Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 18: 18: Lấy Thân Báo Đáp





Mạc Thiên Cửu cùng tân nương Bộ Yên uống rượu giao bôi, cùng thực hiện mấy nghi thức phiền phức đêm tân hôn.

Một lúc sau mới xong, hắn đã sốt ruột không chờ được, cuối cùng cũng có thể mở lụa che mặt.
Bộ Yên ngồi trên giường, hai tay không ngừng vò vào nhau, nàng đang rất hồi hộp, đây là sự kiện quan trọng nhất trong đời, nàng mong chờ nhưng cũng e ngại.
“Nàng sợ sao?” hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Bộ Yên chỉ khẽ gật đầu.
“Nếu sợ vậy nhắm mắt lại đi, không nhìn thấy vậy sẽ không còn sợ nữa.”
Bộ Yên một thoáng suy nghĩ, lại gật đầu, nàng nhắm mắt lại.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười, để cho chắc ăn không bị nhận diện, hắn còn lấy ra một tấm khăn bịt mắt nàng lại.
Sau đó hắn bắt đầu khai hoang.

Gỡ ra lụa đỏ che mặt, nàng thật đẹp, một vẻ đẹp đằm thắm chín mùi.

Đây chính là độ tuổi đẹp nhất người con gái, Lý Bình Nhi hơi non chút lại mang nhiều vẻ ngây thơ.

Bọn họ mỗi người một vẻ.
Khai hoang cần phải tinh tế tỉ mỉ, dẫn dắt vào đời, không được quá mạnh bạo nếu không sẽ để lại vết sẹo tâm lý.
Từ khi đến thế giới này hắn đã ăn chay hơn một năm, với tuổi thanh niên dương khí dồi dào như hắn, đây là chuyện thật khó.

Cuối cùng hắn có thể ăn mặn rồi.
Hắn trèo đèo lội suối, tìm đến đỉnh thiên sơn, tại trên đỉnh núi lượn quanh mấy vòng, sau đó xuống đồng bằng vào thung lũng.
Sau bảy bảy bốn mươi chín lần cuốc đất đập đá mồ hôi ướt đẫm lưng, cuối cùng thành công dẫn nước về ruộng, nhìn dòng nước đục tưới ướt cánh đồng, hắn thỏa mãn, sung sướng nhìn thành quả của mình.
Bộ Yên Nhu không ngừng rên rỉ vừa đau vừa sướng, khi vừa cày xong cuốc thứ hai, nàng đã mệt lả ngủ thiếp.

Hắn còn định cày ruộng cả đêm, được rồi, không thể ép nàng.

Hắn nhẹ nhàng ôm người đẹp trong lòng ngủ.
Hắn cảm thấy hình như có được dị năng giúp hắn sức mạnh bền dai hơn trước, miệt mài không mệt.
Cùng lúc, Chu Đạt ôm Lý Bình Nhi vào thư phòng của mình, miệng thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm lưng, mặc dù rất mệt nhưng dục hỏa cháy mạnh hơn bao giờ hết.
Không thể nhịn được nữa, hắn cởi phanh quần áo cả hai.

Hắn là tên trai tân, không có kinh nghiệm gì cả, bắt đầu đã kéo tàu qua núi, miệng không ngừng cạp đất mà ăn.

Hắn làm một cách vội vã suồng sã, hì hục cày cuốc mà không quan tâm tới nước nôi.
Đang đào hang giữa chừng thì Lý Bình Nhi bị đau đớn đánh thức, thấy người nam nhân trước mặt thì hoảng sợ, nàng dù không thích Chu Thường nhưng là con nhà gia giáo, lễ tiết phải giữ.

Chu đạt thấy nàng tỉnh cũng hoảng loạn không kém, nàng toan hét lên thì bị hắn hai tay chụp miệng, dùng hết sức ngăn lại.
Lý Bình Nhi vùng vẫy dữ dội, Chu Đạt bối rối, hắn dù sao cũng là thư sinh sức lực không nhiều, mới vừa rồi còn vất vả bế nàng về đây, bởi vậy khi nàng dùng hết sức bình sinh đạp Chu Đạt liền bay xuống giường.
Lý Bình Nhi nhân cơ hội choàng dậy, ôm quần áo chạy ra ngoài.
Chu phủ lúc này ai cũng ngủ say, tiếng động gây ra không bị ai chú ý, một phần vì rượu, một phần vì công việc hôn lễ bận rộn làm cho mệt lả.
Chu Đạt đứng dậy chạy ra ngoài nhưng đã không thấy nàng đâu.
“Hây!” hắn đấm tay vào cột nhà, chuyện lớn rồi, phải làm sao đây?
Trong giây phút bối rối hắn nhớ tới Mạc Thiên Cửu, phải! chỉ có tiên trưởng mới có thể giúp được hắn.
Nghĩ là làm, hắn lập tức chạy đến phòng tân hôn đập cửa.
Bộp bộp bộp… nghe tiếng động, Mạc Thiên Cửu nhướng mày tỉnh dậy, tân nương vẫn đang say ngủ, hắn tim đập thình thịch lo sợ, chẳng lẽ là người Chu gia đến kiểm tra? nếu bị phát hiện chỉ sợ nhận hậu quả khôn lường.
“Tiên trưởng, tiên trưởng… là ta…” Chu Đạt cố gắng ép giọng vừa phải, hắn cũng không muốn mọi người biết trong phòng là Mạc Thiên Cửu mà không phải là hắn.
Mạc Thiên Cửu nghe tiếng thì thở phào nhẹ nhõm, hắn bước xuống giường, khẽ mở cửa, thấy được sắc mặt trắng bệch hoảng hốt của Chu Đạt, hắn liền biết có chuyện không ổn.

nhưng chỉ thấy một mình Chu Đạt, hẳn là không phải bị mọi người phát hiện vậy chỉ có thể là Lý Bình Nhi tỉnh dậy.
“Nàng ta tỉnh dậy?” hắn hỏi.
— QUẢNG CÁO — Event
Chu Đạt tròn mắt, ta còn chưa kịp nói gì, tiên trưởng đúng là tiên trưởng, không gì không biết, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, chuyện này không tốt nhưng chưa diễn biến đến mức xấu nhất, chỉ cần ngăn lại Lý Bình Nhi, còn có thể cứu vãn.
“Ta biết rồi!” Mạc Thiên Cửu gật đầu, sau đó dặn: “Chuyện này để ta xử lý, ngươi vào trong làm chú rể, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Chu Đạt nghe vậy cho rằng Mạc Thiên Cửu là muốn giết người bịt đầu mối.

Giết người a! hắn sợ nhưng mà hắn còn sợ bại lộ hơn, trong lòng chính tà giao tranh một phen, cuối cùng vì bảo vệ danh tiếng của mình và Chu gia, hắn chắp tay, trầm giọng:
“Tiên trưởng giúp đỡ, Đạt mãi mãi không quên ơn.

Xin tiên trưởng làm… sạch sẽ.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu, hiểu ý hắn nhưng ta có bị ngu đâu mà đi giết người.

Nếu không được cùng lắm là ta bỏ đi, ta là tiên nhân đi chỗ nào không sống được, để lại đống rắc rối cho các ngươi tự xử lý.
Hắn sau đó lập tức quay đầu biến mất.
Chu Đạt dõi theo bóng hắn cho tới khi khuất trong bóng đêm, hắn mới nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cửa lại, cởi y phục nằm lên giường nhưng hắn không tài nào ngủ được.
Tân nương nghiêng người, đưa tay quàng lên người hắn, hắn chán ghét hất tay ra, nhìn tân nương cuộn tròn như mèo con, trên môi còn treo nụ cười thỏa mãn, rất đẹp nhưng không hiểu vì sao hắn lại căm ghét.
Vì ngươi, ta suýt nữa mất cả danh tiếng, hy vọng tiên trưởng làm sạch sẽ.

Hắn lúc này đổ hết tội lên người Bộ Yên.

Mạc Thiên Cửu nhìn Đậu Đen lên tiếng:

“Tìm Lý Bình Nhi.”
Đậu Đen bình thường hay đi theo hắn, không nhất thiết phải ngay bên cạnh, nó có khi đậu trên cành cây gần đó.
Con người vẫn thường coi quạ đen mang lại điềm xấu, Chu phủ không thích nó nhưng vì nó là thú nuôi của tiên trưởng nên không dám đuổi, Đậu Đen cũng hết biết điều, thường ở trong lùm cây, tránh ánh mắt mọi người, không dám lên tiếng kêu.
Đậu Đen nhận lệnh, đập cánh bay lên cao, rất nhanh phát hiện ra Lý Bình Nhi.
“Chỗ giếng nước gần vườn hoa huệ.”
Mạc Thiên Cửu nghe lập tức biết nơi nào, lòng hắn sốt ruột, đừng nói là nàng muốn… nhảy giếng tự tử.

Không được, ta phải ngăn lại nàng.
Hắn cấp tốc phóng đi.
Lý Bình Nhi ngồi bên giếng nước, từng giọt lệ như chân trâu rơi xuống giếng, trong đêm tối lãnh tĩnh, âm thanh đặc biệt vang dội.

Tinh tinh tinh… nàng nghĩ về bản thân, nghĩ về cha mẹ, nghĩ về em gái.
Cảm thấy vô cùng oan uất.
Nhưng nàng biết làm thế nào, không thể nói ra chuyện này, nàng là người thông minh, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng Chu phủ, ảnh hưởng đến tiền đồ của Chu Đạt mà Chu Đạt lại là hy vọng của Chu gia.
Theo như tính cách của Chu Thường, phu quân nàng, lão vì bảo vệ Chu gia và Chu Đạt sẽ vu cáo nàng bị điên, tất cả đều là nàng bịa ra, thậm chí có khi nàng cái tội nào đó rồi mang đi đánh chết.

Gia tộc của nàng cũng sẽ vì đó chịu ảnh hưởng.
Lý gia còn phải ôm đùi Chu gia, gặp chuyện này việc đầu tiên là khai trừ nàng ra khỏi gia tộc, sau đó nhận lầm với Chu gia, dâng lên người khác bồi tội.

Mà người này rất có thể là em gái nàng, nó mới mười năm tuổi thôi, làm sao có thể để nó đi làm dâu được.
Nàng đã nhìn thấu tâm địa của những kẻ hay nói đạo lý này.

Bên trong bọn chúng còn thối hơn thứ thối nhất trên đời.
Bởi vậy cách tốt nhất là nàng chết, vô tình ngã xuống giếng chết.

Như vậy tất cả mọi người đều vui.

Nàng nhận lấy hết ủy khuất vào người, không cam tâm nhưng không còn cách khác.
Nghĩ thông tất cả, nàng đứng trên miệng giếng, hai tay giơ ngang, nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài, hít một hơi sâu.
Chết cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Nếu như có kiếp sau nàng không hy vọng lại làm người.
— QUẢNG CÁO — Event
Nàng nhích chân, cả người lập tức rơi tự do nhưng đúng lúc này có một bàn tay chụp lấy tay nàng, khiến nàng ngừng lại đột ngột.

Nàng ngước mặt nhìn, đó là một người thanh niên với ánh mắt sắc lạnh, đôi tay rắn chắc khỏe mạnh.
Nàng đang muốn mở miệng.
“Ta đã biết hết, ngươi không cần phải chết.” Mạc Thiên Cửu lên tiếng, giọng nói trầm ổn đáng tin.
Nàng tròn mắt, không hiểu vì sao hắn lại biết.
“Ta là tiên nhân, ngươi quên rồi sao?” hắn tự giải thích, sau đó khuyên: “Chết thì dễ, sống mới khó.”
“Ngươi hãy nghĩ đến cha mẹ, gia đình, bọn họ đang mong chờ ngươi về.

Nếu bọn họ biết ngươi chết, bọn họ sẽ cỡ nào đau lòng.”
“Nhưng ta đã bị…” Lý Bình Nhi thút thít.
“Ta hiểu! ngươi có phải rất căm ghét Chu gia, Chu Thường, Chu Đạt?”
Lý Bình Nhi gật đầu.
“Nếu ngươi bây giờ chết sẽ chỉ thành toàn cho bọn họ, bọn họ sẽ cười trước quan tài của ngươi, cười ngươi ngu ngốc.

Ngươi có muốn như vậy.”
“Nhưng ta biết làm thế nào? ta chỉ là một cô nương yếu đuối.”
“Yên tâm! còn có ta đây! ngươi quên ta là tiên trưởng rồi sao?” Mạc Thiên Cửu đưa ra hy vọng.
Lý Bình Nhi bị lời này thuyết phục, tiên nhân trong mắt phàm nhân không gì làm không được.
Trong lúc này, Mạc Thiên Cửu từ từ kéo tay nàng lên, nàng không vùng vẫy phản đối, hiển nhiên chấp nhận.
Hắn ôm nàng vào lòng, dùng hơi ấm tình người sưởi ấm cho nàng.
Lý Bình Nhi òa khóc trút ra hết uất ức trong lòng.
Đợi nàng khóc xong, hắn hỏi:
“Hận sao?”
Nàng gật đầu.
“Muốn trả thù sao?”
Nàng tiếp tục gật đầu, nhưng vẫn tỏ ra e ngại.
“Ngài vì sao lại giúp ta? Chu gia đối với ngài thế nhưng rất tốt.”
Mạc Thiên Cửu cười nhạt xua tay.
“Chỉ toàn là phàm vật thế tục, ngươi cho rằng ta thật sự cần, đối với ta bọn chúng đều là bùn đất.”
“Vậy vì sao ngài vẫn ở lại Chu phủ?”
“Hai da… chuyện này nói ra thì dài…” Mạc Thiên Cửu thở dài, trên nét mặt hằn lấy ưu tư.
“Xin lỗi! là tiểu nữ đường đột.” Lý Bình Nhi vội vàng xin lỗi, biết mình đã hỏi thứ không nên hỏi.
“Không có chuyện gì! chuyện dài nhưng ta có thể tóm tắt trong một câu bốn chữ: tu đạo tu tâm.”
— QUẢNG CÁO — Event
Lý Bình Nhi nghe vậy sửng sốt, sau đó khẽ che miệng cười.

Nói là chuyện dài nhưng rõ ràng là chỉ có vài chữ.

Vị tiên trưởng này thật thú vị.
Thấy nàng đã tạm thời bình ổn, hắn tiếp tục:
“Ta du lịch thiên hạ, khi đến gần đây phát hiện cơ duyên giúp ta hoàn thiện đạo tâm, bởi vậy mới ở lại, xem ra chính là chuyện hôm nay.”
“Vậy… ta phải làm gì?”

“Làm theo bản tâm.”
“Bản tâm?”
“Phải! sâu trong thâm tâm ngươi, ngươi muốn làm cái gì nhất?”
Lý Bình Nhi cúi đầu suy tư, sau một hồi lâu, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt quyết tâm, là trạng thái đã tìm được mục tiêu cuộc đời.

Nàng phát âm từng chữ rõ ràng:
“Ta muốn trả thù.”
“Trả thù? ai?”
“Chu gia.” Lý Bình Nhi trịnh trọng.
Mạc Thiên Cửu ngạc nhiên nhưng lại không ngạc nhiên, hỏi lại:
“Ngươi chắc chứ? Chu gia người đông lực mạnh, ngươi chỉ là một cô nương yếu đuối, lại nói họ đối xử với ngươi không tệ.”
Lý Bình Nhi lắc đầu:
“Bọn họ là đang nuôi chim quý làm cảnh.

Ta ở trong Chu phủ giống như ở trong lồng, không có cảm giác tự do.”
“Nhưng ngươi lấy gì để trả thù?”
“Ta lấy chính ta.” nàng kiên nghị nói, giống như đã nghĩ rất lâu.

Sau đó đối với Mạc Thiên Cửu quỳ xuống dập đầu.
“Xin tiên trưởng giúp đỡ, Bình Nhi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Mạc Thiên Cửu ánh mắt lóe sáng, cô nương này cũng thật quả quyết, dùng chính bản thân mình làm tiền thù lao.
“Ngươi tin tưởng ta vậy sao? không sợ ta nói với Chu Thường.”
“Không sợ! ta tin tưởng tiên trưởng.” ngừng vài giây nàng lại nói tiếp.

“Vả lại ta cũng không còn thứ gì để mất, cùng lắm là nhảy giếng một lần nữa.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu, bội phục tính quyết đoán của nàng.
“Ngươi thành công làm ta động lòng.

Tốt! ta sẽ giúp ngươi.”
Lý Bình Nhi ánh mắt tỏa sáng, long lanh muốn rơi lệ, nàng đưa tay khẽ gạt nước mắt.

Đây có lẽ là lần hạnh phúc nhất kể từ khi nàng gả đi.

Nàng có thể nói ra sự căm ghét với Chu gia mà không sợ bị trừng phạt.
Nàng lại dập đầu cảm ơn:
“Bình Nhi sau này là người của tiên trưởng.”
Mạc Thiên Cửu cười híp mắt, vừa rồi cày ruộng hai lần, còn chưa thỏa mãn lắm, dù sao hắn cũng hơn một năm ăn chay, hai lần là không thể nào bù được.

Nàng đã nói muốn làm trâu ngựa, vậy cưỡi nàng không phải quá hợp lý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện