Đế Trụ

Chương 96: Bức họa



Trịnh Húc ngây ra một lúc sau đó lập tức bước nhanh đến nghênh đón. Hai mươi mấy kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân kia là từ kinh thành hộ vệ xa giá của Khâm aai, bọn họ đều biết Trịnh Húc vì thế đều xuống ngựa thi lễ.

Trịnh Húc đầu tiên nhìn lướt qua những người bị trói, nhìn y phục trên người đều là quân phục Bình Nam quân, cả đám quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt vàng như màu đất. Còn có mấy người tay bị trói, quần còn sắp cởi, đi trên đường nghiêng ngả lảo đảo có vẻ cực kỳ chật vật. Nhìn quần áo bọn họ thì hẳn là thám báo trinh sát địch, không biết như thế nào lại bị Hắc Kỳ Lân quân bắt về.

Trịnh Húc ngoắc một gã kỵ binh Hắc Kỳ Lân đến, người nọ bước đến chào theo nghi thức quân đội sau đó quỳ xuống nói: – Thuộc hạ là kỵ binh dưới trướng Chỉ Huy Sứ doanh thứ ba Hắc Kỳ Lân quân, Tào Thương tướng quân, bái kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân!

Trịnh Húc nói: – Đứng lên đi, những người kia là chuyện gì vậy?

Kỵ binh kia vừa muốn nói thì từ phía sau trên xe ngựa có một người hơi mập nhảy xuống. Người này mặc trang phục võ tướng lục phẩm, sắc mặt trắng nõn, chỉ có điều từ trán đến má có một vết thương kéo sâu dài nhìn có vẻ dữ tợn. Người này tuổi không lớn lắm, động tác nhảy từ trên xe ngựa xuống có hơi vụng về, phải chống tay rung rung một cái.

Hắn xiêu vẹo chạy tới, quỳ xuống rồi nói: – Mạt tướng Vương Tiểu Ngưu, khấu kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân.

Trịnh Húc kinh ngạc nói: – Ngươi là người phương nào?

Người tới chính là Vương Tiểu Ngưu, thương thế đã gần như khỏi hẳn, chỉ có điều ở trong Vương phủ được nuôi ăn no đủ qua ngày cho nên đã tích lũy được một thân thịt mỡ. Lần này bởi vì chuyện của Lư Ngọc Châu mà được đặc cách gia phong một chức quan lục phẩm Giáo Úy, bảo hộ xa giá Khâm Sai đến Ngọc Châu.

Bởi vì gã là người trong phủ Lưu Lăng Vương, hơn nữa đã từng gặp mặt Lư Ngọc Châu, cho nên lần này Hiếu Đế mới phái gã đến Ngọc Châu. Gã chỉ là một tên lính quèn, đại nạn không chết nhân họa đắc phúc, còn được phong thưởng chức quan lục phẩm, coi như là Hiếu Đế bồi thường cho gã.

Phủ Tể Tướng vốn có mấy người cũng tới nhưng những người này dù sao đều là tôi tớ không thể ủy thác trọng trách, mà Vương Tiểu Ngưu ban đầu ở đại doanh Kinh Kỳ đã từng trợ giúp cho Trung Thân Vương, sau lại làm nhân chứng trong án tham ô ở Bộ Hình, là người có công. Hiếu Đế phong cho gã một chức quan lục phẩm, lệnh cho gã mang theo người trong phủ Tể Tướng cùng xuôi nam tìm kiếm Lư Ngọc Châu.

Vương Tiểu Ngưu nói: – Bẩm đại nhân, tiểu nhân là thân vệ trong phủ Thân Vương, lần này phụng ý chỉ Bệ hạ bảo hộ Khâm Sai đại nhân đến Ngọc Châu khích lệ binh sĩ.

Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa sau lưng, nói: – Khâm Sai đại nhân, Vĩnh Ninh quận chúa điện hạ đang ở trong xe ngựa.

Nghe gã vừa nói như vậy, Trịnh Húc không dám trì hoãn, bước nhanh tới trước xe ngựa, kéo bào quỳ xuống nói: – Mạt tướng Chỉ Huy Sứ doanh thứ nhất của Hắc Kỳ Lân quân, Trịnh Húc bái kiến Quận chúa điện hạ!

Trong xe ngựa có một giọng nhẹ nhàng ôn nhu nói: – Đứng lên đi, Trung Thân Vương hiện ở đâu?

Trịnh Húc nói: – Ngay trong đại trướng, mạt tướng lập tức đi bẩm báo.

Giọng nói kia lại nói: – Không cần, Trung Thân Vương bận rộn quân vụ, không nên quấy rầy ngài ấy. Ta tự mình đến gặp ngài ấy là được.

Nói xong, chỉ thấy rèm xe ngựa được đẩy ra, một bóng người thướt tha dần hiện ra. Người này mặc một bộ bì giáp bó sát dành cho nữ, phía dưới là váy, vòng eo tinh tế, bộ ngực cao ngất, mà váy phía dưới như hoa sen nở, hết sức xinh đẹp. Loại quân trang dành cho nữ này càng làm nổi bật vẻ quyến rũ kiều diễm, lại có một phong thái anh khí tràn đầy.

Cô gái này tuổi chỉ khoảng mười lăm mười sáu, sắc mặt sạch sẽ điểm chút hồng. Hai hàng lông mi cong vút, tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt. Cái mũi tinh xảo, cái cằm mượt mà thật sự là tinh xảo đến cực điểm, đẹp tới nỗi rung động lòng người.

Một tỳ nữ nhỏ nhắn từ phía sau đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng xuống xe.

Thấy nàng xuống xe, Trịnh Húc cũng không khỏi ngây ngốc. Chưa bao giờ được biết hoá ra Vĩnh Ninh quận chúa nghĩa muội của Hoàng Đế bệ hạ lại đẹp như thiên tiên như thế. Chỉ có điều vì sao đôi mắt Quận chúa và tiểu tỳ nữ thanh tú kia lại hơi sưng đỏ, trên mặt dường như còn có nước mắt?

Vĩnh Ninh quận chúa đúng là Lư Ngọc Châu, nàng được Huân Nhi giúp đỡ đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: – Vương gia đang ở trong đại trướng sao?

Trịnh Húc đáp: – Đúng vậy, hay là mạt tướng vào thông báo trước một tiếng.

Lư Ngọc Châu gật gật đầu, sửa sang lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khống chế cảm giác ủy khuất muốn gào khóc, nhịn nỗi bất bình tức giận như thủy triều, hít một hơi thật sâu, mỉm cười thản nhiên nói: – Cũng tốt.

Chỉ có điều, nước mắt trong khóe mắt chưa tan, quầng mắt vẫn sưng đỏ.

Trịnh Húc vừa muốn đi, Vương Tiểu Ngưu lôi kéo y lặng lẽ nói: – Những người bị trói đó đều là binh lính dưới trướng Vương gia?

Trịnh Húc gật đầu nói: – Đúng vậy, chỉ có điều không biết làm gì mạo phạm Quận chúa điện hạ mà không cho mặc quần áo đã trói lại?

Vương Tiểu Ngưu vừa trừng mắt hung ác nói: – Mạo phạm? Mạo phạm lớn! Thừa dịp Quận chúa điện hạ đi dạo trong rừng, những tên cầm thú khốn khiếp này lại muốn vô lễ với Quận chúa điện hạ, nếu không phải chúng ta đuổi kịp tới chỉ sợ đã xảy ra đại họa!

Trịnh Húc vừa nghe lập tức bị dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chuyện này quá nghiêm trọng!

Y thấp giọng nói: – Vương Giáo Úy chớ nóng, bổn tướng sẽ đi bẩm báo cho Vương gia biết. Mấy người này Vương gia tất nhiên sẽ thật mạnh trị tội đấy!

Trong lòng của y đại loạn, nghĩ thầm trong Bình Nam quân sao lại có mấy tên bại hoại cặn bã thế này. Nếu Vương gia biết được sẽ bị chọc nổi giận. Các ngươi muốn làm ai không làm, cố tình chọn đúng Quận chúa điện hạ! Cũng không biết các ngươi sinh ra có mấy cái đầu, cho dù toàn bộ cả nhà già trẻ cũng không đủ để chém! Lại nói, cho dù là ai cũng không được làm chuyện xằng bậy.

Bước nhanh vào đại trướng, Trịnh Húc ôm quyền nói:

– Khởi bẩm Vương gia, là xa giá Khâm Sai Vĩnh Ninh quận chúa giá lâm.

Lưu Lăng nhướng lên mày, không ngờ người từ Thái Nguyên tới lại tìm được hai tiểu nha đầu này trước, trong lòng không khỏi mềm xuống. Vừa nghĩ tới dáng vẻ của Lư Ngọc Châu khi đến Vương phủ tìm mình trước lúc xuất binh, khóe miệng của hắn vẽ nên một nụ cười.

– Ừm, bổn Vương lập tức ra ngoài nghênh đón.

Lưu Lăng vỗ vỗ bụi đất trên người, rời khỏi soái vị. Trịnh Húc thấy trước mặt các vị tướng lĩnh không tiện nói chuyện, đành phải lặng lẽ kéo áo Lưu Lăng, thừa dịp Lưu Lăng quay đầu lại, y liền cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo chuyện Vĩnh Ninh quận chúa và đội thám báo kia.

Lưu Lăng nghe xong, lập tức trong lòng sôi trào lửa giận! Hắn nhíu lông mày, vẻ mặt âm u lạnh lẽo.

Hắn ừ một tiếng, cũng không nói gì, bước ra khỏi đại trướng.

Vừa ra khỏi cửa, Lưu Lăng liền nhìn thấy Lư Ngọc Châu xinh đẹp động lòng người đang đứng ở đó. Một bộ quân trang dành cho nữ, một chiếc váy mềm mại như nước khiến nàng trở thành đóa hoa sen nở rộ nơi chiến trường, trong sự thánh khiết mang theo anh khí bừng bừng. Chỉ liếc mắt một cái, Lưu Lăng không khỏi ngây ra một lúc, lần này nhìn thấy Lư Ngọc Châu dường như không giống với lần trước.

Vẫn đẹp như vậy, nhưng trên người nàng lại có thêm một loại khí chất, khí chất kiên cường, dũng cảm, làm cho người ta không dám xem thường.

Mà Lư Ngọc Châu trong khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Lăng, cái mũi cay cay, nước mắt không kìm nổi trào ra. Nàng đứng sững nhìn Lưu Lăng, tùy ý để cho nước mắt của mình chảy xuống. Tất cả ủy khuất của nàng, khổ sở của nàng, khi nhìn thấy Lưu Lăng đều áp chế không nổi, mỹ nữ xinh đẹp mà thê lương.

Nàng mỉm cười rơi lệ.

Lưu Lăng tại thời khắc này cũng cảm nhận được nội tâm của nàng, giống như hai trái tim cùng chung nhịp đập. Hắn không nói gì thêm mà chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt đẫm lệ như hoa kia, ánh mắt dịu dàng.

– Cô đã đến rồi.

Hắn nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

– Thiếp đã đến.

Nàng cũng nhẹ nhàng trả lời ba chữ.

Lưu Lăng giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng. Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng hắn không biết tại sao lại thấy thương như vậy. Chỉ có điều tay của hắn dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn bị lễ pháp trói buộc.

– Cô… chịu nhiều uất ức rồi.

Lưu Lăng xúc động nói.

Kêu lên một tiếng, Lư Ngọc Châu mặc kệ cái gì lễ pháp, cái gì tôn ti, cái gì vạn chúng dõi nhìn, cay đắng, ủy khuất, kinh hãi mấy ngày nay nàng phải chịu, bởi vì câu nói kia của Lưu Lăng mà bạo phát toàn bộ. Nàng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn, mặc kệ Huân Nhi ở phía sau vụng trộm kéo góc áo nàng, nhào vào trong lồng ngực Lưu Lăng, gào khóc!

Tay Lưu Lăng đang lơ lửng giữa không trung, rốt cục chậm rãi để xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy yếu đang không ngừng run rẩy của nàng.

– Khóc đi, khóc cho dễ chịu một chút, là ta không tốt, khiến cô trên đường đi phải chịu uất ức.

Lưu Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, ôn nhu nói.

Lư Ngọc Châu lại càng khóc dữ dội hơn, nước mắt ngăn không được chảy ra. Nàng đang dùng nước mắt của mình phát tiết tất cả buồn khổ trong lòng.

Hoa Tam Lang kéo Trịnh Húc, lập tức khoát tay áo, các tướng lĩnh ngầm hiểu gật gật đầu, lặng lẽ tản ra. Trịnh Húc chỉ một ngón tay, kỵ binh Hắc Kỳ Lân áp giải hơn mười người bọn Lý Đại Bằng sang bên cạnh. Lý Đại Bằng lúc này mặt xám như tro tàn, thân thể đã chết lặng, tâm thần cũng bị dọa chết sững.

Nếu không phải khi y ném Lư Ngọc Châu trên mặt đất rồi cởi y phục của mình, một bức họa do Lưu Lăng tự tay vẽ rơi ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ Lư Ngọc Châu thật sự khó thoát khỏi một kiếp rồi. Khi nhìn người trong bức vẽ và nữ tử trước mặt, Lý Đại Bằng chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm, giống như trong đầu nổ vang một tiếng sét đánh!

Y ngơ ngác ngã ngồi xuống một bên, run rẩy hỏi: – Ngươi… Ngươi là từ Thái Nguyên Phủ tới?

Lư Ngọc Châu sửng sốt, lập tức cũng thấy rõ bức vẽ kia. Nàng nhìn thấy bức vẽ kia dường như đã hiểu ra chuyện gì, lập tức khóc thất thanh. Lý Đại Bằng lập tức bừng tỉnh, vừa muốn chạy tới ngăn cản thủ hạ của mình không nên thương tổn tới Huân Nhi đã nhìn thấy mười mấy kỵ binh mặc áo giáp màu đen lao đến.

Những kỵ binh này là từ Thái Nguyên tới, vốn là muốn đi trung quân đại doanh báo tin, nói cho Trung Thân Vương Lưu Lăng xa giá Khâm Sai đại nhân đã tới đại doanh Tây Nam. Trong đó có Vương Tiểu Ngưu, gã muốn đi tìm Lưu Lăng để hỏi xem phải xử lý ra sao. Xa giá đã tới rồi, Khâm Sai lại vẫn không tìm được, dù sao cũng phải thương lượng đối sách với Lưu Lăng, gã lệnh xa giá tạm thời nghỉ ngơi ở đại doanh Tây Nam, chính mình dẫn theo mười mấy kỵ binh Hắc Kỳ Lân tiến thẳng đến đại doanh trung quân.

Vừa lúc gặp bọn Lý Đại Bằng đang làm càn, Vương Tiểu Ngưu lỗ tai rất thính, nghe được tiếng kêu cứu của nữ nên lập tức dẫn người lao tới. Chứng kiến sự việc xong, Vương Tiểu Ngưu lập tức bị hù đến mức ba hồn xuất khiếu, lục phách ly thể!

Thật sự là chỉ mành treo chuông, Lư Ngọc Châu còn tốt, nếu đến chậm một bước nữa thôi thì Huân Nhi thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi. Y phục của nàng đã bị xé rách gần hết, hai tay áo bị kéo đứt lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Nếu không phải nàng cố sống cố chết kháng cự, chỉ sợ đã gặp độc thủ.

Vương Tiểu Ngưu nhận ra Lư Ngọc Châu, lập tức sợ hãi. Ra lệnh kỵ binh Hắc Kỳ Lân xông tới trói gô bọn Lý Đại Bằng và đám thám báo thủ hạ lại. Vương Tiểu Ngưu cứu Lư Ngọc Châu lên, tỉ mỉ phân biệt, lúc này mới vỗ ngực liên tục nói A Di Đà Phật. Gã mang theo Lư Ngọc Châu lúc này đã bị dọa cho không còn hồn vía gì nữa về đại doanh Tây Nam, an ủi cả buổi Lư Ngọc Châu và Huân Nhi mới hồi phục tinh thần trở lại.

Mà trong tay Lư Ngọc Châu còn gắt gao nắm chặt bức họa của nàng do Lưu Lăng vẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện