từ từ buông lỏng. Anh mở di động bấm số của Xuân Vũ, nhưng chỉ nghe được câu trả lời "thuê baoquý khách đang gọi hiện không liên lạc được."

Anh thấy bồn chồn. Gọi lại mấy lần nữa nhưng đều không thể liên lạc được với máy của Xuân Vũ.

Cô ta đang ở đâu?

Anh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đốm tuyết đang tan chảy trên mặt kính...

[phần 3]

Lúc này Xuân Vũ đang ở tầng 18 địa ngục.

Tuyết rơi mỗi lúc 1 nhiều, đây là đợt tuyết lớn nhiều năm qua không thấy ởphương nam. Khu trường mênh mông bông tuyết bay đầy trời, im ắng như bãi tha ma.

Xuân Vũ đã vào khu học viện Tài Trí, đi vòng qua cái sân cỏ khô, đến trước khu nhà chính của trường.

Cô cũng không biết mình đang làm gì, đã bi thôi miên hay bị "tẩy não"? Chỉ vì 1 tin nhắn giời ơi đất hỡi, chạy đến "số 999 đường 9 Hoàng Tuyền"chết tiệt; lại tiếp tục bị những tin nhắn này xỏ mũi, rồi lần mò

vào cái chốn phải gió không 1 bóng người này! Bây giờ cô đã mất phương hướng, chứ đừng nói gì là tìm đường trở ra.

Khi cô bắt đầu thấy hối hận thì tín hiệu tin nhắn lại vang lên, vẫn là số máy địa ngục ấy:

"Hãy bước vào tòa nhà chính, đi theo hành lang bên phải, vào phòng học lớnđa chức năng, ra theo lối cửa bên, rồi đi tiếp theo con đường đá, vàokhu nhà thư viện, sau đó nhấn số 1 trả lời."

Nhìn đoạn tin chỉ dẫnnày, Xuân Vũ thấy hoa mắt chóng mặt. Có nên vào không? Trong khu nhà âm u này ẩn chứa những gì? Bây giờ quay ra e rằng đã lạc đường...

Đã vào tầng 18 của địa ngục, thì ta đi tiếp vậy! Cách cái bí mật cuối cùng chỉ còn trong gang tấc!

Cô rón rén bước vào tòa nhà, hành lang tối om, ở phía tận cùng có chút ánh sáng lờ mờ. Theo hướng dẫn của tin nhắn, cô đi theo hành lang bên phải. Tòa nhà này quá rộng, tìm mãi mới thấy 1 cánh cửa đang mở, bên trongđúng là 1 giảng đường đa chức năng.

Giảng đường có hơn chục dãy bànghế, đủ cho khoảng 100 người ngồi. Nhưng tất cả đều phủ 1 lớp bụi dày,tấm bảng treo tường đã nứt toác. Xuân Vũ thận trọng đi qua giảng đường,rồi nhận ra có 1 cái cửa bên. Cô bước ra, thấy 1 bãi đất trồng khá nhiều cây cối, lá đều vàng úa, tuyết bám đầy trên cành cây.

Ở chính giữakhoảnh đất có 1 lối đi trải đá, tuy bị tuyết phủ nhưng vẫn có thể nhậnra được. Lối đi cong cong uốn lượn giữa các hàng cây, nên không thể nhìn thấy tận cùng con đường. Sau vài lần rẽ cô đã nhìn thấy khu nhà thưviện.

Cửa chính đang mở, cô bèn bước vào. Nền nhà lát gạch men, tuybị phủ đầy bụi nhưng trông vẫn rất bề thế, chỉ hiềm không thấy 1 cuốnsách nào.

Xuân Vũ mở di động nhấn số "1".

Tin nhắn từ địa ngục đến rất nhanh:

"Đi qua thư viện rồi tiếp tục đi vào lối giữa các hàng cây, sẽ đến 1 khu ký túc xá 4 tầng, vào phòng số 309."

Cô chú ý đến đoạn cuối của tin nhắn - không thấy ghi là ấn số "1" trả lời. Cô đến nơi rồi thì làm sao đối phương biết được?

Mặc kệ vậy! Cô đi qua thư viện trống trải, sau đó quả nhiên thấy 1 conđường giữa đám cây cối. Con đường này quá dài, cô phải đi mất hơn 10phút., tuyết rơi trắng xóa mái tóc. Rồi thấy một khu ký túc xá 4 tầng.

Không thể nhận ra là dành cho nam hay nữ, nhưng nhìn nó trong cảnh tuyết rơithực là đáng sợ, cứ như 1 tòa lâu đài ở châu u thời trung cổ. Cô phủituyết bám trên đầu rồi từ từ bước lên cầu thang. Bụi bốc lên mịt mù.

Lên đến tầng 3, đi theo 1 hành lang dài, cuối tầng này mới là phòng số 309. Cô hít 1 hơi thật sâu, rất nhẹ tay đẩy cửa, không ngờ nó mở rộng rangay.

Bên trong ánh sáng yếu ớt, chỉ có 3 chiếc giường tầng bằngsắt, trên giường đương nhiên trống trơn. Cô đứng ở cửa ngây nhìn cănphòng dành cho 6 người, chẳng rõ những người từng ở đây nay đã đi đâu?Hay là đã xuống địa ngục cả?

Cô bỗng có 1 cảm giác tuyệt vọng, dường như biến thành cô gái Chihyro trong tranh của Miyazaki Hayao, bất chợtđi vào 1 công viên rộng lớn không 1 bóng người, sau đó bị dẫn vào 1 thếgiới khác...

Xuân Vũ nhận ra 1 điều lạ: trên bậu cửa sổ có 1 cái túi nilon, không rõ bên trong đựng gì? Cô bước tới cửa sổ, mở túi ra xem.Bên trong có 2 túi bánh ga-tô, đều là túi hút chân không, và 1 loncôcacôla.

Chắc là món điểm tâm của sinh viên mấy năm trước đã quên mang đi?

Cô nhìn ngày sản xuất thì lại đúng là hôm qua! Cô ngờ rằng mình đã nhầm bèn nhìn lại, thì chính xác là ra lò ngày hôm qua!

Lon cô-ca cũng mới sản xuất vài hôm trước.

Ga-tô mới làm hôm qua, thì chắc là mới mua hôm nay. Vậy thì sáng nay, không,có thể là lúc nãy đã có người đặt các thứ này lên cửa sổ, để chờ côđến?

Thật không thể tưởng tượng nổi. Ai đã đặt chúng vào đây? Địa ngục gửi đến hay sao?

Bên ngoài, trời đã sẫm lại, Xuân Vũ cũng thấy hơi đói bụng. Chẳng lẽ đây là bữa tối chuyên dành cho cô?

Nếu họ đã bố trí ổn thỏa cho rồi, thì cũng chẳng nên từ chối bữa ăn này của địa ngục. Ít ra cũng được làm con ma no bụng. Bánh ga-tô thì chẳng vấnđề gì, vì cô cũng rất hay ăn, bánh nhãn hiệu này có thể thấy ở bất cứsiêu thị nào.

Cô bóc túi chân không bọc bánh ga-tô, mở lon cô-ca, ăn bữa tối đặc biệt ở ngay căn phòng này.

Khi đã ăn xong cô mới nhìn ra trong túi nilon còn có 1 mảnh giấy. Chữ viết bằng bút máy:

"Ăn tối xong, ra khỏi ký túc xá, rẽ bên phải đi vào nhà thể dục, dừng lại ở bể bơi."

Lần này không dùng tin nhắn, mà lại dùng cách cổ điển - viết mẩu giấy.

Nét chữ rất bình thường, không thể biết là ai viết, thậm chí không thể đoán là chữ của nam hay nữ viết. Ăn rồi uống rồi, Xuân Vũ đã hồi sức, cô lập tức ra khỏi căn phòng.

Theo lời dặn dò ở mẩu giấy, cô đi về conđường bên phải, quả nhiên thấy 1 kiến trúc rất đẹp, chắc là nhà thể dụccủa học viện Tài Trí.

Màn đêm sắp buông, trời vẫn đầy tuyết bay. Một đêm tuyết rơi thật đặc biệt!

Cánh cửa nhà thể dục đang mở rộng, Xuân Vũ thận trọng bước vào, thì thấy bên trong lại bật đèn điện. Ánh sáng đèn giúp cô nhận ra lối đi, cô đi quasân bóng rổ trong nhà, có các dãy ghế ngồi rất nghiêm chỉnh, sân bónglát gỗ cứ như mới, chỉ hiềm rất bụi bặm.

Nhìn 2 bên khán đài của sân bóng rổ, có cảm giác rất đặc biệt. Phía trong có 1 cửa hậu nho nhỏ, côra khỏi cửa thì nhìn thấy hồ bơi ở ngay phía trước.

Điều đáng ngạc nhiên là hồ bơi lại được bơm đầy nước!

Nước rất trong, chắc là mới bơm vào không lâu. Khu bể bơi này khá thoángrộng, trên mái che cao cao còn treo hơn chục ngọn đèn to. Tiếng bướcchân của Xuân Vũ tạo nên các âm thanh dội lại nghe thật đáng sợ!

Cô chợt ngoảnh lại nhìn bức tường ở sau lưng, trên bức tường trắng tinh trong khu bể bơi có 1 hàng chữ to, sơn đỏ:

Bí mật sâu kín nhất của cô.

Một câu thật kinh khủng. Xuân Vũ run rẩy nhìn hàng chữ, cô gần như khuỵuxuống. Chữ viết rất to, cao đến gần 1 mét, viết tít trên cao, trông chói cả mắt.

Phải! Mấy chữ to ấy như những mũi dao chọc vào mắt cô. Màuđỏ rất dễ khiến người ta liên tưởng đến máu tươi. Cô lùi lại, lùi mãiđến sát bờ bể bơi mới thôi, và thầm nhẩm: "Bí mật sâu kín nhất tronglòng?"

Tín hiệu tin nhắn chợt vang lên, ngón tay cái run run mở ra đọc: "Giết hắn đi!"

Cùng lúc đọc 3 chữ này, hình như âm thanh của 3 chữ ấy vang lên bên tai cô, và không ngớt lặp lại mãi.

Cô mơ màng nhìn khắp bể bơi, hình như từ mái che xuống đến đáy bể đều đang dội đi dội lại 3 chữ "giết hắn đi".

Đúng, không cần giấu giếm gì nữa, Xuân Vũ cũng khẽ kêu lên: "Giết hắn!"

Đây chính là bí mật sâu kín nhất trong lòng cô.

Cái bí mật này vẫn vùi sâu trong đáy lòng bao năm qua, chưa bao giờ cô kểvới ai - mùa hè năm cô 15 tuổi, cô rất muốn giết kẻ đó: ông bố dượng!

Đó là 1 người đàn ông luôn bốc ra cái mùi quái dị, ánh mắt bẩn thỉu luônnhìn xoáy vào những vùng thân thể cô. Cái đêm mẹ cô phải nằm viện, hắnđã thừa cơ ra tay, cô phải đem cái chết ra uy hiếp hắn mới bảo vệ đượcmình. Đúng thế, cô hận hắn, hận đến cùng cực, hận đến mức muốn giết hắn. Cô nghĩ, hắn dù phải chết hàng vạn lần cũng không đáng thương. Cô địnhdùng vô số cách để kết liễu hắn, mà không thể để lộ dấu vết là mình đãgiết. Người bố dượng thì không hề nhận ra mối nguy đang ở kề bên, hắnvẫn nhìn chòng chọc như mọi ngày. Một buổi tối Xuân Vũ đang rửa báttrong nhà bếp, hắn từ phía sau ôm chặt lấy cô, cái mồm xù xì áp vào taicô, cái mùi tởm lợm phả vào mặt cô. Cô ra sức vùng vẫy nhưng không lạiđược với đôi tay to vâm của hắn. Hắn bịt chặt miệng cô, cô không sao kêu được.

Vào lúc gần như tuyệt vọng, Xuân Vũ nhìn thấy ở bếp có condao thái rau. Gã đàn ông ấy đang ghì cô rất chặt nhưng không khống chếđược tay trái của cô. Phải khó khăn lắm cô mới nắm được con dao và đãđâm mạnh về phía sau. Chỉ có cảm giác mũi dao đã xọc vào phần thịt mềmmềm, một thứ chất lỏng âm ấm dính nhớp lập tức phun vào tay cô. Đôi tayhắn vẫn ôm chặt cô, nhưng rồi dần dần co giật, Xuân Vũ vùng thoát ra.Con dao đã rơi xuống đất, thấy cái khuôn mặt kia đã hoàn toàn méo mó.Hắn vẫn đang co giật, vùng bụng đỏ lòm, rồi ngã vật xuống đất tắt thở.Xuân Vũ sợ quá, sững sờ nhìn xác chết nằm đó. Phải, cô đã giết bốdượng.

Đó là điều bí mật sâu kín nhất của cô.

Bỗng cô nghe thấy những tiếng bước chân quen quen, hình như có bóng người ấy, tiếp đó cô ngửi thấy cái mùi quái dị kia...

Tiếng bước chân của đàn ông như chập chờn bay lượn trong khu bể bơi, hình như mặt nước cũng dập dờn theo. Người ấy đã đi đến trước mặt Xuân Vũ, hiệnrõ bộ mặt gớm ghiếc.

Ông bố dượng đã trở về.

Mắt Xuân Vũ mở tohết cỡ, phản chiếu khuôn mặt của ông ta, vùng bụng hình như vẫn đangloang máu đỏ. Ông ta lạnh lùng nhìn cô, rồi bất chợt khẽ nói: "Đến lượtmày!"

"Không!"

Cô thét lên kinh hoàng, lùi lại 1 bước, nhưng thấy dưới chân không có gì cả, thì ra phía sau là bể bơi.

Xuân Vũ rơi ngay xuống bể bơi, làn nước giá lạnh đã nuốt chửng cô. Đáng sợnhất là cô rơi đúng vào chỗ nước sâu, sâu đến 3 mét, cô lại không biếtbơi.

Xuân Vũ cùng bộ quần áo trượt tuyết dày nặng chìm xuống tận đáy nước trong. Cô không quẫy đạp như những người bị rơi xuống nước, mà lại bình tĩnh nằm trên lớp gạch men lát đáy bể. Nước bể lạnh xấp xỉ 0 độ Clà bắc Đại tây dương giá lạnh, cô nhìn thấy những người bị nạn của contàu Ti-ta-nic đang trôi ở đáy biển dưới những núi băng. Một thiếu nữ cókhuôn mặt rất giống cô, có bộ tóc như những sợi rong biển xam xám đanglững lờ trôi theo dòng nước; nước lạnh đã bảo vệ nguyên vẹn làn da củathiếu nữ, khiến cô vĩnh viễn vẫn giữ được nét thanh xuân, bà mẹ và 1 bầy nữ yêu quái đại dương đang ở bên cạnh, hát cho cô ta nghe "Bài ca đạitây dương"...

Bỗng có 1 bóng người lao xuống bể bơi. Rét run vì nước lạnh buốt thấu xương nhưng người ấy đã nhìn thấy Xuân Vũ ở đáy bể.Người ấy lặn xuống, hai tay nâng lưng và đùi cô, rồi đưa cô lên rất chật vật.

Xuân Vũ đã được nâng lên khỏi mặt nước, cô thở hồng hộc. Rấtmay, cô đã nín thở nên không bị sặc nước. Đôi cánh tay rắn chắc đã đưađược cô lên thành bể bơi, toàn thân cô sũng nước, cô nằm ngửa, người run lên vì lạnh.

Bỗng có 1 đôi môi nóng bỏng đặt lên môi cô, làn hơi ấm lan nhanh vào khí quản. Cô cảm nhận ngay ra đó là ai, bèn đưa tay ra ôm chặt lấy lưng người ấy, không muốn để cho 2 cặp môi phải xa nhau. Lúcnày không còn là hô hấp nhân tạo nữa, mà là 1 nụ hôn nồng nàn sâu lắngcủa đôi trai gái.

"Cao Huyền... Cao Huyền..."

Trái tim Xuân Vũthầm gọi tên anh. Rồi cô mở mắt ra. Đúng là đôi mắt của Cao Huyền đangnhìn cô đẩy vẻ xót thương. Nhìn thấy Xuân Vũ đã mở mắt ra, anh bất giáckêu lên: "Em đã tỉnh rồi?"

Cái lạnh ghê gớm khiến cô không thể nói gì, chỉ mấp máy đôi môi đã tím ngắt. Nhưng đôi mắt cô thì êm đềm chan chứa bao tình.

Cao Huyền đang cởi trần, lúc nãy anh đã cởi áo rồi mới nhảy xuống nước. Bộáo trượt tuyết của Xuân Vũ ướt sũng, anh vội giúp cô cởi ra ngay, chỉ để lại những lớp áo bên trong. Anh lấy áo may-ô của mình lau khô mặt chocô, rồi choàng tất cả các thứ áo quần của mình lên người cô.

Xuân Vũ mặc áo len quần len của Cao Huyền còn anh thì vẫn cởi trần. Anh chậtvật cõng Xuân Vũ lên và nói nhỏ: "Cố gắng giữ nhé, đừng ngủ!"

Anhcõng Xuân Vũ ra khỏi cửa hậu của bể bơi. Bên ngoài là sân vận động đangphủ đầy tuyết, bầu trời âm u, những bông tuyết vẫn đang rơi, cảnh diệukỳ này cứ như là trong phim ảnh: đầy trời tuyết bay, 1 chàng trai cởitrần cõng 1 cô gái mặc trang phục nam giới chạy qua sân trường tĩnh lặng như cõi âm!

Khu trường vào ban đêm trông mênh mông đến phát sợ, lại không có 1 ánh đèn. Cao Huyền ang áng theo trí nhớ, dò dẫm đi trêntuyết... cuối cùng cũng ra được cổng học viện Tài Trí.

Chiếc xePassat của anh đỗ ngay ngoài cổng trường, anh đưa Xuân Vũ vào ngồi hàngghế sau, mở hơi nóng hết cỡ rồi nhanh chóng quay đầu xe phóng đi.

Giữa trời đêm tuyết rơi, Cao Huyền cởi trần lái xe, phóng như bay trên conđường nhỏ không 1 bóng người. Tuyết trên mặt đường bắn tung tóe, chiếcPassat như 1 con báo lao nhanh trong đêm. Họ đã ra khỏi đường 9 HoàngTuyền.

Cao Huyền không đưa Xuân Vũ về trường, anh lái xe về khu nhàbên bờ sông Tô Châu. Anh cõng cô vào phòng tranh của anh, rồi đi cầuthang lên thẳng tầng 3. Đây là 1 căn hộ rộng rãi 1 người ở, ít ra phảihơn trăm mét vuông. Anh đưa Xuân Vũ vào buồng tắm, lúc này Xuân Vũ đãdần tỉnh táo trở lại. Cao Huyền khẽ nói: "Em mau tắm nước nóng ngay, kẻo sẽ ốm mất!"

Xuân Vũ đã lạnh cóng, cô cởi đám áo quần của Cao Huyềnra, rồi nhanh chóng bước vào bồn nước nóng. Mặt cô trắng nhợt, huyếtquản dường như đã đông cứng. Cô nhắm mắt, ngâm mình, để cho hơi nóngthấm vào từng mạch máu. Hơi nóng bốc lên mù mịt trong buồng tắm, nhưngcô cảm nhận mình như vẫn đang chìm dưới đáy bể bơi, vẫn nằm trong nướclạnh như băng. Cứ như thế, sau hơn 1 giờ cô mới thấy người đã ấm trở lại như thường, làn da cũng hồng hào, đầu óc cũng thật sự tỉnh táo. Ít racô cũng biết mình vẫn còn sống.

Ở cửa buồng tắm đã treo 1 số quần áo phụ nữ rất tinh tươm, lúc nãy Cao Huyền đã ra ngoài mua về cho cô. Mặcquần áo xong xuôi, cô bước ra. Cô thấy mệt rũ như sắp sụp xuống.

Cao Huyền đã chuẩn bị gian phòng nhỏ dành cho Xuân Vũ, cô nằm vật trêngiường như đang ngủ mê. Anh đắp cho cô chiếc chăn dày, pha cho cô táchcà phê nóng. Sau đó, anh tắt đèn, bước ra.

Xuân Vũ đang chập chờn sắp ngủ, miệng cô lẩm bẩm...

"Bạn đã đi qua tầng 18 địa ngục, bước vào tầng 19."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện